Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Cuộc Sống Của Một Tang Thi Vương (11)
- Đừng có chỉ tay vào mặt cô ấy, cô ấy nói đúng rồi.
Vu Tử Ân vừa nói vừa dùng một tay gạt tay nữ nhân kia ra, một tay còn lại vòng qua siết chặt lấy eo của Quân Dao, thành công đưa nữ nhân nhỏ vào trong lòng, cứ vậy mà ôm cô vào xe.
Cô gái kia nhìn vào tay mình hồi lâu, tức giận đến run rẩy. Cuối cùng đành phải hậm hực bước vào trong xe trở về căn cứ khu B.
Nép mình vào lòng của nam nhân, Quân Dao liền liên lạc với hệ thống.
" Cẩu đần, con bé kia là ai vậy? "
[...] Ta không phải cẩu! Ta là trí thông minh nhân tạo tân tiến nhất!
[ Cô ta là nữ phản diện si mê nam phụ Vu Tử Ân. ]
Ồ.
Cô đưa mắt lên ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của nam tử. Từ góc độ này, Quân Dao rất dễ dàng mà thấy được phần yết hầu gợi cảm cùng phần khung xương góc cạnh hoàn mĩ.
Cô có chút không kìm lòng được mà sờ lên gương mặt đẹp như tượng tạc ấy, mê mẩn thốt lên.
- Cực phẩm!
Vu Tử Ân vốn đang suy nghĩ lung tung nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu nữ bất giác đỏ bừng mặt, trái tim bỗng dưng đập phập phồng mạnh mẽ.
Hắn vươn tay ra đặt lên mắt của nữ nhân trong lòng, ngăn không cho cô thấy biểu cảm của mình lúc này.
Hành động của hắn quả thật không vừa ý Quân Dao, cô gỡ bàn tay kia ra khỏi mắt, rất âu yếm mà xoa nhẹ lên nó, cất giọng nỉ non.
- Sao lại che? Đáng yêu mà.
" Bùm "
Mặt của Vu Tử Ân đã không thể nhịn nổi mà trở nên đỏ au. Thẹn quá, hắn đành phải đẩy cái đầu nhỏ kia vào ngực mình ôm chặt.
Nữ nhân này, thật biết cách trêu ngươi.
Qua gương chiếu hậu, cặp đôi điệp viên Hoắc Dật Thành và Đàm Sương đã chứng kiến hết tất cả. Từ đầu đến cuối đều là bĩu môi khinh bỉ.
Thứ cơm này thực sự nuốt không trôi!
Bên cạnh Đàm Sương là cô gái kia, cô ta cũng đã nhìn tận mắt tất cả. Bây giờ chính là tay bấu chặt đến bật máu, đưa ánh mắt đầy địch ý hướng vào Quân Dao.
Còn Quân Dao bây giờ không để ý mà cũng chẳng có thời gian để ý đến ánh mắt kia. Cô chỉ tham lam rúc đầu vào khuôn ngực rắn rỏi của nam nhân, ra sức hít lấy mùi hương nam tính.
Ây da, vị tiểu huynh đệ Vu Tử Ân có lẽ phải chịu khổ rồi!
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 10%, hiện là 75%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]
Trải qua hơn ba mươi phút đi đường, chiếc xe nhỏ cũng đã dừng chân tại căn cứ khu B.
Chưa kịp để năm người xuống khỏi xe, tổng quản căn cứ đã vội chạy ra, ném cho cả năm một tờ giấy nhiệm vụ rồi lại chạy vào trong căn cứ, đóng cửa.
- Về rồi à? Về rồi thì tốt. Đi làm nhiệm vụ đi nhé! Cô gái kia tên là Lâm Kiều đấy.
... Cái gì vậy hả?
Đàm Sương:...
Hoắc Dật Thành:...
Vu Tử Ân:...
Quân Dao:...
Lâm Kiều:...
Bóc lột sức lao động quá đáng!
Ngưng than thở, xe của bọn họ lại chuyển bánh, tiến thẳng ra phía bìa rừng.
Nhiệm vụ của bọn họ lần này là đi ứng cứu cho tiểu đội B. Bọn họ đi làm nhiệm vụ không may gặp phải tang thi đột biến.
" Uỳnh "
Một tiếng chấn động mạnh mẽ vang lên. Từ trong rừng, khói bụi đổ lên mù mịt, quạ biến dị bay toán loạn.
- Mau đến đó!
Quân Dao vừa nói xong, Vu Tử Ân liền cho xe đi với tốc độ tối đa, gặp con tang thi nào liền dè nát bét con đấy.
- Có chuyện gì ở đây vậy?
Đàm Sương cẩn thận mở cửa xe bước xuống, theo sau là Hoắc Dật Thành cùng Lâm Kiều. Cô đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Cả một vùng đất rừng rộng lớn bị phá hủy đến tan hoang. Xung quanh, cây cối đổ rập xuống hoàn toàn, vết máu lưu lại khắp nơi.
- Chết tiệt! Đến muộn rồi sao?
Chửi thầm một tiếng, Quân Dao bực tức đấm thẳng vào gốc cây bên cạnh. Đúng lúc ấy, một khối băng lạnh từ lùm cây bắn ra, hướng thẳng đến phía cô.
Cô nhanh chóng xoay người nhảy ra sau, tiếp đất an toàn. Đoạn lại cẩn trọng nhìn về phía lùm cây.
- Là ai?
Dứt lời, từ trong bụi cây rậm rạp, bóng dáng hai người nữ chạy đến ôm chặt lấy cô mà khóc.
Quân Dao có chút khựng người lại rồi thở dài một tiếng, cô khẽ vuốt lưng hai người kia rồi cất giọng trầm.
- Đừng khóc nữa nhé! Với lại... bỏ tôi ra, tôi không muốn mãi ôm hai con tang thi đâu.
Lời vừa thốt ra, không gian như ngừng lại, Vu Tử Ân vội đi đến kéo chặt cô ôm vào lòng. Hoắc Dật Thành cùng Đàm Sương bây giờ chính là hoá đá. Hai nữ nhân đằng kia vậy mà lại là tang thi?
Lâm Kiều thấy dáng vẻ thút thít của hai người kia liền đi đến đứng chắn cho họ, đanh thép cãi lại Quân Dao.
- Cô đừng có ỷ mạnh hiếp yếu!
- Vậy đừng trách tôi không nhắc cô.
- Hả
" Grừ "
Âm thanh gầm gừ từ phía sau lưng vang lên khiến Lâm Kiều sợ hãi đến chết lặng. Hai con tang thi phía sau kia ngay lập tức bổ nhào đến nữ nhân đang đứng chắn phía trước, tham lam muốn ngoạm lấy một miếng thịt lớn.
- Cái con nhỏ ngu này! Nói mãi không nghe!
Ngọn lửa từ xanh âm u từ tay Quân Dao phóng ra, bay đến ăn mòn hai con tang thi kia, ăn mòn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Lâm Kiều lúc ấy mới sựng người lại, cô nhanh chóng chạy đến chỗ bốn người đang đứng, cảnh giác thủ sẵn dị năng.
Không lâu sau đó, cây cối ở phần rừng phía Nam mạnh mẽ đổ rạp xuống, những cây ở gần họ cũng đổ xuống ngày một nhiều. Từ đó, bóng hình của một con tang thi cao gần năm mét xuất hiện. Nó vừa nhìn thấy nhóm người bọn họ liền gầm lên một tiếng lớn.
- Đến rồi.
Vu Tử Ân vừa nói vừa dùng một tay gạt tay nữ nhân kia ra, một tay còn lại vòng qua siết chặt lấy eo của Quân Dao, thành công đưa nữ nhân nhỏ vào trong lòng, cứ vậy mà ôm cô vào xe.
Cô gái kia nhìn vào tay mình hồi lâu, tức giận đến run rẩy. Cuối cùng đành phải hậm hực bước vào trong xe trở về căn cứ khu B.
Nép mình vào lòng của nam nhân, Quân Dao liền liên lạc với hệ thống.
" Cẩu đần, con bé kia là ai vậy? "
[...] Ta không phải cẩu! Ta là trí thông minh nhân tạo tân tiến nhất!
[ Cô ta là nữ phản diện si mê nam phụ Vu Tử Ân. ]
Ồ.
Cô đưa mắt lên ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của nam tử. Từ góc độ này, Quân Dao rất dễ dàng mà thấy được phần yết hầu gợi cảm cùng phần khung xương góc cạnh hoàn mĩ.
Cô có chút không kìm lòng được mà sờ lên gương mặt đẹp như tượng tạc ấy, mê mẩn thốt lên.
- Cực phẩm!
Vu Tử Ân vốn đang suy nghĩ lung tung nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu nữ bất giác đỏ bừng mặt, trái tim bỗng dưng đập phập phồng mạnh mẽ.
Hắn vươn tay ra đặt lên mắt của nữ nhân trong lòng, ngăn không cho cô thấy biểu cảm của mình lúc này.
Hành động của hắn quả thật không vừa ý Quân Dao, cô gỡ bàn tay kia ra khỏi mắt, rất âu yếm mà xoa nhẹ lên nó, cất giọng nỉ non.
- Sao lại che? Đáng yêu mà.
" Bùm "
Mặt của Vu Tử Ân đã không thể nhịn nổi mà trở nên đỏ au. Thẹn quá, hắn đành phải đẩy cái đầu nhỏ kia vào ngực mình ôm chặt.
Nữ nhân này, thật biết cách trêu ngươi.
Qua gương chiếu hậu, cặp đôi điệp viên Hoắc Dật Thành và Đàm Sương đã chứng kiến hết tất cả. Từ đầu đến cuối đều là bĩu môi khinh bỉ.
Thứ cơm này thực sự nuốt không trôi!
Bên cạnh Đàm Sương là cô gái kia, cô ta cũng đã nhìn tận mắt tất cả. Bây giờ chính là tay bấu chặt đến bật máu, đưa ánh mắt đầy địch ý hướng vào Quân Dao.
Còn Quân Dao bây giờ không để ý mà cũng chẳng có thời gian để ý đến ánh mắt kia. Cô chỉ tham lam rúc đầu vào khuôn ngực rắn rỏi của nam nhân, ra sức hít lấy mùi hương nam tính.
Ây da, vị tiểu huynh đệ Vu Tử Ân có lẽ phải chịu khổ rồi!
[ Tinh ]
[ Hảo cảm tăng 10%, hiện là 75%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]
Trải qua hơn ba mươi phút đi đường, chiếc xe nhỏ cũng đã dừng chân tại căn cứ khu B.
Chưa kịp để năm người xuống khỏi xe, tổng quản căn cứ đã vội chạy ra, ném cho cả năm một tờ giấy nhiệm vụ rồi lại chạy vào trong căn cứ, đóng cửa.
- Về rồi à? Về rồi thì tốt. Đi làm nhiệm vụ đi nhé! Cô gái kia tên là Lâm Kiều đấy.
... Cái gì vậy hả?
Đàm Sương:...
Hoắc Dật Thành:...
Vu Tử Ân:...
Quân Dao:...
Lâm Kiều:...
Bóc lột sức lao động quá đáng!
Ngưng than thở, xe của bọn họ lại chuyển bánh, tiến thẳng ra phía bìa rừng.
Nhiệm vụ của bọn họ lần này là đi ứng cứu cho tiểu đội B. Bọn họ đi làm nhiệm vụ không may gặp phải tang thi đột biến.
" Uỳnh "
Một tiếng chấn động mạnh mẽ vang lên. Từ trong rừng, khói bụi đổ lên mù mịt, quạ biến dị bay toán loạn.
- Mau đến đó!
Quân Dao vừa nói xong, Vu Tử Ân liền cho xe đi với tốc độ tối đa, gặp con tang thi nào liền dè nát bét con đấy.
- Có chuyện gì ở đây vậy?
Đàm Sương cẩn thận mở cửa xe bước xuống, theo sau là Hoắc Dật Thành cùng Lâm Kiều. Cô đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Cả một vùng đất rừng rộng lớn bị phá hủy đến tan hoang. Xung quanh, cây cối đổ rập xuống hoàn toàn, vết máu lưu lại khắp nơi.
- Chết tiệt! Đến muộn rồi sao?
Chửi thầm một tiếng, Quân Dao bực tức đấm thẳng vào gốc cây bên cạnh. Đúng lúc ấy, một khối băng lạnh từ lùm cây bắn ra, hướng thẳng đến phía cô.
Cô nhanh chóng xoay người nhảy ra sau, tiếp đất an toàn. Đoạn lại cẩn trọng nhìn về phía lùm cây.
- Là ai?
Dứt lời, từ trong bụi cây rậm rạp, bóng dáng hai người nữ chạy đến ôm chặt lấy cô mà khóc.
Quân Dao có chút khựng người lại rồi thở dài một tiếng, cô khẽ vuốt lưng hai người kia rồi cất giọng trầm.
- Đừng khóc nữa nhé! Với lại... bỏ tôi ra, tôi không muốn mãi ôm hai con tang thi đâu.
Lời vừa thốt ra, không gian như ngừng lại, Vu Tử Ân vội đi đến kéo chặt cô ôm vào lòng. Hoắc Dật Thành cùng Đàm Sương bây giờ chính là hoá đá. Hai nữ nhân đằng kia vậy mà lại là tang thi?
Lâm Kiều thấy dáng vẻ thút thít của hai người kia liền đi đến đứng chắn cho họ, đanh thép cãi lại Quân Dao.
- Cô đừng có ỷ mạnh hiếp yếu!
- Vậy đừng trách tôi không nhắc cô.
- Hả
" Grừ "
Âm thanh gầm gừ từ phía sau lưng vang lên khiến Lâm Kiều sợ hãi đến chết lặng. Hai con tang thi phía sau kia ngay lập tức bổ nhào đến nữ nhân đang đứng chắn phía trước, tham lam muốn ngoạm lấy một miếng thịt lớn.
- Cái con nhỏ ngu này! Nói mãi không nghe!
Ngọn lửa từ xanh âm u từ tay Quân Dao phóng ra, bay đến ăn mòn hai con tang thi kia, ăn mòn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Lâm Kiều lúc ấy mới sựng người lại, cô nhanh chóng chạy đến chỗ bốn người đang đứng, cảnh giác thủ sẵn dị năng.
Không lâu sau đó, cây cối ở phần rừng phía Nam mạnh mẽ đổ rạp xuống, những cây ở gần họ cũng đổ xuống ngày một nhiều. Từ đó, bóng hình của một con tang thi cao gần năm mét xuất hiện. Nó vừa nhìn thấy nhóm người bọn họ liền gầm lên một tiếng lớn.
- Đến rồi.
Bình luận facebook