Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Hai người càng đến gần cuối hành lang càng mơ hồ nghe được tiếng gì đó.
Xương An Diệp tim đập thình thịch: " Tạ Xuyên, hình như có tiếng người kêu?! "
Vừa nói xong, tiếng gào thét càng lớn hơn nữa. Vô cùng ghê rợn vang vọng khắp hành lang. Xương An Diệp theo bản năng rụt cổ. Clgt (ꏿ﹏ꏿ;)
Tạ Xuyên sờ vào bức tường thép, trầm mặc một hồi: " Hình như ở bên này. "
Nói xong kéo bóng bay ' Xương An Diệp' đi.
Hai người đi đến một cửa phòng, cánh cửa trong suốt nhìn thấu bên trong. Chỉ thấy bên trong, có mấy người mặc đồ dã chiến,cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt hung tợn, tay cầm roi da, chùy gai còn đang rướm máu chảy tong tong. Gần đó có mấy người bị treo lên máu bê bết, tàn tạ như xác chết.
" Tạ Xuyên..." Xương An Diệp lạnh gáy.
Tạ Xuyên giữ chặt tay cậu, con mắt híp lại, không rõ thái độ, khi quay người đi lại để nở nụ cười đầy thâm ý.
Đi qua rất nhiều hành lang, mỗi một hành lang đều có mấy cảnh máu me khiếp đảm như vậy. Không trả tấn thịt cũng là đang thí nghiệm trên cơ thể con người.
" Nhìn xem." Tạ Xuyên chỉ vào một căn phòng. Xương An Diệp nương theo ánh sáng nhạt nhòa nhìn thấy trong phòng có 10 người.
" Là...." Giang Vọng Duy cùng một số người của căn cứ Tinh Thần. Xương An Diệp có chút run rẩy. Tại sao ư?? Không ngoại trừ ai, ngay cả Giang Vọng Duy đều bị chặt đứt hai chân, từ đầu gối trở lên đến ngực đều bị lóc thịt, xương khớp lòi ra, mắt bị móc ra, hõm mắt chảy xuống từng giọt máu. Vẻ mặt phi thường thống khổ. Doạ Xương An Diệp lùi về sau mấy bước. Tạ Xuyên liền giữ lại.
Thảo nào mà khi đến không thấy nhóm người Giang Vọng Duy đâu, thảo bào mà Yên Tử Ngạn không chịu gặp hai người bọn họ, nghe nói người ở đây không thích người ngoài cho nên mới giết bọn Giang Vọng Duy đúng ko.
Thịch. Xương An Diệp ổn định lại tinh thần. Cậu không thể hoảng sợ. Phải bình tĩnh rồi tìm cách lấy thứ cần lấy và ra khỏi đây, về báo với cấp trên là được.
Tạ Xuyên không cảm xúc đi tiếp.
Tạ Xuyên quen thuộc mà đi đến một hành lang khác. Cuối hành lang này có một căn phòng, mở ra, là một căn phòng sạch sẽ không chút bụi bẩn. Ở giữa có một chiếc giường. Bốn bề trắng xoá. Đây là căn phòng duy nhất nhìn tạm ổn.
" Chúng ta đi thôi. Ở đây có gì hay mà xem. " Xương An Diệp ghét bỏ nơi tối tăm lại toàn thứ dơ bẩn này. Tuy cậu ở thế giới thực cũng chẳng được gọi là tốt đẹp gì nhưng cậu cũng không có khùng điên mà man rợn đến nỗi lóc da người đâu. Ở đây lâu quá, vó khi cậu với Tạ Xuyên cũng bị thủ tiêu mất.
" Tại sao lại không có chứ?! " Tạ Xuyên từ sau ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai cậu, cọ mấy cái. " Ở đây chơi, rất vui mà có phải không?! "
Xương An Diệp nhíu mày nhìn hắn. Lời này là có ý gì.
Tạ Xuyên vùi đầu vào cổ cậu, mùi trên cơ thể Tiểu Diệp rất thơm. Thơm muốn nghiện. Tạ Xuyên tham lam hít một hơi. Quả thực là rất thơm, có phải hay không thịt cũng rất ngọt.
Xương An Diệp bị ôm chặt có chút đau: " Tạ Xuyên, anh lên cơn gì đấy?! Chúng ta phải ra khỏi đây. " Giờ không phải lúc để ôm ấp nghe.
Cậu vừa quay lại, lại phát hiện ánh mắt của Tạ Xuyên thay đổi, loé lên màu hổ phách nhàn nhạt không rõ.
Tạ Xuyên nhìn chằm chằm cậu, chỉ hận không thể đem cậu dung hoà làm một với hắn.
Lạch cạch. Tiếng còng sắt vang lên, Tạ Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, còng một tay cậu lại.
Xương An Diệp nhất thời chưa tiêu hoá được hắn đang muốn làm cái gì, theo bản năng vùng vẫy lại bị hắn giữ chặt, ép buộc đến bên giường, muốn còng nốt một đầu vào thành giường.
" A.... anh bị điên à." Xương An Diệp vung tay, không có gì xảy ra. (ʘᗩʘ’) Dị năng...không dùng được.
Tạ Xuyên cột xong, lại một lần nữa ôm người vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên chán cậu một nụ hôn: " Phòng này được chế tác đặc biệt. Không thể sử dụng dị năng trong này. Ngoan ngoãn một chút, sẽ không làm em đau. "
Xương An Diệp nghiến răng nhìn hắn. Bạn đời của mình bị cuồng hành hạ hả?! Cậu có chút vô lực đấy.
Nhưng... Xương An Diệp bây giờ mới để ý. Tạ Xuyên biết rõ kết cấu căn phòng này như vậy, lại còn thông thạo lối đi hành lang giăng như mạng nhện....
" Tại sao anh lại biết rõ nơi này như thế?!" Xương An Diệp giương mắt nhìn hắn, cậu cũng không có ý định phản kháng, cậu tin tưởng bạn đời mấy kiếp của mình sẽ không nỡ đâu.
Xương An Diệp: "....." Hy vọng thế. (>0<;)
Tạ Xuyên cười nhẹ một tiếng, hôn cậu một cái nữa, đứng lên rời khỏi phòng, không quên nói: " Cần gì cứ gọi, sẽ có người đem đến cho em. Ngủ đi, muộn rồi. "
Xương An Diệp: "...." Quan tâm dữ.
_________________________________
~ Lăng Hoa ~
Xương An Diệp tim đập thình thịch: " Tạ Xuyên, hình như có tiếng người kêu?! "
Vừa nói xong, tiếng gào thét càng lớn hơn nữa. Vô cùng ghê rợn vang vọng khắp hành lang. Xương An Diệp theo bản năng rụt cổ. Clgt (ꏿ﹏ꏿ;)
Tạ Xuyên sờ vào bức tường thép, trầm mặc một hồi: " Hình như ở bên này. "
Nói xong kéo bóng bay ' Xương An Diệp' đi.
Hai người đi đến một cửa phòng, cánh cửa trong suốt nhìn thấu bên trong. Chỉ thấy bên trong, có mấy người mặc đồ dã chiến,cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt hung tợn, tay cầm roi da, chùy gai còn đang rướm máu chảy tong tong. Gần đó có mấy người bị treo lên máu bê bết, tàn tạ như xác chết.
" Tạ Xuyên..." Xương An Diệp lạnh gáy.
Tạ Xuyên giữ chặt tay cậu, con mắt híp lại, không rõ thái độ, khi quay người đi lại để nở nụ cười đầy thâm ý.
Đi qua rất nhiều hành lang, mỗi một hành lang đều có mấy cảnh máu me khiếp đảm như vậy. Không trả tấn thịt cũng là đang thí nghiệm trên cơ thể con người.
" Nhìn xem." Tạ Xuyên chỉ vào một căn phòng. Xương An Diệp nương theo ánh sáng nhạt nhòa nhìn thấy trong phòng có 10 người.
" Là...." Giang Vọng Duy cùng một số người của căn cứ Tinh Thần. Xương An Diệp có chút run rẩy. Tại sao ư?? Không ngoại trừ ai, ngay cả Giang Vọng Duy đều bị chặt đứt hai chân, từ đầu gối trở lên đến ngực đều bị lóc thịt, xương khớp lòi ra, mắt bị móc ra, hõm mắt chảy xuống từng giọt máu. Vẻ mặt phi thường thống khổ. Doạ Xương An Diệp lùi về sau mấy bước. Tạ Xuyên liền giữ lại.
Thảo nào mà khi đến không thấy nhóm người Giang Vọng Duy đâu, thảo bào mà Yên Tử Ngạn không chịu gặp hai người bọn họ, nghe nói người ở đây không thích người ngoài cho nên mới giết bọn Giang Vọng Duy đúng ko.
Thịch. Xương An Diệp ổn định lại tinh thần. Cậu không thể hoảng sợ. Phải bình tĩnh rồi tìm cách lấy thứ cần lấy và ra khỏi đây, về báo với cấp trên là được.
Tạ Xuyên không cảm xúc đi tiếp.
Tạ Xuyên quen thuộc mà đi đến một hành lang khác. Cuối hành lang này có một căn phòng, mở ra, là một căn phòng sạch sẽ không chút bụi bẩn. Ở giữa có một chiếc giường. Bốn bề trắng xoá. Đây là căn phòng duy nhất nhìn tạm ổn.
" Chúng ta đi thôi. Ở đây có gì hay mà xem. " Xương An Diệp ghét bỏ nơi tối tăm lại toàn thứ dơ bẩn này. Tuy cậu ở thế giới thực cũng chẳng được gọi là tốt đẹp gì nhưng cậu cũng không có khùng điên mà man rợn đến nỗi lóc da người đâu. Ở đây lâu quá, vó khi cậu với Tạ Xuyên cũng bị thủ tiêu mất.
" Tại sao lại không có chứ?! " Tạ Xuyên từ sau ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai cậu, cọ mấy cái. " Ở đây chơi, rất vui mà có phải không?! "
Xương An Diệp nhíu mày nhìn hắn. Lời này là có ý gì.
Tạ Xuyên vùi đầu vào cổ cậu, mùi trên cơ thể Tiểu Diệp rất thơm. Thơm muốn nghiện. Tạ Xuyên tham lam hít một hơi. Quả thực là rất thơm, có phải hay không thịt cũng rất ngọt.
Xương An Diệp bị ôm chặt có chút đau: " Tạ Xuyên, anh lên cơn gì đấy?! Chúng ta phải ra khỏi đây. " Giờ không phải lúc để ôm ấp nghe.
Cậu vừa quay lại, lại phát hiện ánh mắt của Tạ Xuyên thay đổi, loé lên màu hổ phách nhàn nhạt không rõ.
Tạ Xuyên nhìn chằm chằm cậu, chỉ hận không thể đem cậu dung hoà làm một với hắn.
Lạch cạch. Tiếng còng sắt vang lên, Tạ Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, còng một tay cậu lại.
Xương An Diệp nhất thời chưa tiêu hoá được hắn đang muốn làm cái gì, theo bản năng vùng vẫy lại bị hắn giữ chặt, ép buộc đến bên giường, muốn còng nốt một đầu vào thành giường.
" A.... anh bị điên à." Xương An Diệp vung tay, không có gì xảy ra. (ʘᗩʘ’) Dị năng...không dùng được.
Tạ Xuyên cột xong, lại một lần nữa ôm người vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên chán cậu một nụ hôn: " Phòng này được chế tác đặc biệt. Không thể sử dụng dị năng trong này. Ngoan ngoãn một chút, sẽ không làm em đau. "
Xương An Diệp nghiến răng nhìn hắn. Bạn đời của mình bị cuồng hành hạ hả?! Cậu có chút vô lực đấy.
Nhưng... Xương An Diệp bây giờ mới để ý. Tạ Xuyên biết rõ kết cấu căn phòng này như vậy, lại còn thông thạo lối đi hành lang giăng như mạng nhện....
" Tại sao anh lại biết rõ nơi này như thế?!" Xương An Diệp giương mắt nhìn hắn, cậu cũng không có ý định phản kháng, cậu tin tưởng bạn đời mấy kiếp của mình sẽ không nỡ đâu.
Xương An Diệp: "....." Hy vọng thế. (>0<;)
Tạ Xuyên cười nhẹ một tiếng, hôn cậu một cái nữa, đứng lên rời khỏi phòng, không quên nói: " Cần gì cứ gọi, sẽ có người đem đến cho em. Ngủ đi, muộn rồi. "
Xương An Diệp: "...." Quan tâm dữ.
_________________________________
~ Lăng Hoa ~
Bình luận facebook