Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Cuộc Sống Của Một Tang Thi Vương (6)
Ánh mắt tổng quản sau khi nhìn thấy hai người liền thoáng lên tia kinh ngạc cùng mừng rỡ. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt của người bộ đội lâu năm lại trở về bộ dạng nghiêm nghị.
- Vậy hai người còn lại là dị năng giả?
Vu Tử Ân không đáp lại, bởi chính hắn cũng không biết nữ nhân kia có sức mạnh ra sao.
Quân Dao biết chuyện liền quay ra tươi cười trả lời lại tổng quản.
- Đúng vậy. Hắn ta hệ tinh thần, còn ta hệ không gian.
- Tốt, đi theo ta. Các ngươi sẽ tiến vào khu rèn luyện.
Quản lí căn cứ gật đầu tỏ ý hài lòng sau đó liền quay người bỏ đi. Hai dị năng giả trẻ tuổi cũng bắt đầu bước theo ông.
Cô được đưa đến một căn phòng tối. Vừa mới bước vào, cô liền nhảy lên bên trên. Ngay lúc ấy, chỗ đất ban nãy cô đứng liền xuất hiện một vết chém dài.
Cô nhíu mày một cái khó chịu. Biết là căn cứ quân đội nhưng đừng có mà đối đãi với người mới như vậy chứ? Nếu không phải do cô có thân thủ tốt, chắc chắn đã bị phanh làm đôi.
Quân Dao đưa bàn tay lên cao, từ tay cô, thanh bảo kiếm đỏ rực quen thuộc lại xuất hiện. Từ thân nó phát ra ánh sáng màu hồng rượu, kiêu sa và rực rỡ.
Nhờ vào ánh sáng kia và giác quan nhạy bén của tang thi vương, cô cũng lờ mờ nhìn ra được đối phương là một tên người đất và một bộ đồ kị sĩ biết đi. Chính là do dị năng giả hệ siêu năng và hệ đất điều khiển.
Quân Dao cũng bắt đầu tung chiêu, vì không gian nhỏ hẹp và là nơi cư trú của cô trong nhiều ngày tới nên cô không thể sử dụng ma pháp diện rộng.
Quân Dao trực tiếp lao vào thực chiến. Mỗi đường kiếm vung lên là một thân kị sĩ ngã xuống.
Cô nhanh nhạy né từng bước di chuyển của kị sĩ, rất nhanh đã hoàn toàn xử lí xong.
Cô xoay người, chầm chậm tiến về tên người đất, lại một câu thần chú kì lạ. Từng những rễ hoa không biết từ đâu xuất hiện, cắm chặt vào cơ thể người đất.
Như có phép thần, những thổ nhân hung hăng nay lại trở nên hoà đồng đến lạ. Cả một cỗ thâm thể nhuốm màu bùn đất đã được thay bằng một thân đầy hoa.
Nữ nhân nhìn vào thành quả của mình mà không khỏi cảm thấy hài lòng. Cô phủi tay vài cái, tiện tay lấy từ không gian hệ thống ra cái máy ảnh, tiến đến chụp hình cùng những tên người đất đầy hoa kia.
- Người đất gì chứ? Người hoa mới là tuyệt vời nhất!
Cô vui vẻ thảy chiếc máy ảnh lên cao, chiếc máy ảnh cũng không hiểu sao biến mất vào không khí. Rảo bước ra ngoài thật nhanh, vừa đi vừa ngân nga tiếng hát. Chính cô cũng không biết, tất cả các hành động của mình đều đã lọt vào mắt một người.
Lúc này Vu Tử Ân cũng đã được sắp xếp đưa đến một căn phòng nhỏ.
Khác với Quân Dao, căn phòng của hắn sáng rực ánh đèn. Ở ngay chính giữa căn phòng là một cây căn thịt người biến dị.
Nó cao đến gần ba mét, cả người đầu gai nhọn. Phần hoa, phần đẹp nhất của một loài cây nay lại xuất hiện một cái miệng đầy răng nhọn, trông đến quỷ dị.
Như đánh hơi được mùi đồ ăn, loài cây đói ngay lập tức ngào đến chỗ của Vu Tử Ân, tham lam ngoạm lấy một miếng lớn.
" Keng "
Âm thanh chói tai vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Chỉ thấy ở giữa hai hàm răng nhọn của loài cây kì dị từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm đen sắc bén, toàn thân đều tuyền toả ra một làn khói trắng.
Cây ăn thịt vừa hít phải khói đấy liền giãy dụa, lùi lại phía sau. Tuy nhiên, dáng vẻ hung dữ muốn nuốt người của nó trước sau vẫn là như một.
Tử Ân khẽ nhíu mày. Đối thủ của hắn không phải tang thi, không phải động vật biến dị mà lại là cây biến dị. Hệ năng tinh thần của hắn chính là đối phó không nổi. Không thể đánh đòn tâm lí, đánh trực diện lại quá nguy hiểm. Sơ sẩy một chút liền có thể vào bụng của loài cây kia mà làm tổ.
Hắn đã quyết định. Đánh sớm thắng sớm. Tránh đêm dài lắm mộng.
Cơ thể của nam nhân cứ như vậy mà nhanh nhẹn nhảy lên cao, thanh bảo kiếm xé gió lao xuống như mãnh thú, thành công ghim chặt mình vào thân cây lớn.
Từ phần thân cây ấy chảy ra một chất dịch màu xanh lá nhớt nháp, chất dịch như cũng bị biến dị, nó trường trên nền gạch, tiến đến nhảy lên bức tường gần đó.
Phần tường bị chất dịch bám lên nhanh chóng bị ăn mòn.
Là axit.
Bây giờ thì Vu Tử Ân lại như sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác tuyệt vọng giống khi thấy cả gia đình bị tang thi nuốt chửng lại ập đến, bủa vây lấy tâm trí thanh niên trẻ tuổi.
Hắn không muốn từ bỏ, nhưng hiện giờ hắn có thể làm gì? Dị năng hệ tinh thần chỉ có thể áp dụng với động vật, tang thi và con người, đối với cây biến dị chính là như nước đổ lá khoai.
Làm suy yếu cây ăn thịt thì sao? Thì chính là xuất hiện một vũng nước ăn mòn.
Dị năng không ăn thua, hắn chỉ còn vũ khí. Nhưng vũ khí thì đấu thế nào được với một vũng nước?
- Vậy hai người còn lại là dị năng giả?
Vu Tử Ân không đáp lại, bởi chính hắn cũng không biết nữ nhân kia có sức mạnh ra sao.
Quân Dao biết chuyện liền quay ra tươi cười trả lời lại tổng quản.
- Đúng vậy. Hắn ta hệ tinh thần, còn ta hệ không gian.
- Tốt, đi theo ta. Các ngươi sẽ tiến vào khu rèn luyện.
Quản lí căn cứ gật đầu tỏ ý hài lòng sau đó liền quay người bỏ đi. Hai dị năng giả trẻ tuổi cũng bắt đầu bước theo ông.
Cô được đưa đến một căn phòng tối. Vừa mới bước vào, cô liền nhảy lên bên trên. Ngay lúc ấy, chỗ đất ban nãy cô đứng liền xuất hiện một vết chém dài.
Cô nhíu mày một cái khó chịu. Biết là căn cứ quân đội nhưng đừng có mà đối đãi với người mới như vậy chứ? Nếu không phải do cô có thân thủ tốt, chắc chắn đã bị phanh làm đôi.
Quân Dao đưa bàn tay lên cao, từ tay cô, thanh bảo kiếm đỏ rực quen thuộc lại xuất hiện. Từ thân nó phát ra ánh sáng màu hồng rượu, kiêu sa và rực rỡ.
Nhờ vào ánh sáng kia và giác quan nhạy bén của tang thi vương, cô cũng lờ mờ nhìn ra được đối phương là một tên người đất và một bộ đồ kị sĩ biết đi. Chính là do dị năng giả hệ siêu năng và hệ đất điều khiển.
Quân Dao cũng bắt đầu tung chiêu, vì không gian nhỏ hẹp và là nơi cư trú của cô trong nhiều ngày tới nên cô không thể sử dụng ma pháp diện rộng.
Quân Dao trực tiếp lao vào thực chiến. Mỗi đường kiếm vung lên là một thân kị sĩ ngã xuống.
Cô nhanh nhạy né từng bước di chuyển của kị sĩ, rất nhanh đã hoàn toàn xử lí xong.
Cô xoay người, chầm chậm tiến về tên người đất, lại một câu thần chú kì lạ. Từng những rễ hoa không biết từ đâu xuất hiện, cắm chặt vào cơ thể người đất.
Như có phép thần, những thổ nhân hung hăng nay lại trở nên hoà đồng đến lạ. Cả một cỗ thâm thể nhuốm màu bùn đất đã được thay bằng một thân đầy hoa.
Nữ nhân nhìn vào thành quả của mình mà không khỏi cảm thấy hài lòng. Cô phủi tay vài cái, tiện tay lấy từ không gian hệ thống ra cái máy ảnh, tiến đến chụp hình cùng những tên người đất đầy hoa kia.
- Người đất gì chứ? Người hoa mới là tuyệt vời nhất!
Cô vui vẻ thảy chiếc máy ảnh lên cao, chiếc máy ảnh cũng không hiểu sao biến mất vào không khí. Rảo bước ra ngoài thật nhanh, vừa đi vừa ngân nga tiếng hát. Chính cô cũng không biết, tất cả các hành động của mình đều đã lọt vào mắt một người.
Lúc này Vu Tử Ân cũng đã được sắp xếp đưa đến một căn phòng nhỏ.
Khác với Quân Dao, căn phòng của hắn sáng rực ánh đèn. Ở ngay chính giữa căn phòng là một cây căn thịt người biến dị.
Nó cao đến gần ba mét, cả người đầu gai nhọn. Phần hoa, phần đẹp nhất của một loài cây nay lại xuất hiện một cái miệng đầy răng nhọn, trông đến quỷ dị.
Như đánh hơi được mùi đồ ăn, loài cây đói ngay lập tức ngào đến chỗ của Vu Tử Ân, tham lam ngoạm lấy một miếng lớn.
" Keng "
Âm thanh chói tai vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Chỉ thấy ở giữa hai hàm răng nhọn của loài cây kì dị từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm đen sắc bén, toàn thân đều tuyền toả ra một làn khói trắng.
Cây ăn thịt vừa hít phải khói đấy liền giãy dụa, lùi lại phía sau. Tuy nhiên, dáng vẻ hung dữ muốn nuốt người của nó trước sau vẫn là như một.
Tử Ân khẽ nhíu mày. Đối thủ của hắn không phải tang thi, không phải động vật biến dị mà lại là cây biến dị. Hệ năng tinh thần của hắn chính là đối phó không nổi. Không thể đánh đòn tâm lí, đánh trực diện lại quá nguy hiểm. Sơ sẩy một chút liền có thể vào bụng của loài cây kia mà làm tổ.
Hắn đã quyết định. Đánh sớm thắng sớm. Tránh đêm dài lắm mộng.
Cơ thể của nam nhân cứ như vậy mà nhanh nhẹn nhảy lên cao, thanh bảo kiếm xé gió lao xuống như mãnh thú, thành công ghim chặt mình vào thân cây lớn.
Từ phần thân cây ấy chảy ra một chất dịch màu xanh lá nhớt nháp, chất dịch như cũng bị biến dị, nó trường trên nền gạch, tiến đến nhảy lên bức tường gần đó.
Phần tường bị chất dịch bám lên nhanh chóng bị ăn mòn.
Là axit.
Bây giờ thì Vu Tử Ân lại như sụp đổ hoàn toàn. Cảm giác tuyệt vọng giống khi thấy cả gia đình bị tang thi nuốt chửng lại ập đến, bủa vây lấy tâm trí thanh niên trẻ tuổi.
Hắn không muốn từ bỏ, nhưng hiện giờ hắn có thể làm gì? Dị năng hệ tinh thần chỉ có thể áp dụng với động vật, tang thi và con người, đối với cây biến dị chính là như nước đổ lá khoai.
Làm suy yếu cây ăn thịt thì sao? Thì chính là xuất hiện một vũng nước ăn mòn.
Dị năng không ăn thua, hắn chỉ còn vũ khí. Nhưng vũ khí thì đấu thế nào được với một vũng nước?
Bình luận facebook