Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (24)
Công ty anh ta vốn đang tràn đầy tin tưởng đẩy sản phẩm ra ngoài thị trường, lại bị một cái công ty ên là Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao đánh bại.
“Cậu chủ, sản phẩm của chúng ta không có vấn đề, chỉ là…… Hướng phát triển dư luận bên kia làm mọi người đều……”
“Nếu khoa học kỹ thuật Ngôi Sao có thể ảnh hưởng mọi người mua hàng, vậy vì sao chúng ta lại không thể?” Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, vì sản phẩm này mà phần lớn tài nguyên nhân lực của công ty đều dời tới đây. Cuối cùng, lại không bằng một cái khoa học kỹ thuật Ngôi Sao.……
Bạch Cập!
Sắc mặt anh ta liên tục thay đổi, lại là cậu ta!
“Nói với mấy người kia lấy một bản tài liệu bên trong của công ty đó tới đây.” Anh ta muốn nhìn xem, sản phẩm của bọn họ tốt đến mức nào.
Nửa tiếng sau.
“Cậu chủ, chúng tôi không vào được bên trong của khoa học kỹ thuật Ngôi Sao……” Người đàn ông trung niên yên lặng lau mồ hôi trên trán.
“Không vào được?” Phác Tiêu hỏi lại, khóe môi cong lên đầy trào phúng.
“Vâng thưa cậu chủ, không biết bên kia có ai, hacker của bên ta không có cách nào xâm nhập.” Giọng nói của người đàn ông trung niên càng ngày càng nhỏ, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui vào.
“Hacker nước ngoài thuê với giá cao mà chỉ được như vậy à!?” Giọng nói đầy chế giễu của anh ta cũng càng ngày càng lạnh.
Nguy hiểm mà quỷ mị.
Xung quanh yên tĩnh như chết.
“Mua một sản phẩm của bọn họ về đây.” Phác Tiêu bình tĩnh lại, gần đây có rất nhiều chuyện không thuận lợi, làm cho tâm trạng của anh ta rất dễ nổi nóng.
“À, sai người nhìn chằm chằm, đám hàng buổi tối không được để xảy ra vấn đề.”
“Vâng.”
-
Tô Mộc nhìn cơ sở dữ liệu của công ty có dấu vết bị xâm nhập nhưng vẫn bị cản ở ngoài. Vừa tra, tuy không tìm ra địa chỉ IP của đối phương, nhưng máy tính của người đó đã bị nhiễm virus, sẽ làm bọn họ phải đau đầu một thời gian đây.
“Ông chủ, hôm nay chúng ta đi đâu chúc mừng!?” Nụ cười trên khuôn mặt Đinh Quảng Bạch chưa từng tắt từ ngày hôm đó, cảm giác đó quá sung sướng.
“Ông chủ, cậu đúng là trâu bò, vậy mà có thể đoán ra Manh Manh phát sóng trực tiếp ở đó sẽ gặp được cướp.” Trong khoảng thời gian này vẫn luôn vội vàng, cuối cùng hôm nay Đại Hoàng cũng có thể bày tỏ sự sùng bái của mình.
“Ngu si, ông chủ bảo tôi đi quan sát lâu như vây đương nhiên biết đó là nơi hay xảy ra cướp bóc nhất. Manh Manh tới đó phát sóng trực tiếp sao có thể không gặp được hả?” Vũ Trụ khinh bỉ nói.
“Manh Manh, Manh Manh bị dọa sợ quá đi, thật là nhiều người xấu.” Manh Manh sợ hãi che mặt.
Đinh Quảng Bạch, Vũ Trụ, Đại Hoàng:……
Thật trân ghê á!
Vì để tránh cho có chuyện không hay xảy ra, Tô Mộc lại củng cố lại hệ thống một lần.
Sau khi bốn người kia chơi oẳn tù tì và Manh Manh chiến thắng. Nhà hàng lần này bọn họ tới là nhà hàng đồ Nhật.
Đứng ngoài cửa hàng nhìn người phục vụ mặc quần áo hầu gái, trong cửa hàng cũng chỉ có những người cosplay. Hơn nữa muốn vào trong còn phải chọn một bộ quần áo mới có thể gọi đồ ăn.
Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng và Vũ Trụ nhất trí kháng cự đi vào.
Manh Manh tủi thân nhìn Tô Mộc: “Anh Tô Mộc ơi, anh nhìn bọn họ bắt nạt em kìa. Cửa hàng này thật sự ăn rất ngon, anh nhìn đi, mọi người đều mặc như vậy, rất hữu ái. Đó” Cô ấy vừa nói vừa đi một vòng với bộ quần áo Sailor Moon.
Khóe miệng Tô Mộc giật giật.
“Ừm.” Manh Manh mặc rất đẹp, chỉ là cô không thích hợp với loại trang phục này.
Ba người Đinh Quảng Bạch dùng sức lắc đầu.
Manh Manh quay đầu nhìn bọn họ, nụ cười đáng yêu trên mặt lập tức trở nên nguy hiểm: “Có vào không?” Sau đó móc ra một quả bom màu hồng nhạt.
Ba người lập tức hoảng sợ gật đầu.
Sau đó mấy người sung sướng ( bị ép) vào trong cửa hàng.
Được đăng tại webtruyen
“Cậu chủ, sản phẩm của chúng ta không có vấn đề, chỉ là…… Hướng phát triển dư luận bên kia làm mọi người đều……”
“Nếu khoa học kỹ thuật Ngôi Sao có thể ảnh hưởng mọi người mua hàng, vậy vì sao chúng ta lại không thể?” Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, vì sản phẩm này mà phần lớn tài nguyên nhân lực của công ty đều dời tới đây. Cuối cùng, lại không bằng một cái khoa học kỹ thuật Ngôi Sao.……
Bạch Cập!
Sắc mặt anh ta liên tục thay đổi, lại là cậu ta!
“Nói với mấy người kia lấy một bản tài liệu bên trong của công ty đó tới đây.” Anh ta muốn nhìn xem, sản phẩm của bọn họ tốt đến mức nào.
Nửa tiếng sau.
“Cậu chủ, chúng tôi không vào được bên trong của khoa học kỹ thuật Ngôi Sao……” Người đàn ông trung niên yên lặng lau mồ hôi trên trán.
“Không vào được?” Phác Tiêu hỏi lại, khóe môi cong lên đầy trào phúng.
“Vâng thưa cậu chủ, không biết bên kia có ai, hacker của bên ta không có cách nào xâm nhập.” Giọng nói của người đàn ông trung niên càng ngày càng nhỏ, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui vào.
“Hacker nước ngoài thuê với giá cao mà chỉ được như vậy à!?” Giọng nói đầy chế giễu của anh ta cũng càng ngày càng lạnh.
Nguy hiểm mà quỷ mị.
Xung quanh yên tĩnh như chết.
“Mua một sản phẩm của bọn họ về đây.” Phác Tiêu bình tĩnh lại, gần đây có rất nhiều chuyện không thuận lợi, làm cho tâm trạng của anh ta rất dễ nổi nóng.
“À, sai người nhìn chằm chằm, đám hàng buổi tối không được để xảy ra vấn đề.”
“Vâng.”
-
Tô Mộc nhìn cơ sở dữ liệu của công ty có dấu vết bị xâm nhập nhưng vẫn bị cản ở ngoài. Vừa tra, tuy không tìm ra địa chỉ IP của đối phương, nhưng máy tính của người đó đã bị nhiễm virus, sẽ làm bọn họ phải đau đầu một thời gian đây.
“Ông chủ, hôm nay chúng ta đi đâu chúc mừng!?” Nụ cười trên khuôn mặt Đinh Quảng Bạch chưa từng tắt từ ngày hôm đó, cảm giác đó quá sung sướng.
“Ông chủ, cậu đúng là trâu bò, vậy mà có thể đoán ra Manh Manh phát sóng trực tiếp ở đó sẽ gặp được cướp.” Trong khoảng thời gian này vẫn luôn vội vàng, cuối cùng hôm nay Đại Hoàng cũng có thể bày tỏ sự sùng bái của mình.
“Ngu si, ông chủ bảo tôi đi quan sát lâu như vây đương nhiên biết đó là nơi hay xảy ra cướp bóc nhất. Manh Manh tới đó phát sóng trực tiếp sao có thể không gặp được hả?” Vũ Trụ khinh bỉ nói.
“Manh Manh, Manh Manh bị dọa sợ quá đi, thật là nhiều người xấu.” Manh Manh sợ hãi che mặt.
Đinh Quảng Bạch, Vũ Trụ, Đại Hoàng:……
Thật trân ghê á!
Vì để tránh cho có chuyện không hay xảy ra, Tô Mộc lại củng cố lại hệ thống một lần.
Sau khi bốn người kia chơi oẳn tù tì và Manh Manh chiến thắng. Nhà hàng lần này bọn họ tới là nhà hàng đồ Nhật.
Đứng ngoài cửa hàng nhìn người phục vụ mặc quần áo hầu gái, trong cửa hàng cũng chỉ có những người cosplay. Hơn nữa muốn vào trong còn phải chọn một bộ quần áo mới có thể gọi đồ ăn.
Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng và Vũ Trụ nhất trí kháng cự đi vào.
Manh Manh tủi thân nhìn Tô Mộc: “Anh Tô Mộc ơi, anh nhìn bọn họ bắt nạt em kìa. Cửa hàng này thật sự ăn rất ngon, anh nhìn đi, mọi người đều mặc như vậy, rất hữu ái. Đó” Cô ấy vừa nói vừa đi một vòng với bộ quần áo Sailor Moon.
Khóe miệng Tô Mộc giật giật.
“Ừm.” Manh Manh mặc rất đẹp, chỉ là cô không thích hợp với loại trang phục này.
Ba người Đinh Quảng Bạch dùng sức lắc đầu.
Manh Manh quay đầu nhìn bọn họ, nụ cười đáng yêu trên mặt lập tức trở nên nguy hiểm: “Có vào không?” Sau đó móc ra một quả bom màu hồng nhạt.
Ba người lập tức hoảng sợ gật đầu.
Sau đó mấy người sung sướng ( bị ép) vào trong cửa hàng.
Được đăng tại webtruyen
Bình luận facebook