Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 45: Khai Trương (tiếp)
Đối mặt càng ngày càng nhiều sát thủ, mấy người Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân vẫn đứng ở nơi đó động cũng chưa động, không chút sợ hãi, chỉ là phần can đảm này người bình thường không có thể có được.
Võ Cảnh cũng đi theo bên cạnh, đối với biểu hiện của Hà Bảo Ngân trong lòng cũng thầm khen một tiếng, quả nhiên có sự can đảm.
"Lưu một người sống, còn lại giết toàn bộ..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lóe ra hàn quang. Hắn vừa dứt lời, phía sau tửu lâu Hồng Yến Cốc lại xuất hiện một nhóm người, những người này mặc chiến giáp, đều là những tinh anh quanh năm đi theo Lê Hữu Quân ở trên chiến trường anh dũng giết địch.
Hai bên lập tức giao thủ, âm thanh chém giết không ngừng, chỉ một thoáng thiên địa đều bị chảy theo dòng huyết nhiễm thành màu đỏ.
Đúng lúc này, bốn phía lại xuất hiện một lượng lớn thích khách, những người này võ công rõ ràng cao hơn những người phía trước đó, phá tan phòng tuyến thẳng đến Hà Bảo Ngân, Võ Cảnh cùng Lê Hữu Quân không nói hai lời lập tức xuất thủ.
Đúng lúc này, những thích khách này lại như biết phân thân, một phân thành hai cuốn lấy Lê Hữu Quân cùng Võ Cảnh, một tên nhân cơ hội hướng tới Hà Bảo Ngân đánh tới.
Nhìn thích khách tới, Hà Bảo Ngân nội tâm cười lạnh, trong tay lấy Ti Tằm đã chuẩn bị tốt.
"Tới nào... Bà đây bồi ngươi..."
Ti Tằm xuất ra nhanh, chuẩn, Hà Bảo Ngân nghiêng người uyển chuyển né đòn của đối phương, tung người nhảy lên...
Đúng lúc Hà Bảo Ngân vừa kết liễu tên thích khách, phía sau truyền đến một thanh âm lo lắng.
"Cẩn thận!"
Tiếp theo, hai đạo kiếm quang sắc bén từ bên mình lướt qua, hắc y nhân trước mắt bị chém thành vài đoạn.
Trong đó một kiếm không cần phải nói, khẳng định là Lê Hữu Quân còn một kiếm khác? Nhìn lại, thì ra là Lý Mộc.
Lý Mộc hôm nay vốn là muốn tới tìm Hà Bảo Ngân bàn chuyện hợp tác. Khi đến nơi vừa lúc nhìn thấy thích khách đâm hướng Hà Bảo Ngân, không biết vì cái gì trong lòng hiện lên một tia bất an, không nói hai lời lập tức xuất thủ giết người thích khách kia tâm lý mới ổn định lại.
Lê Hữu Quân đem Hà Bảo Ngân ôm vào trong ngực cẩn thận xem xét, khẩn trương hỏi.
"Có bị thương không?"
Tuy hắn biết thân thủ Hà Bảo Ngân khá tốt, nhưng nhìn đến tình cảnh kia trong lòng vẫn không nhịn được sợ hãi, một kiếm giải quyết tất cả thích khách xung quanh, lập tức chạy vội đến trước mặt nàng.
"Ta không sao!"
Hà Bảo Ngân nhìn hắn nở nụ cười, nàng không phải hoa trong bình, người thích khách kia cũng không gây thương tổn nàng, bất quá, được hắn quan tâm như vậy cảm giác thật tốt.
"Khụ khụ!..."
Võ Cảnh nhìn hai người ôm nhau chẳng kiêng nể ai, nhịn không được nhắc nhở, các ngươi hiện tại đều là thân nam trang, muốn cay mắt chết người ta hay sao. May mắn những người vây xem đang trốn đi nếu không, ngày mai không biết người ta sẽ đồn đại những gì đâu.
Hà Bảo Ngân khẩn trương từ trong lòng Lê Hữu Quân giãy giụa thoát ra, hơi chút xấu hổ đi đến bên cạnh Lý Mộc chân thành cười nói.
"Cám ơn Lý tướng quân đã ra tay tương trợ." Tuy nàng có thể tự bảo vệ mình nhưng vẫn thực cảm tạ hắn có thể xuất thủ.
Khóe miệng Lý Mộc hơi hơi gợi lên, cười nhạt nói.
"Trang chủ... Ngươi không sao là tốt rồi."
Hắn vừa mới nói xong, Hà Bảo Ngân trước mắt liền biến mất, nhìn lại, nàng đang bị Lê Hữu Quân che ở trước. Hắn không nhịn được mà tưởng tượng ra vài chuyện, da gà bất giác nổi lên, ánh mắt hồ nghi nhìn Lê Hữu Quân.
"Xem ra lời đồn bên ngoài, Khánh Vương điện hạ không thích nữ nhân là thật..."
"Phụt... Khụ... khụ...haha..."
Võ Cảnh nghe Lý Mộc nói, thật không thể nhịn được thêm nữa, ho khan đến sặc sụa, cười chảy cả nước mắt. Lý Mộc này sao có thể thẳng thắn đến vậy... Cười chết hắn rồi.
Lê Hữu Quân sắc mặt âm trầm, nghiến răng.
"Lý tướng quân rảnh rỗi quan tâm đến bổn vương như vậy, thật khiến bổn vương hổ thẹn, chờ có dịp bổn vương rảnh rỗi nhất định sẽ mang binh đến hỏi thăm Lý tướng quân..."
Mẹ nó, đây chính là uy hiếp trắng trợn, nhưng Lý Mộc cũng chẳng sợ, hắn vẫn là dùng ánh mắt thấu hiểu, một lời khó nói hết mà nhìn Lê Hữu Quân.
Sau còn có chút đồng cảm, nói với Hà Bảo Ngân.
"Người anh em, ngươi nợ nữ nhân trong thiên hạ một lời xin lỗi..."
Hà Bảo Ngân ý vị, nén cười nhìn sắc mặt đen thùi lùi của Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân khẽ liếc nàng một cái, thầm hận không thể cắn nàng mấy cái. Đây là lần thứ hai hắn bị hiểu lầm như thế này, vô cùng hạ nhục uy phong nam nhân của hắn, nhưng cố tình hắn chẳng thể nói được gì.
Lý Mộc nhìn hai người mắt qua mày lại, càng thêm khẳng định Lê Hữu Quân thích nam nhân, hắn cùng Thập Nhất trang chủ Hồng Yến Cốc chắc chắn có gian tình, không thể sai.
Lê Hữu Quân làm mặt lạnh, nói.
"Lý tướng quân lần này đột ngột tới Đại Nam là có chuyện gì?"
Lê Hữu Quân nhìn bộ dáng của hắn trong thập phần khó chịu, nhất là cái ánh mắt quan sát trần trụi đánh giá Hà Bảo Ngân, lập tức đem hắn cùng với Hà Bảo Ngân ngăn cách, khéo léo đem Hà Bảo Ngân ngăn ở phía sau.
"Khánh Vương điện hạ không cần lo lắng, Lý mỗ chỉ là tới tìm một người."
Lý Mộc buồn cười nhìn bộ dáng của Lê Hữu Quân, trong lòng ngầm đoán hắn khẩn trương bảo vệ Hà Bảo Ngân như vậy, thầm nghĩ, ngươi bảo vệ hắn như vậy làm quái gì, lão tử cũng không có giống ngươi, bản tướng quân thích nữ nhân, không có hứng thú ngược đời 'đoạn tụ' như ngươi.
Khi bọn họ đang nói chuyện, cuộc chiến cũng kết thúc. Huỳnh Minh đi tới, cung kính bẩm báo.
"Khởi bẩm Vương gia, đối phương có ba trăm sáu mươi tám người, trừ một người sống toàn bộ đã tiêu diệt!"
Lê Hữu Quân hơi gật đầu.
"Mang hắn trở về trông coi cẩn thận."
"Dạ!"
Lúc này Hà Bảo Ngân mới thấy được thực lực của Lê Hữu Quân, bên những người này chỉ có mấy người thương vong, đối phương toàn quân lại bị diệt, chênh lệch này cũng không phải là ít.
"Đem nơi này quét sạch sẽ."
Nhìn thi thể đầy trên đất, Lê Hữu Quân nhíu mày, tuy đã chuẩn bị chu đáo, giết chết toàn bộ những người đến nhưng vẫn hủy đi lễ khai trương của nàng, sợ là hôm nay không ai dám ở lại ăn cơm.
"Ta cực kỳ cảm tạ người đã tặng cho ta đại lễ như vậy, khai trương hôm nay oanh động như vậy, Hồng Yến Cốc lại càng trở lên nổi tiếng!"
Không có một tia lo lắng, Hà Bảo Ngân cuồng vọng lại hung hãn nói, xoa dịu buồn bực của Lê Hữu Quân. Lần khai trương này bọn họ đã chuẩn bị thật lâu, sao có thể để cho việc ám sát nho nhỏ này phá hủy.
"Hiện tại ta tuyên bố, tửu lâu Hồng Yến Cốc khai trương..."
Thanh âm khí phách của Lê Hữu Quân truyền ra ngoài, cố ý thêm chút nội lực khiến cho tất cả người trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe được, tiếng vang thật lâu không tiêu tan.
Hắn đang lập uy, hơn nữa cảnh cáo những người ở nơi bí mật gần đó, có hắn ở đây đừng mơ tưởng động vào Hà Bảo Ngân dù chỉ một chút
Đường phố rất nhanh được quét sạch sẽ, vết máu cũng đã rửa sạch sẽ, trừ bỏ mùi máu tươi dày đặc trong không khí thì không chút nào nhìn ra nơi này mới vừa trải qua một hồi chém giết.
Thấy thích khách đều đã giải quyết, người trốn trong nhà cũng đi ra, bởi vì trốn kịp nên cũng không có thương vong, chẳng qua là nhiều thiên kim tiểu thư không chịu được hình ảnh đẫm máu này đã ngất đi, được cấp cứu đã tỉnh lại trở về nhà.
"Ăn cơm."
Đám người còn lại cầm trong tay dãy số bài do dự có nên đi vào ăn cơm hay không, vừa nghe thanh âm Lê Hữu Quân lập tức tiến vào.
Lúc này mọi người mới chú ý tới trang hoàng trong đại sảnh, trên sàn đặt hai hàng đá cẩm thạch làm bàn ăn, ghế tựa trải lên cái đệm thật dày.
Lại nhìn vào bên trong bị một tầng lụa mỏng ngăn cách, mơ hồ nhìn thấy bên trong là cái bàn hình tròn có thể để cho nhiều người cùng ăn, phủ lên ghế tựa là da chồn!
"Vô cùng xa hoa!"
"Thật là hoành tránh quá..."
"Hồng Yến Cốc có thể soán ngôi đệ nhất lâu rồi..."
"Đây là trang hoàng ở lầu một, lầu hai là nhã gian, từ phía dưới này có thể tưởng tượng được phía trên xa hoa như thế nào."
Nhất thời tiếng, bàn tán, nghị luận hít vào mấy hơi.
Trên bàn có đánh số tương ứng với dãy số bài, có thể căn cứ dãy số trong tay mà ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xong, tiểu nhị mặc trang phục thống nhất bắt đầu mang thức ăn lên, thời điểm mang thức ăn ra mùi hương lan tỏa khắp nơi, khiến thực khách hít vào mấy hơi, tâm tình phút chốc buông lỏng không ít.
Hà Bảo Ngân biết bọn họ bị kinh sợ, đặc biệt để cho Đường Yên phối một chén canh chứa dược bình tâm, ổn định tâm trạng.
Nàng cũng tự mình đứng ra, hào phóng mà khoát tay.
"Hôm nay tửu lâu mới khai trương, một bữa ăn này sẽ miễn phí cho một trăm thực khách đầu tiên... Mọi người cứ tự nhiên..."
Những thực khách ở lại, vừa uống canh, nghe Hà Bảo Ngân nói, hai mắt liền sáng lên. Hiện tại đã sớm quên cảnh tượng huyết tinh vừa rồi, khí thế ngất trời bắt đầu ăn.
Thấy bọn họ ăn cao hứng, thỏa mãn. Ngoài ra những người cầm dãy số bài đứng ở một bên lo lắng không thôi, hận không thể làm những người này lập tức ăn xong.
Ăn xong, một đám mãn ý tiêu sái ra ngoài, cùng những người không có dãy số bài vây xem khoe khoang mỹ vị như thế nào, trước cửa tửu lâu lại bắt đầu náo nhiệt.
So sánh với Bát Tiên lâu đối diện có vẻ dị thường vắng vẻ, ngay cả một phần mười lượng khách bình thường cũng không có, những người tới ăn đều là không lấy được dãy số bài, ngồi ở chỗ này chỉ là vì thuận tiện nhìn cảnh tượng đối diện.
Hà Lưu Ngọc cảm thấy quai hàm của chính nàng đã bị nghiến đến lệch rồi. Lê Hưng Vinh ở bên cạnh sắc mặt cũng triệt để đen xì...
(còn tiếp)
Võ Cảnh cũng đi theo bên cạnh, đối với biểu hiện của Hà Bảo Ngân trong lòng cũng thầm khen một tiếng, quả nhiên có sự can đảm.
"Lưu một người sống, còn lại giết toàn bộ..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lóe ra hàn quang. Hắn vừa dứt lời, phía sau tửu lâu Hồng Yến Cốc lại xuất hiện một nhóm người, những người này mặc chiến giáp, đều là những tinh anh quanh năm đi theo Lê Hữu Quân ở trên chiến trường anh dũng giết địch.
Hai bên lập tức giao thủ, âm thanh chém giết không ngừng, chỉ một thoáng thiên địa đều bị chảy theo dòng huyết nhiễm thành màu đỏ.
Đúng lúc này, bốn phía lại xuất hiện một lượng lớn thích khách, những người này võ công rõ ràng cao hơn những người phía trước đó, phá tan phòng tuyến thẳng đến Hà Bảo Ngân, Võ Cảnh cùng Lê Hữu Quân không nói hai lời lập tức xuất thủ.
Đúng lúc này, những thích khách này lại như biết phân thân, một phân thành hai cuốn lấy Lê Hữu Quân cùng Võ Cảnh, một tên nhân cơ hội hướng tới Hà Bảo Ngân đánh tới.
Nhìn thích khách tới, Hà Bảo Ngân nội tâm cười lạnh, trong tay lấy Ti Tằm đã chuẩn bị tốt.
"Tới nào... Bà đây bồi ngươi..."
Ti Tằm xuất ra nhanh, chuẩn, Hà Bảo Ngân nghiêng người uyển chuyển né đòn của đối phương, tung người nhảy lên...
Đúng lúc Hà Bảo Ngân vừa kết liễu tên thích khách, phía sau truyền đến một thanh âm lo lắng.
"Cẩn thận!"
Tiếp theo, hai đạo kiếm quang sắc bén từ bên mình lướt qua, hắc y nhân trước mắt bị chém thành vài đoạn.
Trong đó một kiếm không cần phải nói, khẳng định là Lê Hữu Quân còn một kiếm khác? Nhìn lại, thì ra là Lý Mộc.
Lý Mộc hôm nay vốn là muốn tới tìm Hà Bảo Ngân bàn chuyện hợp tác. Khi đến nơi vừa lúc nhìn thấy thích khách đâm hướng Hà Bảo Ngân, không biết vì cái gì trong lòng hiện lên một tia bất an, không nói hai lời lập tức xuất thủ giết người thích khách kia tâm lý mới ổn định lại.
Lê Hữu Quân đem Hà Bảo Ngân ôm vào trong ngực cẩn thận xem xét, khẩn trương hỏi.
"Có bị thương không?"
Tuy hắn biết thân thủ Hà Bảo Ngân khá tốt, nhưng nhìn đến tình cảnh kia trong lòng vẫn không nhịn được sợ hãi, một kiếm giải quyết tất cả thích khách xung quanh, lập tức chạy vội đến trước mặt nàng.
"Ta không sao!"
Hà Bảo Ngân nhìn hắn nở nụ cười, nàng không phải hoa trong bình, người thích khách kia cũng không gây thương tổn nàng, bất quá, được hắn quan tâm như vậy cảm giác thật tốt.
"Khụ khụ!..."
Võ Cảnh nhìn hai người ôm nhau chẳng kiêng nể ai, nhịn không được nhắc nhở, các ngươi hiện tại đều là thân nam trang, muốn cay mắt chết người ta hay sao. May mắn những người vây xem đang trốn đi nếu không, ngày mai không biết người ta sẽ đồn đại những gì đâu.
Hà Bảo Ngân khẩn trương từ trong lòng Lê Hữu Quân giãy giụa thoát ra, hơi chút xấu hổ đi đến bên cạnh Lý Mộc chân thành cười nói.
"Cám ơn Lý tướng quân đã ra tay tương trợ." Tuy nàng có thể tự bảo vệ mình nhưng vẫn thực cảm tạ hắn có thể xuất thủ.
Khóe miệng Lý Mộc hơi hơi gợi lên, cười nhạt nói.
"Trang chủ... Ngươi không sao là tốt rồi."
Hắn vừa mới nói xong, Hà Bảo Ngân trước mắt liền biến mất, nhìn lại, nàng đang bị Lê Hữu Quân che ở trước. Hắn không nhịn được mà tưởng tượng ra vài chuyện, da gà bất giác nổi lên, ánh mắt hồ nghi nhìn Lê Hữu Quân.
"Xem ra lời đồn bên ngoài, Khánh Vương điện hạ không thích nữ nhân là thật..."
"Phụt... Khụ... khụ...haha..."
Võ Cảnh nghe Lý Mộc nói, thật không thể nhịn được thêm nữa, ho khan đến sặc sụa, cười chảy cả nước mắt. Lý Mộc này sao có thể thẳng thắn đến vậy... Cười chết hắn rồi.
Lê Hữu Quân sắc mặt âm trầm, nghiến răng.
"Lý tướng quân rảnh rỗi quan tâm đến bổn vương như vậy, thật khiến bổn vương hổ thẹn, chờ có dịp bổn vương rảnh rỗi nhất định sẽ mang binh đến hỏi thăm Lý tướng quân..."
Mẹ nó, đây chính là uy hiếp trắng trợn, nhưng Lý Mộc cũng chẳng sợ, hắn vẫn là dùng ánh mắt thấu hiểu, một lời khó nói hết mà nhìn Lê Hữu Quân.
Sau còn có chút đồng cảm, nói với Hà Bảo Ngân.
"Người anh em, ngươi nợ nữ nhân trong thiên hạ một lời xin lỗi..."
Hà Bảo Ngân ý vị, nén cười nhìn sắc mặt đen thùi lùi của Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân khẽ liếc nàng một cái, thầm hận không thể cắn nàng mấy cái. Đây là lần thứ hai hắn bị hiểu lầm như thế này, vô cùng hạ nhục uy phong nam nhân của hắn, nhưng cố tình hắn chẳng thể nói được gì.
Lý Mộc nhìn hai người mắt qua mày lại, càng thêm khẳng định Lê Hữu Quân thích nam nhân, hắn cùng Thập Nhất trang chủ Hồng Yến Cốc chắc chắn có gian tình, không thể sai.
Lê Hữu Quân làm mặt lạnh, nói.
"Lý tướng quân lần này đột ngột tới Đại Nam là có chuyện gì?"
Lê Hữu Quân nhìn bộ dáng của hắn trong thập phần khó chịu, nhất là cái ánh mắt quan sát trần trụi đánh giá Hà Bảo Ngân, lập tức đem hắn cùng với Hà Bảo Ngân ngăn cách, khéo léo đem Hà Bảo Ngân ngăn ở phía sau.
"Khánh Vương điện hạ không cần lo lắng, Lý mỗ chỉ là tới tìm một người."
Lý Mộc buồn cười nhìn bộ dáng của Lê Hữu Quân, trong lòng ngầm đoán hắn khẩn trương bảo vệ Hà Bảo Ngân như vậy, thầm nghĩ, ngươi bảo vệ hắn như vậy làm quái gì, lão tử cũng không có giống ngươi, bản tướng quân thích nữ nhân, không có hứng thú ngược đời 'đoạn tụ' như ngươi.
Khi bọn họ đang nói chuyện, cuộc chiến cũng kết thúc. Huỳnh Minh đi tới, cung kính bẩm báo.
"Khởi bẩm Vương gia, đối phương có ba trăm sáu mươi tám người, trừ một người sống toàn bộ đã tiêu diệt!"
Lê Hữu Quân hơi gật đầu.
"Mang hắn trở về trông coi cẩn thận."
"Dạ!"
Lúc này Hà Bảo Ngân mới thấy được thực lực của Lê Hữu Quân, bên những người này chỉ có mấy người thương vong, đối phương toàn quân lại bị diệt, chênh lệch này cũng không phải là ít.
"Đem nơi này quét sạch sẽ."
Nhìn thi thể đầy trên đất, Lê Hữu Quân nhíu mày, tuy đã chuẩn bị chu đáo, giết chết toàn bộ những người đến nhưng vẫn hủy đi lễ khai trương của nàng, sợ là hôm nay không ai dám ở lại ăn cơm.
"Ta cực kỳ cảm tạ người đã tặng cho ta đại lễ như vậy, khai trương hôm nay oanh động như vậy, Hồng Yến Cốc lại càng trở lên nổi tiếng!"
Không có một tia lo lắng, Hà Bảo Ngân cuồng vọng lại hung hãn nói, xoa dịu buồn bực của Lê Hữu Quân. Lần khai trương này bọn họ đã chuẩn bị thật lâu, sao có thể để cho việc ám sát nho nhỏ này phá hủy.
"Hiện tại ta tuyên bố, tửu lâu Hồng Yến Cốc khai trương..."
Thanh âm khí phách của Lê Hữu Quân truyền ra ngoài, cố ý thêm chút nội lực khiến cho tất cả người trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe được, tiếng vang thật lâu không tiêu tan.
Hắn đang lập uy, hơn nữa cảnh cáo những người ở nơi bí mật gần đó, có hắn ở đây đừng mơ tưởng động vào Hà Bảo Ngân dù chỉ một chút
Đường phố rất nhanh được quét sạch sẽ, vết máu cũng đã rửa sạch sẽ, trừ bỏ mùi máu tươi dày đặc trong không khí thì không chút nào nhìn ra nơi này mới vừa trải qua một hồi chém giết.
Thấy thích khách đều đã giải quyết, người trốn trong nhà cũng đi ra, bởi vì trốn kịp nên cũng không có thương vong, chẳng qua là nhiều thiên kim tiểu thư không chịu được hình ảnh đẫm máu này đã ngất đi, được cấp cứu đã tỉnh lại trở về nhà.
"Ăn cơm."
Đám người còn lại cầm trong tay dãy số bài do dự có nên đi vào ăn cơm hay không, vừa nghe thanh âm Lê Hữu Quân lập tức tiến vào.
Lúc này mọi người mới chú ý tới trang hoàng trong đại sảnh, trên sàn đặt hai hàng đá cẩm thạch làm bàn ăn, ghế tựa trải lên cái đệm thật dày.
Lại nhìn vào bên trong bị một tầng lụa mỏng ngăn cách, mơ hồ nhìn thấy bên trong là cái bàn hình tròn có thể để cho nhiều người cùng ăn, phủ lên ghế tựa là da chồn!
"Vô cùng xa hoa!"
"Thật là hoành tránh quá..."
"Hồng Yến Cốc có thể soán ngôi đệ nhất lâu rồi..."
"Đây là trang hoàng ở lầu một, lầu hai là nhã gian, từ phía dưới này có thể tưởng tượng được phía trên xa hoa như thế nào."
Nhất thời tiếng, bàn tán, nghị luận hít vào mấy hơi.
Trên bàn có đánh số tương ứng với dãy số bài, có thể căn cứ dãy số trong tay mà ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xong, tiểu nhị mặc trang phục thống nhất bắt đầu mang thức ăn lên, thời điểm mang thức ăn ra mùi hương lan tỏa khắp nơi, khiến thực khách hít vào mấy hơi, tâm tình phút chốc buông lỏng không ít.
Hà Bảo Ngân biết bọn họ bị kinh sợ, đặc biệt để cho Đường Yên phối một chén canh chứa dược bình tâm, ổn định tâm trạng.
Nàng cũng tự mình đứng ra, hào phóng mà khoát tay.
"Hôm nay tửu lâu mới khai trương, một bữa ăn này sẽ miễn phí cho một trăm thực khách đầu tiên... Mọi người cứ tự nhiên..."
Những thực khách ở lại, vừa uống canh, nghe Hà Bảo Ngân nói, hai mắt liền sáng lên. Hiện tại đã sớm quên cảnh tượng huyết tinh vừa rồi, khí thế ngất trời bắt đầu ăn.
Thấy bọn họ ăn cao hứng, thỏa mãn. Ngoài ra những người cầm dãy số bài đứng ở một bên lo lắng không thôi, hận không thể làm những người này lập tức ăn xong.
Ăn xong, một đám mãn ý tiêu sái ra ngoài, cùng những người không có dãy số bài vây xem khoe khoang mỹ vị như thế nào, trước cửa tửu lâu lại bắt đầu náo nhiệt.
So sánh với Bát Tiên lâu đối diện có vẻ dị thường vắng vẻ, ngay cả một phần mười lượng khách bình thường cũng không có, những người tới ăn đều là không lấy được dãy số bài, ngồi ở chỗ này chỉ là vì thuận tiện nhìn cảnh tượng đối diện.
Hà Lưu Ngọc cảm thấy quai hàm của chính nàng đã bị nghiến đến lệch rồi. Lê Hưng Vinh ở bên cạnh sắc mặt cũng triệt để đen xì...
(còn tiếp)
Bình luận facebook