Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Picadon
Các chủ nhà được coi là sánh ngang với đức vua.
Lời này không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Bởi vì, không phải toàn bộ các chủ nhà đều được xem là như thế.
Ở thế giới này, họ chỉ tôn thờ kẻ mạnh, tôn thờ kẻ có quyền lực cao hơn.
Các chủ nhà vì thế cũng được phân hóa rất rõ ràng, cho nên cứ một thời gian sẽ phải sắp xếp lại xếp hạng của tòa nhà. Thời đó, những chủ nhà xếp cuối còn không có tư cách nói chuyện với các chủ nhà xếp đầu. Trong các buổi lễ, họ chỉ có thể nói chuyện thoải mái với quý tộc - tầng lớp còn thấp hơn họ mà thôi.
Chưa kể, số tiền thưởng nhận được mỗi năm cũng ít ỏi đến đáng thương.
Không có đủ tài lực, việc duy trì một tòa nhà tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Não bộ thẻ nếu không có tiền mua bản cập nhập mới sẽ luôn trì trệ ngu dốt không theo kịp thời đại. Nếu không nâng hệ thống chủ, nhiều đặc quyền sẽ bị mất đi.
Nhiều loại máy móc, vũ khí cho quân đội cũng không mua được.
Kể từ khi có một linh hồn con người lật đổ một chủ nhà mà leo lên, vũ khí và quân đội ở tầng 3 các nhà đều được bố trí quản chế vô cùng nghiêm ngặt, không ai muốn chuyện mất mặt đó lặp lại trên người mình.
Việc làm một chủ nhà không những là niềm vinh hạnh, còn là nghĩa vụ bắt buộc. Đã xuất hiện năng lực, nhất định phải trở thành chủ nhà, không có cơ hội từ chối, cũng không thể từ chối.
Picadon mù mắt vừa lên đã thế vào vị trí của tòa nhà số 10. Mới đầu cô vô cùng vui sướng, cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ bước sang trang mới, mọi người sẽ cung kính tôn thờ mình.
Mặc dù hiện tại chỉ là nhà số 10, nhưng tương lai, nhất định sẽ đi lên!
Nhưng hiện thực quá mức khắc nghiệt đã đánh tan giấc mộng của cô. Nguồn tài nguyên mà nhà 10 được hoàng gia cung cấp không phải rất nhiều. Theo thue tục truyền qua trung gian là các tòa nhà phía trước, đến khi về tay cô cũng chẳng còn bao nhiêu.
Để duy trì một tòa nhà lớn như thế này, vậy mà tài lực không đủ, nhân lực lại càng không.
Hồi vừa lên ghế chủ nhà không lâu, cô bức xúc đứng lên trước đức vua, nói thẳng tài lực ngài cung không đủ.
Cô còn nhớ không khí chợt im lìm trong chốc lát.
Trước mắt tối đen, cô không nhìn thấy họ có vẻ mặt gì, không biết thái độ của họ đối với mình ra sao. Đột nhiên, cô sợ hãi, sợ sự tĩnh lặng như chết này.
Không phải mọi người đều nói là chủ nhà ngang bằng đức vua sao? Nhưng điều đó có thật không?
Hồi lâu sau, đức vua nói sẽ xem xét lại.
Nhưng sau đó rất lâu, vẫn không thấy nhắc lại nữa.
Từ đó, cô biết một vài thứ không thể thay đổi được.
Giống như vị trí số 10 của tòa nhà này.
Giống như số phận bi thảm của cô.
Khi chưa là chủ nhà, cô là con riêng bị vứt bỏ.
Khi có năng lực, họ nhặt cô lại nâng lên như trứng.
Khi thành chủ nhà, cô lạc lõng cô độc, cả ngày nói chuyện với máy móc giọng lạnh băng.
Rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ?
Tại sao đã là chủ nhà, đã mất đi cả đôi mắt này, lại vẫn không thay đổi được thứ gì cả? Chỉ là đối tượng đè ép, xem thường cô trở nên cao cấp hơn mà thôi.
Vốn dĩ thế giới này đâu có công bằng, ở đâu cũng thế mà thôi. Dần dần, lợi ích của bản thân là thứ duy nhất cô còn quan tâm, cho nên ngày ấy khi linh hồn con người thấp kém kia tìm đến nói muốn giúp đỡ cô, dẫu Picadon biết mình đang bị lôi kéo, nhưng đến một lý do từ chối cũng không nghĩ ra được.
Tại sao lại không theo phe linh hồn này? Dù gì những chủ nhà còn lại cũng đâu có quan tâm cô? Cô việc gì phải làm giống như họ, "tẩy chay" linh hồn con người này chứ? Cô và linh hồn này đâu có khác gì nhau? Đều bị xem thường, đều là "dưới đáy", đều "thấp kém", không phải sao?
Nhưng mà chỉ mấy năm sau, cô chợt nhận ra người duy nhất mãi "thấp kém", mãi "dưới đáy" chỉ duy nhất một mình mình...!
Bản cập nhập của hệ thống máy chủ và thẻ đen là do cán bộ cấp cao hoàng gia cùng với trường học hoàng gia nghiên cứu phát triển, mỗi lần tung ra bản nâng cấp đều sẽ được các chủ nhà vung tiền mua lại. Nhưng mà Picadon không có, phiên bản hệ thống cô dùng vẫn là bản cũ khi cô vừa mới tiếp nhận vị trí này, mà dường như vị chủ nhà trước kia cũng không có đủ tài lực nên cũng không mua bản nâng cấp, cho nên vẫn chỉ là bản A-21.
Mà lúc bấy giờ mọi người đang dùng phiên bản A-27.
Picadon thật sự chưa từng biết cảm giác dùng hệ thống mới tối tân nhất là thế nào, nếu muốn nâng cấp lên, sẽ phải mua dần từ bản A-22, A-23, A-24... Cho nên chi phí sẽ rất lớn.
Buồn cười đây lại là lý do cô gật đầu với linh hồn kia, chỉ là vì muốn nâng cấp phiên bản hệ thống dễ sử dụng hơn một chút, dù sao nó cũng là thứ điều khiển cả tòa nhà này.
Linh hồn đó biết cách sửa chữa thẻ đen, còn trợ giúp người bên hoàng gia nâng cấp phiên bản hệ thống, đúng là nghịch thiên mà.
Đổi lại, linh hồn ấy cần "gia tộc" đứng phía sau cô, thứ mà linh hồn con người này dù có cố gắng thế nào cũng không bao giờ có được.
Lúc đó Picadon vẫn không hề biết rằng những nguyên liệu mà cô nhờ gia tộc tìm kiếm khắp nơi đó, lại giúp linh hồn kia có một "cơ thể".
"Tại sao ngài lại ở đây? Ta không nhận được thông báo nào cả..." Picadon cứng ngắc nói chuyện, với lấy chiếc kính đen trên bàn đeo vào, sợ vô ý mở mắt sẽ hóa đá đối phương.
Đã rất lâu rồi hai người không còn liên hệ, cô ta thật sự bất ngờ với chuyến ghé thăm này.
Cả căn phòng lúc này cũng chợt sáng bừng lên, là do hệ thống máy chủ điều khiển bật tất cả đèn. Hành động này tất nhiên không phải để phục vụ người mù như Picadon.
"...?" Picadon không nghe thấy hồi đáp, tâm trạng đột nhiên thấp thỏm không yên, cảm giác như bản thân sắp vướng phải rắc rối gì đó, nhưng cô ta nhớ rõ gần đây mình tương đối "tàng hình" rồi cơ mà. Không lẽ là đám thẩm phán giả với phán quan nhà mình đi nhặt trộm linh hồn ở chỗ người ta... bị bắt quả tang rồi?
"Tại sao ta lại ở đây?" Di Giai im lặng một lát mới khẽ lặp lại câu hỏi:"Vậy theo ngài, ta nên là ở đâu?"
"... Hẳn là tòa nhà số 1? Không lẽ bên ấy có vấn đề gì sao?" Picadon có chút không rõ, tại sao lời của người này lại kỳ lạ như vậy? Rốt cuộc mình có bị bắt quả tang không? Nếu không thì vị này vì sao không ở yên tại nhà mình lại chạy sang nhà người khác hỏi 'lẽ ra ta nên ở đâu?' làm gì? Mấy năm không gặp, IQ tụt giảm đi?
"À..." Bấy giờ Di Giai mới gật gù bước tới gần, đứng trước mặt cô ta, ra vẻ thần bí nói:"Vậy thì xem ra tình hình ở đây vẫn không được tốt lắm, hay là chúng ta làm một giao dịch nữa đi."
"???"
Picadon triệt để không hiểu ra sao, biểu tình có chút tan vỡ:"Khoan... Khoan đã ngài Sergi... Làm thế nào ngài vào được đây? Ta quả thật không nhận được thông báo là ngài tới..."
"Không cần nhiều lễ tiết như vậy, trực tiếp gọi ta là Sergi như xưa được rồi Picadon."
"..." Được rồi. Người này tự nhiên đến đây phát điên cái gì? Bao nhiêu năm qua rồi, bệnh điên của người này không những không giảm mà ngày càng thêm trầm trọng sao? Picadon âm thầm hỏi thẻ tím lần thứ tám, xác định người trước mặt là Sergi không sai thì càng thêm lo lắng.
"Ta đang ở dạng linh hồn, cô có mở mắt cũng không hóa đá ta được đâu. Bỏ kính ra nói chuyện đi."
Picadon không chút do dự tháo kính, trước mắt rất mờ ảo, giống như cận nặng, chỉ nhìn thấy mấy mảng màu sắc cùng bóng người mờ ảo trước mặt:"Sergi? Cô sao lại về dạng linh hồn rồi? Cơ thể đâu?"
"Nói thẳng với cô, giờ ta không còn là chủ nhà nữa."
"Cái... Cái gì?" Picadon ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bấm một cái nút trên bàn, từ dưới sàn chồi lên một cái ghế:"Cô ngồi xuống trước đã. Có gì từ từ nói."
"..." Di Giai nghi hoặc nhìn Picadon, có chút nghi ngờ mình rốt cuộc đã để lại ấn tượng gì cho người này. Phản ứng của đối phương đúng là hoàn toàn ngoài dự liệu.
Lời này không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Bởi vì, không phải toàn bộ các chủ nhà đều được xem là như thế.
Ở thế giới này, họ chỉ tôn thờ kẻ mạnh, tôn thờ kẻ có quyền lực cao hơn.
Các chủ nhà vì thế cũng được phân hóa rất rõ ràng, cho nên cứ một thời gian sẽ phải sắp xếp lại xếp hạng của tòa nhà. Thời đó, những chủ nhà xếp cuối còn không có tư cách nói chuyện với các chủ nhà xếp đầu. Trong các buổi lễ, họ chỉ có thể nói chuyện thoải mái với quý tộc - tầng lớp còn thấp hơn họ mà thôi.
Chưa kể, số tiền thưởng nhận được mỗi năm cũng ít ỏi đến đáng thương.
Không có đủ tài lực, việc duy trì một tòa nhà tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Não bộ thẻ nếu không có tiền mua bản cập nhập mới sẽ luôn trì trệ ngu dốt không theo kịp thời đại. Nếu không nâng hệ thống chủ, nhiều đặc quyền sẽ bị mất đi.
Nhiều loại máy móc, vũ khí cho quân đội cũng không mua được.
Kể từ khi có một linh hồn con người lật đổ một chủ nhà mà leo lên, vũ khí và quân đội ở tầng 3 các nhà đều được bố trí quản chế vô cùng nghiêm ngặt, không ai muốn chuyện mất mặt đó lặp lại trên người mình.
Việc làm một chủ nhà không những là niềm vinh hạnh, còn là nghĩa vụ bắt buộc. Đã xuất hiện năng lực, nhất định phải trở thành chủ nhà, không có cơ hội từ chối, cũng không thể từ chối.
Picadon mù mắt vừa lên đã thế vào vị trí của tòa nhà số 10. Mới đầu cô vô cùng vui sướng, cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ bước sang trang mới, mọi người sẽ cung kính tôn thờ mình.
Mặc dù hiện tại chỉ là nhà số 10, nhưng tương lai, nhất định sẽ đi lên!
Nhưng hiện thực quá mức khắc nghiệt đã đánh tan giấc mộng của cô. Nguồn tài nguyên mà nhà 10 được hoàng gia cung cấp không phải rất nhiều. Theo thue tục truyền qua trung gian là các tòa nhà phía trước, đến khi về tay cô cũng chẳng còn bao nhiêu.
Để duy trì một tòa nhà lớn như thế này, vậy mà tài lực không đủ, nhân lực lại càng không.
Hồi vừa lên ghế chủ nhà không lâu, cô bức xúc đứng lên trước đức vua, nói thẳng tài lực ngài cung không đủ.
Cô còn nhớ không khí chợt im lìm trong chốc lát.
Trước mắt tối đen, cô không nhìn thấy họ có vẻ mặt gì, không biết thái độ của họ đối với mình ra sao. Đột nhiên, cô sợ hãi, sợ sự tĩnh lặng như chết này.
Không phải mọi người đều nói là chủ nhà ngang bằng đức vua sao? Nhưng điều đó có thật không?
Hồi lâu sau, đức vua nói sẽ xem xét lại.
Nhưng sau đó rất lâu, vẫn không thấy nhắc lại nữa.
Từ đó, cô biết một vài thứ không thể thay đổi được.
Giống như vị trí số 10 của tòa nhà này.
Giống như số phận bi thảm của cô.
Khi chưa là chủ nhà, cô là con riêng bị vứt bỏ.
Khi có năng lực, họ nhặt cô lại nâng lên như trứng.
Khi thành chủ nhà, cô lạc lõng cô độc, cả ngày nói chuyện với máy móc giọng lạnh băng.
Rốt cuộc cô đã làm sai gì chứ?
Tại sao đã là chủ nhà, đã mất đi cả đôi mắt này, lại vẫn không thay đổi được thứ gì cả? Chỉ là đối tượng đè ép, xem thường cô trở nên cao cấp hơn mà thôi.
Vốn dĩ thế giới này đâu có công bằng, ở đâu cũng thế mà thôi. Dần dần, lợi ích của bản thân là thứ duy nhất cô còn quan tâm, cho nên ngày ấy khi linh hồn con người thấp kém kia tìm đến nói muốn giúp đỡ cô, dẫu Picadon biết mình đang bị lôi kéo, nhưng đến một lý do từ chối cũng không nghĩ ra được.
Tại sao lại không theo phe linh hồn này? Dù gì những chủ nhà còn lại cũng đâu có quan tâm cô? Cô việc gì phải làm giống như họ, "tẩy chay" linh hồn con người này chứ? Cô và linh hồn này đâu có khác gì nhau? Đều bị xem thường, đều là "dưới đáy", đều "thấp kém", không phải sao?
Nhưng mà chỉ mấy năm sau, cô chợt nhận ra người duy nhất mãi "thấp kém", mãi "dưới đáy" chỉ duy nhất một mình mình...!
Bản cập nhập của hệ thống máy chủ và thẻ đen là do cán bộ cấp cao hoàng gia cùng với trường học hoàng gia nghiên cứu phát triển, mỗi lần tung ra bản nâng cấp đều sẽ được các chủ nhà vung tiền mua lại. Nhưng mà Picadon không có, phiên bản hệ thống cô dùng vẫn là bản cũ khi cô vừa mới tiếp nhận vị trí này, mà dường như vị chủ nhà trước kia cũng không có đủ tài lực nên cũng không mua bản nâng cấp, cho nên vẫn chỉ là bản A-21.
Mà lúc bấy giờ mọi người đang dùng phiên bản A-27.
Picadon thật sự chưa từng biết cảm giác dùng hệ thống mới tối tân nhất là thế nào, nếu muốn nâng cấp lên, sẽ phải mua dần từ bản A-22, A-23, A-24... Cho nên chi phí sẽ rất lớn.
Buồn cười đây lại là lý do cô gật đầu với linh hồn kia, chỉ là vì muốn nâng cấp phiên bản hệ thống dễ sử dụng hơn một chút, dù sao nó cũng là thứ điều khiển cả tòa nhà này.
Linh hồn đó biết cách sửa chữa thẻ đen, còn trợ giúp người bên hoàng gia nâng cấp phiên bản hệ thống, đúng là nghịch thiên mà.
Đổi lại, linh hồn ấy cần "gia tộc" đứng phía sau cô, thứ mà linh hồn con người này dù có cố gắng thế nào cũng không bao giờ có được.
Lúc đó Picadon vẫn không hề biết rằng những nguyên liệu mà cô nhờ gia tộc tìm kiếm khắp nơi đó, lại giúp linh hồn kia có một "cơ thể".
"Tại sao ngài lại ở đây? Ta không nhận được thông báo nào cả..." Picadon cứng ngắc nói chuyện, với lấy chiếc kính đen trên bàn đeo vào, sợ vô ý mở mắt sẽ hóa đá đối phương.
Đã rất lâu rồi hai người không còn liên hệ, cô ta thật sự bất ngờ với chuyến ghé thăm này.
Cả căn phòng lúc này cũng chợt sáng bừng lên, là do hệ thống máy chủ điều khiển bật tất cả đèn. Hành động này tất nhiên không phải để phục vụ người mù như Picadon.
"...?" Picadon không nghe thấy hồi đáp, tâm trạng đột nhiên thấp thỏm không yên, cảm giác như bản thân sắp vướng phải rắc rối gì đó, nhưng cô ta nhớ rõ gần đây mình tương đối "tàng hình" rồi cơ mà. Không lẽ là đám thẩm phán giả với phán quan nhà mình đi nhặt trộm linh hồn ở chỗ người ta... bị bắt quả tang rồi?
"Tại sao ta lại ở đây?" Di Giai im lặng một lát mới khẽ lặp lại câu hỏi:"Vậy theo ngài, ta nên là ở đâu?"
"... Hẳn là tòa nhà số 1? Không lẽ bên ấy có vấn đề gì sao?" Picadon có chút không rõ, tại sao lời của người này lại kỳ lạ như vậy? Rốt cuộc mình có bị bắt quả tang không? Nếu không thì vị này vì sao không ở yên tại nhà mình lại chạy sang nhà người khác hỏi 'lẽ ra ta nên ở đâu?' làm gì? Mấy năm không gặp, IQ tụt giảm đi?
"À..." Bấy giờ Di Giai mới gật gù bước tới gần, đứng trước mặt cô ta, ra vẻ thần bí nói:"Vậy thì xem ra tình hình ở đây vẫn không được tốt lắm, hay là chúng ta làm một giao dịch nữa đi."
"???"
Picadon triệt để không hiểu ra sao, biểu tình có chút tan vỡ:"Khoan... Khoan đã ngài Sergi... Làm thế nào ngài vào được đây? Ta quả thật không nhận được thông báo là ngài tới..."
"Không cần nhiều lễ tiết như vậy, trực tiếp gọi ta là Sergi như xưa được rồi Picadon."
"..." Được rồi. Người này tự nhiên đến đây phát điên cái gì? Bao nhiêu năm qua rồi, bệnh điên của người này không những không giảm mà ngày càng thêm trầm trọng sao? Picadon âm thầm hỏi thẻ tím lần thứ tám, xác định người trước mặt là Sergi không sai thì càng thêm lo lắng.
"Ta đang ở dạng linh hồn, cô có mở mắt cũng không hóa đá ta được đâu. Bỏ kính ra nói chuyện đi."
Picadon không chút do dự tháo kính, trước mắt rất mờ ảo, giống như cận nặng, chỉ nhìn thấy mấy mảng màu sắc cùng bóng người mờ ảo trước mặt:"Sergi? Cô sao lại về dạng linh hồn rồi? Cơ thể đâu?"
"Nói thẳng với cô, giờ ta không còn là chủ nhà nữa."
"Cái... Cái gì?" Picadon ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bấm một cái nút trên bàn, từ dưới sàn chồi lên một cái ghế:"Cô ngồi xuống trước đã. Có gì từ từ nói."
"..." Di Giai nghi hoặc nhìn Picadon, có chút nghi ngờ mình rốt cuộc đã để lại ấn tượng gì cho người này. Phản ứng của đối phương đúng là hoàn toàn ngoài dự liệu.
Bình luận facebook