Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Nha hoàn đến rồi (10)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của đồ ăn, gần nhất ăn thức ăn quá ngon, ngẫm lại món mình ăn lúc trước, không phải ôi thiu; chính là khô cằn, không có một chút nước luộc; hoặc là quá nhạt đến hương vị cũng không có...
Thất lão nhìn đồ ăn trên tay cô, mở miệng: "Việc nhỏ thì có thể, còn đại sự thì không bàn nữa."
Tuy rằng bọn họ nghe được rất nhiều chuyện từ những người qua lại đây hàng ngày, nhưng cũng có rất nhiều chuyện nếu mở miệng sẽ dễ dàng dẫn tới họa sát thân.
Hiện giờ, bọn họ sống không dễ, đương nhiên sẽ không vì thức ăn đem mạng mình đặt ở đầu ngọn sóng.
"Đương nhiên." Tô Mộc lại đưa một tờ giấy khác cho Thất lão.
Thất lão vừa thấy, thổi thổi râu: "Ngươi nha đầu này, sao mà nhiều việc như vậy!?" Tuy rằng đều là chuyện nhỏ, nhưng cũng quá nhiều đi, viết xong cũng mệt còn lãng phí bút mực.
"Đồng giá trao đổi." Tô Mộc đem đồ ăn trên đưa cho Thất lão, Thất lão thở phì phì nhìn đồ ăn mỹ vị, rồi kêu Tỉnh Ngộ nhận lấy.
Tô Mộc rời đi, Thất lão mang theo đám người đi về hướng cửa thành.
Trong một miếu hoang ở vùng ngoại ô, mười mấy người ăn mày nằm nghiêng ngã.
Thất lão mang vài phần đồ ăn Tô Mộc đóng gói trở về, mười mấy người ăn mày đứng dậy, ánh mắt khát vọng nhìn đồ ăn trên tay lão.
"Toàn bộ cho thêm nước nấu thành cháo." Thất lão phân phó.
Lập tức có người tiến lên nhận lấy: "Vâng, Thất lão."
Ngay ngắn trật tự nhóm lửa lên, đem một lượng gạo vừa đủ nấu thành một nồi cháo, sau đó gần hai mươi người xúm lại một chỗ, cầm chén bể ăn cháo, ngồi xổm xuống những gói đồ ăn trước mặt.
Thất lão ra hiệu mở đồ ăn ra.
Thời điểm mở ra món cuối cùng, xung quanh truyền đến một trận tiếng hít thở.
"Là, là đùi gà!!!"
"Thất gia gia, là đùi gà!"
Tiếp tiếp đều là thanh âm hưng phấn của mấy hài.
Thất lão vừa thấy, là đùi gà nhỏ, đủ cho hai mươi mấy người, nướng chín vàng ươm, thực sự mê người.
Nhìn bọn họ đôi mắt đều tỏa sáng, đáy mắt Thất lão cũng nóng lên, trung khí mười phần (*) mở miệng: "Mỗi người một cái, nhi tử ăn nhiều hơn."
(*) Trung khí mười phần (中气十
足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.
"Vâng." Trăm miệng một lời đáp lại, đều không có tranh đoạt, một người gắp một cái đùi gà.
Tỉnh Ngộ gắp cho Thất lão một cái đùi gà cho: "Thất lão, ngài cũng ăn một cái đi."
"Được, được." Thất lão liên tục gật đầu, nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, cũng chỉ có mấy ngày gần đây mới cảm nhận được loại sức sống này.
Thất lão không khỏi nhớ tới lời Tô Mộc nói.
Chỉ là ngay sau đó lắc lắc đầu, nha đầu kia là người tướng quân phủ, cùng triều đình có quan hệ, vẫn là bảo trì khoảng cách.
-
Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mộc vẫn duy trì giao dịch cùng Thất lão.
Những thứ tra được đều là sự việc râu ria khiến Cửu Thiên Tuế nghi hoặc, chỉ là lúc sau tích góp càng ngày càng nhiều, Cửu Thiên Tuế kinh người phát hiện, từ những thứ vụn vặt đó có thể đem hành tung và yêu thích của một người ở các phương diện đều khống chế.
Thật là, càng nghĩ càng thấy ớn...
Trong lúc Tô Mộc đang ở trong phòng mình đem nội dung tờ giấy hôm nay sắp xếp ghi chú lại thì tiếng đập cửa vang lên.
"Mời vào."
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mộc truyền ra.
Ngay sau đó liền thấy Vân Lâm mở cửa, thân hình hắn cao lớn uy mãnh mang theo cái lạnh bên ngoài bước vào phòng.
Tô Mộc vô cùng tự nhiên sắp xếp lại những trang giấy trên bàn, sau đó kẹp vào quyển sách.
Cho đến khi Vân Lâm ngồi trước mặt cô, ánh mắt lướt qua quyển sách kia, cô vẫn bình tĩnh điềm đạm tự nhiên như cũ, không có chút hoảng loạn nào.
"Thiếu tướng quân." Tô Mộc mở miệng.
"Tiểu Thu, thu thập quần áo của Linh Nhi, sau đó đến ngoại ô." Vân Lâm tự rót nước trà, uống một ngụm, che giấu cảm xúc của mình.
"Vâng, thiếu tướng quân."
_______________
Tieen: Mới chạy deadline hôm nay xong, thấy còn sớm nên mị edit 1 chương lên liền cho nóng nè. Sắp thi gòi nên ngày nào cũng cấm đầu vào word vs ppt nhức cả đầu a ~
☆☆☆Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của đồ ăn, gần nhất ăn thức ăn quá ngon, ngẫm lại món mình ăn lúc trước, không phải ôi thiu; chính là khô cằn, không có một chút nước luộc; hoặc là quá nhạt đến hương vị cũng không có...
Thất lão nhìn đồ ăn trên tay cô, mở miệng: "Việc nhỏ thì có thể, còn đại sự thì không bàn nữa."
Tuy rằng bọn họ nghe được rất nhiều chuyện từ những người qua lại đây hàng ngày, nhưng cũng có rất nhiều chuyện nếu mở miệng sẽ dễ dàng dẫn tới họa sát thân.
Hiện giờ, bọn họ sống không dễ, đương nhiên sẽ không vì thức ăn đem mạng mình đặt ở đầu ngọn sóng.
"Đương nhiên." Tô Mộc lại đưa một tờ giấy khác cho Thất lão.
Thất lão vừa thấy, thổi thổi râu: "Ngươi nha đầu này, sao mà nhiều việc như vậy!?" Tuy rằng đều là chuyện nhỏ, nhưng cũng quá nhiều đi, viết xong cũng mệt còn lãng phí bút mực.
"Đồng giá trao đổi." Tô Mộc đem đồ ăn trên đưa cho Thất lão, Thất lão thở phì phì nhìn đồ ăn mỹ vị, rồi kêu Tỉnh Ngộ nhận lấy.
Tô Mộc rời đi, Thất lão mang theo đám người đi về hướng cửa thành.
Trong một miếu hoang ở vùng ngoại ô, mười mấy người ăn mày nằm nghiêng ngã.
Thất lão mang vài phần đồ ăn Tô Mộc đóng gói trở về, mười mấy người ăn mày đứng dậy, ánh mắt khát vọng nhìn đồ ăn trên tay lão.
"Toàn bộ cho thêm nước nấu thành cháo." Thất lão phân phó.
Lập tức có người tiến lên nhận lấy: "Vâng, Thất lão."
Ngay ngắn trật tự nhóm lửa lên, đem một lượng gạo vừa đủ nấu thành một nồi cháo, sau đó gần hai mươi người xúm lại một chỗ, cầm chén bể ăn cháo, ngồi xổm xuống những gói đồ ăn trước mặt.
Thất lão ra hiệu mở đồ ăn ra.
Thời điểm mở ra món cuối cùng, xung quanh truyền đến một trận tiếng hít thở.
"Là, là đùi gà!!!"
"Thất gia gia, là đùi gà!"
Tiếp tiếp đều là thanh âm hưng phấn của mấy hài.
Thất lão vừa thấy, là đùi gà nhỏ, đủ cho hai mươi mấy người, nướng chín vàng ươm, thực sự mê người.
Nhìn bọn họ đôi mắt đều tỏa sáng, đáy mắt Thất lão cũng nóng lên, trung khí mười phần (*) mở miệng: "Mỗi người một cái, nhi tử ăn nhiều hơn."
(*) Trung khí mười phần (中气十
足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.
"Vâng." Trăm miệng một lời đáp lại, đều không có tranh đoạt, một người gắp một cái đùi gà.
Tỉnh Ngộ gắp cho Thất lão một cái đùi gà cho: "Thất lão, ngài cũng ăn một cái đi."
"Được, được." Thất lão liên tục gật đầu, nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, cũng chỉ có mấy ngày gần đây mới cảm nhận được loại sức sống này.
Thất lão không khỏi nhớ tới lời Tô Mộc nói.
Chỉ là ngay sau đó lắc lắc đầu, nha đầu kia là người tướng quân phủ, cùng triều đình có quan hệ, vẫn là bảo trì khoảng cách.
-
Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mộc vẫn duy trì giao dịch cùng Thất lão.
Những thứ tra được đều là sự việc râu ria khiến Cửu Thiên Tuế nghi hoặc, chỉ là lúc sau tích góp càng ngày càng nhiều, Cửu Thiên Tuế kinh người phát hiện, từ những thứ vụn vặt đó có thể đem hành tung và yêu thích của một người ở các phương diện đều khống chế.
Thật là, càng nghĩ càng thấy ớn...
Trong lúc Tô Mộc đang ở trong phòng mình đem nội dung tờ giấy hôm nay sắp xếp ghi chú lại thì tiếng đập cửa vang lên.
"Mời vào."
Giọng nói lạnh lùng của Tô Mộc truyền ra.
Ngay sau đó liền thấy Vân Lâm mở cửa, thân hình hắn cao lớn uy mãnh mang theo cái lạnh bên ngoài bước vào phòng.
Tô Mộc vô cùng tự nhiên sắp xếp lại những trang giấy trên bàn, sau đó kẹp vào quyển sách.
Cho đến khi Vân Lâm ngồi trước mặt cô, ánh mắt lướt qua quyển sách kia, cô vẫn bình tĩnh điềm đạm tự nhiên như cũ, không có chút hoảng loạn nào.
"Thiếu tướng quân." Tô Mộc mở miệng.
"Tiểu Thu, thu thập quần áo của Linh Nhi, sau đó đến ngoại ô." Vân Lâm tự rót nước trà, uống một ngụm, che giấu cảm xúc của mình.
"Vâng, thiếu tướng quân."
_______________
Tieen: Mới chạy deadline hôm nay xong, thấy còn sớm nên mị edit 1 chương lên liền cho nóng nè. Sắp thi gòi nên ngày nào cũng cấm đầu vào word vs ppt nhức cả đầu a ~
☆☆☆Xem ảnh 1