Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Khi Khang Hi xuất cung lòng mang một nỗi kinh hỉ và hiếu kì, cùng với đó là sự chờ mong mơ hồ. Khi hồi cung, chẳng còn một chút kinh hỉ nào, chỉ còn lại chấn động và... phức tạp.
Ban đầu ông động sát niệm (*), nhưng sau khi bình tĩnh lại cảm thấy không ổn, bởi vì ông không biết rốt cục sau lưng Tề Văn Khanh là ai, liệu giết nàng ta thì còn có người khác xuất hiện hay không? Thay vì phải đối mặt với một mối nguy hiểm không rõ nguồn gốc, chẳng thà khống chế nó ở ngay dưới mí mắt mình!
(*) Sát niệm: ý muốn giết người.
Hơn nữa, mấy câu nói cuối cùng của Tề Văn Khanh khiến ông không khỏi trầm tư suy nghĩ, rồi lại cảm thấy hết sức vô lý. Nhưng nếu những lời nàng ta nói là thật, chuyện này lại dễ xử lý. Đã là người của hoàng thất thì đồ của nàng ta tất nhiên sẽ thuộc về hoàng thất, chỉ không biết nàng ta là con cháu của nhà nào?
Khang Hi phái người đi thăm dò, trước khi có được kết quả, ông cho người đi giám sát cửa tiệm nhỏ của Văn Khanh.
Văm Khanh thấy chỗ tối có thêm mấy khuôn mặt xa lạ, cũng không để ý lắm, Khang Hi đã biết giá trị của nơi này, không giám sát mới là lạ! Hiện tại chưa ra tay với nàng, e là muốn tra thân phận, cũng kiêng dè thế lực ở sau lưng nàng.
Tất cả mọi người đều tin rằng sau lưng của Văn Khanh nhất định có một thế lực nào đó, nếu không một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao có thể làm ra mấy thứ này được? Đấy cũng là lý do Văn Khanh cố ý biểu hiện ra như vậy, nếu bọn họ không có kiêng kị, nàng tin chắc cái mạng nhỏ của nàng sẽ tiêu tán dưới tay Khang Hi.
Sau khi tìm người thí nghiệm xà phòng thành công, Dận Đường cảm thấy cả người không thoải mái một chút nào, hắn đúng là ngốc, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt ! Thời gian gần đây trong cung xảy ra chuyện gì một vị a ca như hắn sao lại không biết chứ?
Tứ ca mua được ở cửa tiệm giống lúa nước có sản lượng ngàn cân một mẫu. Đại ca thì mua được hỏa pháo chấn thiên liệt địa. Lưu Thanh Phương bị lão Thập thuận tay kéo cho đủ quân số cũng tìm được y thư phòng chống bệnh đậu mùa... Chỉ có hắn, đi nhiều chuyến như vậy lôi về mỗi đống bảo thạch không thể ăn không thể uống, trải đường thì ngại đau chân!
Ngốc chết đi được!
Dận Đường phiền muộn vô cùng, vừa nghĩ đến chuyện Văn Khanh đằng sau lưng chê cười bản thân là đã không muốn ra cửa rồi. Nhưng lại không thể chống cự đám huynh đệ phiền phức , thế nào cũng phải lôi kéo hắn đến cửa hàng nhỏ của nàng ta.
"Cửu ca, dẫn chúng ta đi xem một chút đi, Đại ca Tứ ca tìm được đồ tốt khiến hoàng a mã vui mừng không thôi, chúng ta không thể bị bỏ lại ở đằng sau được!"
Thập tứ a ca Dận Đề kéo Dận Đường từ trong nhà đi ra, bên cạnh còn có Bát a ca, Thập a ca và cả Thập tam a ca đi theo.
Dận Đề vừa đi vừa nói chuyện: "Ta nghe tin đồn truyền ầm lên rồi, bọn họ nói mỗi một món đồ ở trong tiệm đều kinh thiên động địa, ai có được cửa tiệm kia là có được thiên hạ..." Hắn đột nhiên hạ giọng: "Nghe nói Hoàng a mã cũng tới đó rồi!"
Dận Đường giật mình: "Ngươi nghe ai nói?".
"Chuyện này ngươi không cần biết, dù sao cũng chắc chắn tám chín phần."
Dận Đề vừa nói vừa cười: "Bát ca, Cửu ca, Thập ca, các ngươi phát hiện cửa tiệm này đầu tiên, hẳn là tìm được không ít đồ tốt đúng không? Các ngươi giấu quá kỹ, sợ chúng ta biết nên không nói cho chúng ta hả..."
Dận Tự á khẩu, có thể nói hắn cái gì cũng không có sao? Phỏng chừng nói ra cũng chẳng ai tin, vậy thì ngậm miệng cho rồi. Dận Tự thật sự vô cùng ảo não, mình vào núi báu mà lại tay không trở về, còn có thể trách ai được? Là hắn có mắt như mù, coi nhẹ cửa tiệm nhỏ kia. Từ lúc bắt đầu, Tề Văn Khanh đã thể hiện mình không bình thường, thậm chí còn nhắc nhở họ bảo thạch là thứ vô dụng nhất, vậy nhưng bọn họ vẫn chọn bảo thạch. Ngay cả lão Thập còn có mắt hơn hắn.
Dận Ngã ngược lại thành thực: "Một ngàn lượng mua một khẩu súng etpigon, đại ca thích, ta đưa cho hắn rồi."
Dận Tường nghe vậy cười: "Ngươi bị Đại ca lừa rồi! Ta nghe nói Đại ca ngoại trừ đại pháo ra còn có một khẩu súng kíp tinh xảo, uy lực bất phàm, tầm bắn có thể đạt tới ba trăm thước (*)!".
(*) 1 thước = 0,33 m
"Hả?! Thật sự lợi hại như vậy?" Dận Ngã hối hận không kịp, sớm biết như vậy hắn đã không cho Đại ca rồi.
"Không sai đâu, nghe nói khẩu súng kia không tạc nòng (*), không tỏa nhiệt, gần như không có sức giật. Nếu mỗi người sở hữu một cái, cả hỏa khí doanh có thể quét sạch Đại Thanh!"
(*) Ý là nòng súng bị nổ.
Dận Tường cảm thấy hứng thú với súng etpigon nên mới nghe ngóng rõ như vậy, trong lòng lại tiếc nuối vì thần khí này không rơi vào tay hắn.
"Cửu ca, ngươi mua được gì vậy? Nói ra cho đệ đệ ghen tị được không."
Dận Đề hết chuyện để nói, Dận Đường thì tức giận muốn bóp chết người đệ đệ này! Không phải nó nghe tin hắn chỉ lấy được một đống bảo thạch vô dụng nên đến chế giễu hắn đấy chứ?
Dận Đường lạnh mặt không nói, Dận Đề còn muốn hỏi đến cùng nhưng bị Dận Tường vừa nhìn ra thứ gì đó kéo lại, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác chặn trước mặt bọn họ.
Dận Tự vén rèm lên: "Là xe ngựa của Thái tử.".
"Nhị ca cản chúng ta làm gì?"
"Không biết, hỏi thử xem!".
Không chờ bọn họ đi xuống, thanh âm của Dận Nhưng truyền tới: "Không cần hành lễ, lão Cửu có muốn lên xe không?".
Dận Đường trả lời: "Thái tử điện hạ tìm đệ có chuyện gì vậy?".
"Hôm trước ngươi tiến cung tặng cho Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử của ngươi rất thích, bảo cô (*) đi mua thêm một cái giống vậy. Mong Cửu đệ nói cho ta hộp nhạc đó đệ mua ở đâu?" Giọng nói Thái tử ôn hòa lễ độ, không cao ngạo cũng không vênh váo hung hăng.
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Dận Đường hừ lạnh, không định trả lời, bị Dận Tự đẩy một cái mới trầm giọng: "Là cửa tiệm "Chuyên vòi tiền" đối diện Hồng Vận Lâu!".
Thanh âm của hắn có chút lạnh nhạt, Dận Tự sợ Thái tử trách tội vội bổ sung thêm một câu: "Thái tử nhị ca có thể đi trước, huynh đệ chúng ta cũng đang đi đến đó!".
Thái tử cũng không trách tội, thanh âm ấm áp nói tiếng cáo từ. Chờ hắn đi xa, Dận Đường mới lạnh lùng nói: "Đúng là càng ngày càng không chịu nổi Thái tử! Sủng một tiểu thiếp lên tận trời, không thèm ngó ngàng gì đến Thái Tử Phi!".
"Cửu đệ ăn nói cẩn thận! Thái tử thế nào Hoàng a mã tự có suy nghĩ của riêng mình, không cần chúng ta phải nhiều lời."
Tuy Dận Tự nói vậy nhưng sao lại không đồng ý với cách nói của Dận Đường? Thái tử mấy năm nay khiêm tốn lễ độ, hạ mình cầu hiền (*), cung kiệm nhân đức (**), danh tiếng ở trong triều không tồi nhưng chuyện của nữ nhân hết lần này tới lần khác lại không chịu làm rõ ràng. Độc sủng trắc phúc tấn Lí Giai, đuổi Thái Tử Phi tới Phật đường, thật đúng là không biết hắn nghĩ gì, trắc thất nói sủng là sủng, Thái Tử Phi sau này là mẫu nghi thiên hạ, không cho nàng mặt mũi thì hắn lấy cái gì ra để quản lý triều cương?
(*) Hạ mình cầu hiền: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
(**) Cung: cung kính, kiệm: tiết kiệm, nhân: nhân từ, đức: đức chính.
Cũng chính bởi vì đức hạnh của Thái tử có vấn đề nên các huynh đệ mới sinh ra tâm tư bất chính.
Lúc Dận Nhưng tới cửa tiệm của Văn Khanh, thế nhưng lại gặp được người quen: "Lão Tứ cũng ở đây à?".
Dận Chân hành lễ: "Thái tử điện hạ".
Dận Nhưng nâng hắn dậy: "Không cần đa lễ, chẳng phải ta đã nói lúc không có ai cứ gọi ta hai tiếng Nhị ca rồi sao.".
"Lễ không thể bỏ." Dận Chân vẻ mặt nghiêm túc đáp lời.
Dận Nhưng bất đắc dĩ: "Đệ đó, vẫn cứ cứng nhắc như tảng đá vậy! Mà đệ tới đây làm gì? Cũng mua hộp nhạc à?"
"Hộp nhạc?"
"Đúng vậy, lão Cửu tặng Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử ngươi rất thích, nàng hiếm khi yêu thích một thứ gì như vậy, ta đương nhiên muốn khiến nàng vui vẻ." Dận Nhưng cười nói.
Nghe vậy, Dận Chân chau mày, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Thái tử quá sủng ái trắc phúc tấn, làm vậy không tốt lắm đâu, trong triều đã có chút tin đồn bất lợi rồi. Ngài nên ở gần Thái Tử Phi mới đúng, dù sao Thái Tử Phi mới chính là Nhị tẩu của chúng ta."
Dận Chân có ý tốt nên mới khuyên thẳng như vậy, nhưng những lời này của hắn chạm đúng nghịch lân (*) của Dận Nhưng, mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo: "Lí thị hiền thục lương thiện, vì cô mà sinh năm nhi tử, cô sủng nàng một chút thì có gì sai hả? Tứ đệ có thời gian giáo huấn cô, không bằng dành thời gian đó quản lí hậu viện của mình cho tốt đi! Điệt nhi Hoằng Huy đã qua đời hai năm rồi, người nối dõi suy vi, dưới gối (**) trống vắng, nên cố gắng hơn!".
(*) Nghịch lân: tương truyền mỗi con rồng đều có một cái vảy mọc ngược, bất kì ai chạm vào sẽ khiến rồng rất phẫn nộ. Cũng giống con người ai cũng có một chỗ cấm kị không thể nhắc đến, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
(**) Dưới gối: ý chỉ con cháu.
Khuôn mặt của Dận Chân từ đen chuyển sang xanh rồi lại biến thành trắng, tự dưng có người chỉ vào mặt ngươi nói ngươi không có con cái, là ai cũng sẽ tức giận được chứ? Văn Khanh đồng tình nhìn Dận Chân, miệng người cha rẻ tiền của nàng độc thật sự!
"Ha hả, con cái nhiều thì có ích gì? Có chắc là của mình không vậy?? Đừng nuôi lớn rồi mới phát hiện mình đang nuôi nhi tử của người khác!". Văn Khanh lười biếng nói, lại thấy Bát, Cửu, Thập, Thập Tam và Thập Tứ trùng hợp cũng vừa bước vào cửa. Bọn họ vô cùng bội phục nàng, lá gan lớn cỡ nào mới dám nói thái tử nuôi con của người khác?!
Ặc! Tuy nàng chửi bới người trong hoàng thất, nhưng bọn họ sẽ coi như không nghe thấy gì hết.
"Làm càn! Ngươi dám nói cô như vậy?" Dận Nhưng giận tím mặt. Bất cứ ai bị nói đội nón xanh, nuôi con của người khác không tức điên mới là lạ.
Dận Chân biết Văn Khanh nói vậy là vì hắn, nhưng lại không đồng tình chuyện nàng chọc giận Thái Tử, vội vàng nói: "Thái tử, nàng mới từ hải ngoại trở về, không hiểu lễ nghi quy củ Đại Thanh ta, nói chuyện hơi tùy ý, không phải cố ý mạo phạm..."
"Nàng chỉ vào mặt cô nói cô đội nón xanh mà là không cố ý mạo phạm? Lão Tứ ngươi muốn bao che nàng đúng không? Có phải là cùng nàng..."
Hắn chưa dứt lời, ngay lập tức bị Văn Khanh cắt ngang: "Tiễn khách! Bổn tiệm đóng cửa, thứ ta không tiếp đãi." Nàng lạnh lùng nói.
Dận Nhưng càng giận dữ, nữ nhân này dám đối xử với hắn như thế!
"Đúng rồi, vị khách quan này còn chưa đưa phí vào cửa. Nhìn cách ăn mặc của ngươi trông có vẻ rất nhiều tiền đó, chắc sẽ không tiếc chút bạc này chứ?" Văn Khanh cười nhạt.
Dận Nhưng giận điên lên: "Người đâu! Lôi nữ nhân này ra chém cho ta!"
Ban đầu ông động sát niệm (*), nhưng sau khi bình tĩnh lại cảm thấy không ổn, bởi vì ông không biết rốt cục sau lưng Tề Văn Khanh là ai, liệu giết nàng ta thì còn có người khác xuất hiện hay không? Thay vì phải đối mặt với một mối nguy hiểm không rõ nguồn gốc, chẳng thà khống chế nó ở ngay dưới mí mắt mình!
(*) Sát niệm: ý muốn giết người.
Hơn nữa, mấy câu nói cuối cùng của Tề Văn Khanh khiến ông không khỏi trầm tư suy nghĩ, rồi lại cảm thấy hết sức vô lý. Nhưng nếu những lời nàng ta nói là thật, chuyện này lại dễ xử lý. Đã là người của hoàng thất thì đồ của nàng ta tất nhiên sẽ thuộc về hoàng thất, chỉ không biết nàng ta là con cháu của nhà nào?
Khang Hi phái người đi thăm dò, trước khi có được kết quả, ông cho người đi giám sát cửa tiệm nhỏ của Văn Khanh.
Văm Khanh thấy chỗ tối có thêm mấy khuôn mặt xa lạ, cũng không để ý lắm, Khang Hi đã biết giá trị của nơi này, không giám sát mới là lạ! Hiện tại chưa ra tay với nàng, e là muốn tra thân phận, cũng kiêng dè thế lực ở sau lưng nàng.
Tất cả mọi người đều tin rằng sau lưng của Văn Khanh nhất định có một thế lực nào đó, nếu không một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao có thể làm ra mấy thứ này được? Đấy cũng là lý do Văn Khanh cố ý biểu hiện ra như vậy, nếu bọn họ không có kiêng kị, nàng tin chắc cái mạng nhỏ của nàng sẽ tiêu tán dưới tay Khang Hi.
Sau khi tìm người thí nghiệm xà phòng thành công, Dận Đường cảm thấy cả người không thoải mái một chút nào, hắn đúng là ngốc, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt ! Thời gian gần đây trong cung xảy ra chuyện gì một vị a ca như hắn sao lại không biết chứ?
Tứ ca mua được ở cửa tiệm giống lúa nước có sản lượng ngàn cân một mẫu. Đại ca thì mua được hỏa pháo chấn thiên liệt địa. Lưu Thanh Phương bị lão Thập thuận tay kéo cho đủ quân số cũng tìm được y thư phòng chống bệnh đậu mùa... Chỉ có hắn, đi nhiều chuyến như vậy lôi về mỗi đống bảo thạch không thể ăn không thể uống, trải đường thì ngại đau chân!
Ngốc chết đi được!
Dận Đường phiền muộn vô cùng, vừa nghĩ đến chuyện Văn Khanh đằng sau lưng chê cười bản thân là đã không muốn ra cửa rồi. Nhưng lại không thể chống cự đám huynh đệ phiền phức , thế nào cũng phải lôi kéo hắn đến cửa hàng nhỏ của nàng ta.
"Cửu ca, dẫn chúng ta đi xem một chút đi, Đại ca Tứ ca tìm được đồ tốt khiến hoàng a mã vui mừng không thôi, chúng ta không thể bị bỏ lại ở đằng sau được!"
Thập tứ a ca Dận Đề kéo Dận Đường từ trong nhà đi ra, bên cạnh còn có Bát a ca, Thập a ca và cả Thập tam a ca đi theo.
Dận Đề vừa đi vừa nói chuyện: "Ta nghe tin đồn truyền ầm lên rồi, bọn họ nói mỗi một món đồ ở trong tiệm đều kinh thiên động địa, ai có được cửa tiệm kia là có được thiên hạ..." Hắn đột nhiên hạ giọng: "Nghe nói Hoàng a mã cũng tới đó rồi!"
Dận Đường giật mình: "Ngươi nghe ai nói?".
"Chuyện này ngươi không cần biết, dù sao cũng chắc chắn tám chín phần."
Dận Đề vừa nói vừa cười: "Bát ca, Cửu ca, Thập ca, các ngươi phát hiện cửa tiệm này đầu tiên, hẳn là tìm được không ít đồ tốt đúng không? Các ngươi giấu quá kỹ, sợ chúng ta biết nên không nói cho chúng ta hả..."
Dận Tự á khẩu, có thể nói hắn cái gì cũng không có sao? Phỏng chừng nói ra cũng chẳng ai tin, vậy thì ngậm miệng cho rồi. Dận Tự thật sự vô cùng ảo não, mình vào núi báu mà lại tay không trở về, còn có thể trách ai được? Là hắn có mắt như mù, coi nhẹ cửa tiệm nhỏ kia. Từ lúc bắt đầu, Tề Văn Khanh đã thể hiện mình không bình thường, thậm chí còn nhắc nhở họ bảo thạch là thứ vô dụng nhất, vậy nhưng bọn họ vẫn chọn bảo thạch. Ngay cả lão Thập còn có mắt hơn hắn.
Dận Ngã ngược lại thành thực: "Một ngàn lượng mua một khẩu súng etpigon, đại ca thích, ta đưa cho hắn rồi."
Dận Tường nghe vậy cười: "Ngươi bị Đại ca lừa rồi! Ta nghe nói Đại ca ngoại trừ đại pháo ra còn có một khẩu súng kíp tinh xảo, uy lực bất phàm, tầm bắn có thể đạt tới ba trăm thước (*)!".
(*) 1 thước = 0,33 m
"Hả?! Thật sự lợi hại như vậy?" Dận Ngã hối hận không kịp, sớm biết như vậy hắn đã không cho Đại ca rồi.
"Không sai đâu, nghe nói khẩu súng kia không tạc nòng (*), không tỏa nhiệt, gần như không có sức giật. Nếu mỗi người sở hữu một cái, cả hỏa khí doanh có thể quét sạch Đại Thanh!"
(*) Ý là nòng súng bị nổ.
Dận Tường cảm thấy hứng thú với súng etpigon nên mới nghe ngóng rõ như vậy, trong lòng lại tiếc nuối vì thần khí này không rơi vào tay hắn.
"Cửu ca, ngươi mua được gì vậy? Nói ra cho đệ đệ ghen tị được không."
Dận Đề hết chuyện để nói, Dận Đường thì tức giận muốn bóp chết người đệ đệ này! Không phải nó nghe tin hắn chỉ lấy được một đống bảo thạch vô dụng nên đến chế giễu hắn đấy chứ?
Dận Đường lạnh mặt không nói, Dận Đề còn muốn hỏi đến cùng nhưng bị Dận Tường vừa nhìn ra thứ gì đó kéo lại, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác chặn trước mặt bọn họ.
Dận Tự vén rèm lên: "Là xe ngựa của Thái tử.".
"Nhị ca cản chúng ta làm gì?"
"Không biết, hỏi thử xem!".
Không chờ bọn họ đi xuống, thanh âm của Dận Nhưng truyền tới: "Không cần hành lễ, lão Cửu có muốn lên xe không?".
Dận Đường trả lời: "Thái tử điện hạ tìm đệ có chuyện gì vậy?".
"Hôm trước ngươi tiến cung tặng cho Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử của ngươi rất thích, bảo cô (*) đi mua thêm một cái giống vậy. Mong Cửu đệ nói cho ta hộp nhạc đó đệ mua ở đâu?" Giọng nói Thái tử ôn hòa lễ độ, không cao ngạo cũng không vênh váo hung hăng.
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Dận Đường hừ lạnh, không định trả lời, bị Dận Tự đẩy một cái mới trầm giọng: "Là cửa tiệm "Chuyên vòi tiền" đối diện Hồng Vận Lâu!".
Thanh âm của hắn có chút lạnh nhạt, Dận Tự sợ Thái tử trách tội vội bổ sung thêm một câu: "Thái tử nhị ca có thể đi trước, huynh đệ chúng ta cũng đang đi đến đó!".
Thái tử cũng không trách tội, thanh âm ấm áp nói tiếng cáo từ. Chờ hắn đi xa, Dận Đường mới lạnh lùng nói: "Đúng là càng ngày càng không chịu nổi Thái tử! Sủng một tiểu thiếp lên tận trời, không thèm ngó ngàng gì đến Thái Tử Phi!".
"Cửu đệ ăn nói cẩn thận! Thái tử thế nào Hoàng a mã tự có suy nghĩ của riêng mình, không cần chúng ta phải nhiều lời."
Tuy Dận Tự nói vậy nhưng sao lại không đồng ý với cách nói của Dận Đường? Thái tử mấy năm nay khiêm tốn lễ độ, hạ mình cầu hiền (*), cung kiệm nhân đức (**), danh tiếng ở trong triều không tồi nhưng chuyện của nữ nhân hết lần này tới lần khác lại không chịu làm rõ ràng. Độc sủng trắc phúc tấn Lí Giai, đuổi Thái Tử Phi tới Phật đường, thật đúng là không biết hắn nghĩ gì, trắc thất nói sủng là sủng, Thái Tử Phi sau này là mẫu nghi thiên hạ, không cho nàng mặt mũi thì hắn lấy cái gì ra để quản lý triều cương?
(*) Hạ mình cầu hiền: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
(**) Cung: cung kính, kiệm: tiết kiệm, nhân: nhân từ, đức: đức chính.
Cũng chính bởi vì đức hạnh của Thái tử có vấn đề nên các huynh đệ mới sinh ra tâm tư bất chính.
Lúc Dận Nhưng tới cửa tiệm của Văn Khanh, thế nhưng lại gặp được người quen: "Lão Tứ cũng ở đây à?".
Dận Chân hành lễ: "Thái tử điện hạ".
Dận Nhưng nâng hắn dậy: "Không cần đa lễ, chẳng phải ta đã nói lúc không có ai cứ gọi ta hai tiếng Nhị ca rồi sao.".
"Lễ không thể bỏ." Dận Chân vẻ mặt nghiêm túc đáp lời.
Dận Nhưng bất đắc dĩ: "Đệ đó, vẫn cứ cứng nhắc như tảng đá vậy! Mà đệ tới đây làm gì? Cũng mua hộp nhạc à?"
"Hộp nhạc?"
"Đúng vậy, lão Cửu tặng Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử ngươi rất thích, nàng hiếm khi yêu thích một thứ gì như vậy, ta đương nhiên muốn khiến nàng vui vẻ." Dận Nhưng cười nói.
Nghe vậy, Dận Chân chau mày, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Thái tử quá sủng ái trắc phúc tấn, làm vậy không tốt lắm đâu, trong triều đã có chút tin đồn bất lợi rồi. Ngài nên ở gần Thái Tử Phi mới đúng, dù sao Thái Tử Phi mới chính là Nhị tẩu của chúng ta."
Dận Chân có ý tốt nên mới khuyên thẳng như vậy, nhưng những lời này của hắn chạm đúng nghịch lân (*) của Dận Nhưng, mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo: "Lí thị hiền thục lương thiện, vì cô mà sinh năm nhi tử, cô sủng nàng một chút thì có gì sai hả? Tứ đệ có thời gian giáo huấn cô, không bằng dành thời gian đó quản lí hậu viện của mình cho tốt đi! Điệt nhi Hoằng Huy đã qua đời hai năm rồi, người nối dõi suy vi, dưới gối (**) trống vắng, nên cố gắng hơn!".
(*) Nghịch lân: tương truyền mỗi con rồng đều có một cái vảy mọc ngược, bất kì ai chạm vào sẽ khiến rồng rất phẫn nộ. Cũng giống con người ai cũng có một chỗ cấm kị không thể nhắc đến, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
(**) Dưới gối: ý chỉ con cháu.
Khuôn mặt của Dận Chân từ đen chuyển sang xanh rồi lại biến thành trắng, tự dưng có người chỉ vào mặt ngươi nói ngươi không có con cái, là ai cũng sẽ tức giận được chứ? Văn Khanh đồng tình nhìn Dận Chân, miệng người cha rẻ tiền của nàng độc thật sự!
"Ha hả, con cái nhiều thì có ích gì? Có chắc là của mình không vậy?? Đừng nuôi lớn rồi mới phát hiện mình đang nuôi nhi tử của người khác!". Văn Khanh lười biếng nói, lại thấy Bát, Cửu, Thập, Thập Tam và Thập Tứ trùng hợp cũng vừa bước vào cửa. Bọn họ vô cùng bội phục nàng, lá gan lớn cỡ nào mới dám nói thái tử nuôi con của người khác?!
Ặc! Tuy nàng chửi bới người trong hoàng thất, nhưng bọn họ sẽ coi như không nghe thấy gì hết.
"Làm càn! Ngươi dám nói cô như vậy?" Dận Nhưng giận tím mặt. Bất cứ ai bị nói đội nón xanh, nuôi con của người khác không tức điên mới là lạ.
Dận Chân biết Văn Khanh nói vậy là vì hắn, nhưng lại không đồng tình chuyện nàng chọc giận Thái Tử, vội vàng nói: "Thái tử, nàng mới từ hải ngoại trở về, không hiểu lễ nghi quy củ Đại Thanh ta, nói chuyện hơi tùy ý, không phải cố ý mạo phạm..."
"Nàng chỉ vào mặt cô nói cô đội nón xanh mà là không cố ý mạo phạm? Lão Tứ ngươi muốn bao che nàng đúng không? Có phải là cùng nàng..."
Hắn chưa dứt lời, ngay lập tức bị Văn Khanh cắt ngang: "Tiễn khách! Bổn tiệm đóng cửa, thứ ta không tiếp đãi." Nàng lạnh lùng nói.
Dận Nhưng càng giận dữ, nữ nhân này dám đối xử với hắn như thế!
"Đúng rồi, vị khách quan này còn chưa đưa phí vào cửa. Nhìn cách ăn mặc của ngươi trông có vẻ rất nhiều tiền đó, chắc sẽ không tiếc chút bạc này chứ?" Văn Khanh cười nhạt.
Dận Nhưng giận điên lên: "Người đâu! Lôi nữ nhân này ra chém cho ta!"
Bình luận facebook