Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Tiểu hành tinh (5)
Liếc cả 2, Di Giai lơ đãng đi về hướng khác, cô nàng kênh kiệu kia thấy thế thì bực bội dậm chân thầm nghĩ:' thái độ gì thế? Cứ như thể bọn họ chẳng đáng để vào mắt vậy' còn muốn gây sự nhưng bị người bạn của mình kéo đi...
"Này. Ngươi không tức giận sao?" Thẻ đen bỗng xoát tồn tại cảm.
"Tức giận gì?"
"Bọn họ nói xấu ngươi! Xem ngươi không ra gì đó!"
"À... Sao ta phải chấp nhặt với sinh linh nhỏ bé trong thế giới của mình chứ?" Di Giai nở nụ cười như đức mẹ đầy ấm áp.
Nếu thẻ đen có da gà hẳn nó đã nổi đầy mình:"Ngươi ngưng diễn lại cho ta. Bao giờ ngươi mới trở về làm nhiệm vụ đây?"
Cô xoa xoa cằm:"Đợi xong chuyện đã hứa với tên thiếu gia kia đi"
Nơi tụ tập của đám con ông cháu cha là phòng riêng của 1 quán bar lớn. Phòng riêng này chứa được đến 100 nhưng trong phòng chỉ có tầm 30 người, họ ngồi trên bàn trà nói chuyện, đánh pi-a...
"Hàn Dương, bên này." Đám anh em thấy hắn tới thì đứng dậy vẫy tay với hắn:"Lâu rồi không thấy chú qua đây, sao rồi? Lại tìm được át chủ bài nào à?"
Hàn Dương đưa mắt khắp nơi tìm đối thủ cũ nhưng không thấy, đang định đáp lời thì lại bị đám anh em chen ngang:"Ây da? Lần này là đến giới thiệu...bạn gái sao?" Mắt họ thầm đánh giá bộ đồ trắng Di Giai đang mặc, không nhìn ra chất vải gì, có chút không dám chắc nói.
"Hừ. Đây chính là át chủ bài của anh. Mấy chú lát nữa rửa mắt mà nhìn." Hàn Dương đắc ý nói.
"Ồ? Ghê gớm vậy sao?"
Hàn Dương quay ngoắt lại, hắn thấy Trần Phàm đứng sau mình hơi mỉm cười.
Trầm Hàm dáng vẻ bình thường, không có gì nổi bật, giờ đây lại tỏ vẻ thân thiết mà nói chuyện với hắn, Hàn Dương nhíu mày. Quý tộc cũng có giai cấp của quý tộc, dòng họ Trần Hàm còn chưa có tư cách hống hách ở đây.
"Phải đó. Gọi vệ sĩ của ngươi ra đi!" Hàn Dương cười nói
Di Giai không có đất diễn, chỉ im lặng nhìn mũi chân...
"Được" Rất nhanh bằng giọng điệu thoải mái, Trần Hàm đồng ý.
Mọi người từ lúc Hàn Dương bước vào đã thầm chú ý bên này, nghe vậy thì bỏ hết việc đang làm hứng thú bừng bừng ra xem.
Vệ sĩ của Trần Hàm bước ra, người hắn có chút cơ bắp nhưng không phải quá nhiều, dáng vẻ tầm 25 tuổi, mái tóc lại là một màu nâu lạnh.
Hàn Dương thầm thì với cô:"Chính là hắn. Tế Cương"
Di Giai cũng bước ra, hai người đối mặt.
"Đắc tội." Tế Cương cúi đầu
Tiếng bắt đầu vừa vang lên, Tế Cương đã lao đến bằng tốc độ đáng kinh ngạc, mọi người cứ nghĩ cô gái mảnh khảnh kia sẽ bị đánh bay trong 1 đòn, không ngờ cô gái lại dễ dàng bắt được nắm tay của Tế Cương. Hắn khẽ giật mình, muốn rút tay lại ra đòn tiếp theo nhưng nhận ra dù dùng hết sức cũng không thể rút tay lại.
"Ta thua." Tế Cương bất ngờ lên tiếng
"Ồ..." mọi người vây xem ồn ào
"Là Tế Cương thương hoa tiếc ngọc sao?"
"Hắn đâu phải người như vậy..."
"Đùa ta sao? Trận đấu gì tẻ ngắt thế?"
"Tế Cương, ngươi nói gì?" Nụ cười trên môi không còn, Trần Hàm cau mày nôn nóng gắt lên
"Đánh không lại. Cú đấm vừa rồi ta đã dùng 10 thành sức lực, nhưng cô ấy chỉ bắt bằng một tay." Trái với Trần Hàm, Tề Cương nói bằng giọng hết sức bình thản.
"Ây da... xem ra lần này ta thắng mất rồi." Giọng nói vui vẻ này không ai khác ngoài Hàn Dương, ban đầu hắn cũng hơi lo lắng, tim như nhảy ra ngoài, nhưng đến nước này rồi hắn cũng phải ra vẻ điềm nhiên như không, tự tin mà nói, thật ra trong lòng lại vô cùng phấn khích.
"Chỉ là một đứa con gái mà đánh không lại. Giữ ngươi lại làm gì. Đồ vô dụng." Mặt Trần Hàm giận đến méo mó, đưa tay muốn đánh Tề Cương lại bị một bàn tay khác giữ lại giữa không trung.
Di Giai cầm cổ tay hắn, lạnh nhạt nói:"Chi bằng ngươi thay hắn đánh?"
Xương cổ tay "rắc" một tiếng, Trần Hàm trợn mắt há hốc mồm, tiếng kêu còn chưa phát ra đã ngã xuống đất ngất lịm.
Toàn bộ người ở đó không hẹn mà cùng kinh hãi lui lại một bước.
"Á?" Sự việc cũng vượt qua tầm kiểm soát của Hàn Dương, hắn lén kéo kéo áo cô.
Di Giai lườm hắn một cái, xoay người đi.
"Cô đi đâu?" Hàn Dương vẫn còn chìm trong chiến thắng, cầm tay Di Giai níu lại.
Cô hất tay hắn ra, khoanh tay nói:"Xong việc rồi. Ta đi chứ sao?" Về làm nhiệm vụ.
"Hả? À ờ. Vậy cô xuống xe chờ một lát." Hàn Dương hiểu sai ý
Tề Cương bế Trần Hàm lên, cũng rời đi.
Di Giai liếc một cái, nghiêng người nhường đường cho hắn. Lúc hắn đi ngang qua cô, như có như không nói một câu:"Cảm ơn." Nhỏ đến mức tưởng như nghe nhầm.
Ra chỗ kín người, cô báo thẻ đen:"Đi ra thôi."
"Ngươi nói ta làm gì? Thế giới này của ngươi, ngươi tự ra đi!"
Di Giai sửng sốt:"Ra thế nào?"
"Nhắm mắt lại nghĩ muốn ra xem."
Nghe lời thẻ đen, cô nhắm mắt lại thầm nghĩ, lúc mở mắt ra đã thấy đang ở không gian hệ thống, trong lúc truyền tống ra 1 chút rung lắc cũng không có, khác hẳn với khi trở về từ các vi diện bình thường.
"Làm nhiệm vụ thôi." Thẻ đen nhắc nhở, nó lúc nào cũng chỉ sợ cô lười biếng
"Chờ chút. Ngươi xem mấy giờ rồi, tính thời gian ở hành tinh kia xem chênh lệnh ở tổ chức bao nhiêu?"
"2 ngày ở trong đó bằng 1 ngày ngoài này."
"Được rồi. Làm nhiệm vụ."
"Này. Ngươi không tức giận sao?" Thẻ đen bỗng xoát tồn tại cảm.
"Tức giận gì?"
"Bọn họ nói xấu ngươi! Xem ngươi không ra gì đó!"
"À... Sao ta phải chấp nhặt với sinh linh nhỏ bé trong thế giới của mình chứ?" Di Giai nở nụ cười như đức mẹ đầy ấm áp.
Nếu thẻ đen có da gà hẳn nó đã nổi đầy mình:"Ngươi ngưng diễn lại cho ta. Bao giờ ngươi mới trở về làm nhiệm vụ đây?"
Cô xoa xoa cằm:"Đợi xong chuyện đã hứa với tên thiếu gia kia đi"
Nơi tụ tập của đám con ông cháu cha là phòng riêng của 1 quán bar lớn. Phòng riêng này chứa được đến 100 nhưng trong phòng chỉ có tầm 30 người, họ ngồi trên bàn trà nói chuyện, đánh pi-a...
"Hàn Dương, bên này." Đám anh em thấy hắn tới thì đứng dậy vẫy tay với hắn:"Lâu rồi không thấy chú qua đây, sao rồi? Lại tìm được át chủ bài nào à?"
Hàn Dương đưa mắt khắp nơi tìm đối thủ cũ nhưng không thấy, đang định đáp lời thì lại bị đám anh em chen ngang:"Ây da? Lần này là đến giới thiệu...bạn gái sao?" Mắt họ thầm đánh giá bộ đồ trắng Di Giai đang mặc, không nhìn ra chất vải gì, có chút không dám chắc nói.
"Hừ. Đây chính là át chủ bài của anh. Mấy chú lát nữa rửa mắt mà nhìn." Hàn Dương đắc ý nói.
"Ồ? Ghê gớm vậy sao?"
Hàn Dương quay ngoắt lại, hắn thấy Trần Phàm đứng sau mình hơi mỉm cười.
Trầm Hàm dáng vẻ bình thường, không có gì nổi bật, giờ đây lại tỏ vẻ thân thiết mà nói chuyện với hắn, Hàn Dương nhíu mày. Quý tộc cũng có giai cấp của quý tộc, dòng họ Trần Hàm còn chưa có tư cách hống hách ở đây.
"Phải đó. Gọi vệ sĩ của ngươi ra đi!" Hàn Dương cười nói
Di Giai không có đất diễn, chỉ im lặng nhìn mũi chân...
"Được" Rất nhanh bằng giọng điệu thoải mái, Trần Hàm đồng ý.
Mọi người từ lúc Hàn Dương bước vào đã thầm chú ý bên này, nghe vậy thì bỏ hết việc đang làm hứng thú bừng bừng ra xem.
Vệ sĩ của Trần Hàm bước ra, người hắn có chút cơ bắp nhưng không phải quá nhiều, dáng vẻ tầm 25 tuổi, mái tóc lại là một màu nâu lạnh.
Hàn Dương thầm thì với cô:"Chính là hắn. Tế Cương"
Di Giai cũng bước ra, hai người đối mặt.
"Đắc tội." Tế Cương cúi đầu
Tiếng bắt đầu vừa vang lên, Tế Cương đã lao đến bằng tốc độ đáng kinh ngạc, mọi người cứ nghĩ cô gái mảnh khảnh kia sẽ bị đánh bay trong 1 đòn, không ngờ cô gái lại dễ dàng bắt được nắm tay của Tế Cương. Hắn khẽ giật mình, muốn rút tay lại ra đòn tiếp theo nhưng nhận ra dù dùng hết sức cũng không thể rút tay lại.
"Ta thua." Tế Cương bất ngờ lên tiếng
"Ồ..." mọi người vây xem ồn ào
"Là Tế Cương thương hoa tiếc ngọc sao?"
"Hắn đâu phải người như vậy..."
"Đùa ta sao? Trận đấu gì tẻ ngắt thế?"
"Tế Cương, ngươi nói gì?" Nụ cười trên môi không còn, Trần Hàm cau mày nôn nóng gắt lên
"Đánh không lại. Cú đấm vừa rồi ta đã dùng 10 thành sức lực, nhưng cô ấy chỉ bắt bằng một tay." Trái với Trần Hàm, Tề Cương nói bằng giọng hết sức bình thản.
"Ây da... xem ra lần này ta thắng mất rồi." Giọng nói vui vẻ này không ai khác ngoài Hàn Dương, ban đầu hắn cũng hơi lo lắng, tim như nhảy ra ngoài, nhưng đến nước này rồi hắn cũng phải ra vẻ điềm nhiên như không, tự tin mà nói, thật ra trong lòng lại vô cùng phấn khích.
"Chỉ là một đứa con gái mà đánh không lại. Giữ ngươi lại làm gì. Đồ vô dụng." Mặt Trần Hàm giận đến méo mó, đưa tay muốn đánh Tề Cương lại bị một bàn tay khác giữ lại giữa không trung.
Di Giai cầm cổ tay hắn, lạnh nhạt nói:"Chi bằng ngươi thay hắn đánh?"
Xương cổ tay "rắc" một tiếng, Trần Hàm trợn mắt há hốc mồm, tiếng kêu còn chưa phát ra đã ngã xuống đất ngất lịm.
Toàn bộ người ở đó không hẹn mà cùng kinh hãi lui lại một bước.
"Á?" Sự việc cũng vượt qua tầm kiểm soát của Hàn Dương, hắn lén kéo kéo áo cô.
Di Giai lườm hắn một cái, xoay người đi.
"Cô đi đâu?" Hàn Dương vẫn còn chìm trong chiến thắng, cầm tay Di Giai níu lại.
Cô hất tay hắn ra, khoanh tay nói:"Xong việc rồi. Ta đi chứ sao?" Về làm nhiệm vụ.
"Hả? À ờ. Vậy cô xuống xe chờ một lát." Hàn Dương hiểu sai ý
Tề Cương bế Trần Hàm lên, cũng rời đi.
Di Giai liếc một cái, nghiêng người nhường đường cho hắn. Lúc hắn đi ngang qua cô, như có như không nói một câu:"Cảm ơn." Nhỏ đến mức tưởng như nghe nhầm.
Ra chỗ kín người, cô báo thẻ đen:"Đi ra thôi."
"Ngươi nói ta làm gì? Thế giới này của ngươi, ngươi tự ra đi!"
Di Giai sửng sốt:"Ra thế nào?"
"Nhắm mắt lại nghĩ muốn ra xem."
Nghe lời thẻ đen, cô nhắm mắt lại thầm nghĩ, lúc mở mắt ra đã thấy đang ở không gian hệ thống, trong lúc truyền tống ra 1 chút rung lắc cũng không có, khác hẳn với khi trở về từ các vi diện bình thường.
"Làm nhiệm vụ thôi." Thẻ đen nhắc nhở, nó lúc nào cũng chỉ sợ cô lười biếng
"Chờ chút. Ngươi xem mấy giờ rồi, tính thời gian ở hành tinh kia xem chênh lệnh ở tổ chức bao nhiêu?"
"2 ngày ở trong đó bằng 1 ngày ngoài này."
"Được rồi. Làm nhiệm vụ."
Bình luận facebook