Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: TG1 : Em Vợ, Chớ Sợ (7)
Vừa từ trong phòng tắm bước ra liền đã nhìn thấy Cố Thiên Thiên mặt mũi mất kiên nhẫn quăng điện thoại lên giường, Phong Âu một bên dùng khăn lau tóc, một bên lại cười hỏi.
"Thiên Thiên, thế nào?"
Nhìn thấy Phong Âu, Cố Thiên Thiên liền tùy tiện nằm xuống giường, có chút nghi hoặc chống cằm nhìn hắn:"Phong Âu, anh tới đúng lúc lắm,..."
"Hôm trước anh bảo em nhắn tin cho Kỉ Tình, gọi hắn ta ra bến cảng để làm gì vậy?"
"Sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?" Câu hỏi đột ngột này của Cố Thiên Thiên, làm Phong Âu không khỏi khiêu mi. Hắn đi đến bên giường, trực tiếp ngồi xuống, lại thuận thế đem nàng ôm vào lòng. Có chút cưng chiều hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Không có gì cả, chỉ là em có hơi nghi hoặc mà thôi, nếu anh không muốn nói thì cũng thôi đi."
Ngoan ngoãn ôm lấy hông đối phương, Cố Thiên Thiên liền nhắm mắt lại, an ổn nói. Ngay tức khắc cũng đã nghe thấy giọng nói của hắn truyền vào tai:"Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ là để người dạy hắn cách làm người mà thôi."
Còn nếu không làm người được nữa, vậy thì dứt khoát làm ma đi. Hắn làm tất cả cũng chỉ là vì muốn tốt cho cả hai.
Đương nhiên, vế phía sau này Phong Âu vẫn không có nói ra, mà là triệt để đem nó phong kín ở trong lòng.
Kỉ Tình ở trong bệnh viện cũng đã qua ngày thứ hai. Sau khi được bác sĩ bảo đảm bản thân đã hoàn toàn khôi phục, có thể rời khỏi, y mới để Cố Thừa Trạch làm thủ tục xuất viện cho y.
Cũng đừng trách y, hiện tại y đã là một xu dính túi cũng không có. Cho nên chỉ có thể đem người nào đó xem thành chân sai vặt kiêm cả cây ATM mà thôi.
"Được rồi, thủ tục đã làm xong, anh có đồ vật gì muốn mang đi hay không? Không có thì chúng ta đi thôi, hai giờ chiều nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng."
Lắng nghe Cố Thừa Trạch luyên thuyên nói chuyện, Kỉ Tình liền vén chăn lên, muốn ngồi dậy. Chỉ là, chưa kịp để y thực hiện, hệ thống tiềm phục sẵn từ trước đã kịp thời nhảy ra.
[ Ký chủ, thời cơ tới, mau yêu cầu hắn ôm ngươi lên đi! Mau đi!]
"Ta không phải có chân sao? Vì sao lại phải cầu ôm?" Đối với yêu cầu vô lý của hệ thống, Kỉ Tình rất lấy làm nghi ngờ.
Nhưng rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của Cố Thừa Trạch, y cũng chỉ có thể nén xuống cảm giác xấu hổ giơ thẳng tay về phía hắn, hô:"Cậu ôm tôi lên đi."
Vốn đang mở điện thoại xem dữ kiện thư ký gửi qua, Cố Thừa Trạch suýt chút liền trượt tay, đánh rơi điện thoại. Vô thố nhìn xem Kỉ Tình, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi.
"Anh...vừa nói cái gì?"
"Tôi nói..." Mặc dù mặt dày mày dạn, nhưng lúc này, Kỉ Tình vẫn không khỏi có chút ngập ngừng:"Cậu ôm tôi đi..."
Bên trong đầu giống như có thứ gì vừa nổ tung, con ngươi của Cố Thừa Trạch liền chậm rãi giãn ra.
Y vừa...vừa mới nói...nói muốn hắn ôm...ôm sao?
Đây...đây...là yêu cầu quái quỷ gì vậy?
"Anh rể, đừng đùa nữa, mau đứng lên đi. Anh chỉ là thân thể suy nhược mà thôi, cũng không phải là không đi được..." Không chỉ giọng nói, mà cả môi của hắn hiện tại cũng đều có chút phát run.
Một tiếng 'anh rể' này cũng nhấn đầy đủ mạnh, cũng không biết là để nhắc nhở gì.
Bị từ chối khéo, mặt của Kỉ Tình cũng có chút không nhịn được. Vì vậy, ngay tức khắc liền xụ mặt đề nghị:"Nếu không...bây giờ tôi từ đây nhảy xuống, nếu gãy chân rồi, cậu nhất định sẽ phải ôm tôi đi?"
Kỉ Tình nói rất bình thản, nhưng lại lộ ra một cỗ cực đoan. Rất khó để tưởng tượng, cấu tạo mạch não của y là thế nào mới có thể nghĩ tới một phương án ác tính như vậy.
Thời khắc này, Cố Thừa Trạch lại càng tin tưởng vững chắc suy đoán trước đó của mình.
Y nhất định là đã tự tử!
"Ài..." Bất đắc dĩ thở dài, Cố Thừa Trạch chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp mà đi tới:"Về sau đừng lại nói mấy chuyện như vậy nữa, nơi đây là lầu năm, nhảy xuống tuy không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết. Cho nên, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Thời khắc này, Cố Thừa Trạch cũng không phát hiện, ngữ điệu của chính mình giống như là thầy giáo đang dạy dỗ một học sinh hư hỏng, không nghe lời.
Bên trong thậm chí còn xen lẫn một tia cường điệu dọa dẫm.
Dứt lời, hắn cũng không do dự nữa, trực tiếp vòng tay ra sau lưng cùng dưới đầu gối Kỉ Tình, đem y bế lên.
Đợi khi cảm nhận được sức nặng không giống trong tưởng tượng này, hắn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là một nam nhân cao hơn 1m8, vì sao lại nhẹ như vậy được chứ? Hơn nữa, mùi hương trên người còn rất dễ ngửi, tựa hồ...là hương hoa mận.
Hương thơm nhàn nhạt lại thanh lãnh, thấm vào tâm can, không quá giống với dầu gội hay mùi nước hoa.
"Này, cậu sắp tông vào cửa."
Nghe được tiếng nhắc nhở của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch mới nhanh chóng tỉnh thần, theo bản năng dừng lại bước chân.
Lúc này, hắn mới phát hiện thì ra trong lúc thất thần, bản thân suýt chút nữa đã ôm lấy Kỉ Tình xông thẳng vào trên cửa phòng. Cùng nó 'đồng quy vu tận'.
".................."
Vành tai Cố Thừa Trạch trong nháy mắt liền đỏ lên, rất muốn đưa tay sờ chóp mũi. Nhưng bởi vì đang bế người nào đó, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống xúc động này.
Cho đến khi Kỉ Tình một tay vòng qua cổ hắn, một tay lại đưa đi vặn mở nắm cửa, vệt hồng khó phát hiện trên lỗ tai hắn đều vẫn chưa thể rút đi.
**Cố - phúc hắc - Thừa Trạch: sư tôn mỗi ngày đều muốn ta phạm tội thì phải làm thế nào bây giờ? Online chờ, rất cấp bách.
"Thiên Thiên, thế nào?"
Nhìn thấy Phong Âu, Cố Thiên Thiên liền tùy tiện nằm xuống giường, có chút nghi hoặc chống cằm nhìn hắn:"Phong Âu, anh tới đúng lúc lắm,..."
"Hôm trước anh bảo em nhắn tin cho Kỉ Tình, gọi hắn ta ra bến cảng để làm gì vậy?"
"Sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?" Câu hỏi đột ngột này của Cố Thiên Thiên, làm Phong Âu không khỏi khiêu mi. Hắn đi đến bên giường, trực tiếp ngồi xuống, lại thuận thế đem nàng ôm vào lòng. Có chút cưng chiều hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Không có gì cả, chỉ là em có hơi nghi hoặc mà thôi, nếu anh không muốn nói thì cũng thôi đi."
Ngoan ngoãn ôm lấy hông đối phương, Cố Thiên Thiên liền nhắm mắt lại, an ổn nói. Ngay tức khắc cũng đã nghe thấy giọng nói của hắn truyền vào tai:"Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ là để người dạy hắn cách làm người mà thôi."
Còn nếu không làm người được nữa, vậy thì dứt khoát làm ma đi. Hắn làm tất cả cũng chỉ là vì muốn tốt cho cả hai.
Đương nhiên, vế phía sau này Phong Âu vẫn không có nói ra, mà là triệt để đem nó phong kín ở trong lòng.
Kỉ Tình ở trong bệnh viện cũng đã qua ngày thứ hai. Sau khi được bác sĩ bảo đảm bản thân đã hoàn toàn khôi phục, có thể rời khỏi, y mới để Cố Thừa Trạch làm thủ tục xuất viện cho y.
Cũng đừng trách y, hiện tại y đã là một xu dính túi cũng không có. Cho nên chỉ có thể đem người nào đó xem thành chân sai vặt kiêm cả cây ATM mà thôi.
"Được rồi, thủ tục đã làm xong, anh có đồ vật gì muốn mang đi hay không? Không có thì chúng ta đi thôi, hai giờ chiều nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng."
Lắng nghe Cố Thừa Trạch luyên thuyên nói chuyện, Kỉ Tình liền vén chăn lên, muốn ngồi dậy. Chỉ là, chưa kịp để y thực hiện, hệ thống tiềm phục sẵn từ trước đã kịp thời nhảy ra.
[ Ký chủ, thời cơ tới, mau yêu cầu hắn ôm ngươi lên đi! Mau đi!]
"Ta không phải có chân sao? Vì sao lại phải cầu ôm?" Đối với yêu cầu vô lý của hệ thống, Kỉ Tình rất lấy làm nghi ngờ.
Nhưng rốt cuộc, dưới sự chờ đợi của Cố Thừa Trạch, y cũng chỉ có thể nén xuống cảm giác xấu hổ giơ thẳng tay về phía hắn, hô:"Cậu ôm tôi lên đi."
Vốn đang mở điện thoại xem dữ kiện thư ký gửi qua, Cố Thừa Trạch suýt chút liền trượt tay, đánh rơi điện thoại. Vô thố nhìn xem Kỉ Tình, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi.
"Anh...vừa nói cái gì?"
"Tôi nói..." Mặc dù mặt dày mày dạn, nhưng lúc này, Kỉ Tình vẫn không khỏi có chút ngập ngừng:"Cậu ôm tôi đi..."
Bên trong đầu giống như có thứ gì vừa nổ tung, con ngươi của Cố Thừa Trạch liền chậm rãi giãn ra.
Y vừa...vừa mới nói...nói muốn hắn ôm...ôm sao?
Đây...đây...là yêu cầu quái quỷ gì vậy?
"Anh rể, đừng đùa nữa, mau đứng lên đi. Anh chỉ là thân thể suy nhược mà thôi, cũng không phải là không đi được..." Không chỉ giọng nói, mà cả môi của hắn hiện tại cũng đều có chút phát run.
Một tiếng 'anh rể' này cũng nhấn đầy đủ mạnh, cũng không biết là để nhắc nhở gì.
Bị từ chối khéo, mặt của Kỉ Tình cũng có chút không nhịn được. Vì vậy, ngay tức khắc liền xụ mặt đề nghị:"Nếu không...bây giờ tôi từ đây nhảy xuống, nếu gãy chân rồi, cậu nhất định sẽ phải ôm tôi đi?"
Kỉ Tình nói rất bình thản, nhưng lại lộ ra một cỗ cực đoan. Rất khó để tưởng tượng, cấu tạo mạch não của y là thế nào mới có thể nghĩ tới một phương án ác tính như vậy.
Thời khắc này, Cố Thừa Trạch lại càng tin tưởng vững chắc suy đoán trước đó của mình.
Y nhất định là đã tự tử!
"Ài..." Bất đắc dĩ thở dài, Cố Thừa Trạch chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp mà đi tới:"Về sau đừng lại nói mấy chuyện như vậy nữa, nơi đây là lầu năm, nhảy xuống tuy không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết. Cho nên, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Thời khắc này, Cố Thừa Trạch cũng không phát hiện, ngữ điệu của chính mình giống như là thầy giáo đang dạy dỗ một học sinh hư hỏng, không nghe lời.
Bên trong thậm chí còn xen lẫn một tia cường điệu dọa dẫm.
Dứt lời, hắn cũng không do dự nữa, trực tiếp vòng tay ra sau lưng cùng dưới đầu gối Kỉ Tình, đem y bế lên.
Đợi khi cảm nhận được sức nặng không giống trong tưởng tượng này, hắn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là một nam nhân cao hơn 1m8, vì sao lại nhẹ như vậy được chứ? Hơn nữa, mùi hương trên người còn rất dễ ngửi, tựa hồ...là hương hoa mận.
Hương thơm nhàn nhạt lại thanh lãnh, thấm vào tâm can, không quá giống với dầu gội hay mùi nước hoa.
"Này, cậu sắp tông vào cửa."
Nghe được tiếng nhắc nhở của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch mới nhanh chóng tỉnh thần, theo bản năng dừng lại bước chân.
Lúc này, hắn mới phát hiện thì ra trong lúc thất thần, bản thân suýt chút nữa đã ôm lấy Kỉ Tình xông thẳng vào trên cửa phòng. Cùng nó 'đồng quy vu tận'.
".................."
Vành tai Cố Thừa Trạch trong nháy mắt liền đỏ lên, rất muốn đưa tay sờ chóp mũi. Nhưng bởi vì đang bế người nào đó, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống xúc động này.
Cho đến khi Kỉ Tình một tay vòng qua cổ hắn, một tay lại đưa đi vặn mở nắm cửa, vệt hồng khó phát hiện trên lỗ tai hắn đều vẫn chưa thể rút đi.
**Cố - phúc hắc - Thừa Trạch: sư tôn mỗi ngày đều muốn ta phạm tội thì phải làm thế nào bây giờ? Online chờ, rất cấp bách.
Bình luận facebook