Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Bạn Học Cao Lãnh Cầu Thôi Vô Sỉ (17)
Chẳng mấy chốc, quãng thời gian cuối năm đã đến. Mọi người xung quanh cũng đã dần quên đi vụ khủng bố chấn động và một cậu bạn đẹp trai lạnh lùng là Lăng Lãnh.
Quân Dao cùng Tiêu San bây giờ đang rục rịch chuẩn bị quần áo cho buổi tiệc cuối năm.
Tiêu San hai tay đưa lên hai bộ váy ngắm tới ngắm lui cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chọn ra được, cô bé đành phải nhờ đến con người đang ăn bim bim và xem phim cung đấu đằng kia.
- Quân Dao! Cậu mau nói xem, rốt cuộc chiếc váy nào đẹp?
Quân Dao nghe thấy tên mình liền chầm chầm quay ra nhìn Tiêu San, một hồi lại liếc mắt quan sát hai cái váy cô bé cầm.
Chiếc váy màu xanh được thiết kế theo kiểu cúp ngực, các lớp váy được may tỉ mỉ xếp chồng lên nhau khiến mỗi bước đi đều trở nên mềm mại.
Chiếc váy còn lại mang màu vàng chanh. Là dạng váy dáng dài hơi xoè nhẹ. Phần trên được thiết kế thành các dây buộc, trưởng thành mà lại năng động.
Quân Dao nhàn nhạt thu mắt lại tiếp tục xem phim cung đấu.
- Màu vàng.
Gì chứ cái màu xanh cũng quá là bánh bèo rồi! Đảm bảo nếu cái váy đấy là màu hồng thì nữ chính sẽ phải giành mặc cho bằng được!
Tiêu San nghe xong liền trực tiếp ném chiếc váy màu xanh vào núi quần áo ở bên cạnh. Sau đó liền hí hửng thay lấy chiếc váy màu vàng rồi ngồi vào bàn trang điểm.
- Ơ? Tiểu Dao, cậu không chuẩn bị đồ sao? Đừng nói với mình cậu định mặc như thế này đến đó nhé!
Quân Dao hiện đang mặc một bộ đồ ngủ khủng long, gác cả hai chân lên thành ghế, cả thân thể hoàn toàn không toả ra khí chất nữ sinh đáng yêu, nhẹ nhàng, thục nữ.
Cô với tay ăn ăn trọn một nắm bắp rang bơ, ngửa đầu ra thành ghế lười biếng trả lời.
- Tiêu San, hình như chỗ này của cậu có vấn đề.
Quân Dao nói xong còn rất nhiệt tình đưa thêm hình ảnh: Một ngón tay chỉ vào thái dương xoay nhẹ.
Tiêu San:... Con mẹ nó! Quân Dao cậu dám nói mình thần kinh không bình thường! Cậu mới không bình thường!
Hệ thống nhỏ nghe được tâm tình của Tiêu San liền bất lên một ngón tay củ cải trắng múp, liên tục gật đầu tán thưởng. Cái này bổn hệ thống nó cũng nghĩ vậy!
- Ý cậu là gì vậy hả?
Nén xuống cơn tức muốn cầm dao chém người, Tiêu San mặt đen kịt quay ra nhìn chằm chằm vào con khủng long đang nằm lười ở ghế.
Nhận được ánh mắt nóng rực chan chứa tình hêu thương kia, Quân Dao chỉ đứng dậy khỏi ghế, cố lết về phía phòng ngủ. Lát sau đã đi ra ngoài cùng một bộ Blazer đen.
- Ôi lạy chúa! Đừng nói cậu mặc cái bộ vest này đến!
- Ờ, đúng rồi đấy, dạo này có vẻ cậu có vẻ bớt ngu.
Tiêu San: Bổn tiểu thư muốn đấm người!
Biết rằng mình dù thế não cũng không cãi lại cô, Tiêu San liền quay người lại tiếp tục trang điểm. Sửa soạn một hồi, cô bé nhìn vào mình trong gương thoả mãn cười thật lớn.
- Bổn tiểu thư đúng là rất xinh đẹp!
- Xinh đẹp sau mình.
... Quân Dao, mình không muốn làm bạn với cậu nữa!
- Mau ngồi lên đây, mình sẽ giúp cậu xinh hơn mình.
Tiêu San hùng hồ bước đến vác Lạc Quân Dao lên vai sau đó thô bạo ném xuống giường.
Cô bé lôi ra một núi những thứ đồ trang điểm đẹp đẽ, sang trọng, những sợi bông cọ mềm mại cứ vậy mà nhảy múa theo bàn tay trắng nõn.
Rất nhanh sau đó, tác phẩn được cho là đẹp nhất từ trước tới giờ của Tiêu San được ra đời.
Vốn dĩ khuôn mặt của nguyên chủ thân thể này đã rơi vào dạng cực phẩm, nay lại được trang điểm thêm nên nét nào ra nét đấy, mĩ lệ vô cùng.
Quân Dao cùng Tiêu San cứ thế mà tiến vào sảnh tiệc trước sự trầm trồ của toàn thể khách mời.
Tiêu San trang điểm theo lối năng động mềm mại, kết hợp với chiếc váy dây màu vàng lả lướt, tuy không phải quyến rũ chết người nhưng lại chính là kiểu " tiên nữ tỷ tỷ ".
Quân Dao sau khi được trang điểm lên liền trở thành kiểu nữ tổng tài oai phong lừng lẫy.
Đôi môi căng mềm đỏ mọng chúm chím, đôi mắt sâu cuốn hút với những sợi mi dài, tơi và dày. Hàng lông mày gọn gàng sắc nét cùng với chiếc mũi cao, nhỏ thanh tú. Tất nhiên không thể không kể đến làn da trắng nõn mềm mại. Từng nét mặt, cử chỉ đều xinh đẹp đến động lòng người.
Cô khoác lên mình một bộ vest màu đen thanh lịch lại không kém phần sang trọng, bí ẩn. Rất hợp với khi chất của cô.
Tạ Tấn Khang và Lục Trà sau đó rất nhanh cũng đã đến.
Hôm nay Tạ Tấn Khang mặc một bộ vest màu xanh lam chững chạc, cả thân mình đều toát ra khí chất cấm dục.
Lục Trà lại mặc lên mình chiếc váy baby doll màu kem sữa, chân đi giày búp bê đế bệt.
Cái này chắc chắn là để cho đi cái bụng hai tháng chửa của cô ta. Bằng không, với sự thông minh hoàn hảo của mình, Quân Dao khẳng định cô ta sẽ mặc váy trễ vai!
Lục Trà khoác vai Tạ Tấn Khang tươi cười chạy đến chỗ của Quân Dao, thân thiết chào hỏi.
- Quân Dao tỷ tỷ, Tiêu San tỷ tỷ. Hôm nay hai người thật sự xinh!
- Chúng ta bằng tuổi.
Quân Dao nhàm chán cầm lấy cốc hoa quả bên cạnh uống một ngụm rồi lạnh lẽo trả lời lại cô ta.
Lục Trà nghe xong trán liền nhăn nhúm lại đến khó coi, may là có lớp tóc máu dày che đi, ai không có thị giác đỉnh như Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ không thấy được.
Quân Dao nhàn nhạt đặt li nước xuống bàn rồi kéo tay Tiêu San đi thẳng. Lúc đi ngang qua Lục Trà còn không quên tốt bụng nhắc nhở.
- Để dành sức diễn đi, lát tôi sẽ chơi với cô thật vui.
Quân Dao cùng Tiêu San bây giờ đang rục rịch chuẩn bị quần áo cho buổi tiệc cuối năm.
Tiêu San hai tay đưa lên hai bộ váy ngắm tới ngắm lui cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chọn ra được, cô bé đành phải nhờ đến con người đang ăn bim bim và xem phim cung đấu đằng kia.
- Quân Dao! Cậu mau nói xem, rốt cuộc chiếc váy nào đẹp?
Quân Dao nghe thấy tên mình liền chầm chầm quay ra nhìn Tiêu San, một hồi lại liếc mắt quan sát hai cái váy cô bé cầm.
Chiếc váy màu xanh được thiết kế theo kiểu cúp ngực, các lớp váy được may tỉ mỉ xếp chồng lên nhau khiến mỗi bước đi đều trở nên mềm mại.
Chiếc váy còn lại mang màu vàng chanh. Là dạng váy dáng dài hơi xoè nhẹ. Phần trên được thiết kế thành các dây buộc, trưởng thành mà lại năng động.
Quân Dao nhàn nhạt thu mắt lại tiếp tục xem phim cung đấu.
- Màu vàng.
Gì chứ cái màu xanh cũng quá là bánh bèo rồi! Đảm bảo nếu cái váy đấy là màu hồng thì nữ chính sẽ phải giành mặc cho bằng được!
Tiêu San nghe xong liền trực tiếp ném chiếc váy màu xanh vào núi quần áo ở bên cạnh. Sau đó liền hí hửng thay lấy chiếc váy màu vàng rồi ngồi vào bàn trang điểm.
- Ơ? Tiểu Dao, cậu không chuẩn bị đồ sao? Đừng nói với mình cậu định mặc như thế này đến đó nhé!
Quân Dao hiện đang mặc một bộ đồ ngủ khủng long, gác cả hai chân lên thành ghế, cả thân thể hoàn toàn không toả ra khí chất nữ sinh đáng yêu, nhẹ nhàng, thục nữ.
Cô với tay ăn ăn trọn một nắm bắp rang bơ, ngửa đầu ra thành ghế lười biếng trả lời.
- Tiêu San, hình như chỗ này của cậu có vấn đề.
Quân Dao nói xong còn rất nhiệt tình đưa thêm hình ảnh: Một ngón tay chỉ vào thái dương xoay nhẹ.
Tiêu San:... Con mẹ nó! Quân Dao cậu dám nói mình thần kinh không bình thường! Cậu mới không bình thường!
Hệ thống nhỏ nghe được tâm tình của Tiêu San liền bất lên một ngón tay củ cải trắng múp, liên tục gật đầu tán thưởng. Cái này bổn hệ thống nó cũng nghĩ vậy!
- Ý cậu là gì vậy hả?
Nén xuống cơn tức muốn cầm dao chém người, Tiêu San mặt đen kịt quay ra nhìn chằm chằm vào con khủng long đang nằm lười ở ghế.
Nhận được ánh mắt nóng rực chan chứa tình hêu thương kia, Quân Dao chỉ đứng dậy khỏi ghế, cố lết về phía phòng ngủ. Lát sau đã đi ra ngoài cùng một bộ Blazer đen.
- Ôi lạy chúa! Đừng nói cậu mặc cái bộ vest này đến!
- Ờ, đúng rồi đấy, dạo này có vẻ cậu có vẻ bớt ngu.
Tiêu San: Bổn tiểu thư muốn đấm người!
Biết rằng mình dù thế não cũng không cãi lại cô, Tiêu San liền quay người lại tiếp tục trang điểm. Sửa soạn một hồi, cô bé nhìn vào mình trong gương thoả mãn cười thật lớn.
- Bổn tiểu thư đúng là rất xinh đẹp!
- Xinh đẹp sau mình.
... Quân Dao, mình không muốn làm bạn với cậu nữa!
- Mau ngồi lên đây, mình sẽ giúp cậu xinh hơn mình.
Tiêu San hùng hồ bước đến vác Lạc Quân Dao lên vai sau đó thô bạo ném xuống giường.
Cô bé lôi ra một núi những thứ đồ trang điểm đẹp đẽ, sang trọng, những sợi bông cọ mềm mại cứ vậy mà nhảy múa theo bàn tay trắng nõn.
Rất nhanh sau đó, tác phẩn được cho là đẹp nhất từ trước tới giờ của Tiêu San được ra đời.
Vốn dĩ khuôn mặt của nguyên chủ thân thể này đã rơi vào dạng cực phẩm, nay lại được trang điểm thêm nên nét nào ra nét đấy, mĩ lệ vô cùng.
Quân Dao cùng Tiêu San cứ thế mà tiến vào sảnh tiệc trước sự trầm trồ của toàn thể khách mời.
Tiêu San trang điểm theo lối năng động mềm mại, kết hợp với chiếc váy dây màu vàng lả lướt, tuy không phải quyến rũ chết người nhưng lại chính là kiểu " tiên nữ tỷ tỷ ".
Quân Dao sau khi được trang điểm lên liền trở thành kiểu nữ tổng tài oai phong lừng lẫy.
Đôi môi căng mềm đỏ mọng chúm chím, đôi mắt sâu cuốn hút với những sợi mi dài, tơi và dày. Hàng lông mày gọn gàng sắc nét cùng với chiếc mũi cao, nhỏ thanh tú. Tất nhiên không thể không kể đến làn da trắng nõn mềm mại. Từng nét mặt, cử chỉ đều xinh đẹp đến động lòng người.
Cô khoác lên mình một bộ vest màu đen thanh lịch lại không kém phần sang trọng, bí ẩn. Rất hợp với khi chất của cô.
Tạ Tấn Khang và Lục Trà sau đó rất nhanh cũng đã đến.
Hôm nay Tạ Tấn Khang mặc một bộ vest màu xanh lam chững chạc, cả thân mình đều toát ra khí chất cấm dục.
Lục Trà lại mặc lên mình chiếc váy baby doll màu kem sữa, chân đi giày búp bê đế bệt.
Cái này chắc chắn là để cho đi cái bụng hai tháng chửa của cô ta. Bằng không, với sự thông minh hoàn hảo của mình, Quân Dao khẳng định cô ta sẽ mặc váy trễ vai!
Lục Trà khoác vai Tạ Tấn Khang tươi cười chạy đến chỗ của Quân Dao, thân thiết chào hỏi.
- Quân Dao tỷ tỷ, Tiêu San tỷ tỷ. Hôm nay hai người thật sự xinh!
- Chúng ta bằng tuổi.
Quân Dao nhàm chán cầm lấy cốc hoa quả bên cạnh uống một ngụm rồi lạnh lẽo trả lời lại cô ta.
Lục Trà nghe xong trán liền nhăn nhúm lại đến khó coi, may là có lớp tóc máu dày che đi, ai không có thị giác đỉnh như Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ không thấy được.
Quân Dao nhàn nhạt đặt li nước xuống bàn rồi kéo tay Tiêu San đi thẳng. Lúc đi ngang qua Lục Trà còn không quên tốt bụng nhắc nhở.
- Để dành sức diễn đi, lát tôi sẽ chơi với cô thật vui.
Bình luận facebook