Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chương 181
Bà Quý cười khinh bỉ: “Biết đâu là câu được ông chủ nào đó nên được dắt đến dự cũng nên!”
Trần Tiểu Như dịu dàng nói: “Con nghĩ không phải vậy đâu ạ! Chắc em ấy nhận được thiệp mời nên đến dự!”
Quý Tử Nhiên dù bằng mặt nhưng không bằng lòng với Trần Tiểu Như từ lâu, cô thích thầm người anh họ Quý Tử Khiêm của mình nhiều năm như vậy! Mới đuổi được con hồ ly Mộc Tiểu Tâm kia lại lòi ra đóa bạch liên hoa Trần Tiểu Như này rồi.
Nhìn biểu tình hiểu chuyện và điềm đạm của Trần Tiểu Như khiến cô thấy khó chịu, cô hơi lên giọng: “Chị dâu, chị giả hiền lành riết rồi não cũng bị làm giả rồi sao? Những buổi tiệc tư nhân như thế này muốn có thiệp mời dễ lắm à? Mộc Tiểu Tâm chỉ là một tiểu thư hết thời, cô ta lấy tư cách gì đến đây?”
Trần Tiểu Như bối rối nói: “Ý… ý chị không phải vậy… chị chỉ…”
Bà Quý nghiêm giọng ngắt ngang, híp mắt, trầm giọng trách Quý Tử Nhiên: “Con nói chuyện với chị dâu con kiểu gì vậy? Không biết lớn nhỏ! Mau xin lỗi chị dâu con đi! Nếu không lần sau ta không dắt con đi dự tiệc nữa đâu!”
“Dạ… Xin lỗi chị dâu…”, Quý Tử Nhiên bị mắng sinh ra tức giận, cô ả trừng trừng nhìn Mộc Tâm đang nho nhã uống rượu. Đều tại con nhỏ đó! Mỗi lần gặp con nhỏ đó đều không có chuyện gì tốt đẹp.
Thấy ánh mắt đỏ rực của Quý Tử Nhiên, Trần Tiểu Như nhếch khóe môi cười thầm, dầu đã đổ xuống, chỉ cần châm thêm một ngòi lửa thôi.
Nghĩ rồi, cô ta tỏ vẻ tự nhiên nói: “Mấy hôm trước con có thấy Tử Khiêm gửi mail gì đó cho Tiểu Tâm! Chắc là anh ấy đưa thiệp mời cho em ấy! Dù gì…”
“Cái gì? Hai người họ vẫn còn liên lạc sao?”, Quý Tử Nhiên nghe đến đó thì ngắt ngang lời Trần Tiểu Như, cô ta dùng giọng điệu nóng nảy hỏi.
Bà Quý cũng hơi bất ngờ, con trai mình trăm phương nghìn kế ly hôn với con nhỏ đó nhưng tại sao bây giờ vẫn giữ liên lạc. Chẳng lẽ nó quyến rũ con trai mình. Bà Quý đăm đăm nhìn Mộc Tâm, nó từ đâu đó mà biết được quá khứ của mình, lỡ như nó không giữ mồm giữ miệng nói ra với Tử Khiêm hay ai đó trong buổi tiệc chẳng phải danh tiếng của mình bị mất hết rồi sao? Phải tìm cách tống nó ra khỏi cái vòng thương nhân này!
Trần Tiểu Như thấy mục đích đã đạt được cô ta im lặng uống một ngụm rượu, chờ xem vở hài kịch của Mộc Tiểu Tâm.
Quý Tử Nhiên đi từng bước về phía bàn để bánh ngọt đặt xếch phía sau lưng chỗ Mộc Tâm đang ngồi. Cô ta thả từng bước nhỏ, đợi đến khi có một phục vụ bưng mâm rượu đi qua thì đưa chân một cái khiến người phục vụ vấp phải mà hất mâm rượu về phía Mộc Tâm. Bà Quý và Trần Tiểu Như làm như không thấy gì mà cầm đĩa đi lấy thức ăn.
Mộc Tâm mặc dù đang nhàn nhã nhâm nhi ly rượu nhưng vẫn luôn quan sát xung quanh. Chiếc bàn cao kiểu âu này khá thuận tiện, lúc mâm rượu bay tới, cô phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy, thuận thế nhấc một chân chống lên bụng người phục vụ kia để cậu không bị ngã đập mặt lên bàn tiệc.
Sau khi người phục vụ đứng vững, cậu ta lính quýnh nói: “Cảm ơn tiểu thư! Tôi không biết tự nhiên có người đưa chân ra nên tránh không kịp!”, cậu đưa tay cầm lấy mâm rượu.
“Không có gì! Cậu đi làm việc đi!”, khóe mắt Mộc Tâm liếc thấy Quý Tử Nhiên, nhìn biểu hiện ‘sợ người khác không biết mình làm’ của cô ta khiến Mộc Tâm hơi nhếch khóe môi.
Sự cố này khiến khá nhiều người trong buổi tiệc để ý nhưng Mộc Tâm làm như không có chuyện gì mà cầm ly rượu đỏ của mình, bước đôi chân trắng muốt thấp thoáng sau lớp vải xanh đi về phía Quý Tử Nhiên. Không nói lời nào trực tiếp đổ ly rượu lên đầu cô ta, từng dòng rượu đỏ rực chảy dọc từ mái tóc xuống chiếc váy màu ngà của cô ta.
Quý Tử Nhiên bị hành động bất ngờ của Mộc Tâm làm cho chết đứng. Mọi người xung quanh cũng bị dọa cho trợn mắt nhìn.
“Aaa! Cái con hồ ly tinh này! Mày làm cái gì vậy hả?”, sau khi kịp phản ứng lại, Quý Tử Nhiên hét toán lên, đưa tay phủi giọt rượu trên tóc và trên mặt.
Bà Quý cười khinh bỉ: “Biết đâu là câu được ông chủ nào đó nên được dắt đến dự cũng nên!”
Trần Tiểu Như dịu dàng nói: “Con nghĩ không phải vậy đâu ạ! Chắc em ấy nhận được thiệp mời nên đến dự!”
Quý Tử Nhiên dù bằng mặt nhưng không bằng lòng với Trần Tiểu Như từ lâu, cô thích thầm người anh họ Quý Tử Khiêm của mình nhiều năm như vậy! Mới đuổi được con hồ ly Mộc Tiểu Tâm kia lại lòi ra đóa bạch liên hoa Trần Tiểu Như này rồi.
Nhìn biểu tình hiểu chuyện và điềm đạm của Trần Tiểu Như khiến cô thấy khó chịu, cô hơi lên giọng: “Chị dâu, chị giả hiền lành riết rồi não cũng bị làm giả rồi sao? Những buổi tiệc tư nhân như thế này muốn có thiệp mời dễ lắm à? Mộc Tiểu Tâm chỉ là một tiểu thư hết thời, cô ta lấy tư cách gì đến đây?”
Trần Tiểu Như bối rối nói: “Ý… ý chị không phải vậy… chị chỉ…”
Bà Quý nghiêm giọng ngắt ngang, híp mắt, trầm giọng trách Quý Tử Nhiên: “Con nói chuyện với chị dâu con kiểu gì vậy? Không biết lớn nhỏ! Mau xin lỗi chị dâu con đi! Nếu không lần sau ta không dắt con đi dự tiệc nữa đâu!”
“Dạ… Xin lỗi chị dâu…”, Quý Tử Nhiên bị mắng sinh ra tức giận, cô ả trừng trừng nhìn Mộc Tâm đang nho nhã uống rượu. Đều tại con nhỏ đó! Mỗi lần gặp con nhỏ đó đều không có chuyện gì tốt đẹp.
Thấy ánh mắt đỏ rực của Quý Tử Nhiên, Trần Tiểu Như nhếch khóe môi cười thầm, dầu đã đổ xuống, chỉ cần châm thêm một ngòi lửa thôi.
Nghĩ rồi, cô ta tỏ vẻ tự nhiên nói: “Mấy hôm trước con có thấy Tử Khiêm gửi mail gì đó cho Tiểu Tâm! Chắc là anh ấy đưa thiệp mời cho em ấy! Dù gì…”
“Cái gì? Hai người họ vẫn còn liên lạc sao?”, Quý Tử Nhiên nghe đến đó thì ngắt ngang lời Trần Tiểu Như, cô ta dùng giọng điệu nóng nảy hỏi.
Bà Quý cũng hơi bất ngờ, con trai mình trăm phương nghìn kế ly hôn với con nhỏ đó nhưng tại sao bây giờ vẫn giữ liên lạc. Chẳng lẽ nó quyến rũ con trai mình. Bà Quý đăm đăm nhìn Mộc Tâm, nó từ đâu đó mà biết được quá khứ của mình, lỡ như nó không giữ mồm giữ miệng nói ra với Tử Khiêm hay ai đó trong buổi tiệc chẳng phải danh tiếng của mình bị mất hết rồi sao? Phải tìm cách tống nó ra khỏi cái vòng thương nhân này!
Trần Tiểu Như thấy mục đích đã đạt được cô ta im lặng uống một ngụm rượu, chờ xem vở hài kịch của Mộc Tiểu Tâm.
Quý Tử Nhiên đi từng bước về phía bàn để bánh ngọt đặt xếch phía sau lưng chỗ Mộc Tâm đang ngồi. Cô ta thả từng bước nhỏ, đợi đến khi có một phục vụ bưng mâm rượu đi qua thì đưa chân một cái khiến người phục vụ vấp phải mà hất mâm rượu về phía Mộc Tâm. Bà Quý và Trần Tiểu Như làm như không thấy gì mà cầm đĩa đi lấy thức ăn.
Mộc Tâm mặc dù đang nhàn nhã nhâm nhi ly rượu nhưng vẫn luôn quan sát xung quanh. Chiếc bàn cao kiểu âu này khá thuận tiện, lúc mâm rượu bay tới, cô phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy, thuận thế nhấc một chân chống lên bụng người phục vụ kia để cậu không bị ngã đập mặt lên bàn tiệc.
Sau khi người phục vụ đứng vững, cậu ta lính quýnh nói: “Cảm ơn tiểu thư! Tôi không biết tự nhiên có người đưa chân ra nên tránh không kịp!”, cậu đưa tay cầm lấy mâm rượu.
“Không có gì! Cậu đi làm việc đi!”, khóe mắt Mộc Tâm liếc thấy Quý Tử Nhiên, nhìn biểu hiện ‘sợ người khác không biết mình làm’ của cô ta khiến Mộc Tâm hơi nhếch khóe môi.
Sự cố này khiến khá nhiều người trong buổi tiệc để ý nhưng Mộc Tâm làm như không có chuyện gì mà cầm ly rượu đỏ của mình, bước đôi chân trắng muốt thấp thoáng sau lớp vải xanh đi về phía Quý Tử Nhiên. Không nói lời nào trực tiếp đổ ly rượu lên đầu cô ta, từng dòng rượu đỏ rực chảy dọc từ mái tóc xuống chiếc váy màu ngà của cô ta.
Quý Tử Nhiên bị hành động bất ngờ của Mộc Tâm làm cho chết đứng. Mọi người xung quanh cũng bị dọa cho trợn mắt nhìn.
“Aaa! Cái con hồ ly tinh này! Mày làm cái gì vậy hả?”, sau khi kịp phản ứng lại, Quý Tử Nhiên hét toán lên, đưa tay phủi giọt rượu trên tóc và trên mặt.
Bình luận facebook