Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Chương 183
Cô ta thấy Mộc Tâm đang thao tác trên điện thoại, sợ lời cô nói là thật, liền đưa tay định giật lấy điện thoại của cô nhưng bị cô nhanh hơn một bước giấu ra sau: “Cô Quý, cô chột dạ sao?”
Hành động của Quý Tử Nhiên rơi vào mắt những người trong buổi tiệc khiến họ rõ ràng sự việc: “Vậy mà nói trả thù! Tôi thấy ai trả thù ai còn chưa biết!”
Trần Tiểu Như bây giờ tức muốn nổ lửa, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu mà! Mới xoay chuyển được một chút đã bị con nhỏ ngu này phá hoại rồi!
Quý Tử Nhiên đi lại, thấy cảnh này thì đi lên che chở hai người Tử Nhiên và Tiểu Như ra sau lưng, nhíu mày kiếm nhìn Mộc Tâm: “Mộc Tiểu Tâm, cô có gì thì cứ nhằm vào tôi! Đừng ức hiếp những người xung quanh tôi!”
Lúc này Lâm Đình Phong cũng dẫn đứa nhóc con đi vệ sinh xong, anh vừa đi ra sảnh đã nghe mọi người bàn tán này nọ, nhìn về phía đám đông, thấy Mộc Tâm đang đứng ở giữa, trên đất đầy vết rượu vàng vàng đỏ đỏ. Anh vẫn dắt tay đứa bé, giẫm đôi giày da đi về phía Mộc Tâm. Câu nói của Quý Tử Khiêm đúng lúc lọt vào tai anh khiến khí tức quanh người anh tụt hẳn mười độ, anh cất giọng trầm thấp: “Quý tổng nói vậy là có ý gì? Là ai ức hiếp ai đây?”, anh để đứa bé đứng sau lưng mình, đưa tay ôm lấy eo Mộc Tâm, nhìn thẳng vào mắt Quý Tử Khiêm.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Phong Phong, em lại gây chuyện rồi.”
Anh hạ thấp tông giọng, nói nhỏ với cô: “Không sao, em thích thì cứ gây chuyện cho anh!”
Nghe lời anh nói, trên mặt Mộc Tâm hiện lên ý cười dịu dàng, có boss chống lưng thật oách nha!
Thấy hai người họ thầm thì với nhau, trong lòng Quý Tử Khiêm chợt dấy lên chút cảm xúc khó hiểu, anh trầm trầm, nói: “Lâm tổng, nhìn thư ký của anh và em gái tôi đi! Xem ai ức hiếp ai?”
Lâm Đình Phong không thèm liếc mắt một cái, lạnh giọng, đáp: “Quý tổng nói vậy là không phải rồi! Em gái anh hại người không được, ngược lại hại mình! Liên quan gì đến bạn gái tôi?”
Hai chữ “Bạn gái” rơi vào tai Quý Tử Khiêm không hiểu sao đặc biệt rất khó nghe, anh ta nhíu chặt mày kiếm: “Nhưng em ấy nói là không có cố ý.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Quý tổng là người làm ăn nên chắc cũng hiểu rõ, lời nói làm sao có thể tin được chứ?”, Lâm Đình Phong nhếch khóe môi, hỏi xoáy lại.
Trần Gia Thành vừa nghe một cuộc điện thoại của chi nhánh bên Mỹ, anh từ ban công đi vào thì thấy cảnh tượng xôn xao, anh xuyên qua đám người, ánh mắt nhìn thấy hai bên đang đôi co, anh cất tiếng hỏi: “Mọi người có chuyện gì vậy?”
Trần Tiểu Như đứng nép sau lưng Quý Tử Khiêm từ nảy đến giờ, lúc này cô ta mới lên tiếng, nói: “Anh Thành, không hiểu sao lúc nảy Tiểu Tâm đột nhiên đổ rượu lên người của Nhiên Nhiên, còn bảo em ấy muốn hại cô ấy trước nữa!”
Trần Gia Thành không đáp lại lời cô ta, quay qua nhìn Mộc Tâm, ôn nhu hỏi: “Tiểu Tâm, em không bị sao chứ?”
Mộc Tâm mỉm cười, lắc đầu nhẹ tỏ ý mình không sao, rồi dịu giọng nói: “Gia Thành, gây chuyện trong buổi sinh nhật của anh như thế thật là tôi không phải phép rồi!”
Trần Gia Thành cười: “Không sao”, anh dùng khẩu hình nói với cô, “Nhộn nhịp biết bao!”
Câu trả lời của anh khiến cô buồn cười, cô không biết là ‘người chơi hệ dịu dàng’ như anh mà cũng có giây phút nổi hứng như vậy.
Thấy Trần Gia Thành lơ mình mà hỏi thăm Mộc Tiểu Tâm, Trần Tiểu Như siết chặt nắm tay, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và đố kỵ mãnh liệt.
Quý Tử Khiêm quan sát sự giao tiếp tự nhiên lại có vài phần thân mật của Mộc Tâm và Trần Gia Thành, trong lòng bất chợt dấy lên suy nghĩ ‘cô gái nhỏ lẽo đẽo theo sau mình luôn miệng gọi anh Khiêm giờ đã tỏa sáng rực rỡ và được nhiều người vây quanh như vậy rồi’. Cảm xúc không tên nào đó như đang muốn nói rằng anh đã đánh mất một thứ rất quan trọng.
Cô ta thấy Mộc Tâm đang thao tác trên điện thoại, sợ lời cô nói là thật, liền đưa tay định giật lấy điện thoại của cô nhưng bị cô nhanh hơn một bước giấu ra sau: “Cô Quý, cô chột dạ sao?”
Hành động của Quý Tử Nhiên rơi vào mắt những người trong buổi tiệc khiến họ rõ ràng sự việc: “Vậy mà nói trả thù! Tôi thấy ai trả thù ai còn chưa biết!”
Trần Tiểu Như bây giờ tức muốn nổ lửa, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu mà! Mới xoay chuyển được một chút đã bị con nhỏ ngu này phá hoại rồi!
Quý Tử Nhiên đi lại, thấy cảnh này thì đi lên che chở hai người Tử Nhiên và Tiểu Như ra sau lưng, nhíu mày kiếm nhìn Mộc Tâm: “Mộc Tiểu Tâm, cô có gì thì cứ nhằm vào tôi! Đừng ức hiếp những người xung quanh tôi!”
Lúc này Lâm Đình Phong cũng dẫn đứa nhóc con đi vệ sinh xong, anh vừa đi ra sảnh đã nghe mọi người bàn tán này nọ, nhìn về phía đám đông, thấy Mộc Tâm đang đứng ở giữa, trên đất đầy vết rượu vàng vàng đỏ đỏ. Anh vẫn dắt tay đứa bé, giẫm đôi giày da đi về phía Mộc Tâm. Câu nói của Quý Tử Khiêm đúng lúc lọt vào tai anh khiến khí tức quanh người anh tụt hẳn mười độ, anh cất giọng trầm thấp: “Quý tổng nói vậy là có ý gì? Là ai ức hiếp ai đây?”, anh để đứa bé đứng sau lưng mình, đưa tay ôm lấy eo Mộc Tâm, nhìn thẳng vào mắt Quý Tử Khiêm.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Phong Phong, em lại gây chuyện rồi.”
Anh hạ thấp tông giọng, nói nhỏ với cô: “Không sao, em thích thì cứ gây chuyện cho anh!”
Nghe lời anh nói, trên mặt Mộc Tâm hiện lên ý cười dịu dàng, có boss chống lưng thật oách nha!
Thấy hai người họ thầm thì với nhau, trong lòng Quý Tử Khiêm chợt dấy lên chút cảm xúc khó hiểu, anh trầm trầm, nói: “Lâm tổng, nhìn thư ký của anh và em gái tôi đi! Xem ai ức hiếp ai?”
Lâm Đình Phong không thèm liếc mắt một cái, lạnh giọng, đáp: “Quý tổng nói vậy là không phải rồi! Em gái anh hại người không được, ngược lại hại mình! Liên quan gì đến bạn gái tôi?”
Hai chữ “Bạn gái” rơi vào tai Quý Tử Khiêm không hiểu sao đặc biệt rất khó nghe, anh ta nhíu chặt mày kiếm: “Nhưng em ấy nói là không có cố ý.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Quý tổng là người làm ăn nên chắc cũng hiểu rõ, lời nói làm sao có thể tin được chứ?”, Lâm Đình Phong nhếch khóe môi, hỏi xoáy lại.
Trần Gia Thành vừa nghe một cuộc điện thoại của chi nhánh bên Mỹ, anh từ ban công đi vào thì thấy cảnh tượng xôn xao, anh xuyên qua đám người, ánh mắt nhìn thấy hai bên đang đôi co, anh cất tiếng hỏi: “Mọi người có chuyện gì vậy?”
Trần Tiểu Như đứng nép sau lưng Quý Tử Khiêm từ nảy đến giờ, lúc này cô ta mới lên tiếng, nói: “Anh Thành, không hiểu sao lúc nảy Tiểu Tâm đột nhiên đổ rượu lên người của Nhiên Nhiên, còn bảo em ấy muốn hại cô ấy trước nữa!”
Trần Gia Thành không đáp lại lời cô ta, quay qua nhìn Mộc Tâm, ôn nhu hỏi: “Tiểu Tâm, em không bị sao chứ?”
Mộc Tâm mỉm cười, lắc đầu nhẹ tỏ ý mình không sao, rồi dịu giọng nói: “Gia Thành, gây chuyện trong buổi sinh nhật của anh như thế thật là tôi không phải phép rồi!”
Trần Gia Thành cười: “Không sao”, anh dùng khẩu hình nói với cô, “Nhộn nhịp biết bao!”
Câu trả lời của anh khiến cô buồn cười, cô không biết là ‘người chơi hệ dịu dàng’ như anh mà cũng có giây phút nổi hứng như vậy.
Thấy Trần Gia Thành lơ mình mà hỏi thăm Mộc Tiểu Tâm, Trần Tiểu Như siết chặt nắm tay, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và đố kỵ mãnh liệt.
Quý Tử Khiêm quan sát sự giao tiếp tự nhiên lại có vài phần thân mật của Mộc Tâm và Trần Gia Thành, trong lòng bất chợt dấy lên suy nghĩ ‘cô gái nhỏ lẽo đẽo theo sau mình luôn miệng gọi anh Khiêm giờ đã tỏa sáng rực rỡ và được nhiều người vây quanh như vậy rồi’. Cảm xúc không tên nào đó như đang muốn nói rằng anh đã đánh mất một thứ rất quan trọng.
Bình luận facebook