• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM (1 Viewer)

  • Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 44: Khai Trương

Võ Cảnh mang theo tâm tình kích động trở lại sân khấu, khóe môi, ánh mắt đều là ý cười.



"Để cho các vị đợi lâu, kế tiếp, chúng ta sẽ nghênh đón lần đấu giá cao trào nhất!"



Vốn người mua đã chờ đợi có chút không kiên nhẫn, vừa nghe lời này lại bắt đầu thảo luận, cao trào nhất? Còn có thể có cái gì kinh hỉ sao?



Võ Cảnh chắp tay, nói.



"Trang chủ Hồng Yến Cốc, Thập Nhất gia. Cố ý dặn lại, ba thẻ VIP cuối cùng này là thẻ kim cương! Tương lai đều là khách cao quý nhất. Ngoài những ưu đãi như thẻ VIP trước đó còn có những ưu đãi riêng biệt. Ưu tiên nhã gian cao nhất, xa hoa nhất. Hơn nữa tất cả đồ ăn đều giảm giá hai mươi phần trăm. Nếu có yêu cầu có thể giao đồ ăn tận nhà... Mỗi lần ngân lượng chi ra trên một trăm lượng, còn được tri ân mười cân gạo Hồng Mao."



Toàn trường rộ lên!



Tất cả đồ ăn đều giảm hai mươi phần trăm...Mười cân gạo Hồng Mao!



Tuy không biết kim cương là thứ gì, nhưng nếu là nói thực thì về sau dẫn người ra ngoài ăn cơm thật là có nhiều mặt mũi, hơn nữa có thể yêu cầu mang đồ tới nhà phục vụ, gạo quý cũng tới tay, đây mới là biểu hiện thân phận tối cao!



Võ Cảnh cực kỳ mãn ý nhìn phản ứng những người này, vẫy tay, khi tất cả yên tĩnh lại tiếp tục nói.



"Không chỉ như vậy, Hồng Yến Cốc chỉ phát ra ba tấm thẻ kim cương này, nói cách khác chỉ có ba người có thể hưởng thụ ưu đãi này!"



"Nhanh lên bán đấu giá đi! Lão Tử không chờ được nữa rồi!"



"Đúng vậy! Nhanh lên đi! Cho dù đem bạc trên người bản công tử đều lấy ra cũng phải có được tấm thẻ này."



Võ Cảnh sau khi nói xong, trên đầu đám người hữu tướng toát ra mồ hôi lạnh, bọn hắn thiên tính vạn tính cũng không tính đến ông chủ sau lưng lại giảo hoạt như vậy. Thời điểm thương lượng kế sách hắn vì thể hiện thành ý cố ý ở lại sau cùng mới ra tay, hiện tại chỉ có thể......



Nhưng không đợi hắn tính kế xong, Võ Cảnh lại ném ra một quả bom.



" Trước khi bắt đầu, phương thức đấu giá lần này có chút thay đổi nho nhỏ, ba tấm thẻ kim cương còn lại này giá một vạn lượng bạc!"



Tin tức này thật đúng là giật mình! Người chưa mua được đang nghĩ ba tấm thẻ này sẽ bị đề cao giá lên, không nghĩ tới cư nhiên cùng mang ra bán đấu giá!



"Một vạn năm ngàn lượng bạc..."



"Hai vạn lưỡng..."



"Hai vạn tám ngàn lượng..."



"Ba vạn lượng..."



......



Lần này ra giá, so với thời điểm bán tấm đầu tiên càng thêm sôi động, giá cũng thay đổi liên tục



Này mới chân chính là giá trên trời!



"Năm vạn lượng..."



Hữu tướng cắn răng một cái nhịn đau hô lên, hôm nay thẻ VIP này hắn phải có một tấm. Tuy bạc không phải là của hắn, nhưng cảm giác như là đang bị cắt thịt.



"Mười vạn lượng..."



Hắn mới vừa ra giá liền nghe đến phía sau hô lên một cái, liền muốn thổ huyết.



Nguyên bản, Hà Bảo Ngân định chính mình ra giá, hiện tại nhìn đến có người khác kêu lên, nàng liền không ra nữa.



Mười vạn lượng! Đã vượt qua kỳ vọng của nàng!



Nhìn qua phương hướng kia là một nam tử bình thường không có gì khiến người chú ý, bất quá, hắn hô lên giá này cũng không bình thường, mười vạn lượng, cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được!



"Ta ra mười vạn..."



Hữu tướng lần này là đại diện người khác tới, người nọ vừa vặn cấp cho hắn mười vạn lượng bạc, hắn hiện tại ra giá liền nghĩ muốn dùng chính bạc của hắn, bất quá đã đến nước này hắn cũng không thể lùi bước, giơ dãy số trong tay lên tính toán tiếp tục tăng giá, nhưng hắn mới vừa thét lên mười vạn lượng đã bị ngắt lời.



"Ta nói là mười vạn lượng hoàng kim..."



Mười vạn lượng hoàng kim! Lời vừa nói ra, Lê Hữu Quân cũng phải liếc mắt, bạc trắng cùng hoàng kim kém hoàn toàn, trăm vạn lượng bạc trắng chân chính là giá trên trời!



Cạch!



Giải quyết dứt khoát. Đấu giá hội kết thúc, những người mua thanh toán bạc lấy thẻ VIP rồi ly khai, lại đợi một chút nam tử hắc y kia mới xuất hiện.



"Đây là ngân phiếu lục quốc thông qua, đồ ta có thể cầm đi chưa?"



"Lấy được, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất là đổi quần áo rồi mới đi."



Hà Bảo Ngân đếm đủ ngân phiếu, thu bạc xong hảo tâm khuyên nhủ. Phải biết rằng, hiện tại bên ngoài không phải chỉ một nhà đang chờ hắn.



"Không quan trọng..."



Người tới cuồng vọng cười, trong mắt mang theo khinh thường, xoay người nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, không chút nào đem những kẻ mai phục để vào mắt.



"Muốn phái người đi theo sao?"



"Không cần."



Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân đứng đấy, chỉ liếc mắt một cái liền thấy rõ công phu của người tới, bọn hắn hiện tại có vẻ mà nói nên là tương xứng.



Một lát sau, Lý Mộc cũng qua đây, trên mặt tràn ra ý cười, tiếp nhận thẻ VIP trong tay Võ Cảnh liền ly khai, bất quá, khi đi qua người Hà Bảo Ngân hắn hơi dừng lại một chút.



"Trang chủ, hẹn gặp lại..."



Hà Bảo Ngân hướng về bóng lưng hắn rời đi nhìn thoáng qua, vốn muốn chào tạm biệt một câu, nhưng còn chưa há mồm đã bị Lê Hữu Quân chặn ngang ôm lấy hướng về Vương Phủ chạy vội đi.



Về Khánh Vương phủ, nhìn ngân phiếu trước mắt, tất cả đều là một ngàn lượng, đặt trong một cái cái hộp nhỏ ở bên trong, trong mắt nàng tỏa sáng.



" Đây là phí cho ngươi lên sân khấu."



Đưa ra một xấp nhỏ ném cho Võ Cảnh nàng sẽ không bạc đãi người hầu, sau cùng nàng thỏa mãn nằm lên bàn, ôm hết chúng vào trong ngực mình.



"Giờ ta chính là phú bà giàu có rồi... Haha..."



Lê Hữu Quân nâng tay xoa xoa đầu nàng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.



Võ Cảnh dụi dụi hai mắt, ai oán xoay người rời đi.



"Ta cũng đi tìm mỹ nữ ân ái, không muốn nhìn hai quả ớt cay mắt các người nữa."



Chờ hắn đi rồi, Hà Bảo Ngân khẽ ngáp một cái, đứng dậy.



"Muộn rồi, ta phải về thôi..."



"Ta đưa nàng về..."



Hà Lưu Ngọc ở trong ngực Lê Hưng Vinh nũng nịu.



"Vương gia... Ta nghe nói Hồng Yến Cốc cũng sắp khai trương tửu lâu, vậy Bát Tiên Lâu của chúng ta không phải thua thiệt hay sao. Nghe nói bọn chúng làm là món ăn dưỡng sinh, hôm nay còn mở đấu giá thẻ VIP gì đó..."



Lê Hưng Vinh cười nhạt, vuốt tóc nàng ta, giọng nói lạnh lẽo.



"Không cần quá lo lắng..."



"Hừ... Những kẻ đó thật quá đáng, lần trước ta cùng chàng muốn mua gạo Hồng Mao, ấy vậy mà chúng không bán. Ta trở về lại gặp chúng đưa tới cho Hà Bảo Ngân mấy bao. Ta không phục tìm tới hỏi, thì chúng nói đó là của Khánh Vương đưa tới... Khánh Vương là vương gia, vậy Vinh Vương chàng là cái gì... Hừ... Làm ta thật tức chết rồi..."



Lê Hưng Vinh trong mắt lóe lên một tia ngoan độc.



"Đợi đến khi ta ngồi được lên chỗ cao nhất kia, nàng yên tâm, ta sẽ thay nàng rửa mối nhục này..."



"Hiện tửu lâu của ta sắp khai trương, ta chỉ muốn nó đè bẹp cái tửu lâu rách nát kia, nếu không ta thật tức chết rồi..."



"Được..."



Hôm sau, mọi người còn đang mộng đẹp, lại bị tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc đánh thức.



Hôm nay là ngày tửu lâu Hồng Yến Cốc khai trương, phía đối diện cũng có một tửu lâu khai trương, quy mô không hề kém cạnh. Hai cửa hàng trước cửa đều là chiêng trống phi thường náo nhiệt.



Trong Bát Tiên Lâu, Hà Lưu Ngọc nhìn Hồng Yến Cốc xa hoa đối diện đột nhiên xuất hiện, hai tròng mắt sắp phun ra lửa.



"Phụt!..."



Hà Lưu Ngọc một búng máu phun ra ngoài, đến giờ khắc khai trương nàng ta mới phát hiện, thì ra Hồng Yến Cốc lại ở đối diện bọn họ!



"Các ngươi là phế vật."



Nàng ta tức giận hất tung tất cả bàn trà trước mặt.



"Thỉnh chủ tử trách phạt..."



"Biến, toàn bộ cút cho ta."



Sau khi phát tiết một phen, Hà Lưu Ngọc tâm tỉnh táo lại, lau một chút máu trên khóe miệng. Điếm này có thể mở ngay dưới mí mắt nàng ta, có thể thấy được thế lực sau lưng người này to lớn bao nhiêu. Nghe nói, hôm nay khai trương ngay cả Lê Hữu Quân cũng tham dự.



Chẳng lẽ? Sau lưng lão bản là Lê Hữu Quân!



Áp chế phẫn nộ dưới đáy lòng cùng sát ý, mâu quang chớp lóe, phân phó nói.



"Đi mời Vinh vương điện hạ tới."



"Vâng"



Hồng Yến Cốc hôm nay có thể nói phi thường náo nhiệt, vốn tất cả mọi người không biết địa chỉ tửu lâu Hồng Yến Cốc, mãi đến buổi sáng bị tiếng chiêng trống làm tỉnh giác, thời điểm ra ngoài xem xét mới phát hiện trên bầu trời thả đầy diều, phía dưới diều treo một bức tranh thật dài hoặc là chữ viết, mặt trên viết địa chỉ Hồng Yến Cốc.



Đứng ở tầng cao nhất trong mật thất nhìn hàng người nối liền không dứt, Lê Hữu Quân nhíu mi, hôm nay nhất định sẽ không bình yên, lại đối Hà Bảo Ngân nói.



"Nàng thật muốn ra mặt?"



Hà Bảo Ngân nhún vai, cười nói.



"Nào có đạo lý cửa hàng khai trương mà lão bản không xuất hiện."



Đây là cửa hàng đầu tiên của nàng ở cổ đại, thành công như vậy cũng thật là có chút hưng phấn.



Lê Hữu Quân đã sớm biết nàng có quyết định này, sờ sờ tóc của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đến bên cạnh mình.



"Không cần cách ta quá xa."



Hà Bảo Ngân trong lòng ấm áp! Tuy biết khả năng lại có nguy hiểm, nhưng nhìn nam nhân mắt trước mắt này, hắn đã cho nàng cảm giác an toàn, có hắn ở đây, nàng thập phần an toàn.



"Hôm qua thân phận người nọ đã điều tra rõ, trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, Triệu Lịch!"



"Thiên hạ đệ nhất trang? Đây chẳng phải là danh xưng của Hồng Yến Cốc ta sao?"



Hà Bảo Ngân nghi ngờ hỏi, Lê Hữu Quân bất đắc dĩ nhéo mũi nàng một cái.



"Khoe khoang..."



Hà Bảo Ngân xoa xoa cái mũi của mình.



"Chả thế thì sao, huynh ra ngoài hỏi xem thiên hạ đệ nhất trang bây là trang nào đi..."



"Biết... Biết... Vậy gọi là tiền thiên hạ đệ nhất trang đi."



"Như vậy còn nghe được, lần tới gặp hắn ta nhất định phải bắt hắn đổi danh xưng đi, Hồng Yến Cốc của ta mới là đệ nhất."



Lê Hữu Quân hết nói lại nàng, cười nói.



"Được, được... Triệu Lịch là người cổ quái, thần bí, không thường giao thiệp với bên ngoài, lần này hắn tới hiển nhiên hắn cũng đối với nàng sản sinh hứng thú."



Lê Hữu Quân giới thiệu đại khái cho Hà Bảo Ngân, trong lòng có một tia lo lắng. Trước đó Hà Bảo Ngân trồng dược, thành công tạo ra giống lúa mới, sau lại là huyên náo đấu giá thẻ VIP, từ một loạt hoạt động này có thể nhìn ra người sau lưng tư tưởng tiến bộ, cách làm mới, sáng tạo, nắm giữ tuyệt chiêu, buôn bán sáng tạo, thông minh lanh lợi! Nếu ai có thể chiếm được nàng, như thế chẳng khác nào chiếm được một cái bảo tàng vô hạn. Ai không muốn.



Cho nên, một tấm thẻ VIP mới có thể bán với giá như vậy, nếu không, cho dù có phá sản cũng sẽ không bỏ ra trăm vạn lượng đi mua.



Nhưng nếu Hà Bảo Ngân không quy thuận, những người này chắc chắn sẽ triệt để hủy diệt, ta không dùng được thì cũng không cho người khác dùng.



Ngay khi Lê Hữu Quân đang tính toán phải bảo hộ an toàn cho Hà Bảo Ngân như thế nào, bên ngoài truyền đến thanh âm.



"Chủ tử, thời gian đã đến."



Hà Bảo Ngân giương mày, vẻ mặt tự tin nói.



"Đi xuống trước đi, hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, trước hết ra oai phủ đầu cho tam tỷ của ta một chút bất ngờ đã."



Nàng cũng không tin, Hà Lưu Ngọc lần này không thổ huyết!



Lê Hữu Quân hôm nay mặc một thân y phục màu đen, toàn thân phát ra khí tức lạnh lẽo, con ngươi u ám thâm thúy, có vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm, ngũ quan của hắn tuấn mỹ như được đao khắc, mang theo khí phách tôn quý bẩm sinh.



"Oa!..."



Bên dưới vang lên tiếng hít vào, tiếng xì xầm to nhỏ.



Lúc trước xuất hiện tin tức Khánh Vương sẽ xuất hiện, nhưng khi hắn thật sự xuất hiện trước mắt mọi người lại làm cho người ta kinh ngạc, thầm nghĩ, ông chủ Hồng Yến Cốc rốt cuộc cho hắn lợi ích gì?



Bất quá, không đợi những người phía dưới mở to hai mắt nhìn kỹ, một đạo ánh mắt lạnh như băng đảo qua, mọi người khẽ run rẩy, khẩn trương đem ánh mắt từ trên người hắn dời đi, xoay đầu hướng về phía người đứng bên cạnh hắn, trên người Hà Bảo Ngân toàn thân nam trang.



Dung mạo của nàng khi nam trang có lẽ bởi vì hắn mà nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng cũng không hề cảm thấy được vẻ nữ nhân mà thập phần anh khí, tuấn mỹ tuyệt luân. Một đầu đen tuyền tóc dài cao cao vấn lên, dưới khóe mắt điểm thêm một nốt ruồi hình giọt lệ, trường bào tuyết trắng không nhuốm bụi trần, trên mặt tươi cười thanh nhã, trong mắt vô ý lộ ra tinh quang làm cho người ta không dám nhìn.



Một người băng lãnh bá đạo, bễ nghễ thiên hạ.Một người như ngọc, tác phong nhanh nhẹn.



Hai người giống như thần tiên từ trên lầu đi xuống, thoáng chốc làm cho thiên địa đều thất sắc.



"Vương gia!"



Võ Cảnh từ trong đám người chui ra, đi đến bên người Lê Hữu Quân hành lễ, lúc này mới thấy mọi người bị bộ dạng hai người mê hoặc, bất giác nhớ tới quỳ xuống hành lễ.



"Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"



"Đứng dậy đi, "



Lê Hữu Quân động cũng chưa động, thậm chí nhìn cũng chưa nhìn một cái, nhẹ nhàng nói một tiếng, mọi người giống được đặc xá từ trên mặt đất đứng lên.



Khí thế Vương giả uy chấn thiên hạ không thể nghi ngờ!



Mọi người nhìn như si như say, trong mắt nồng nhiệt sùng bái. Hà Bảo Ngân hài lòng cong khóe môi, ra bên ngoài đứng một bước, mãn ý nhìn đoàn người phía dưới và Bát Tiên lâu lớn tiếng cười nói.



"Tại hạ Thập Nhất, vô cùng cảm tạ các vị tiến đến tham gia buổi khai trương tửu lâu Hồng Yến Cốc"



"Giết..."



Đột nhiên, tiếng nói bị cắt ngang. Chung quanh tràn ra một đám hắc y nhân trong tay cầm vũ khí, hướng về phía Hà Bảo Ngân đánh tới...



Vô số Hắc y nhân chung quanh đột nhiên xuất hiện đằng đằng sát khí.



"Aaaa..."



"Cứu mạng..."



"Có thích khách..."



Hôm nay Bát Tiên lâu và Hồng Yến Cốc lâu khai trương đều ở cùng địa phương nên vây đầy thực khách cùng người xem náo nhiệt. Hiện tại, nhìn thấy nhiều thích khách như vậy, toàn bộ sợ tới mức nơi nơi chạy loạn, tiếng la khóc một mảnh.



Quanh thân Hà Bảo Ngân lộ ra một đạo lãnh ý, khóe môi gợi lên một tia tươi cười thị huyết, bất quá đang nhìn mọi người trốn chạy khắp nơi khẽ nhíu mày, quát lớn.



"Toàn bộ đều tiến vào trong..."



Những sát thủ này là nhằm vào nàng, mặc kệ là ai phái tới đều tránh không được một hồi huyết chiến, những người này chạy loạn sẽ chỉ làm sự tình càng ngày càng phiền toái, trước làm cho bọn họ rời đi, ổn định tình hình mới được.



Vừa nghe Hà Bảo Ngân nói, những người đó như phát điên chạy tới. Bất kể như thế nào, bên này còn có Vương gia bọn hắn tôn trọng nhất. Nghe đâu, hắn bị ngàn người cao thủ chặn giết vẫn bình yên vô sự tiêu sái ra ngoài.



"Không được rời khỏi ta."



Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân trấn định trong mắt có một tia thưởng thức. Nữ nhân bình thường nhìn thấy loại tình cảnh này đã sớm sợ tới mức oa oa khóc lớn, nàng chẳng những không sợ hãi ngược lại có một tia hưng phấn, không hổ là nữ nhân hắn coi trọng!



"Được."



Hà Bảo Ngân nhẹ giọng đáp.



(còn tiếp)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom