Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
- Ông chủ, bang chủ bang Bạch Hổ muốn gặp ngài.
Lúc Lã Nguyên đến tìm ông Hạ đang ngồi ngoài sân sưởi nắng vô cùng nhàn nhã.
- không gặp.
Ông Hạ đã nghe nói về tình hình gần đây của bang Bạch Hổ nên rất thản nhiên.
- vâng.
- nói với ông ta tôi không quản được hai đứa nhóc này, thích thì bảo ông ta tự tìm chúng mà xin.
- vâng.
Vệ sỹ vừa ra ngoài một lúc, một lúc sau liền vang lên tiếng gào của Lã Nguyên.
- Hạ Kiệt, con gái ông là cái đồ tiểu nhân, có giỏi thì bảo nó đối đầu trực tiếp với tôi đây này.
Ông Hạ vốn ung dung, nghe thấy Lã Nguyên mắng chửi con gái cưng của mình thì sầm mặt đi ra ngoài.
- Lã Nguyên, ông chửi ai là đồ tiểu nhân hả?
- tôi chửi con gái ông đấy, ai bảo nó cứ bám lấy bang tôi không nhả tôi không giết nó chẳng lẽ ngồi im chịu chết.
- mẹ kiếp, còn nữa ông còn dám nhắc tới vụ này nữa à?
Ông Hạ sầm mặt, Lã Nguyên bật lại.
- ai bảo nó cứ phá đám tôi làm gì, nó không động vào tôi, tôi sẽ động vào nó chắc?
- da mặt ông dày vừa thôi, là ai bắt con gái tôi còn suýt giết chết nó nữa, con gái tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, còn nữa nói tới phá đám con gái tôi không phải là học từ ông sao? Ngày xưa cũng phá tôi suốt còn gì.
Ông Hạ càng chửi càng hăng cực lực đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lã Nguyên, Lã Nguyên bị ông Hạ chửi thì hơi giật mình nhưng vẫn cãi lại.
- để con gái trả thù hộ mình ông không thấy mất mặt à?
- tại sao phải mất mặt? Điều đó chứng tỏ con gái tôi có hiếu, có bản lĩnh, ai như con gái ông.
- ông...
Lã Nguyên tức đến mặt mày đỏ bừng, vì sao bất kể ông ta làm cái gì cũng đều không bằng Hạ Kiệt chứ?
Nói về thù hận giữa hai người thì phải ngược về gần hai mươi mấy năm trước, lúc Hạ Phong Linh còn chưa ra đời cơ, lúc đó ông Hạ và Lã Nguyên đều theo đuổi bà Hạ, Lã Nguyên tự nhận thấy bản thân không thua kém Hạ Kiệt ở điểm nào nhưng cuối cùng bà Hạ lại chọn ông Hạ mà không chọn ông ta, Lã Nguyên không cam tâm, suốt ngày tìm cách chọc phá ông Hạ.
Ban đầu ông Hạ vốn chẳng muốn bon chen với ai cả, sau khi bà Hạ mất, vì bảo vệ con gái ông không ngừng biến bản thân thành một người mạnh hơn, trong quá trình đó ông bị Lã Nguyên cho ăn không ít quả đắng, không phải bị cướp mối làm ăn thì chính là bị cảnh sát phá, sau lăn lộn nhiều có kinh nghiệm hơn nên mới dần dần trả đũa, cuối cùng còn thành công trở thành bang chủ bang Hải Long, còn Lã Nguyên thì chạy sang bang Bạch Hổ, vượt qua những đối thủ nặng ký khác để giành được chức bang chủ, quyết đấu với ông đến cùng.
Nếu không có Bắc Dã và Hạ Phong Linh chắc hai người còn đấu dài dài.
- Hạ Kiệt, rốt cuộc ông muốn tôi làm gì thì mới chịu bảo hai đứa nó tha cho tôi hả?
Lã Nguyên thật sự là rơi vào đường cùng rồi, ông Hạ nhàn nhạt nhìn ông.
- việc này ông thật sự phải đi hỏi chúng nó, tôi làm sao biết ông làm gì để chúng nó nổi điên đến mức đi phá ông chứ.
Việc Hạ Phong Linh làm ngày trước không phải ông không biết, nhưng Lã Nguyên ngày xưa quả thật rất gợn đòn, còn vênh váo hơn cả con gái ông bây giờ cơ, con gái ông chí ít chỉ là ăn miếng trả miếng cũng chưa từng bạc đãi người của mình, còn Lã Nguyên thì chuyên gia đi bắt nạt cướp hàng của người khác cái gì cũng muốn được nhiều hơn người ta, đến anh em trong bang cũng ăn sạch đến xương cũng không nhả, sống thật sự là quá lỗi với cuộc đời này, thế nên bây giờ khi ông ta gặp nạn mấy người dưới trướng làm gì còn có ai ở bên.
- tôi mà gặp được hai đứa chúng nó còn phải tới tìm ông sao?
Lã Nguyên tuyệt vọng nói thiếu điều muốn quỳ xuống luôn rồi.
Ông Hạ cuối cùng vẫn là mềm lòng đồng ý giúp Lã Nguyên nói đỡ trước mặt Phong Linh và Bắc Dã.
Lã Nguyên nhìn cánh cổng cao lớn trước mặt đang khép lại kia, trong lòng có cảm giác cực kỳ thất bại.
Ông ta không chỉ có con gái giống Hạ Kiệt mà còn có thêm ba thằng con trai nữa, trước đây còn tự hào vì con gái mình giỏi giang hơn con gái Hạ Kiệt, vốn định sau này sẽ cho nó thừa kế bang Bạch Hổ, nhưng ai mà ngờ tới con gái ông lại là đứa dại trai kia chứ, sau khi Vương Quân đi liền bỏ bê việc trong bang ngày càng sa đọa, ba thằng con trai kia thì lại chẳng ai đủ bản lĩnh để ông có thể yên tâm giao bang Bạch Hổ cho cả, mà người ngoài thì ông ta không tin tưởng, còn Hạ Kiệt thì lại không như thế, ông ta dám giao bang phái cho một kẻ xa lạ không quan hệ máu mủ gì với mình, ban đầu Lã Nguyên còn cười ông ngu, nhưng giờ nhìn lại mình, thật sự là khác biệt quá lớn mà.
Hạ Phong Linh vì điểm công đức nên không đuổi cùng giết tận Lã Nguyên, nhưng Bắc Dã thì không bị ràng buộc thế nên thời gian sau đó mặc dù ông Hạ đã nói tha cho ông ta nhưng mà cuối cùng Lã Nguyên bị Bắc Dã ép đến nỗi phải chạy ra nước ngoài sống mới yên ổn hẳn.
Về phần nam nữ chính, nghe nói sau khi bang Bạch Hổ bị diệt liền im lặng hẳn không còn ý định gì với Hạ Phong Linh nữa.
Mối nguy đã được giải trừ gần hết thế nên dạo này Hạ Phong Linh cực kỳ nhàn nhã, suốt ngày la cà hàng quán ăn vặt.
Hệ thống thấy vậy liền phát cho cô cái nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính tuyến: kết hôn với Bắc Dã, cùng hắn sống hạnh phúc tới cuối đời.]
Hạ Phong Linh đã sớm đoán ra nên cực kỳ bình tĩnh phun ra hai chữ.
"Không làm."
"Ký chủ, cô chắc không?"
Giọng hệ thống là lạ, Hạ Phong Linh lập tức cảm nhận được nguy hiểm bủa vây.
"Có ý gì?"
"Không làm nhiệm vụ chính tuyến cô sẽ bị trừ hết công đức ở thế giới này."
Cũng tức là mọi công sức của cô sẽ bị phán vô hiệu, cô sẽ phải chơi trò chơi này lại từ đầu.
Hạ Phong Linh: "..."
Mỉm cười, không được tức giận, bình tĩnh, ăn đùi gà hạ hỏa nào.
Hạ Phong Linh tự động viên bản thân, nhưng mà làm thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức này, ăn cũng ăn không nổi nữa lập tức cầm súng lên giết thẳng về Hạ gia.
Cậy cô không bắt được nó nên nó mới thêm loạn quy tắc đúng không?
Được, vậy thì cô đi xử lý mục tiêu nhiệm vụ xả hận vậy.
Hệ thống: "??????"
Chủ nhân người mau chạy đi!!!!!!!!!!!
Lúc Lã Nguyên đến tìm ông Hạ đang ngồi ngoài sân sưởi nắng vô cùng nhàn nhã.
- không gặp.
Ông Hạ đã nghe nói về tình hình gần đây của bang Bạch Hổ nên rất thản nhiên.
- vâng.
- nói với ông ta tôi không quản được hai đứa nhóc này, thích thì bảo ông ta tự tìm chúng mà xin.
- vâng.
Vệ sỹ vừa ra ngoài một lúc, một lúc sau liền vang lên tiếng gào của Lã Nguyên.
- Hạ Kiệt, con gái ông là cái đồ tiểu nhân, có giỏi thì bảo nó đối đầu trực tiếp với tôi đây này.
Ông Hạ vốn ung dung, nghe thấy Lã Nguyên mắng chửi con gái cưng của mình thì sầm mặt đi ra ngoài.
- Lã Nguyên, ông chửi ai là đồ tiểu nhân hả?
- tôi chửi con gái ông đấy, ai bảo nó cứ bám lấy bang tôi không nhả tôi không giết nó chẳng lẽ ngồi im chịu chết.
- mẹ kiếp, còn nữa ông còn dám nhắc tới vụ này nữa à?
Ông Hạ sầm mặt, Lã Nguyên bật lại.
- ai bảo nó cứ phá đám tôi làm gì, nó không động vào tôi, tôi sẽ động vào nó chắc?
- da mặt ông dày vừa thôi, là ai bắt con gái tôi còn suýt giết chết nó nữa, con gái tôi cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, còn nữa nói tới phá đám con gái tôi không phải là học từ ông sao? Ngày xưa cũng phá tôi suốt còn gì.
Ông Hạ càng chửi càng hăng cực lực đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lã Nguyên, Lã Nguyên bị ông Hạ chửi thì hơi giật mình nhưng vẫn cãi lại.
- để con gái trả thù hộ mình ông không thấy mất mặt à?
- tại sao phải mất mặt? Điều đó chứng tỏ con gái tôi có hiếu, có bản lĩnh, ai như con gái ông.
- ông...
Lã Nguyên tức đến mặt mày đỏ bừng, vì sao bất kể ông ta làm cái gì cũng đều không bằng Hạ Kiệt chứ?
Nói về thù hận giữa hai người thì phải ngược về gần hai mươi mấy năm trước, lúc Hạ Phong Linh còn chưa ra đời cơ, lúc đó ông Hạ và Lã Nguyên đều theo đuổi bà Hạ, Lã Nguyên tự nhận thấy bản thân không thua kém Hạ Kiệt ở điểm nào nhưng cuối cùng bà Hạ lại chọn ông Hạ mà không chọn ông ta, Lã Nguyên không cam tâm, suốt ngày tìm cách chọc phá ông Hạ.
Ban đầu ông Hạ vốn chẳng muốn bon chen với ai cả, sau khi bà Hạ mất, vì bảo vệ con gái ông không ngừng biến bản thân thành một người mạnh hơn, trong quá trình đó ông bị Lã Nguyên cho ăn không ít quả đắng, không phải bị cướp mối làm ăn thì chính là bị cảnh sát phá, sau lăn lộn nhiều có kinh nghiệm hơn nên mới dần dần trả đũa, cuối cùng còn thành công trở thành bang chủ bang Hải Long, còn Lã Nguyên thì chạy sang bang Bạch Hổ, vượt qua những đối thủ nặng ký khác để giành được chức bang chủ, quyết đấu với ông đến cùng.
Nếu không có Bắc Dã và Hạ Phong Linh chắc hai người còn đấu dài dài.
- Hạ Kiệt, rốt cuộc ông muốn tôi làm gì thì mới chịu bảo hai đứa nó tha cho tôi hả?
Lã Nguyên thật sự là rơi vào đường cùng rồi, ông Hạ nhàn nhạt nhìn ông.
- việc này ông thật sự phải đi hỏi chúng nó, tôi làm sao biết ông làm gì để chúng nó nổi điên đến mức đi phá ông chứ.
Việc Hạ Phong Linh làm ngày trước không phải ông không biết, nhưng Lã Nguyên ngày xưa quả thật rất gợn đòn, còn vênh váo hơn cả con gái ông bây giờ cơ, con gái ông chí ít chỉ là ăn miếng trả miếng cũng chưa từng bạc đãi người của mình, còn Lã Nguyên thì chuyên gia đi bắt nạt cướp hàng của người khác cái gì cũng muốn được nhiều hơn người ta, đến anh em trong bang cũng ăn sạch đến xương cũng không nhả, sống thật sự là quá lỗi với cuộc đời này, thế nên bây giờ khi ông ta gặp nạn mấy người dưới trướng làm gì còn có ai ở bên.
- tôi mà gặp được hai đứa chúng nó còn phải tới tìm ông sao?
Lã Nguyên tuyệt vọng nói thiếu điều muốn quỳ xuống luôn rồi.
Ông Hạ cuối cùng vẫn là mềm lòng đồng ý giúp Lã Nguyên nói đỡ trước mặt Phong Linh và Bắc Dã.
Lã Nguyên nhìn cánh cổng cao lớn trước mặt đang khép lại kia, trong lòng có cảm giác cực kỳ thất bại.
Ông ta không chỉ có con gái giống Hạ Kiệt mà còn có thêm ba thằng con trai nữa, trước đây còn tự hào vì con gái mình giỏi giang hơn con gái Hạ Kiệt, vốn định sau này sẽ cho nó thừa kế bang Bạch Hổ, nhưng ai mà ngờ tới con gái ông lại là đứa dại trai kia chứ, sau khi Vương Quân đi liền bỏ bê việc trong bang ngày càng sa đọa, ba thằng con trai kia thì lại chẳng ai đủ bản lĩnh để ông có thể yên tâm giao bang Bạch Hổ cho cả, mà người ngoài thì ông ta không tin tưởng, còn Hạ Kiệt thì lại không như thế, ông ta dám giao bang phái cho một kẻ xa lạ không quan hệ máu mủ gì với mình, ban đầu Lã Nguyên còn cười ông ngu, nhưng giờ nhìn lại mình, thật sự là khác biệt quá lớn mà.
Hạ Phong Linh vì điểm công đức nên không đuổi cùng giết tận Lã Nguyên, nhưng Bắc Dã thì không bị ràng buộc thế nên thời gian sau đó mặc dù ông Hạ đã nói tha cho ông ta nhưng mà cuối cùng Lã Nguyên bị Bắc Dã ép đến nỗi phải chạy ra nước ngoài sống mới yên ổn hẳn.
Về phần nam nữ chính, nghe nói sau khi bang Bạch Hổ bị diệt liền im lặng hẳn không còn ý định gì với Hạ Phong Linh nữa.
Mối nguy đã được giải trừ gần hết thế nên dạo này Hạ Phong Linh cực kỳ nhàn nhã, suốt ngày la cà hàng quán ăn vặt.
Hệ thống thấy vậy liền phát cho cô cái nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chính tuyến: kết hôn với Bắc Dã, cùng hắn sống hạnh phúc tới cuối đời.]
Hạ Phong Linh đã sớm đoán ra nên cực kỳ bình tĩnh phun ra hai chữ.
"Không làm."
"Ký chủ, cô chắc không?"
Giọng hệ thống là lạ, Hạ Phong Linh lập tức cảm nhận được nguy hiểm bủa vây.
"Có ý gì?"
"Không làm nhiệm vụ chính tuyến cô sẽ bị trừ hết công đức ở thế giới này."
Cũng tức là mọi công sức của cô sẽ bị phán vô hiệu, cô sẽ phải chơi trò chơi này lại từ đầu.
Hạ Phong Linh: "..."
Mỉm cười, không được tức giận, bình tĩnh, ăn đùi gà hạ hỏa nào.
Hạ Phong Linh tự động viên bản thân, nhưng mà làm thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức này, ăn cũng ăn không nổi nữa lập tức cầm súng lên giết thẳng về Hạ gia.
Cậy cô không bắt được nó nên nó mới thêm loạn quy tắc đúng không?
Được, vậy thì cô đi xử lý mục tiêu nhiệm vụ xả hận vậy.
Hệ thống: "??????"
Chủ nhân người mau chạy đi!!!!!!!!!!!
Bình luận facebook