Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Sáng sớm hôm sau, Di Giai vừa thức giấc đã thấy bên ngoài có chút ồn ào, cô vén lều đúng lúc Tư Hạo đi ngang qua.
"Di Giai, chị tỉnh rồi hả?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Người mới vào hôm qua... tên Tang Gia thì phải, hắn mất đồ, mọi người đang tìm giúp, nghe nói là vật rất quan trọng."
Di Giai "ồ" lên một tiếng, dáng vẻ không quan tâm đi thẳng ra bờ suối rửa mặt, Lục Châu đang ở đây giặt đồ, thấy cô bèn chào hỏi.
"Anh cô mất đồ à? Mất gì vậy?" Hôm qua người này đã cứu cô hai lần, cô không ngại bắt chuyện một chút.
Lục Châu mờ mịt lắc đầu:"Không rõ lắm. Anh ấy bảo đồ vật giống thẻ ATM nhưng màu đen trơn."
"Nhỏ như vậy sao tìm thấy được."
Lục Châu cười khổ:"Tôi cũng nghĩ vậy."
Khi hai người trở về thì mọi người đã ngưng tìm kiếm mà đang ngồi ăn sáng, thấy sắc mặt Tang Gia không được tốt, Nhất Chiêu an ủi:"Ăn xong sẽ tìm lại lần nữa."
"Không cần đâu." Tang Gia trầm giọng:"Nếu muốn nó sẽ tự về, một mình nó cũng không tồn tại được." ngắt lời liền nhìn quanh vẻ mặt mọi người, nhưng ai nấy đều thản nhiên hoặc tỏ ra nghi hoặc không hiểu lời hắn nói.
Di Giai nhai bánh mì khô, lại uống một ngụm nước, thầm cười nhạo, xong cô lại nhớ ra tên này vốn cũng không phải người thường, không biết có mang sức mạnh gì vào đây không.
Ăn xong, đám đàn ông rủ nhau ra suối tắm lộ thiên, Di Giai định cử thẻ đen đi nhìn trộm xem trên ngực ai có vết bớt hình chim ưng không nhưng sợ bị Tang Gia phát hiện, lại không thể tự mình đi nhìn nên đành bỏ qua cơ hội này.
Ngày hôm đó mọi người tiếp tục lên đường tiến về trụ sở, dọc đường vừa không có bóng người nào vừa không thấy zombie, trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
"Nhóc không thấy bất thường hả?" Lục Châu lại ngồi cùng xe với họ, lúc này cô đang hỏi Tư Hạo.
Di Giai qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tư Hạo nhắm mắt bình tĩnh đáp:"Thấy thì thế nào?"
"Mới tí tuổi đã học bộ dáng ông cụ non." Lục Châu bĩu môi.
Tư Hạo bấy giờ mới mở mắt, nhìn về phía gương chiếu hậu, thấy Di Giai cũng đang nhìn mình, cậu lại khẽ nói:"Dù sao cũng đâu làm hại mình."
"Cũng đúng." Lục Châu gật gù:"Nhưng cứ yên bình vậy lại cảm thấy như sắp có một cơn bão lớn ập đến."
Di Giai lại nhìn phía trước, lúc lâu sau đột nhiên hỏi:"Tư Hạo, ngực em có vết bớt nào không?"
Tư Hạo ngẩn ra, lúc sau mới gật đầu:"Có. Một vết hình chim ưng."
Cô nghe xong cũng không hỏi gì thêm mà tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Đi được một tháng thì cũng sắp tới trụ sở nhóm Vân Thâm nói, sở dĩ di chuyển chậm như vậy cũng là do bọn họ đi đường vòng, dù không thấy zombie nhưng để an toàn thì không ai muốn đi đường chính xuyên qua các thành phố lớn mạo hiểm cả. Bọn họ dừng xe tại một ngôi làng nhỏ, phần lớn nhà ở đây vẫn còn nguyên vẹn. Khi Vân Thâm cùng Giang Tô đi xung quanh khám xét trước, không ngờ lại bắt gặp một nhóm mười người ở đây, họ là người thuộc đội trinh thám của trụ sở An Bình.
"Không gặp zombie? Số lượng zombie giảm sút?"
Sau khi đôi bên ngồi xuống trao đổi, đối phương không thể tin vào những gì nhóm Vân Thâm nói, một người trong số đó cười xòa:"Các cậu đi đường dài chắc cũng chưa nghe tin, một trụ sở khá lớn ở phía Bắc vừa bị một đại quân zombie tấn công, cả một thành to chết sạch không còn một mống! Chỉ huy bên đấy chỉ kịp bắn pháo ra hiệu cầu cứu, hai ngày sau quân cứu viện cấp tốc chạy đến thì đã không còn người sống nữa rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thâm thoáng chốc thay đổi, anh hỏi lại:"Đại quân? Lũ zombie còn có thể tập hợp lại?"
"Không biết. Nghe kể thế thôi." đối phương thở dài:"Cũng không biết bao giờ mới thoát khỏi cảnh địa ngục này. Giờ muốn lấy vợ cũng không lấy được."
"Còn dám mơ tưởng lấy vợ?" Một tên đồng đội đập vào vai gã cười lớn:"Em gái ở khu A nhỉ?"
"Đừng nói lung tung!" Tên kia vội phản bác, nhưng mặt mũi lại đỏ bừng khác thường. Tất cả đồng đội gã nhịn không được cười vang.
Di Giai dựa vào tường nghe nói, lại mở bảng nhiệm vụ lên, số lượng zombie đã tăng đáng kể so với ban đầu, tất cả những điều này đều là nhờ Vua zombie còn lại, cô thì không thể để bản thân bị thương, chỉ cần một vết rách thôi cũng có thể khiến cô mất máu đến chết nên không thể trực tiếp ra tay hay ra mặt được, cũng không thể để ai biết được điểm yếu chí mạng đó.
"Di Giai, chị tỉnh rồi hả?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Người mới vào hôm qua... tên Tang Gia thì phải, hắn mất đồ, mọi người đang tìm giúp, nghe nói là vật rất quan trọng."
Di Giai "ồ" lên một tiếng, dáng vẻ không quan tâm đi thẳng ra bờ suối rửa mặt, Lục Châu đang ở đây giặt đồ, thấy cô bèn chào hỏi.
"Anh cô mất đồ à? Mất gì vậy?" Hôm qua người này đã cứu cô hai lần, cô không ngại bắt chuyện một chút.
Lục Châu mờ mịt lắc đầu:"Không rõ lắm. Anh ấy bảo đồ vật giống thẻ ATM nhưng màu đen trơn."
"Nhỏ như vậy sao tìm thấy được."
Lục Châu cười khổ:"Tôi cũng nghĩ vậy."
Khi hai người trở về thì mọi người đã ngưng tìm kiếm mà đang ngồi ăn sáng, thấy sắc mặt Tang Gia không được tốt, Nhất Chiêu an ủi:"Ăn xong sẽ tìm lại lần nữa."
"Không cần đâu." Tang Gia trầm giọng:"Nếu muốn nó sẽ tự về, một mình nó cũng không tồn tại được." ngắt lời liền nhìn quanh vẻ mặt mọi người, nhưng ai nấy đều thản nhiên hoặc tỏ ra nghi hoặc không hiểu lời hắn nói.
Di Giai nhai bánh mì khô, lại uống một ngụm nước, thầm cười nhạo, xong cô lại nhớ ra tên này vốn cũng không phải người thường, không biết có mang sức mạnh gì vào đây không.
Ăn xong, đám đàn ông rủ nhau ra suối tắm lộ thiên, Di Giai định cử thẻ đen đi nhìn trộm xem trên ngực ai có vết bớt hình chim ưng không nhưng sợ bị Tang Gia phát hiện, lại không thể tự mình đi nhìn nên đành bỏ qua cơ hội này.
Ngày hôm đó mọi người tiếp tục lên đường tiến về trụ sở, dọc đường vừa không có bóng người nào vừa không thấy zombie, trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
"Nhóc không thấy bất thường hả?" Lục Châu lại ngồi cùng xe với họ, lúc này cô đang hỏi Tư Hạo.
Di Giai qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tư Hạo nhắm mắt bình tĩnh đáp:"Thấy thì thế nào?"
"Mới tí tuổi đã học bộ dáng ông cụ non." Lục Châu bĩu môi.
Tư Hạo bấy giờ mới mở mắt, nhìn về phía gương chiếu hậu, thấy Di Giai cũng đang nhìn mình, cậu lại khẽ nói:"Dù sao cũng đâu làm hại mình."
"Cũng đúng." Lục Châu gật gù:"Nhưng cứ yên bình vậy lại cảm thấy như sắp có một cơn bão lớn ập đến."
Di Giai lại nhìn phía trước, lúc lâu sau đột nhiên hỏi:"Tư Hạo, ngực em có vết bớt nào không?"
Tư Hạo ngẩn ra, lúc sau mới gật đầu:"Có. Một vết hình chim ưng."
Cô nghe xong cũng không hỏi gì thêm mà tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Đi được một tháng thì cũng sắp tới trụ sở nhóm Vân Thâm nói, sở dĩ di chuyển chậm như vậy cũng là do bọn họ đi đường vòng, dù không thấy zombie nhưng để an toàn thì không ai muốn đi đường chính xuyên qua các thành phố lớn mạo hiểm cả. Bọn họ dừng xe tại một ngôi làng nhỏ, phần lớn nhà ở đây vẫn còn nguyên vẹn. Khi Vân Thâm cùng Giang Tô đi xung quanh khám xét trước, không ngờ lại bắt gặp một nhóm mười người ở đây, họ là người thuộc đội trinh thám của trụ sở An Bình.
"Không gặp zombie? Số lượng zombie giảm sút?"
Sau khi đôi bên ngồi xuống trao đổi, đối phương không thể tin vào những gì nhóm Vân Thâm nói, một người trong số đó cười xòa:"Các cậu đi đường dài chắc cũng chưa nghe tin, một trụ sở khá lớn ở phía Bắc vừa bị một đại quân zombie tấn công, cả một thành to chết sạch không còn một mống! Chỉ huy bên đấy chỉ kịp bắn pháo ra hiệu cầu cứu, hai ngày sau quân cứu viện cấp tốc chạy đến thì đã không còn người sống nữa rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thâm thoáng chốc thay đổi, anh hỏi lại:"Đại quân? Lũ zombie còn có thể tập hợp lại?"
"Không biết. Nghe kể thế thôi." đối phương thở dài:"Cũng không biết bao giờ mới thoát khỏi cảnh địa ngục này. Giờ muốn lấy vợ cũng không lấy được."
"Còn dám mơ tưởng lấy vợ?" Một tên đồng đội đập vào vai gã cười lớn:"Em gái ở khu A nhỉ?"
"Đừng nói lung tung!" Tên kia vội phản bác, nhưng mặt mũi lại đỏ bừng khác thường. Tất cả đồng đội gã nhịn không được cười vang.
Di Giai dựa vào tường nghe nói, lại mở bảng nhiệm vụ lên, số lượng zombie đã tăng đáng kể so với ban đầu, tất cả những điều này đều là nhờ Vua zombie còn lại, cô thì không thể để bản thân bị thương, chỉ cần một vết rách thôi cũng có thể khiến cô mất máu đến chết nên không thể trực tiếp ra tay hay ra mặt được, cũng không thể để ai biết được điểm yếu chí mạng đó.
Bình luận facebook