Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Thế giới 1: THANH MAI TRÚC MÃ (3)
Ánh sáng buổi sớm len lỏi ngoài cửa sổ rồi chiếu thẳng vào phòng Khả Lạc. Chẳng biết Khả Lạc đã thức dậy từ bao giờ mà bây giờ cô quần áo đã tươm tất.
Cô hài lòng nhìn bản thân trước gương, càng nhìn càng thích mà. Người gì đâu dễ thương quá à. Một lúc sau đó, khi đã ngắm nhìn bản thân trong gương đủ thì cô bắt đầu đi xuống dưới nhà.
Vừa xuống, cô đi lại ngay lại phòng khách nơi ba mẹ Quân Hàn đang ngồi.
- Buổi sáng an nha cô chú. - Khả Lạc cười tươi đến híp mắt, giọng vui vẻ nói.
- Hảo, cảm ơn con, con cũng vậy nhé! - mẹ Quân Hàn phúc hậu nói.
- Vâng.
Ba Quân Hàn đang cầm tờ báo đọc thì nhìn vợ mình rồi nhìn cô nói:
- Doãn Lạc mau ngồi xuống ghế đi con. Đồ ăn chắc cũng sắp xong rồi đó.
Khả Lạc nghe vậy cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế, bất chợt nhớ ra thiếu thiếu gì đó.
- Mà... Quân Hàn đâu rồi cô chú? Cậu ấy đã thức chưa. - Cô nhỏ giọng thắc mắc nói.
Quân Hàn lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện, chẳng để ý gì mà kéo cái ghế bên cạnh Doãn Lạc rồi ngồi xuống.
Cùng lúc này đồ ăn cũng được dọn lên đầy ắp bàn ăn. Lúc này không ai nói một câu nào nữa mà lẳng lặng lắp đầy cái bụng.
Mẹ Quân Hàn nhìn cô rồi lại nhìn hắn, sau đó cười nhẹ một cái, giọng trêu chọc:
- Hai đứa quả thực nhìn rất đẹp đôi nha.
- Hảo hảo, quả thực như lời bà nói. Hai đứa đó nhìn trong rất hợp. - Ba Quân Hàn cũng gật gù tán thành ý kiến của vợ mình.
Cô nghe vậy thì cúi mặt ngại ngùng, một bộ dáng khiến cho người ta muốn trêu chọc suốt.
"Rầm—–" - Quân Hàn bỏ mạnh hai chiếc đũa xuống bàn, rồi đứng dậy trước khi đi còn mặt mày nhắn nhó nói:
- Con ăn xong rồi! Con lên phòng trước. - Vừa dứt lời hắn đã đi thẳng lên phòng mình.
Khả Lạc giờ vẫn còn đờ đẫn, hắn lúc nãy là dằn mặt cô?
Ba mẹ Quân Hàn thấy con trai mình hành động lạ thì cũng có thắc mắc, nhưng lại không hỏi gì. Tụi nó lớn rồi, cứ để tụi nó tự giải quyết.
Cô sau hồi ngơ ngác cũng đặt lại chén cơm cùng đôi đũa xuống bàn thì thỏ thẻ nói:
- Con cũng lên phòng trước ạ.
Ba mẹ Quân Hàn gật đầu, thấy vậy cô cũng nhanh chóng đi lên lầu. Cô đi hướng tới cửa phòng hắn, đứng bên ngoài đưa tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc—–"
Bên trong phòng, hắn đang chăm chú nhìn cái laptop trên bàn nghe tiếng gõ cửa thì gương mặt hơi biến cau có.
- Ai? Có chuyện gì? - Hắn dùng giọng điệu khó chịu nói.
- Ừm... là tớ, Doãn Lạc đây! Tớ có chuyện muốn nói với cậu. - Cô đứng bên ngoài nói vọng vào.
Hắn có hơi ngạc nhiên khi người bên ngoài là cô.
- Tôi giờ không muốn nói chuyện với cậu! Để khi khác đi.
Doãn Lạc nghe hắn nói vậy, khuôn mặt bây giờ là đang cười mỉm một nụ cười tươi đến mức khiến người ta rùng mình.
Tiểu Cửu không biết đã bao giờ đã bay bổng kế bên Doãn Lạc, gương mặt hồ ly hơi mang hương khinh thường nhìn cô.
- Ối dà, có người bị phũ. - Tiểu Cửu chế giễu nói.
Cô tức giận nhìn Tiểu Cửu nói:
- Hừ, ta không ngược chết tên này ta theo họ ngươi.
- Vậy ngươi tên Tiểu Lạc hả? - Tiểu Cửu ngây thơ hỏi.
- Không ta cưới ngươi, ngươi tên Doãn Cửu! - Khả Lạc từ tốn giải thích.
Tiểu Cửu: (ꏿ﹏ꏿ;)????
Tiểu Cửu trề môi khinh bỉ, không nói gì nữa, biến đi mất. Cô lại tiếp tục hành trình công lược cái cậu thanh mai trúc mã khó ở này.
- Quân Hàn cậu mở cửa ra đi mà, tớ có chuyện cần nói với cậu mà! Chỉ một chút thôi, không tốn nhiều thời gian của cậu đâu. - Cô nài nỉ.
Quân Hàn:....
- Cậu mà không mở cửa tớ sẽ tự mở của vào đó. - Cô cố chấp nói, tay còn vịnh lấy tay cửa vặn vặn một hai cái cố tình để người bên trong nghe thấy.
Quân Hàn bên trong phòng thở dài ngao ngán, rồi đứng dậy đi mở cửa phòng. Mặt nhăn nhó, cáu gắt nhìn cô nói:
- Có chuyện gì?
- Chiều đi chơi ở thủy cung với tớ đi! Vui lắm đó! - Cô cười cười nói.
- Không! - Hắn định xoay người đi lại vào phòng thì cô kéo tay hắn lại.
- Đi mà.... đi đi mà, sẽ vui lắm đó. - Cô giương ra đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, lâu lâu còn chớp chớp mắt đáng yêu.
Sau một hồi, hắn cũng bỏ cuộc gật đầu đồng ý.
- Vậy hẹn cậu bốn giờ ở cổng thủy cung nha. - Khả Lạc nháy mắt tinh nghịch rồi chạy về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, hắn lắc đầu rồi ánh mắt lại hiện tia cương quyết. Hắn nhất định sẽ không đi lại vết xe đổ đó đâu.
Lúc này khoảng tầm ba giờ, Quân Hàn có như có chuyện gì quan trọng gấp gáp đi ra khỏi nhà.
Đã 4 giờ, hắn còn chưa về nhà. Cô thấy vậy cũng không nói gì mà đi thẳng đến địa điểm hẹn.
Ở thủy cung, cô đứng chờ 1 tiếng, 2 tiếng rồi 3 tiếng chẳng thấy hắn tới. Trời bất này lại đổ mưa, mưa càng ngày càng dữ dội. Khả Lạc vẫn ngoan cố đứng trước thủy cung chờ mặc kệ đồ đã dính đầy nước mưa. Tiểu Cửu lúc này xuất hiện, khó hiểu:
- Trời đã mưa rồi sao ngươi không trú mưa đi? Biết rõ là hắn không tới mà, sao còn ngoan cố đứng đây?
- Ngốc! Ta đây là đang nâng điểm hảo cảm của nam phụ.
- Nhưng hắn đâu ở đây.
- Từ từ ngươi sẽ hiểu. - Khả Lạc thần bí nói.
Cô người run rẩy vì lạnh, khiến cho người đi qua lại nhìn cô với ánh mắt thương cảm, cô gái này chắc có lẽ là bị người yêu cho leo cây.
Cô hài lòng nhìn bản thân trước gương, càng nhìn càng thích mà. Người gì đâu dễ thương quá à. Một lúc sau đó, khi đã ngắm nhìn bản thân trong gương đủ thì cô bắt đầu đi xuống dưới nhà.
Vừa xuống, cô đi lại ngay lại phòng khách nơi ba mẹ Quân Hàn đang ngồi.
- Buổi sáng an nha cô chú. - Khả Lạc cười tươi đến híp mắt, giọng vui vẻ nói.
- Hảo, cảm ơn con, con cũng vậy nhé! - mẹ Quân Hàn phúc hậu nói.
- Vâng.
Ba Quân Hàn đang cầm tờ báo đọc thì nhìn vợ mình rồi nhìn cô nói:
- Doãn Lạc mau ngồi xuống ghế đi con. Đồ ăn chắc cũng sắp xong rồi đó.
Khả Lạc nghe vậy cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế, bất chợt nhớ ra thiếu thiếu gì đó.
- Mà... Quân Hàn đâu rồi cô chú? Cậu ấy đã thức chưa. - Cô nhỏ giọng thắc mắc nói.
Quân Hàn lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện, chẳng để ý gì mà kéo cái ghế bên cạnh Doãn Lạc rồi ngồi xuống.
Cùng lúc này đồ ăn cũng được dọn lên đầy ắp bàn ăn. Lúc này không ai nói một câu nào nữa mà lẳng lặng lắp đầy cái bụng.
Mẹ Quân Hàn nhìn cô rồi lại nhìn hắn, sau đó cười nhẹ một cái, giọng trêu chọc:
- Hai đứa quả thực nhìn rất đẹp đôi nha.
- Hảo hảo, quả thực như lời bà nói. Hai đứa đó nhìn trong rất hợp. - Ba Quân Hàn cũng gật gù tán thành ý kiến của vợ mình.
Cô nghe vậy thì cúi mặt ngại ngùng, một bộ dáng khiến cho người ta muốn trêu chọc suốt.
"Rầm—–" - Quân Hàn bỏ mạnh hai chiếc đũa xuống bàn, rồi đứng dậy trước khi đi còn mặt mày nhắn nhó nói:
- Con ăn xong rồi! Con lên phòng trước. - Vừa dứt lời hắn đã đi thẳng lên phòng mình.
Khả Lạc giờ vẫn còn đờ đẫn, hắn lúc nãy là dằn mặt cô?
Ba mẹ Quân Hàn thấy con trai mình hành động lạ thì cũng có thắc mắc, nhưng lại không hỏi gì. Tụi nó lớn rồi, cứ để tụi nó tự giải quyết.
Cô sau hồi ngơ ngác cũng đặt lại chén cơm cùng đôi đũa xuống bàn thì thỏ thẻ nói:
- Con cũng lên phòng trước ạ.
Ba mẹ Quân Hàn gật đầu, thấy vậy cô cũng nhanh chóng đi lên lầu. Cô đi hướng tới cửa phòng hắn, đứng bên ngoài đưa tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc—–"
Bên trong phòng, hắn đang chăm chú nhìn cái laptop trên bàn nghe tiếng gõ cửa thì gương mặt hơi biến cau có.
- Ai? Có chuyện gì? - Hắn dùng giọng điệu khó chịu nói.
- Ừm... là tớ, Doãn Lạc đây! Tớ có chuyện muốn nói với cậu. - Cô đứng bên ngoài nói vọng vào.
Hắn có hơi ngạc nhiên khi người bên ngoài là cô.
- Tôi giờ không muốn nói chuyện với cậu! Để khi khác đi.
Doãn Lạc nghe hắn nói vậy, khuôn mặt bây giờ là đang cười mỉm một nụ cười tươi đến mức khiến người ta rùng mình.
Tiểu Cửu không biết đã bao giờ đã bay bổng kế bên Doãn Lạc, gương mặt hồ ly hơi mang hương khinh thường nhìn cô.
- Ối dà, có người bị phũ. - Tiểu Cửu chế giễu nói.
Cô tức giận nhìn Tiểu Cửu nói:
- Hừ, ta không ngược chết tên này ta theo họ ngươi.
- Vậy ngươi tên Tiểu Lạc hả? - Tiểu Cửu ngây thơ hỏi.
- Không ta cưới ngươi, ngươi tên Doãn Cửu! - Khả Lạc từ tốn giải thích.
Tiểu Cửu: (ꏿ﹏ꏿ;)????
Tiểu Cửu trề môi khinh bỉ, không nói gì nữa, biến đi mất. Cô lại tiếp tục hành trình công lược cái cậu thanh mai trúc mã khó ở này.
- Quân Hàn cậu mở cửa ra đi mà, tớ có chuyện cần nói với cậu mà! Chỉ một chút thôi, không tốn nhiều thời gian của cậu đâu. - Cô nài nỉ.
Quân Hàn:....
- Cậu mà không mở cửa tớ sẽ tự mở của vào đó. - Cô cố chấp nói, tay còn vịnh lấy tay cửa vặn vặn một hai cái cố tình để người bên trong nghe thấy.
Quân Hàn bên trong phòng thở dài ngao ngán, rồi đứng dậy đi mở cửa phòng. Mặt nhăn nhó, cáu gắt nhìn cô nói:
- Có chuyện gì?
- Chiều đi chơi ở thủy cung với tớ đi! Vui lắm đó! - Cô cười cười nói.
- Không! - Hắn định xoay người đi lại vào phòng thì cô kéo tay hắn lại.
- Đi mà.... đi đi mà, sẽ vui lắm đó. - Cô giương ra đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, lâu lâu còn chớp chớp mắt đáng yêu.
Sau một hồi, hắn cũng bỏ cuộc gật đầu đồng ý.
- Vậy hẹn cậu bốn giờ ở cổng thủy cung nha. - Khả Lạc nháy mắt tinh nghịch rồi chạy về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, hắn lắc đầu rồi ánh mắt lại hiện tia cương quyết. Hắn nhất định sẽ không đi lại vết xe đổ đó đâu.
Lúc này khoảng tầm ba giờ, Quân Hàn có như có chuyện gì quan trọng gấp gáp đi ra khỏi nhà.
Đã 4 giờ, hắn còn chưa về nhà. Cô thấy vậy cũng không nói gì mà đi thẳng đến địa điểm hẹn.
Ở thủy cung, cô đứng chờ 1 tiếng, 2 tiếng rồi 3 tiếng chẳng thấy hắn tới. Trời bất này lại đổ mưa, mưa càng ngày càng dữ dội. Khả Lạc vẫn ngoan cố đứng trước thủy cung chờ mặc kệ đồ đã dính đầy nước mưa. Tiểu Cửu lúc này xuất hiện, khó hiểu:
- Trời đã mưa rồi sao ngươi không trú mưa đi? Biết rõ là hắn không tới mà, sao còn ngoan cố đứng đây?
- Ngốc! Ta đây là đang nâng điểm hảo cảm của nam phụ.
- Nhưng hắn đâu ở đây.
- Từ từ ngươi sẽ hiểu. - Khả Lạc thần bí nói.
Cô người run rẩy vì lạnh, khiến cho người đi qua lại nhìn cô với ánh mắt thương cảm, cô gái này chắc có lẽ là bị người yêu cho leo cây.
Bình luận facebook