Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Ảnh Hậu Phú Bà Vô Cùng Soái Ca (4)
- Anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?
Quân Dao có chút lười nhác hỏi. Minh Thần hắn ta hẳn là không có việc gì làm nên mới gọi điện cho cô vào ban đêm như thế này.
- Chỉ là cảm thấy có chút nhớ em.
Mặc dù câu nói hơi sến súa nhưng mà phát ra từ miệng một anh đẹp trai nhiều tiền thì bổn cô nương cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Ơ nhưng mà tự dựng hắn ta lại đổi cách xưng hô?
Quân Dao cười khì một tiếng rồi chất vấn Minh Thần.
- Từ khi nào anh trở nên như vậy thế?
- Em không thích sao?
- Vẫn nên như trước kia, như này thật sự em không quen.
- Được, theo em vậy. Anh nghe nói em đang tham gia diễn bộ " Phong Tình ". Phim đó anh đã đọc qua kịch bản, có nhiều cảnh quá nguy hiểm, cẩn thận nhé.
- Vâng.
Quân Dao đáp bằng giọng ngái ngủ. Tiếng " vâng " cũng vì thế mà bị ngân dài.
Minh Thần nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười hai giờ. Cô hẳn là đang rất buồn ngủ nhưng vẫn cố giữ máy nói chuyện với anh. Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác ấm áp.
- Muộn rồi, ngủ đi không sẽ không tốt.
- Được, vậy anh ngủ ngon. Nhắc em là ngủ muộn không tốt rồi thì cũng ngủ đi, đừng thức đến ba giờ sáng để làm việc.
Hắn nghe cô nói xong lòng liền nở hoa. Cho dù bây giờ hắn không còn cảm xúc như tình yêu với cô nữa nhưng nói trắng ra, hắn cũng đã từng yêu cô đến chết đi sống lại, chính xác luôn theo nghĩ đen. Kiếp trước hắn yêu cô, lại vì cô mà chết, kiếp này cũng chính là vì không muốn cô bị như kiếp trước mà sống lại.
Trước kia cô đều lạnh nhạt với hắn, ánh mắt của cô luôn đặt vào Tống Dật Nhiên. Lần này cô không những nghe điện thoại của hắn, cùng hắn nói chuyện dù đang rất buồn ngủ. Hắn chắc chắn không nhịn được cảm giác hạnh phúc.
- Được. Tôi sẽ ngủ sớm.
- Hì, vậy em cúp máy đây. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Quân Dao cúp máy rồi trực tiếp ném điện thoại đi, ngả mình xuống ngủ ngay tức khắc. Chìm trong giấc ngủ, cô chính là không hề hay biết hệ thống réo gì bên tai.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 5%. Hiện tại là 55%. Thỉnh kí chủ cố gắng ]
Minh Thần vẫn đang ngồi trên bàn làm việc. Vốn đã định nghe lời cô ngủ sớm nhưng Trương đạo diện đã gửi cho hắn kịch bản chính thức của bộ phim " Phong Tình ". Hắn liền ngồi xem qua rồi sẽ đi ngủ.
" Cạch "
Cây bút trên tay bị hắn bóp đến gãy đôi. Kịch bản kiểu gì mà cảnh thân mật lại nhiều như thế? Minh Thần tức sôi máu, đạp đổ ghế rồi bước ra ngoài phòng thông báo với trợ lí.
- Hủy cuộc gặp mặt với ông Vương. Trở về thành phố J ngay lập tức.
Trợ lí: Rốt cuộc là ai khiến cho tên ôn thần này nổi điên vậy hả?
Đạo diễn Trương: Hắt xì.
Sáng ngày hôm sau, Quân Dao dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Đêm qua hệ thống đã truyền hết lịch trình vào đầu cô. Sáng nay cô sẽ quay quảng cáo cho cửa hàng bánh ngọt theo phong cách cổ xưa. Chiều sẽ đến Fan meeting và giao lưu với fan.
Bên ngoài An Hạ vừa chuẩn bị bữa ăn xong liền giậm chân đầy mạnh mẽ bước lên phòng của Quân Dao.
Vừa mở cửa ra liền bị một màn trước mắt làm cho sốc. Đôi tay run run đến rơi cả điện thoại, miệng mấp máy.
- Em... dậy rồi!
Quân Dao mặc dù mới tiếp xúc với cô ấy một ngày nhưng với đống kí ức của nguyên chủ liền đã quen với tính cách của cô. Nói sao nhỉ, quản lí Hạ đây chính là một con người tùy hứng, hai mặt. Ở với cô thì như hổ cái còn ra ngoài thì chính là soái tỉ cao lãnh. Nói chung cô gái này là một người tốt, coi nguyên chủ như em gái mà đối đãi.
Đưa đôi mắt cá chết nhìn An Hạ đang cứng đờ ở cửa, Quân Dao cất giọng nhàn nhạt cùng " một chút " tự luyến.
- Chị nghĩ em là ai chứ?
Nói xong còn tặng kèm theo một cái hất tóc mạnh mẽ.
An Hạ vội vàng nhặt chiếc điện thoại bị rơi từ trước lên, tiến đấy chỗ Quân Dao giúp cô chuẩn bị.
- Vâng, một năm mới được một lần.
Quân Dao chỉ cười khì một cái mà không cãi. Thật sự là không cãi được. Nguyên chủ chính là một con sâu lười, ngày nào cũng phải để chị An Hạ vác dậy rồi chuẩn bị đồ cá nhân hộ. Thậm chí có lần đến trường quay rồi cô ấy còn chưa tỉnh ngủ. Không sao. Nhược điểm này cô có thể khắc phục.
Cả hai lại cất bước đến cửa hàng bánh ngọt Cố Nhân. Cửa hàng bánh ngọt rất lớn và có hệ thống kinh doanh trên cả nước. Chi nhánh thành phố J ở ngay gần căn hộ cô sống nên cả hai chỉ đi bộ là tới.
" Leng keng "
Tiếng các quả lục lạc gõ vào nhau vang lên, mọi người ở bên trong đều dừng mọi hoạt động lại quay ra nhìn cô. Một người đàn ông mặc vest lịch thiệp bước tới.
- Quân Dao, cô đến rồi, mau vào chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu quay.
Quân Dao gật nhẹ đầu rồi đi vào chuẩn bị. Thật may vì hôm nay chỉ là bộ hán phục lửng, dài đến ngang bắp chân. Nếu hôm nay mặc bộ đồ cưới nặng mười cân kia nữa, cô thề cô sẽ hủy hợp đồng.
Nhưng mà cô nghe nói ngoài cô thì còn có một người quay cùng mà nhỉ? Từ lúc bước vào đến giờ cô chỉ thấy mọi người bên tổ chứ chưa thấy người nào khác.
Quân Dao xoa cằm suy nghĩ, đang định bước ra ngoài thì liền bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy. Cả thân thể bị rơi vào vòm ngực rắn chắc. Bên tai truyền đến hơi ấm cùng giọng nói trầm.
- Hôm nay em rất đẹp.
Quân Dao có chút lười nhác hỏi. Minh Thần hắn ta hẳn là không có việc gì làm nên mới gọi điện cho cô vào ban đêm như thế này.
- Chỉ là cảm thấy có chút nhớ em.
Mặc dù câu nói hơi sến súa nhưng mà phát ra từ miệng một anh đẹp trai nhiều tiền thì bổn cô nương cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Ơ nhưng mà tự dựng hắn ta lại đổi cách xưng hô?
Quân Dao cười khì một tiếng rồi chất vấn Minh Thần.
- Từ khi nào anh trở nên như vậy thế?
- Em không thích sao?
- Vẫn nên như trước kia, như này thật sự em không quen.
- Được, theo em vậy. Anh nghe nói em đang tham gia diễn bộ " Phong Tình ". Phim đó anh đã đọc qua kịch bản, có nhiều cảnh quá nguy hiểm, cẩn thận nhé.
- Vâng.
Quân Dao đáp bằng giọng ngái ngủ. Tiếng " vâng " cũng vì thế mà bị ngân dài.
Minh Thần nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười hai giờ. Cô hẳn là đang rất buồn ngủ nhưng vẫn cố giữ máy nói chuyện với anh. Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác ấm áp.
- Muộn rồi, ngủ đi không sẽ không tốt.
- Được, vậy anh ngủ ngon. Nhắc em là ngủ muộn không tốt rồi thì cũng ngủ đi, đừng thức đến ba giờ sáng để làm việc.
Hắn nghe cô nói xong lòng liền nở hoa. Cho dù bây giờ hắn không còn cảm xúc như tình yêu với cô nữa nhưng nói trắng ra, hắn cũng đã từng yêu cô đến chết đi sống lại, chính xác luôn theo nghĩ đen. Kiếp trước hắn yêu cô, lại vì cô mà chết, kiếp này cũng chính là vì không muốn cô bị như kiếp trước mà sống lại.
Trước kia cô đều lạnh nhạt với hắn, ánh mắt của cô luôn đặt vào Tống Dật Nhiên. Lần này cô không những nghe điện thoại của hắn, cùng hắn nói chuyện dù đang rất buồn ngủ. Hắn chắc chắn không nhịn được cảm giác hạnh phúc.
- Được. Tôi sẽ ngủ sớm.
- Hì, vậy em cúp máy đây. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Quân Dao cúp máy rồi trực tiếp ném điện thoại đi, ngả mình xuống ngủ ngay tức khắc. Chìm trong giấc ngủ, cô chính là không hề hay biết hệ thống réo gì bên tai.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 5%. Hiện tại là 55%. Thỉnh kí chủ cố gắng ]
Minh Thần vẫn đang ngồi trên bàn làm việc. Vốn đã định nghe lời cô ngủ sớm nhưng Trương đạo diện đã gửi cho hắn kịch bản chính thức của bộ phim " Phong Tình ". Hắn liền ngồi xem qua rồi sẽ đi ngủ.
" Cạch "
Cây bút trên tay bị hắn bóp đến gãy đôi. Kịch bản kiểu gì mà cảnh thân mật lại nhiều như thế? Minh Thần tức sôi máu, đạp đổ ghế rồi bước ra ngoài phòng thông báo với trợ lí.
- Hủy cuộc gặp mặt với ông Vương. Trở về thành phố J ngay lập tức.
Trợ lí: Rốt cuộc là ai khiến cho tên ôn thần này nổi điên vậy hả?
Đạo diễn Trương: Hắt xì.
Sáng ngày hôm sau, Quân Dao dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Đêm qua hệ thống đã truyền hết lịch trình vào đầu cô. Sáng nay cô sẽ quay quảng cáo cho cửa hàng bánh ngọt theo phong cách cổ xưa. Chiều sẽ đến Fan meeting và giao lưu với fan.
Bên ngoài An Hạ vừa chuẩn bị bữa ăn xong liền giậm chân đầy mạnh mẽ bước lên phòng của Quân Dao.
Vừa mở cửa ra liền bị một màn trước mắt làm cho sốc. Đôi tay run run đến rơi cả điện thoại, miệng mấp máy.
- Em... dậy rồi!
Quân Dao mặc dù mới tiếp xúc với cô ấy một ngày nhưng với đống kí ức của nguyên chủ liền đã quen với tính cách của cô. Nói sao nhỉ, quản lí Hạ đây chính là một con người tùy hứng, hai mặt. Ở với cô thì như hổ cái còn ra ngoài thì chính là soái tỉ cao lãnh. Nói chung cô gái này là một người tốt, coi nguyên chủ như em gái mà đối đãi.
Đưa đôi mắt cá chết nhìn An Hạ đang cứng đờ ở cửa, Quân Dao cất giọng nhàn nhạt cùng " một chút " tự luyến.
- Chị nghĩ em là ai chứ?
Nói xong còn tặng kèm theo một cái hất tóc mạnh mẽ.
An Hạ vội vàng nhặt chiếc điện thoại bị rơi từ trước lên, tiến đấy chỗ Quân Dao giúp cô chuẩn bị.
- Vâng, một năm mới được một lần.
Quân Dao chỉ cười khì một cái mà không cãi. Thật sự là không cãi được. Nguyên chủ chính là một con sâu lười, ngày nào cũng phải để chị An Hạ vác dậy rồi chuẩn bị đồ cá nhân hộ. Thậm chí có lần đến trường quay rồi cô ấy còn chưa tỉnh ngủ. Không sao. Nhược điểm này cô có thể khắc phục.
Cả hai lại cất bước đến cửa hàng bánh ngọt Cố Nhân. Cửa hàng bánh ngọt rất lớn và có hệ thống kinh doanh trên cả nước. Chi nhánh thành phố J ở ngay gần căn hộ cô sống nên cả hai chỉ đi bộ là tới.
" Leng keng "
Tiếng các quả lục lạc gõ vào nhau vang lên, mọi người ở bên trong đều dừng mọi hoạt động lại quay ra nhìn cô. Một người đàn ông mặc vest lịch thiệp bước tới.
- Quân Dao, cô đến rồi, mau vào chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu quay.
Quân Dao gật nhẹ đầu rồi đi vào chuẩn bị. Thật may vì hôm nay chỉ là bộ hán phục lửng, dài đến ngang bắp chân. Nếu hôm nay mặc bộ đồ cưới nặng mười cân kia nữa, cô thề cô sẽ hủy hợp đồng.
Nhưng mà cô nghe nói ngoài cô thì còn có một người quay cùng mà nhỉ? Từ lúc bước vào đến giờ cô chỉ thấy mọi người bên tổ chứ chưa thấy người nào khác.
Quân Dao xoa cằm suy nghĩ, đang định bước ra ngoài thì liền bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy. Cả thân thể bị rơi vào vòm ngực rắn chắc. Bên tai truyền đến hơi ấm cùng giọng nói trầm.
- Hôm nay em rất đẹp.
Bình luận facebook