Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Dận Đề chạy đến Càn Thanh Cung, thậm chí không kịp chờ thái giám vào thông báo liền trực tiếp vọt vào trong.
"Thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh!"
Hắn vừa nói xong, tiểu thái giám từ cửa vội vàng tiến vào, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ quỳ xuống.
"Vạn tuế gia..." Trực quận vương không theo quy củ, vạn tuế gia sẽ không trách tội, nhưng hắn không kịp thời thông báo là tội không thể tha.
Khang Hi vẫy vẫy tay.
"Đi xuống đi."
Tiểu thái giám như được xá tội vội vàng lui ra ngoài.
Khang Hi lúc này mới nhìn sang Dận Đề:
"Chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?" Ông vừa nhận được tin tốt, tâm trạng không tồi nên không trách tội Dận Đề không tuân theo quy củ.
"Nhi thần có một thần vật chắc chắn sẽ khiến quân đội Mãn Thanh chúng ta uy chấn thiên hạ, thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh."
*
Vân Khanh ngồi ở bên cửa, xa xa nhìn thấy đám người Dận Đường đi ra từ Hồng Vận Lâu, cao hứng gọi bọn họ.
"Bát, Cửu, Thập! Bát, Cửu, Thập! Trong tiệm có hàng hóa mới, có muốn vào xem một chút hay không?"
"Nha đầu này đang kêu chúng ta sao?" Dận Đường nghiêng đầu hỏi Dận Ngã.
Dận Ngã gật đầu.
"Hình như là vậy."
Trên trán Dận Đường nổi gân xanh.
"Nha đầu chết tiệt này, còn dám trêu chọc gia!" Hắn nổi giận đùng đùng đi về phía đối diện.
Văn Khanh dường như không phát hiện hắn đang vô cùng tức giận, vui cười hỏi:
"Ai da! Bát Bát hôm nay không đi cùng các ngươi sao? Chắc là ta hoa mắt rồi, tới tới, đi vào trong xem một chút, dù sao chúng ta cũng là người quen, ngươi thích thứ gì ta sẽ giảm giá cho."
"Ai cần ngươi giảm giá?"
"Vậy thì không giảm!"
"Không phải, ai cho phép ngươi gọi bọn ta là Bát, Cửu, Thập?" Dận Đường cảm thấy khí nóng chạy lên trên đầu.
"Gia đường đường là một vị a ca chẳng lẽ không đủ tôn quý để ngươi gọi một tiếng Cửu gia?"
Văn Khanh nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
"Ngài thật đúng là không đủ!"
"Ngươi nói cái gì?" Dận Đường nổi giận lôi đình, hắn đường đường là một vị a ca, nha đầu này chẳng qua chỉ là một đứa tiện dân, còn không đủ tôn quý để nàng gọi một tiếng Cửu gia?
Thần sắc của Văn Khanh vẫn thản nhiên như cũ.
"Ngài trẻ tuổi như vậy mà phải kêu bằng gia ư? Hay là ta gọi ngài một tiếng cửu thúc được không!"
Cửu thúc? Sự tức giận của Dận Đường tiêu tán, dở khóc dở cười, nha đầu này ở ngoại quốc đã lâu, tám phần là không hiểu hàm nghĩa của từ 'gia', hắn không có ý tứ bắt nàng phải gọi hắn là gia gia, nhưng muốn gọi Cửu thúc thì gọi Cửu thúc đi.
"Vậy ngươi phải gọi ta một tiếng Thập thúc rồi." Dận Ngã đi đến góp thêm náo nhiệt.
Văn Khanh nhìn hắn một cái.
"Ngài đem súng etpigon tặng cho người khác?"
"Ủa! Sao ngươi biết?"
"Người ta chạy đến tiệm của ta, ta còn không biết sao?"
Nhắc tới việc này Văn Khanh tức giận cực kì, vốn cảm thấy Dận Ngã rất tinh mắt, vì thế nàng mới bán súng etpigon cho hắn, không nghĩ tới hắn lại tặng cho người khác, hiển nhiên là không biết thứ này rất có giá trị.
"Ngươi nói đại ca tới đây?"
Trên mặt Dận Ngã mang theo sự lo lắng, hiếm thấy người nào trong hoàng cung có tính cách như hắn - vô cùng đơn thuần, cảm xúc đều hiện ra ở trên mặt.
"Đúng! Ta còn lấy được mười vạn lượng của hắn."
Hai mắt Dận Ngã trừng lớn.
"Lợi hại! Ngươi thật là lợi hại! Dám lừa cả đại ca ta."
Nàng tức chết đi được, hắn cảm thấy nàng chính là một kẻ lừa đảo đúng không?
Lúc hai người mải nói chuyện, Dận Đường đã dạo một vòng quanh tiệm , quệt miệng nói:
"Chỉ là có chút mới lạ thôi, có thứ gì tốt ở đây chứ?"
"Ha ha." Văn Khanh đã sớm không còn hy vọng gì với người này, nàng lôi ra một hộp nhạc từ dưới bàn, à không, thật ra từ trong không gian.
"Cái này ngài có coi trọng không? Giúp ta mời một vị khách vào đây ta liền tặng không cho ngài."
Hộp nhạc được làm thủ công vô cùng tinh xảo, có thể gọi là xảo đoạt thiên công*, xung quanh còn khảm các loại đá quý, quả thật hoa lệ vô cùng. Hắn liếc mắt nhìn qua, cười nhạo.
*Ý nói những công việc cực kì khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo có thể sánh với đất trời.
"Kêu gia đi mời khách giúp ngươi? Ngươi nghĩ ta là tú bà thanh lâu chắc?"
Nàng còn chưa nói gì, Dận Ngã đã kéo tay áo hắn:
"Cửu ca, sắp tới sinh nhật Nghi phi nương nương, huynh không phải là đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì sao? Đệ thấy thứ này rất thích hợp."
Hắn rất muốn tát chết đệ đệ nhà hắn, đương nhiên hắn biết cái này thích hợp, nhưng nếu hắn biểu hiện rõ ra ngoài, đối phương sẽ biết bọn họ muốn! Khác gì bảo nàng ta tăng giá lên chứ?
Nàng tủm tỉm cười nhìn họ.
"Như thế nào? Cửu thúc có muốn hay không?"
"Muốn! Vì cái gì mà không muốn chứ! Bao nhiêu bạc? Ta đưa! Còn chuyện kia... không có cửa đâu!"
Nàng lắc đầu.
"Không được! Ta cũng không thiếu tiền."
"Ngươi!"
Văn Khanh dầu muối không ăn, hắn liền nổi trận lôi đình. Cuối cùng Dận Ngã nhìn không nổi nữa, đi ra ngoài cửa kéo một người vào.
"Vị này chính là Lưu Thanh Phương - Lưu đại nhân của Thái y viện. Ngươi nói giữ lời chứ?"
Thái y không phải không tốt, nàng tủm tỉm cười đưa hộp nhạc cho Dận Ngã.
"Đương nhiên là giữ lời, ta nói chuyện luôn giữ lời, cái này cho ngài."
Dận Ngã là một đệ đệ tốt, hộp nhạc tới tay liền đưa cho Dận Đường. Dận Đường đạt được ý nguyện, nhưng một chút vui sướng cũng không có, không biết phải làm sao trừng mắt nhìn nàng.
Ngẫu nhiên đi ngang qua đây, lại bị Dận Ngã kéo vào. Lưu Thanh Phương vẻ mặt ngơ ngác chắp tay thỉnh an hai người.
"Thỉnh an Cửu a ca, Thập a ca, không biết hai vị gọi hạ quan tới đây là vì chuyện gì?"
Dận Đường nhìn trời không nói lời nào, Dận Ngã có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, hắn không thể nói là dẫn mối giúp cửa tiệm!
Nàng chỉ vào bố cáo dán ở cửa.
"Hân hạnh đến với bổn tiệm, trước tiên giao bạc."
Lưu Thanh Phương đứng đờ ra nửa ngày, nhìn về phía hai vị a ca, hai người kia làm bộ như không liên quan tới họ, ông đành phải đau trứng móc ra một lượng bạc.
"Hạ quan có thể đi rồi chứ?" Mặc kệ hai vị này ở đây làm cái trò gì, tốt nhất ông nên tránh xa một chút.
"Ai da, khách quan chờ chút đã." Văn Khanh kêu hắn dừng lại, cười tủm tỉm nói.
"Ta thấy vầng trán ngài cao rộng, cốt cách lại thanh tao, thiên phú dị bẩm, là bậc kỳ tài trong ngành y học! Trùng hợp trong tiệm có một quyển tuyệt thế y thư, ta thấy rất có duyên với ngài nên chỉ bán với giá 10 lượng thôi!"
"Y thư!" Lưu Thanh Phương kinh hỉ vạn phần. Điển tịch về y thư từ trước đến nay đều rất khó tìm, các thế gia đại danh y có điển tịch cũng không dễ gì mà truyền ra bên ngoài, đều là sư phụ dạy cho đồ đệ, đồ đệ dạy cho đồ tôn, đời đời truyền nhau, người ngoài khó mà học được. Không nghĩ ở chỗ này ông lại tìm được một quyển, thế nhưng chỉ cần mười lượng bạc!
"Y thư ở nơi nào? Mau đưa cho ta!" Lưu Thanh Phương vội vàng hỏi.
"Trước tiên giao bạc, sau đó ta mới đưa hàng cho ngài." Nàng cười nói.
Lưu Thanh Phương không chút do dự đưa cho nàng mười lượng bạc, cho dù nàng là kẻ lừa đảo nhưng cũng chỉ mất mười lượng bạc mà thôi, nếu chẳng may là thật thì sao? Ông cam tâm tình nguyện lấy mười lượng bạc đi mua thứ chẳng may này.
Nàng thu tiền xong mới đi đến giá sách lấy y thư. Hai người Dận Đường tò mò theo sau, bọn họ còn chưa thấy cái giá sách kia hình dạng thế nào.
Nàng rút ra một quyển sách có tên là < Khiếp sợ! Hắn dám làm chuyện này với một con trâu!> đưa cho Lưu Thanh Phương.
"Đây là y thư, Lưu đại nhân phải nghiên cứu thật kĩ đó, rồi đem nó lan truyền khắp thiên hạ."
Lưu Thanh Phương trịnh trọng vái chào.
"Lão nhân ghi nhớ." Sau đó thận trọng nhận sách rời đi.
Văn Khanh quay đầu lại, thấy hai vị a ca hỗn độn trong gió, hiển nhiên là bị cái tên trên bìa sách làm cho chấn động không nhẹ. Nàng đi qua khép lại giá sách, hai người lúc này mới hồi phục tinh thần.
"Những thứ này là cái quỷ gì vậy?"
"Thế nào? Có phải cảm thấy vô cùng hứng thú không? Trong ngăn tủ của ta còn rất nhiều quyển như vậy, mỗi một quyển đều có giá trị vạn kim!"
"Vậy sao vừa rồi ngươi bán có mười lượng?" Dận Ngã theo bản năng mở miệng.
"Dù là buôn bán cũng không thể lừa già dối trẻ, còn phải nhìn đồ ăn trong đĩa nữa." Nàng nhìn hai người bọn họ nói.
"Thế nào là nhìn đồ ăn trong đĩa?"
"Giống như hai người các ngươi, cẩm y làm bằng da cừu, xa hoa quý phái, tôn quý ưu nhã, vừa thấy chính là không phú thì quý..."
Lời khen này khiến hai người choáng váng, mỹ từ bay bổng, ngay sau đó lại nghe thấy nàng nói:
"Không làm thịt thì quá là đáng tiếc".
Hai người: "..."
Nàng tiếp tục nói:
"Lại nói đến Lưu đại nhân quần áo mộc mạc đường hoàng, cái gọi là y giả nhân tâm, ông ấy học y thuật cũng là tạo phúc cho thế gian, ta lại không thiếu bạc, coi như là làm một chuyện tốt."
"Nói như vậy, ngươi chính là một đại thiện nhân đúng không?" Dận Đường nghiến rắng nghiến lợi nói, đừng tưởng hắn nghe không hiểu, nha đầu chết tiệt này đang mắng hai người bọn họ!
Văn Khanh gật đầu.
"Đúng vậy, bây giờ có rất ít người như ta, không thể hiện ra mình là một đại thiện nhân!"
Hắn không còn gì để nói, chưa thấy ai mặt dày như nàng!
Rối rắm một lát, hắn tò mò hỏi:
"Người đàn ông khom lưng nhặt xà phòng rối cục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quả nhiên, người bình thường rất khó kìm nén sự tò mò của bản thân. Nàng cười mà không nói, giơ một đầu ngón tay, quơ quơ trước mặt hắn.
Trán hắn nổi đầy gân xanh.
"Mười lượng?"
Văn Khanh lắc đầu.
"Một trăm lượng?"
Nàng tiếp tục lắc đầu.
"Một vạn lượng?" Hắn biết nha đầu chết tiệt này rất thích sử dụng công phu sư tử ngoạm, hắn thật muốn bóp chết nàng! Lưu Thanh Phương vừa rồi chỉ tiêu mười lượng để mua sách, quay đầu một cái nàng lại muốn bán cho hắn một vạn lượng! Đây là lần đầu tiên hắn thấy kẻ đi hố người khác còn ra vẻ bình tĩnh như vậy!
Dận Ngã không đành lòng.
"Văn Khanh, ngươi đừng nhìn chúng ta là hoàng tử ăn mặc chỉnh tề, kỳ thực bọn ta rất khổ sở! Bổng lộc có chút ít mà còn phải nuôi sống cả phủ nữa, mỗi cửu ca biết kinh doanh nên mới có đồng ra đồng vào, các a ca khác đều đang nắm chặt lưng quần! Ngươi xem, nếu không... đừng nói thách nữa!"
Nàng bị hắn chọc cười, còn đòi giảm giá, đúng là huynh đệ ruột thịt có khác!
"Nếu không muốn bỏ tiền mua thì vẫn còn một biện pháp nữa..."
"Biện pháp gì?"
"Chúng ta có thể hợp tác." Nàng vừa nói vừa rút quyển sách có tên < Đáng sợ! Người đàn ông khom lưng nhặt xà phòng lại xảy ra cớ sự này! > ra.
"Bên trong viết về phương pháp chế tạo xà phòng, tinh dầu xà phòng thứ gì cũng có. Ta cung cấp kĩ thuật, các ngươi cung cấp nhân lực, vật lực, tài lực cùng với việc phụ trách tiêu thụ, lợi nhuận chia đều cả ba, thấy thế nào?"
Dân Đường kinh ngạc mở quyển sách ra, nhìn sơ qua một chút, quả thực nội dung bên trong ghi lại phương pháp chế tạo xà phòng, hắn trầm tư một lát.
"Nếu như lời ngươi nói không phải là giả, ta đồng ý."
"Đương nhiên không phải là giả, ngươi có thể tìm người thực nghiệm thử."
Hắn nhìn nàng rồi nhìn quyển sách trong tay, vẻ mặt không biết nên làm thế nào rồi mang sách đi.
Dận Ngã cảm thấy kỳ quái.
"Cửu ca bị làm sao vậy?"
Văn Khanh thở dài.
"Thông minh bị thông minh hại, đột nhiên phát hiện ra mình chỉ là một đứa ngốc!"
"Thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh!"
Hắn vừa nói xong, tiểu thái giám từ cửa vội vàng tiến vào, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ quỳ xuống.
"Vạn tuế gia..." Trực quận vương không theo quy củ, vạn tuế gia sẽ không trách tội, nhưng hắn không kịp thời thông báo là tội không thể tha.
Khang Hi vẫy vẫy tay.
"Đi xuống đi."
Tiểu thái giám như được xá tội vội vàng lui ra ngoài.
Khang Hi lúc này mới nhìn sang Dận Đề:
"Chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?" Ông vừa nhận được tin tốt, tâm trạng không tồi nên không trách tội Dận Đề không tuân theo quy củ.
"Nhi thần có một thần vật chắc chắn sẽ khiến quân đội Mãn Thanh chúng ta uy chấn thiên hạ, thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh."
*
Vân Khanh ngồi ở bên cửa, xa xa nhìn thấy đám người Dận Đường đi ra từ Hồng Vận Lâu, cao hứng gọi bọn họ.
"Bát, Cửu, Thập! Bát, Cửu, Thập! Trong tiệm có hàng hóa mới, có muốn vào xem một chút hay không?"
"Nha đầu này đang kêu chúng ta sao?" Dận Đường nghiêng đầu hỏi Dận Ngã.
Dận Ngã gật đầu.
"Hình như là vậy."
Trên trán Dận Đường nổi gân xanh.
"Nha đầu chết tiệt này, còn dám trêu chọc gia!" Hắn nổi giận đùng đùng đi về phía đối diện.
Văn Khanh dường như không phát hiện hắn đang vô cùng tức giận, vui cười hỏi:
"Ai da! Bát Bát hôm nay không đi cùng các ngươi sao? Chắc là ta hoa mắt rồi, tới tới, đi vào trong xem một chút, dù sao chúng ta cũng là người quen, ngươi thích thứ gì ta sẽ giảm giá cho."
"Ai cần ngươi giảm giá?"
"Vậy thì không giảm!"
"Không phải, ai cho phép ngươi gọi bọn ta là Bát, Cửu, Thập?" Dận Đường cảm thấy khí nóng chạy lên trên đầu.
"Gia đường đường là một vị a ca chẳng lẽ không đủ tôn quý để ngươi gọi một tiếng Cửu gia?"
Văn Khanh nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
"Ngài thật đúng là không đủ!"
"Ngươi nói cái gì?" Dận Đường nổi giận lôi đình, hắn đường đường là một vị a ca, nha đầu này chẳng qua chỉ là một đứa tiện dân, còn không đủ tôn quý để nàng gọi một tiếng Cửu gia?
Thần sắc của Văn Khanh vẫn thản nhiên như cũ.
"Ngài trẻ tuổi như vậy mà phải kêu bằng gia ư? Hay là ta gọi ngài một tiếng cửu thúc được không!"
Cửu thúc? Sự tức giận của Dận Đường tiêu tán, dở khóc dở cười, nha đầu này ở ngoại quốc đã lâu, tám phần là không hiểu hàm nghĩa của từ 'gia', hắn không có ý tứ bắt nàng phải gọi hắn là gia gia, nhưng muốn gọi Cửu thúc thì gọi Cửu thúc đi.
"Vậy ngươi phải gọi ta một tiếng Thập thúc rồi." Dận Ngã đi đến góp thêm náo nhiệt.
Văn Khanh nhìn hắn một cái.
"Ngài đem súng etpigon tặng cho người khác?"
"Ủa! Sao ngươi biết?"
"Người ta chạy đến tiệm của ta, ta còn không biết sao?"
Nhắc tới việc này Văn Khanh tức giận cực kì, vốn cảm thấy Dận Ngã rất tinh mắt, vì thế nàng mới bán súng etpigon cho hắn, không nghĩ tới hắn lại tặng cho người khác, hiển nhiên là không biết thứ này rất có giá trị.
"Ngươi nói đại ca tới đây?"
Trên mặt Dận Ngã mang theo sự lo lắng, hiếm thấy người nào trong hoàng cung có tính cách như hắn - vô cùng đơn thuần, cảm xúc đều hiện ra ở trên mặt.
"Đúng! Ta còn lấy được mười vạn lượng của hắn."
Hai mắt Dận Ngã trừng lớn.
"Lợi hại! Ngươi thật là lợi hại! Dám lừa cả đại ca ta."
Nàng tức chết đi được, hắn cảm thấy nàng chính là một kẻ lừa đảo đúng không?
Lúc hai người mải nói chuyện, Dận Đường đã dạo một vòng quanh tiệm , quệt miệng nói:
"Chỉ là có chút mới lạ thôi, có thứ gì tốt ở đây chứ?"
"Ha ha." Văn Khanh đã sớm không còn hy vọng gì với người này, nàng lôi ra một hộp nhạc từ dưới bàn, à không, thật ra từ trong không gian.
"Cái này ngài có coi trọng không? Giúp ta mời một vị khách vào đây ta liền tặng không cho ngài."
Hộp nhạc được làm thủ công vô cùng tinh xảo, có thể gọi là xảo đoạt thiên công*, xung quanh còn khảm các loại đá quý, quả thật hoa lệ vô cùng. Hắn liếc mắt nhìn qua, cười nhạo.
*Ý nói những công việc cực kì khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo có thể sánh với đất trời.
"Kêu gia đi mời khách giúp ngươi? Ngươi nghĩ ta là tú bà thanh lâu chắc?"
Nàng còn chưa nói gì, Dận Ngã đã kéo tay áo hắn:
"Cửu ca, sắp tới sinh nhật Nghi phi nương nương, huynh không phải là đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì sao? Đệ thấy thứ này rất thích hợp."
Hắn rất muốn tát chết đệ đệ nhà hắn, đương nhiên hắn biết cái này thích hợp, nhưng nếu hắn biểu hiện rõ ra ngoài, đối phương sẽ biết bọn họ muốn! Khác gì bảo nàng ta tăng giá lên chứ?
Nàng tủm tỉm cười nhìn họ.
"Như thế nào? Cửu thúc có muốn hay không?"
"Muốn! Vì cái gì mà không muốn chứ! Bao nhiêu bạc? Ta đưa! Còn chuyện kia... không có cửa đâu!"
Nàng lắc đầu.
"Không được! Ta cũng không thiếu tiền."
"Ngươi!"
Văn Khanh dầu muối không ăn, hắn liền nổi trận lôi đình. Cuối cùng Dận Ngã nhìn không nổi nữa, đi ra ngoài cửa kéo một người vào.
"Vị này chính là Lưu Thanh Phương - Lưu đại nhân của Thái y viện. Ngươi nói giữ lời chứ?"
Thái y không phải không tốt, nàng tủm tỉm cười đưa hộp nhạc cho Dận Ngã.
"Đương nhiên là giữ lời, ta nói chuyện luôn giữ lời, cái này cho ngài."
Dận Ngã là một đệ đệ tốt, hộp nhạc tới tay liền đưa cho Dận Đường. Dận Đường đạt được ý nguyện, nhưng một chút vui sướng cũng không có, không biết phải làm sao trừng mắt nhìn nàng.
Ngẫu nhiên đi ngang qua đây, lại bị Dận Ngã kéo vào. Lưu Thanh Phương vẻ mặt ngơ ngác chắp tay thỉnh an hai người.
"Thỉnh an Cửu a ca, Thập a ca, không biết hai vị gọi hạ quan tới đây là vì chuyện gì?"
Dận Đường nhìn trời không nói lời nào, Dận Ngã có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, hắn không thể nói là dẫn mối giúp cửa tiệm!
Nàng chỉ vào bố cáo dán ở cửa.
"Hân hạnh đến với bổn tiệm, trước tiên giao bạc."
Lưu Thanh Phương đứng đờ ra nửa ngày, nhìn về phía hai vị a ca, hai người kia làm bộ như không liên quan tới họ, ông đành phải đau trứng móc ra một lượng bạc.
"Hạ quan có thể đi rồi chứ?" Mặc kệ hai vị này ở đây làm cái trò gì, tốt nhất ông nên tránh xa một chút.
"Ai da, khách quan chờ chút đã." Văn Khanh kêu hắn dừng lại, cười tủm tỉm nói.
"Ta thấy vầng trán ngài cao rộng, cốt cách lại thanh tao, thiên phú dị bẩm, là bậc kỳ tài trong ngành y học! Trùng hợp trong tiệm có một quyển tuyệt thế y thư, ta thấy rất có duyên với ngài nên chỉ bán với giá 10 lượng thôi!"
"Y thư!" Lưu Thanh Phương kinh hỉ vạn phần. Điển tịch về y thư từ trước đến nay đều rất khó tìm, các thế gia đại danh y có điển tịch cũng không dễ gì mà truyền ra bên ngoài, đều là sư phụ dạy cho đồ đệ, đồ đệ dạy cho đồ tôn, đời đời truyền nhau, người ngoài khó mà học được. Không nghĩ ở chỗ này ông lại tìm được một quyển, thế nhưng chỉ cần mười lượng bạc!
"Y thư ở nơi nào? Mau đưa cho ta!" Lưu Thanh Phương vội vàng hỏi.
"Trước tiên giao bạc, sau đó ta mới đưa hàng cho ngài." Nàng cười nói.
Lưu Thanh Phương không chút do dự đưa cho nàng mười lượng bạc, cho dù nàng là kẻ lừa đảo nhưng cũng chỉ mất mười lượng bạc mà thôi, nếu chẳng may là thật thì sao? Ông cam tâm tình nguyện lấy mười lượng bạc đi mua thứ chẳng may này.
Nàng thu tiền xong mới đi đến giá sách lấy y thư. Hai người Dận Đường tò mò theo sau, bọn họ còn chưa thấy cái giá sách kia hình dạng thế nào.
Nàng rút ra một quyển sách có tên là < Khiếp sợ! Hắn dám làm chuyện này với một con trâu!> đưa cho Lưu Thanh Phương.
"Đây là y thư, Lưu đại nhân phải nghiên cứu thật kĩ đó, rồi đem nó lan truyền khắp thiên hạ."
Lưu Thanh Phương trịnh trọng vái chào.
"Lão nhân ghi nhớ." Sau đó thận trọng nhận sách rời đi.
Văn Khanh quay đầu lại, thấy hai vị a ca hỗn độn trong gió, hiển nhiên là bị cái tên trên bìa sách làm cho chấn động không nhẹ. Nàng đi qua khép lại giá sách, hai người lúc này mới hồi phục tinh thần.
"Những thứ này là cái quỷ gì vậy?"
"Thế nào? Có phải cảm thấy vô cùng hứng thú không? Trong ngăn tủ của ta còn rất nhiều quyển như vậy, mỗi một quyển đều có giá trị vạn kim!"
"Vậy sao vừa rồi ngươi bán có mười lượng?" Dận Ngã theo bản năng mở miệng.
"Dù là buôn bán cũng không thể lừa già dối trẻ, còn phải nhìn đồ ăn trong đĩa nữa." Nàng nhìn hai người bọn họ nói.
"Thế nào là nhìn đồ ăn trong đĩa?"
"Giống như hai người các ngươi, cẩm y làm bằng da cừu, xa hoa quý phái, tôn quý ưu nhã, vừa thấy chính là không phú thì quý..."
Lời khen này khiến hai người choáng váng, mỹ từ bay bổng, ngay sau đó lại nghe thấy nàng nói:
"Không làm thịt thì quá là đáng tiếc".
Hai người: "..."
Nàng tiếp tục nói:
"Lại nói đến Lưu đại nhân quần áo mộc mạc đường hoàng, cái gọi là y giả nhân tâm, ông ấy học y thuật cũng là tạo phúc cho thế gian, ta lại không thiếu bạc, coi như là làm một chuyện tốt."
"Nói như vậy, ngươi chính là một đại thiện nhân đúng không?" Dận Đường nghiến rắng nghiến lợi nói, đừng tưởng hắn nghe không hiểu, nha đầu chết tiệt này đang mắng hai người bọn họ!
Văn Khanh gật đầu.
"Đúng vậy, bây giờ có rất ít người như ta, không thể hiện ra mình là một đại thiện nhân!"
Hắn không còn gì để nói, chưa thấy ai mặt dày như nàng!
Rối rắm một lát, hắn tò mò hỏi:
"Người đàn ông khom lưng nhặt xà phòng rối cục đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quả nhiên, người bình thường rất khó kìm nén sự tò mò của bản thân. Nàng cười mà không nói, giơ một đầu ngón tay, quơ quơ trước mặt hắn.
Trán hắn nổi đầy gân xanh.
"Mười lượng?"
Văn Khanh lắc đầu.
"Một trăm lượng?"
Nàng tiếp tục lắc đầu.
"Một vạn lượng?" Hắn biết nha đầu chết tiệt này rất thích sử dụng công phu sư tử ngoạm, hắn thật muốn bóp chết nàng! Lưu Thanh Phương vừa rồi chỉ tiêu mười lượng để mua sách, quay đầu một cái nàng lại muốn bán cho hắn một vạn lượng! Đây là lần đầu tiên hắn thấy kẻ đi hố người khác còn ra vẻ bình tĩnh như vậy!
Dận Ngã không đành lòng.
"Văn Khanh, ngươi đừng nhìn chúng ta là hoàng tử ăn mặc chỉnh tề, kỳ thực bọn ta rất khổ sở! Bổng lộc có chút ít mà còn phải nuôi sống cả phủ nữa, mỗi cửu ca biết kinh doanh nên mới có đồng ra đồng vào, các a ca khác đều đang nắm chặt lưng quần! Ngươi xem, nếu không... đừng nói thách nữa!"
Nàng bị hắn chọc cười, còn đòi giảm giá, đúng là huynh đệ ruột thịt có khác!
"Nếu không muốn bỏ tiền mua thì vẫn còn một biện pháp nữa..."
"Biện pháp gì?"
"Chúng ta có thể hợp tác." Nàng vừa nói vừa rút quyển sách có tên < Đáng sợ! Người đàn ông khom lưng nhặt xà phòng lại xảy ra cớ sự này! > ra.
"Bên trong viết về phương pháp chế tạo xà phòng, tinh dầu xà phòng thứ gì cũng có. Ta cung cấp kĩ thuật, các ngươi cung cấp nhân lực, vật lực, tài lực cùng với việc phụ trách tiêu thụ, lợi nhuận chia đều cả ba, thấy thế nào?"
Dân Đường kinh ngạc mở quyển sách ra, nhìn sơ qua một chút, quả thực nội dung bên trong ghi lại phương pháp chế tạo xà phòng, hắn trầm tư một lát.
"Nếu như lời ngươi nói không phải là giả, ta đồng ý."
"Đương nhiên không phải là giả, ngươi có thể tìm người thực nghiệm thử."
Hắn nhìn nàng rồi nhìn quyển sách trong tay, vẻ mặt không biết nên làm thế nào rồi mang sách đi.
Dận Ngã cảm thấy kỳ quái.
"Cửu ca bị làm sao vậy?"
Văn Khanh thở dài.
"Thông minh bị thông minh hại, đột nhiên phát hiện ra mình chỉ là một đứa ngốc!"
Bình luận facebook