Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-7
Đến khi Sở Ngạn lờ mờ tỉnh dậy đã ngửi được hương thơm từ trong bếp bay ra. Hắn lảo đảo từng bước đứng dậy, đôi chân mềm nhũn sau những ngày không hoạt động. Chưa thích ứng kịp với sự choáng váng do dư chấn của việc hôn mê nhiều ngày mà ngã xuống mặt đất.
Cũng may Lam Kỳ vừa nấu xong đồ ăn mà bưng khay đồ ăn tiến vào bên trong phòng. Khi thấy Sở Ngạn đang ngồi bệch xuống mặt đất không khỏi hốt hoảng đem người nâng lên, xem xét hắn có vết thương hay không rồi mới xoa nắn đôi chân đang bị tê dại của hắn.
- "Học trưởng?"- Sở Ngạn hơi rụt chân lại nhưng bị Lam Kỳ giữ lại.
- "Ngoan, để tôi thoa thuốc"- Lam Kỳ dịu dàng xoa nắn vết thương khớp gối đang sưng đỏ.
Đến khi băng gạc được quấn xong, Sở Ngạn mới ngượng ngùng -"Học trưởng, cảm ơn cậu, tiền thuốc bao nhiêu để tôi trả"-
- "... Tôi không thiếu tiền"- Y nhíu mày.
- "Vậy... cậu muốn gì..."- Vẫn chưa kịp nói hết câu, đôi môi mềm mại đã bị người kia cuốn lấy, miệng chưa khép lại thuận tiện cho người nào xâm nhập từng chút từng chút khiến đầu lưỡi của Sở Ngạn dần tê dại.
Hơi thở của hắn yếu ớt, không đủ, khiến cho nước mắt dần chảy ra. Khóe mắt phiếm hồng, đôi môi sưng lên đo đỏ trông rất yêu mị. Cả cơ thể mềm mại dựa vào lòng của Lam Kỳ mà thở hổn hển.
- "Tôi muốn có cậu"- Lam Kỳ nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng hôn lên, mang sự thành khẩn tuyệt đối.
- "Tôi... tôi... cậu vẫn không nên day dưa với tôi thì tốt hơn..."- Hắn thở dài nhưng lại bị người nào đó siết chặt eo đến không nói nên lời.
- "Cậu thích Tịch Vũ nhưng lại không cho tôi thích cậu?"- Lam Kỳ ảm đạm, đem hắn đè lên giường, chạm vào xương quai xanh yêu mị ẩn sau lớp áo. Mấy ngày nay, Lam Kỳ đã nhịn đến phát điên rồi, mỗi ngày chăm sóc, thay vết thương tận mắt nhìn thấy mỹ cảnh lại không phải ngậm ngùi tự an ủi.
Sở Ngạn đảo mắt, chạm vào cánh tay của Lam Kỳ -"Học trưởng... tôi không muốn người khác nói xấu cậu chỉ vì tôi"- Hắn đây là suy nghĩ chu toàn cho y.
- "Tôi chán những lời khen rồi, hiện tại chỉ thích chê thôi"- Lam Kỳ hôn lên chóp mũi đỏ bừng của ai kia, đem người ta dịu dàng kéo vào lòng mà an ủi.
Sở Ngạn dụi đầu vào cổ y, nước mắt khẽ rơi -"Cậu sẽ không chịu nổi những tiếng xấu xa đấy đâu. Ngay cả Tịch Vũ... cậu ta cũng không chịu nổi"-
Lam Kỳ im lặng một chút, đem hắn ôm sâu vào lòng -"Vậy một mình cậu chịu được sao? Những vết thương, những lúc bị bắt nạt cậu chịu đựng là tốt sao?"- Y lướt qua đôi môi của hắn, nhẹ như cánh bướm nhưng lại chứa sự tha thiết dịu dàng -"Làm ơn, hãy để tôi gánh vác cùng cậu"-
Sở Ngạn mím môi, ôm chặt lấy y -"Tôi sợ... sợ cậu sẽ giống như Tịch Vũ mãi mãi không chịu được đàm tiếu mà bỏ rơi tôi lần nữa"-
- "Tôi không cần cậu tin lúc này, hãy để thời gian chứng minh tất cả"- Y xoa xoa đầu hắn. Đem từng thìa cháo cho vào miệng của hắn, dù gì đã mấy ngày không ăn còn khóc nữa, chắc đã mệt lắm rồi.
- "Ân..."-
•
Trong lớp tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Nhược Giai sau khi đã chào hỏi mọi người xong, muốn trò chuyện cùng Tịch Vũ nhưng anh cứ mãi yên lặng nhìn những cơn mưa rơi tí tách khiến cho cô cũng cảm thấy ái ngại.
- "Tịch Vũ, tôi có làm cơm hơi nhiều, cậu có muốn ăn cùng tôi không?"- Nhược Giai e thẹn, mím môi hỏi cậu nhưng đáp lại chỉ có khoảng im lặng vô hình. Bầu không khí rất nặng, nghẹt thở như cơn mưa lạnh giá kia.
Tịch Vũ chỉ liếc sang phần cơm hộp rồi quay đầu bỏ đi, để lại một mình Nhược Giai xấu hổ trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Chằng phải Tịch Vũ và Nhược Giai là một cặp sao?
Tịch Vũ đi lên sân thượng, đứng dưới mái vòm ngắm bầu trời u ám mà lòng nặng trĩu cơn đau. Anh ngồi xuống chiếc ghế đôi, tay chạm vào những giọt nước đọng lại trên ghế, cái lạnh lẽo đưa anh về khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
- "Tịch Vũ, tôi có làm phần cơm cho cậu, mau ăn đi rồi học bài"- Chu Họa Ngạn đem những phần cơm nóng hổi được bọc kỹ càng đưa cho anh, nụ cười tươi tắn ngoài trừ anh ai cũng chưa từng thấy.
Nó khiến anh vui, khiến anh hạnh phúc vì người con trai ấy chỉ thuộc về mình mà thôi. Tịch Vũ nhớ lại những khoảnh khắc cậu mơ hồ không hiểu bài toán này giải như thế nào thì anh sẽ chỉ, mỗi một lần anh giải xong cậu đều sẽ đỏ mặt tự trách mình ngu ngốc. Rất đáng yêu.
Nhưng chính bản thân Tịch Vũ đã đẩy cậu đi xa mãi, xa mãi không thể vãn hồi được nữa. Trước tất cả mọi người trong lớp anh không dám lên tiếng bênh vực cậu, chỉ có thể giấu những mảnh giấy bị xé vụn từ quyển nhật ký mà đau lòng quay đầu.
Ngay khi bị hất toàn bộ nước bẩn lên người, bị mời cha mẹ, bị bạn bè thầy giáo xa lánh cũng chưa từng hé nửa lời về quan hệ trước đây của hai người bọn họ.
Chu Họa Ngạn nhận hết tất cả lỗi lầm, nhận cả sự phản bội của Tịch Vũ.
Cũng may Lam Kỳ vừa nấu xong đồ ăn mà bưng khay đồ ăn tiến vào bên trong phòng. Khi thấy Sở Ngạn đang ngồi bệch xuống mặt đất không khỏi hốt hoảng đem người nâng lên, xem xét hắn có vết thương hay không rồi mới xoa nắn đôi chân đang bị tê dại của hắn.
- "Học trưởng?"- Sở Ngạn hơi rụt chân lại nhưng bị Lam Kỳ giữ lại.
- "Ngoan, để tôi thoa thuốc"- Lam Kỳ dịu dàng xoa nắn vết thương khớp gối đang sưng đỏ.
Đến khi băng gạc được quấn xong, Sở Ngạn mới ngượng ngùng -"Học trưởng, cảm ơn cậu, tiền thuốc bao nhiêu để tôi trả"-
- "... Tôi không thiếu tiền"- Y nhíu mày.
- "Vậy... cậu muốn gì..."- Vẫn chưa kịp nói hết câu, đôi môi mềm mại đã bị người kia cuốn lấy, miệng chưa khép lại thuận tiện cho người nào xâm nhập từng chút từng chút khiến đầu lưỡi của Sở Ngạn dần tê dại.
Hơi thở của hắn yếu ớt, không đủ, khiến cho nước mắt dần chảy ra. Khóe mắt phiếm hồng, đôi môi sưng lên đo đỏ trông rất yêu mị. Cả cơ thể mềm mại dựa vào lòng của Lam Kỳ mà thở hổn hển.
- "Tôi muốn có cậu"- Lam Kỳ nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng hôn lên, mang sự thành khẩn tuyệt đối.
- "Tôi... tôi... cậu vẫn không nên day dưa với tôi thì tốt hơn..."- Hắn thở dài nhưng lại bị người nào đó siết chặt eo đến không nói nên lời.
- "Cậu thích Tịch Vũ nhưng lại không cho tôi thích cậu?"- Lam Kỳ ảm đạm, đem hắn đè lên giường, chạm vào xương quai xanh yêu mị ẩn sau lớp áo. Mấy ngày nay, Lam Kỳ đã nhịn đến phát điên rồi, mỗi ngày chăm sóc, thay vết thương tận mắt nhìn thấy mỹ cảnh lại không phải ngậm ngùi tự an ủi.
Sở Ngạn đảo mắt, chạm vào cánh tay của Lam Kỳ -"Học trưởng... tôi không muốn người khác nói xấu cậu chỉ vì tôi"- Hắn đây là suy nghĩ chu toàn cho y.
- "Tôi chán những lời khen rồi, hiện tại chỉ thích chê thôi"- Lam Kỳ hôn lên chóp mũi đỏ bừng của ai kia, đem người ta dịu dàng kéo vào lòng mà an ủi.
Sở Ngạn dụi đầu vào cổ y, nước mắt khẽ rơi -"Cậu sẽ không chịu nổi những tiếng xấu xa đấy đâu. Ngay cả Tịch Vũ... cậu ta cũng không chịu nổi"-
Lam Kỳ im lặng một chút, đem hắn ôm sâu vào lòng -"Vậy một mình cậu chịu được sao? Những vết thương, những lúc bị bắt nạt cậu chịu đựng là tốt sao?"- Y lướt qua đôi môi của hắn, nhẹ như cánh bướm nhưng lại chứa sự tha thiết dịu dàng -"Làm ơn, hãy để tôi gánh vác cùng cậu"-
Sở Ngạn mím môi, ôm chặt lấy y -"Tôi sợ... sợ cậu sẽ giống như Tịch Vũ mãi mãi không chịu được đàm tiếu mà bỏ rơi tôi lần nữa"-
- "Tôi không cần cậu tin lúc này, hãy để thời gian chứng minh tất cả"- Y xoa xoa đầu hắn. Đem từng thìa cháo cho vào miệng của hắn, dù gì đã mấy ngày không ăn còn khóc nữa, chắc đã mệt lắm rồi.
- "Ân..."-
•
Trong lớp tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Nhược Giai sau khi đã chào hỏi mọi người xong, muốn trò chuyện cùng Tịch Vũ nhưng anh cứ mãi yên lặng nhìn những cơn mưa rơi tí tách khiến cho cô cũng cảm thấy ái ngại.
- "Tịch Vũ, tôi có làm cơm hơi nhiều, cậu có muốn ăn cùng tôi không?"- Nhược Giai e thẹn, mím môi hỏi cậu nhưng đáp lại chỉ có khoảng im lặng vô hình. Bầu không khí rất nặng, nghẹt thở như cơn mưa lạnh giá kia.
Tịch Vũ chỉ liếc sang phần cơm hộp rồi quay đầu bỏ đi, để lại một mình Nhược Giai xấu hổ trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Chằng phải Tịch Vũ và Nhược Giai là một cặp sao?
Tịch Vũ đi lên sân thượng, đứng dưới mái vòm ngắm bầu trời u ám mà lòng nặng trĩu cơn đau. Anh ngồi xuống chiếc ghế đôi, tay chạm vào những giọt nước đọng lại trên ghế, cái lạnh lẽo đưa anh về khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
- "Tịch Vũ, tôi có làm phần cơm cho cậu, mau ăn đi rồi học bài"- Chu Họa Ngạn đem những phần cơm nóng hổi được bọc kỹ càng đưa cho anh, nụ cười tươi tắn ngoài trừ anh ai cũng chưa từng thấy.
Nó khiến anh vui, khiến anh hạnh phúc vì người con trai ấy chỉ thuộc về mình mà thôi. Tịch Vũ nhớ lại những khoảnh khắc cậu mơ hồ không hiểu bài toán này giải như thế nào thì anh sẽ chỉ, mỗi một lần anh giải xong cậu đều sẽ đỏ mặt tự trách mình ngu ngốc. Rất đáng yêu.
Nhưng chính bản thân Tịch Vũ đã đẩy cậu đi xa mãi, xa mãi không thể vãn hồi được nữa. Trước tất cả mọi người trong lớp anh không dám lên tiếng bênh vực cậu, chỉ có thể giấu những mảnh giấy bị xé vụn từ quyển nhật ký mà đau lòng quay đầu.
Ngay khi bị hất toàn bộ nước bẩn lên người, bị mời cha mẹ, bị bạn bè thầy giáo xa lánh cũng chưa từng hé nửa lời về quan hệ trước đây của hai người bọn họ.
Chu Họa Ngạn nhận hết tất cả lỗi lầm, nhận cả sự phản bội của Tịch Vũ.
Bình luận facebook