Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Nha hoàn đến rồi (11)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Tô Mộc vẫn không có một chút biểu cảm trả lời, duỗi tay muốn đem sách cất đi.
Còn chưa cầm lên, ánh mắt cô dừng lại ở ngón tay đang bắt lấy đầu sách bên kia, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tuy rằng trên mu bàn tay có vết thương, nhưng lại làm người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Chỉ là ở đáy mắt Tô Mộc, chính là...
Chặt đứt ngón tay này, phải trả bao nhiêu tiền thuốc men?
"Quyển sách này nhìn rất thú vị, có thể cho ta mượn xem không?" Ánh mắt Vân Lâm nhìn chăm chú vào bìa sách, hai chữ "Sách cấm" được viết hữu lực (*), đồng tử hơi co lại.
(*) Hữu lực: mạnh mẽ, khỏe mạnh, hùng mạnh.
"Thiếu tướng quân, ngài hãy nhìn xem ghi chú phía dưới."
Ánh mắt Vân Lâm từ hai chữ "Sách cấm" dời xuống.
Nhìn thấy ghi chú viết "Sách này dành cho nữ nhi, nam nhi nếu muốn xem sách này, tất tiên tự cung (*)."
(*) Tất tiên tự cung (必先自宫): trước tiên phải xuất thân từ hoàng cung.
"Không ngại, ta chỉ tùy ý nhìn xem, nơi này chỉ có ngươi và ta." Vân Lâm rất tò mò, sách này đến tột cùng có nội dung ra sao?
"Không, thiếu tướng quân, còn có nó." Tô Mộc chuyển ánh mắt, dừng trên người Cửu Huyền đang nằm bò gặm xương.
Cửu Huyền mơ hồ cảm giác trên người chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt Vân Lâm.
"Gâu gâu gâu –––" Đây là của bổn cẩu, ai dám đoạt bổn cẩu liền cắn người đó!
Vân Lâm kinh ngạc, nhìn nữ tử đối diện, có một cảm giác xa lạ không thể giải thích được.
Quả nhiên vẫn là nhiều năm không gặp, tính tình của nàng không còn hoạt bát, tinh thần vui vẻ như trước, nhưng dáng vẻ bình tĩnh đến lời nói cáu kỉnh này vẫn đáng yêu như cũ.
Lại cùng Tô Mộc hàn huyên vài câu, ánh mắt Vân Lâm vẫn luôn đặt ở quyển sách kia.
Chỉ là nhìn đến một loạt chữ nhỏ nào đó, Vân Lâm nghĩ tốt hơn vẫn là không xem.
Cho đến khi Vân Lâm đứng dậy rời đi, trong lòng cũng tò mò như cũ, không biết trong sách kia đến tột cùng có nội dung ra sao?
"Thiếu tướng quân, mời đóng cửa lại, cảm ơn."
Khi Vân Lâm đi tới cửa nghe được cô nói một câu như vậy, sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra buồn lực.
"Ầm –––" Hắn cũng không xoay người, cửa liền đóng lại.
【 Oa oa ~ soái quá! 】Cửu Thiên Tuế nhịn không được reo hò, Vân Lâm trực tiếp dùng nội lực làm cửa đóng lại, nội lực của hắn thật sự thâm hậu.
Cửu Thiên Tuế đột nhiên hoan hô, làm Tô Mộc ngẩn ra, day day trán: "Ồn ào."
Giọng nói là trực tiếp ở trong đầu Tô Mộc vang lên, nếu không phải thực lực cô đủ cường đại, đã sớm bị nó dọa sợ tới mức ném hồn.
【 Khụ... 】Cửu Thiên Tuế phản ứng lại thấy mình có chút hoa si, liền khôi phục giọng điệu nghiêm trang.
【 Ký chủ, Vân Lâm hoài nghi thượng (*) , cô không được OOC nữa. 】
(*) Thượng (上): trên cao, lên trên, đưa lên. (Mị để nguyên văn chứ dịch ra cứ thấy kì kì a~)
"Thượng cái gì?"
【 Thượng cô. 】Cửu Thiên Tuế cảm thấy lời này có gì đó không đúng.
【 Ký chủ, bổn hệ thống nói chính là, hoài nghi thượng cô. 】
Vừa rồi tuyệt đối là nói sai, nói sai!
Nó chính là một cái hệ thống đứng đắn.
"A ~" Bỗng nhiên cười khẽ, một khuôn mặt nhỏ tươi đẹp giống như bị mưa mùa xuân làm dễ chịu, kinh diễm động lòng người, môi hồng khẽ mở, nguy hiểm nói, "Vậy thì phế hắn đi."
Cửu Thiên Tuế:【 Khụ, ký chủ, bổn hệ thống thật là nói sai. 】
Ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng sao lại quanh co bởi đề tài như vậy.
Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm hay không, có thể không!?
Bên kia, Vân Lâm hắt hơi một cách khó thể hiểu, sờ sờ cái mũi.
Ai đang mắng hắn?
-
Dựa theo Vân Lâm phân phó, Tô Mộc đi thu thập quần áo của Vân Linh, từ trong miệng Vân Linh biết được là bởi vì thân thể nàng vẫn luôn không tốt, tướng quân đã tìm vị thần y rất lâu mới tìm được, ngài ấy đã trở lại.
Thần y bên kia biết bệnh tình Vân Linh, kêu tướng quân đem người đưa đến chỗ hắn.
Nơi ở của vị thần y này là vùng ngoại ô kinh thành, nhưng chỉ cách nửa giờ đi đường.
Tô Mộc là thị nữ của Vân Linh, đương nhiên cũng đi cùng nàng.
Mãi cho đến khi xuất phát, mới biết được, người đưa Vân Linh đến đó, chính là Vân Lâm.
Tướng quân đã phân phó tốt một phen, mới đưa bọn họ ra khỏi tướng quân phủ.
Thân thể Vân Linh không tốt, xe ngựa đều lót vô cùng thoải mái, Tô Mộc ở bên trong hầu hạ, còn Vân Lâm cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường.
_______________Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Tô Mộc vẫn không có một chút biểu cảm trả lời, duỗi tay muốn đem sách cất đi.
Còn chưa cầm lên, ánh mắt cô dừng lại ở ngón tay đang bắt lấy đầu sách bên kia, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tuy rằng trên mu bàn tay có vết thương, nhưng lại làm người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Chỉ là ở đáy mắt Tô Mộc, chính là...
Chặt đứt ngón tay này, phải trả bao nhiêu tiền thuốc men?
"Quyển sách này nhìn rất thú vị, có thể cho ta mượn xem không?" Ánh mắt Vân Lâm nhìn chăm chú vào bìa sách, hai chữ "Sách cấm" được viết hữu lực (*), đồng tử hơi co lại.
(*) Hữu lực: mạnh mẽ, khỏe mạnh, hùng mạnh.
"Thiếu tướng quân, ngài hãy nhìn xem ghi chú phía dưới."
Ánh mắt Vân Lâm từ hai chữ "Sách cấm" dời xuống.
Nhìn thấy ghi chú viết "Sách này dành cho nữ nhi, nam nhi nếu muốn xem sách này, tất tiên tự cung (*)."
(*) Tất tiên tự cung (必先自宫): trước tiên phải xuất thân từ hoàng cung.
"Không ngại, ta chỉ tùy ý nhìn xem, nơi này chỉ có ngươi và ta." Vân Lâm rất tò mò, sách này đến tột cùng có nội dung ra sao?
"Không, thiếu tướng quân, còn có nó." Tô Mộc chuyển ánh mắt, dừng trên người Cửu Huyền đang nằm bò gặm xương.
Cửu Huyền mơ hồ cảm giác trên người chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt Vân Lâm.
"Gâu gâu gâu –––" Đây là của bổn cẩu, ai dám đoạt bổn cẩu liền cắn người đó!
Vân Lâm kinh ngạc, nhìn nữ tử đối diện, có một cảm giác xa lạ không thể giải thích được.
Quả nhiên vẫn là nhiều năm không gặp, tính tình của nàng không còn hoạt bát, tinh thần vui vẻ như trước, nhưng dáng vẻ bình tĩnh đến lời nói cáu kỉnh này vẫn đáng yêu như cũ.
Lại cùng Tô Mộc hàn huyên vài câu, ánh mắt Vân Lâm vẫn luôn đặt ở quyển sách kia.
Chỉ là nhìn đến một loạt chữ nhỏ nào đó, Vân Lâm nghĩ tốt hơn vẫn là không xem.
Cho đến khi Vân Lâm đứng dậy rời đi, trong lòng cũng tò mò như cũ, không biết trong sách kia đến tột cùng có nội dung ra sao?
"Thiếu tướng quân, mời đóng cửa lại, cảm ơn."
Khi Vân Lâm đi tới cửa nghe được cô nói một câu như vậy, sửng sốt, trong lòng đột nhiên sinh ra buồn lực.
"Ầm –––" Hắn cũng không xoay người, cửa liền đóng lại.
【 Oa oa ~ soái quá! 】Cửu Thiên Tuế nhịn không được reo hò, Vân Lâm trực tiếp dùng nội lực làm cửa đóng lại, nội lực của hắn thật sự thâm hậu.
Cửu Thiên Tuế đột nhiên hoan hô, làm Tô Mộc ngẩn ra, day day trán: "Ồn ào."
Giọng nói là trực tiếp ở trong đầu Tô Mộc vang lên, nếu không phải thực lực cô đủ cường đại, đã sớm bị nó dọa sợ tới mức ném hồn.
【 Khụ... 】Cửu Thiên Tuế phản ứng lại thấy mình có chút hoa si, liền khôi phục giọng điệu nghiêm trang.
【 Ký chủ, Vân Lâm hoài nghi thượng (*) , cô không được OOC nữa. 】
(*) Thượng (上): trên cao, lên trên, đưa lên. (Mị để nguyên văn chứ dịch ra cứ thấy kì kì a~)
"Thượng cái gì?"
【 Thượng cô. 】Cửu Thiên Tuế cảm thấy lời này có gì đó không đúng.
【 Ký chủ, bổn hệ thống nói chính là, hoài nghi thượng cô. 】
Vừa rồi tuyệt đối là nói sai, nói sai!
Nó chính là một cái hệ thống đứng đắn.
"A ~" Bỗng nhiên cười khẽ, một khuôn mặt nhỏ tươi đẹp giống như bị mưa mùa xuân làm dễ chịu, kinh diễm động lòng người, môi hồng khẽ mở, nguy hiểm nói, "Vậy thì phế hắn đi."
Cửu Thiên Tuế:【 Khụ, ký chủ, bổn hệ thống thật là nói sai. 】
Ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng sao lại quanh co bởi đề tài như vậy.
Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm hay không, có thể không!?
Bên kia, Vân Lâm hắt hơi một cách khó thể hiểu, sờ sờ cái mũi.
Ai đang mắng hắn?
-
Dựa theo Vân Lâm phân phó, Tô Mộc đi thu thập quần áo của Vân Linh, từ trong miệng Vân Linh biết được là bởi vì thân thể nàng vẫn luôn không tốt, tướng quân đã tìm vị thần y rất lâu mới tìm được, ngài ấy đã trở lại.
Thần y bên kia biết bệnh tình Vân Linh, kêu tướng quân đem người đưa đến chỗ hắn.
Nơi ở của vị thần y này là vùng ngoại ô kinh thành, nhưng chỉ cách nửa giờ đi đường.
Tô Mộc là thị nữ của Vân Linh, đương nhiên cũng đi cùng nàng.
Mãi cho đến khi xuất phát, mới biết được, người đưa Vân Linh đến đó, chính là Vân Lâm.
Tướng quân đã phân phó tốt một phen, mới đưa bọn họ ra khỏi tướng quân phủ.
Thân thể Vân Linh không tốt, xe ngựa đều lót vô cùng thoải mái, Tô Mộc ở bên trong hầu hạ, còn Vân Lâm cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường.
_______________Xem ảnh 1
Bình luận facebook