Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tạ Xuyên một thân hơi thở lạnh băng, chậm rãi bước đến phòng chỉ huy cấp cao của Hải Quan. Cạch một tiếng, Yên Tử Ngạn ở phía trong ngả ngớn ôm hôn với Chu Phỉ Mạc.
" Ai cho anh vào đây?! Đi ra ngoài." Chu Phỉ Mạc chính là nhìn không vừa mắt nam nhân này. Lần trước dám đánh cậu thân tàn ma dại, cậu còn chưa tính sổ đâu. Phải nhân cơ hội này tỏ rõ thị uy.
Yên Tử Ngạn đứng lên, kéo tay Chu Phỉ Mạc: " Nói cái gì đó."
Chu Phỉ Mạc bĩu môi, ủy khuất muốn rớt nước mắt: " Lần trước em đã nói rồi mà. Em bị người ta đánh, đau đến mức mấy ngày không xuống được giường."
Tức giận chỉ Tạ Xuyên: " Là hắn, hắn đánh người ta đó." Chu Phỉ Mạc phi thường tin tưởng cánh tay phải đắc lực kiếp trước của mình.
Tạ Xuyên nhàn nhạt nhìn qua chỗ ngồi: " Mai cho người đổi một cái bàn mới đến đây, ghế luôn."
Chu Phỉ Mạc thấy Tạ Xuyên không để ý đến mình, tiếp đó lại nghe Yên Tử Ngạn nói: " Được rồi, có cần đổi thảm luôn không?!" càng thêm tức giận.
" Tử Ngạn, anh không nghe em nói sao?!"
" Ngậm miệng lại. Đừng lải nhải nhiều, ra ngoài."
" Anh mắng em???" Chu Phỉ Mạc như không thể tin vào tai mình. Mặc dù hai người mới quen biết được mấy ngày nhưng trước mặt cậu, Yên Tử Ngạn luôn tỏ ra dịu dàng, ân cần, bây giờ còn không thèm nghe cậu nói lấy một câu. Tức chết mà. Kiếp trước Yên Tử Ngạn không đối xử với cậu thế này.
Chu Phỉ Mạc vung tay, tức giận quay đầu đi, rõ ràng là tức giận nên còn đóng cửa cái " rầm" rõ lớn tiếng.
Yên Tử Ngạn còn chẳng có vẻ gì như là tiếc nuối, giao cho Tạ Xuyên tài liệu: " Thông tin của mấy người đó. Tự mình tiêm vi-rút vào người, may mà kịp thời phát hiện nên bắt hết lại rồi. Xử lý sao đây? Giết??"
" Chắc là bắt hết rồi chứ?! Vậy có tìm ra được ai đưa đồ cho bọn họ không??"
" Chậc, nói ra thì cảm thấy chán. Lúc đầu thấy Chu Phỉ Mạc đó non nớt đáng yêu biết bao nhiêu, ai ngờ cứ thích dựa hơi tao mà làm càn, có bị làm sao là cằn nhằn muốn điếc luôn lỗ tai. Có phải tao nên xử lý luôn cậu ta không nhỉ???"
" Trọng tâm vấn đề." Tạ Xuyên không thèm để ý, gõ gõ bàn.
" Không biết, hôm đó nghe báo cáo rằng mấy người đó tự nổi cơn điên, xông vào phòng thí nghiệm cướp đi vi-rút. Hại tao đêm hôm đó đang ngủ ngon phải thức dậy giải quyết vẫn đề." Yên Tử Ngạn ngáp dài một tiếng, sực nhớ ra gì đó, liền ngồi ngay ngắn nhìn Tạ Xuyên:
" Tư Đồ Hạc đâu? Hắn thoát rồi, có bắt lại được chưa??"
Tạ Xuyên càm tài liệu xem qua, nhàn nhạt nói: " Không cần. Đã qua hơn một tháng, vi-rút được tiêm trong người tên đó cũng không còn mạnh như lúc đầu. Dù sao virut đó cũng là do sơ suất, sẽ không có lần sau?"
" Đã biết."
Xương An Diệp nhàm chán ngồi trên giường, thỉnh thoảng lại ngó cái đầu ra ngoài. Mỗi tội là chẳng nhìn thấy cái gì, vẫn là hành lang sâu hun hút.
" Cần giúp gì sao?" Một người tiến vào nói. Xương An Diệp xua tay: " Không có."
Người đó lại quay người ra ngoài. Cậu có cảm giác lính cánh ở đây đều mang một vẻ thờ ơ không cảm xúc như thế này.
Không biết giờ đang là sáng hay tối, chỉ biết khi Tạ Xuyên đến còn mang theo chút sương lành lạnh, hắn thay một bộ đồ thoải mái khác..
" Đã ăn cơm chưa?!" Tạ Xuyên ngồi bên giường vuốt ve gương mặt cậu.
Xương An Diệp lắc đầu: " Vừa mới ăn xong, anh... vừa đi đâu thế?"
" Phía ngoài căn cứ có một đám của căn cứ nào đó muốn xin viện trợ nhưng trong đó có một người bị tang thi cắn. Kêu bọn họ bỏ người đó lại thì có thể vào căn cứ. Họ lại không chịu." Tạ Xuyên ôn hoà kể chuyện, hoàn toàn không có ý định dấu diếm: " Nên không thể để họ vào được. Họ lại lớn tiếng quát tháo. Chậc..."
" Không biết bọn họ cố chấp với người bị cắn thế làm gì! " Xương An Diệp có chút cảm khái, cầm quả táo lên cắn rột một cái.
Tạ Xuyên tự mình lấy dao gọt một quả táo khác đưa đến cho cậu: " Người bị cắn là một cô gái rất xinh, có lẽ mấy tên kia thích cô ta nên thấy cô ta khóc lóc cầu xin, liền mềm lòng. "
Xương An Diệp nhận lấy quả táo, bỗng híp con mắt, nắm lấy cằm Tạ Xuyên quay về nhìn mình: " Cô ta đẹp lắm sao? Anh để ý như vậy?"
Tạ Xuyên nắm tay cậu kéo xuống, đặt lên một nụ hôn, cười: " Không có, Tiểu Diệp vẫn đẹp nhất. Là Yên Tử Ngạn để ý. "
Yên Tử Ngạn: "....." Ủa rồi sao nằm không cũng trúng đạn. Hự, đau quá men. ʘ‿ʘ
" Hừ." Xương An Diệp kiêu ngạo quay đầu ra chỗ khác mà ăn táo.
Coi như anh tức thời.
Tạ Xuyên đêm đó vui vẻ ôm người trong lòng vào giấc ngủ, khoé môi dường như còn muốn cong đến tận mang tai.
Bà xã nhỏ, ghen a~~~
______________________________________
~ Lăng Hoa ~
" Ai cho anh vào đây?! Đi ra ngoài." Chu Phỉ Mạc chính là nhìn không vừa mắt nam nhân này. Lần trước dám đánh cậu thân tàn ma dại, cậu còn chưa tính sổ đâu. Phải nhân cơ hội này tỏ rõ thị uy.
Yên Tử Ngạn đứng lên, kéo tay Chu Phỉ Mạc: " Nói cái gì đó."
Chu Phỉ Mạc bĩu môi, ủy khuất muốn rớt nước mắt: " Lần trước em đã nói rồi mà. Em bị người ta đánh, đau đến mức mấy ngày không xuống được giường."
Tức giận chỉ Tạ Xuyên: " Là hắn, hắn đánh người ta đó." Chu Phỉ Mạc phi thường tin tưởng cánh tay phải đắc lực kiếp trước của mình.
Tạ Xuyên nhàn nhạt nhìn qua chỗ ngồi: " Mai cho người đổi một cái bàn mới đến đây, ghế luôn."
Chu Phỉ Mạc thấy Tạ Xuyên không để ý đến mình, tiếp đó lại nghe Yên Tử Ngạn nói: " Được rồi, có cần đổi thảm luôn không?!" càng thêm tức giận.
" Tử Ngạn, anh không nghe em nói sao?!"
" Ngậm miệng lại. Đừng lải nhải nhiều, ra ngoài."
" Anh mắng em???" Chu Phỉ Mạc như không thể tin vào tai mình. Mặc dù hai người mới quen biết được mấy ngày nhưng trước mặt cậu, Yên Tử Ngạn luôn tỏ ra dịu dàng, ân cần, bây giờ còn không thèm nghe cậu nói lấy một câu. Tức chết mà. Kiếp trước Yên Tử Ngạn không đối xử với cậu thế này.
Chu Phỉ Mạc vung tay, tức giận quay đầu đi, rõ ràng là tức giận nên còn đóng cửa cái " rầm" rõ lớn tiếng.
Yên Tử Ngạn còn chẳng có vẻ gì như là tiếc nuối, giao cho Tạ Xuyên tài liệu: " Thông tin của mấy người đó. Tự mình tiêm vi-rút vào người, may mà kịp thời phát hiện nên bắt hết lại rồi. Xử lý sao đây? Giết??"
" Chắc là bắt hết rồi chứ?! Vậy có tìm ra được ai đưa đồ cho bọn họ không??"
" Chậc, nói ra thì cảm thấy chán. Lúc đầu thấy Chu Phỉ Mạc đó non nớt đáng yêu biết bao nhiêu, ai ngờ cứ thích dựa hơi tao mà làm càn, có bị làm sao là cằn nhằn muốn điếc luôn lỗ tai. Có phải tao nên xử lý luôn cậu ta không nhỉ???"
" Trọng tâm vấn đề." Tạ Xuyên không thèm để ý, gõ gõ bàn.
" Không biết, hôm đó nghe báo cáo rằng mấy người đó tự nổi cơn điên, xông vào phòng thí nghiệm cướp đi vi-rút. Hại tao đêm hôm đó đang ngủ ngon phải thức dậy giải quyết vẫn đề." Yên Tử Ngạn ngáp dài một tiếng, sực nhớ ra gì đó, liền ngồi ngay ngắn nhìn Tạ Xuyên:
" Tư Đồ Hạc đâu? Hắn thoát rồi, có bắt lại được chưa??"
Tạ Xuyên càm tài liệu xem qua, nhàn nhạt nói: " Không cần. Đã qua hơn một tháng, vi-rút được tiêm trong người tên đó cũng không còn mạnh như lúc đầu. Dù sao virut đó cũng là do sơ suất, sẽ không có lần sau?"
" Đã biết."
Xương An Diệp nhàm chán ngồi trên giường, thỉnh thoảng lại ngó cái đầu ra ngoài. Mỗi tội là chẳng nhìn thấy cái gì, vẫn là hành lang sâu hun hút.
" Cần giúp gì sao?" Một người tiến vào nói. Xương An Diệp xua tay: " Không có."
Người đó lại quay người ra ngoài. Cậu có cảm giác lính cánh ở đây đều mang một vẻ thờ ơ không cảm xúc như thế này.
Không biết giờ đang là sáng hay tối, chỉ biết khi Tạ Xuyên đến còn mang theo chút sương lành lạnh, hắn thay một bộ đồ thoải mái khác..
" Đã ăn cơm chưa?!" Tạ Xuyên ngồi bên giường vuốt ve gương mặt cậu.
Xương An Diệp lắc đầu: " Vừa mới ăn xong, anh... vừa đi đâu thế?"
" Phía ngoài căn cứ có một đám của căn cứ nào đó muốn xin viện trợ nhưng trong đó có một người bị tang thi cắn. Kêu bọn họ bỏ người đó lại thì có thể vào căn cứ. Họ lại không chịu." Tạ Xuyên ôn hoà kể chuyện, hoàn toàn không có ý định dấu diếm: " Nên không thể để họ vào được. Họ lại lớn tiếng quát tháo. Chậc..."
" Không biết bọn họ cố chấp với người bị cắn thế làm gì! " Xương An Diệp có chút cảm khái, cầm quả táo lên cắn rột một cái.
Tạ Xuyên tự mình lấy dao gọt một quả táo khác đưa đến cho cậu: " Người bị cắn là một cô gái rất xinh, có lẽ mấy tên kia thích cô ta nên thấy cô ta khóc lóc cầu xin, liền mềm lòng. "
Xương An Diệp nhận lấy quả táo, bỗng híp con mắt, nắm lấy cằm Tạ Xuyên quay về nhìn mình: " Cô ta đẹp lắm sao? Anh để ý như vậy?"
Tạ Xuyên nắm tay cậu kéo xuống, đặt lên một nụ hôn, cười: " Không có, Tiểu Diệp vẫn đẹp nhất. Là Yên Tử Ngạn để ý. "
Yên Tử Ngạn: "....." Ủa rồi sao nằm không cũng trúng đạn. Hự, đau quá men. ʘ‿ʘ
" Hừ." Xương An Diệp kiêu ngạo quay đầu ra chỗ khác mà ăn táo.
Coi như anh tức thời.
Tạ Xuyên đêm đó vui vẻ ôm người trong lòng vào giấc ngủ, khoé môi dường như còn muốn cong đến tận mang tai.
Bà xã nhỏ, ghen a~~~
______________________________________
~ Lăng Hoa ~
Bình luận facebook