• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai (2 Viewers)

  • Chương 388: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (42)

Editor: Tieen

Một tháng trôi qua.

Rốt cuộc hắn ta đã chờ đợi được vương đến.

Thanh Diệp nghe xong.

"Giao dịch? A ~ lá gan của nàng ngược lại rất lớn." Lấy tin tức của bản tôn đổi lấy tài vật?

"Vương, Vân Thanh Thiển kia là một kỳ tài, thuộc hạ muốn chiêu nàng vào Ma giới, nhưng không thể thành công, không biết vương và nàng có quan hệ gì? Nàng lại có thể biết được thân phận của ngài?" Thiết Toán hỏi hai câu liên tiếp.

Đôi mắt phượng của Thanh Diệp híp lại, cười nhạt tà tứ: "Bản tôn cũng muốn biết."

Tiểu Địa Tiên này làm sao biết được thân phận của hắn?

Chủ yếu là muốn hỏi nàng một chút, bán hắn có thoải mái không?

Khó trách khoảng thời gian này trước mắt hắn luôn xuất hiện gương mặt nàng, thì ra là đang nhắc nhở hắn, cẩn thận tiểu nhân.

"Vương, khi nào ngài trở về Ma tộc, nếu ngài không trở về, Ma tộc sẽ đại loạn." Thiết Toán khổ sở nhìn Thanh Diệp.



"Các ngươi còn chưa tìm được Ma Kỳ?" Thanh Diệp nhướng mày hỏi.



"Hiện tại ngài là vương của Ma giới, chúng thần hiện tại chỉ nghe theo ngài phân phó, vương tiền nhiệm đã là quá khứ." Thiết Toán nói.



"Ngươi trở về trước, ta muốn đến Phàm giới một chuyến." Hắn muốn đi gặp tiểu Địa Tiên chết tiệt kia.



"Vương, xin hãy để thuộc hạ đi theo bên cạnh ngài, bảo vệ ngài." Thiết Toán trung thành và tận tâm nói, trên thực tế chính là không muốn mình cắt thịt tốn năm viên linh thạch cao cấp lại uổng phí, thật vất vả mới gặp được vương, hắn ta cũng không muốn lại tốn linh thạch nữa.



"Vương, Vân Thanh Thiển địch hữu không rõ, đối với vị trí của ngài lại rõ như lòng bàn tay, chúng ta có nên xử lý nàng hay không?" Thiết Toán lại nói.



"Rõ như lòng bàn tay?" Âm cuối của Thanh Diệp được nâng lên.




"Trên thư Vân Thanh Thiển giao cho thuộc hạ viết một câu như sau: Nếu có nhu cầu, hoan nghênh lại đến." Thiết Toán trình lên tờ giấy Tô Mộc đặt trong túi không gian.



Thanh Diệp nhìn chữ viết thanh tú kia, ngón tay vừa động, tờ giấy trong nháy mắt đã thành bột phấn.



"Như thế, nếu ngươi không tìm được bản tôn, thì đi chỗ nào gặp nàng." Thanh Diệp cười khẽ, phất tay áo rời đi.



Thiết Toán nhìn Thanh Diệp biến mất trước mặt mình.



Vẻ mặt đau khổ, vương không cho đi theo, lấy thực lực của hắn ta đương nhiên không đuổi kịp.



Chẳng lẽ hắn ta thật sự lại phải tiêu năm linh thạch nữa sao?



Không...



-



Phàm giới.



Thân thể Tô Mộc đã khôi phục, mang theo Lạc Nhan cùng Thất Thất lên đường, hướng về phía Duyệt Thành mà đi.



Nhưng số mệnh luôn không thể vượt qua.



Vừa mới đặt chân đến Duyệt Thành, Lạc Nhan nhét Thất Thất trong túi mang đi dạo một chút, thì đụng phải Trịnh Mạch Nhi.




Bên cạnh Trịnh Mạch Nhi còn có Mặc Thần Dật.



Lạc Nhan và Trịnh Mạch Nhi coi trọng cùng một vũ khí, hai người cũng không có xung đột, đều rất khiêm tốn.



Nhưng mà trong túi Trịnh Mạch Nhi cất một tiểu sủng lông xù rất đáng yêu, nhe răng mang theo hưng phấn xông về phía Lạc Nhan, trong miệng tất cả đều là răng sắc nhọn.



Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Lạc Nhan căn bản không phản ứng kịp, đã bị va mạnh ngã trên mặt đất.



Tiểu sủng tựa hồ cũng không phải muốn làm thương tổn Lạc Nhan, mà là chạy đến chỗ Thất Thất được Lạc Nhan cũng bỏ vào túi.



Thất Thất nhận thấy nguy hiểm, từ trong túi Lạc Nhan nhảy ra, tiểu sủng nhìn Thất Thất bằng ánh mắt tỏa sáng, đuổi theo.



Hai con ma thú to bằng nắm tay truy đuổi lẫn nhau, ở trong đám người rất nhanh đã biến mất.



"Xích Tà!" Trịnh Mạch Nhi kinh hô.

Dòng máu chảy bên trong thân thể Xích Tà chính là huyết mạch thượng cổ thần thú, nàng ta cũng không lo lắng có người đối với nó như thế nào, mà là vừa rồi nó không chỉ đả thương người, còn đuổi theo ma thú người ta chạy.



Chờ đã...



Đó là ma thú gì, tốc độ lại ngang hàng với Xích Tà.



Mặc Thần Dật vẫn đi theo bên cạnh Trịnh Mạch Nhi mới thấy rõ, ma thú kia...



Chính là con tiểu Linh Thạch thú kia!



"Đuổi theo." Mặc Thần Dật một tay kéo tay Trịnh Mạch Nhi, mang theo nàng ta cùng đuổi theo.



Bỏ lại Lạc Nhan ở tại chỗ đứng lên: "Khụ khụ khụ..."



Đó là ma thú gì, một tiểu sủng như vậy, thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của nàng đều đâm nát.



Không được, nàng phải đi cứu Thất Thất!!



☆☆☆☆☆



07/10/2022
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom