Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Mị lực của Trình Diệu Vi
Đáy mắt Tư Tử Phàm dao động chốc lát. Trình Diệu Vi không chờ nữa, đẩy anh sang ghế bên cạnh phụ lái, còn mình xông vào cầm lấy vô lăng, khí thế áp bức.
“Nhanh lên! Đeo dây an toàn vào!” Trình Diệu Vi nạt trong khi Tư Tử Phàm còn chưa kịp định hình chuyện đang xảy ra, bản thân anh đang bị cô vợ nhỏ chỉ đạo, bản thân lại thụ động nghe theo.
Vút! Chiếc xe vụt lao đi, phóng lên trên vỉa hè cua một cú tuyệt đẹp. Tư Tử Phàm tái mặt.
“Cô điên rồi! Đó là vỉa hè đó!”
“Bây giờ đến lượt anh im lặng đi! Nếu không phóng lên đó, đến mùa quýt anh cũng không thể tới viện được!” Trình Diệu Vi nghiến răng nói, ánh mắt không nhìn Tư Tử Phàm mà chăm chú dõi theo từng dòng xe cộ nối nhau và phán đoán.
“Cô…” Tử Phàm tức đến mức nói không thành tiếng.
Trình Diệu Lan ngồi phía sau chỉ biết kinh hoàng nhìn Trình Diệu Vi vì suy cho cùng tính mạng cô ta cũng nằm phía sau tay lái của Trình Diệu Vi rồi. Cô ta im thin thít nhất thời chưa dám phân tâm người lái xe.
“Yên tâm đi! Đảm bảo tôi sẽ đưa bà tới viện trong hai mươi phút. Nếu tôi thành công, anh phải cho tôi thẻ ngân hàng của anh.” Trình Diệu Vi chắc chắn thỏa thuận, mắt vẫn không nhìn sang bên Tử Phàm.
Trong khoảnh khắc này, Tư Tử Phàm kinh động, dường như anh đang thấy một người phụ nữ khác, một Trình Diệu Vi khác hoàn toàn với vợ mình trước đây.
Vút! Trình Diệu Vi đạp chân ga. Chiếc xe lao vút, băng qua mấy ngã tư nhưng vẫn êm như không, tay lái rất chắc, tốc độ như chớp nhưng ổn định. Khuôn mặt Trình Diệu Vi lạnh như tiền, nhưng soi kỹ lại thấy chút hưởng thụ.
“Trời ạ!” Trình Diệu Lan nhịn không nổi mà thốt lên.
Tư Tử Phàm nuốt khan xuống. Hàng mớ câu hỏi cứ thế nối nhau ở trong đầu anh mà anh không biết phải hỏi gì, bao tự quặn cả lên.
“Trình Diệu Vi, chị vừa vượt đèn đỏ đó, lỡ như có ai đó phi ra, chúng ta đều…” Trình Diệu Lan lắp bắp.
“Im miệng! Đừng làm tôi phân tâm!” Trình Diệu Vi quát.
Diệu Lan nín bặt quay sang phía Tư Tử Phàm chờ đợi sự đồng tình của anh nhưng ngoài việc im lặng nhìn từng hành động trên ghế lái của Trình Diệu Vi thì Tư Tử Phàm không biết làm gì khác.
Trong xe lúc này mọi người đều giữ im lặng không dám lên tiếng.
Đúng chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe đã phi tới cổng bệnh viện, bất chấp mọi thứ, Trình Diệu Vi lái một lèo vào trước sảnh cấp cứu. Thật may bác sĩ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chờ bà nội của Tư Tử Phàm nhờ thông báo trước đó.
“Khẩn trương lên! Bật tình huống khẩn cấp!” Tiếng bác sĩ bắc loa chỉ đạo.
Tư Tử Phàm chạy theo xe cấp cứu cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Lúc này anh quay người nhìn ra thì thấy Trình Diệu Vi đã ở ngay cạnh mình, mặt hồng lên vì chạy vội.
“Này! Trả cho anh!” Trình Diệu Vi ném chìa khóa xe lại cho Tư Tử Phàm, ngó vào bên trong rồi nghĩ sao lại vỗ vai Tư Tử Phàm một cái an ủi.
“Đừng lo lắng, chúng ta mất có mười lăm phút qua viện thôi, bà sẽ không sao đâu.”
Tư Tử Phàm quay ra nhìn Trình Diệu Vi, cô gật gù rồi ngồi xuống ghế chờ. Mặc dù hoàn thành xong nhiệm vụ nhưng nếu đòi thẻ ngân hàng của nam chính lúc này Trình Diệu Vi vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Anh Tử Phàm, anh đừng lo lắng quá… Bà phúc lớn mạng lớn sẽ ổn ngay thôi!” Là Trình Diệu Lan lên tiếng, cô ta dường như không muốn để Trình Diệu Vi chiếm hết cảm tình.
Trình Diệu Vi bĩu môi một tiếng, khó chịu trong lòng.
“Nhảm shit. Lúc không cho người ta đưa đi thì đòi quy trách nhiệm, lúc đưa người đến được đúng giờ thì lại vuốt đuôi nói bà nội phúc lớn mạng lớn. Đúng là nữ phụ trà xanh, muốn đấm thật đấy.”
Trình Diệu Vi bẻ khớp ngón tay. Cô ngó đồng hồ, thấy thời gian càng lúc càng muộn mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì đâm sốt ruột. Cô lại đứng lên ngó vào bên trong phòng cấp cứu nhưng chẳng thấy gì, thất vọng lại về chỗ cũ ngồi chờ đợi.
Cạch! Tiếng cửa mở vang lên.
Tư Tử Phàm vội vã chạy tới. Bác sĩ tháo khẩu trang thông báo:
“Cậu Tư! Lão phu nhân đã không sao rồi! Thật may là cậu đã đưa bà cụ tới kịp, chậm một chút nữa thì…”
Tư Tử Phàm và Trình Diệu Vi không nhịn được mà thở phào một cái. Khuôn mặt Trình Diệu Vi hớn hở ra mặt. Một phần cô lo cho bà nội, phần vì nếu bà không sao, cô cũng có thể lấy thẻ ngân hàng đi.
“Phù! Tốt quá rồi! Cảm ơn bác sĩ!” Trình Diệu Vi nhanh nhảu nói. Đôi mắt long lanh, lấp lánh y như những vì sao.
Tư Tử Phàm quay người nhìn cô, trong lòng cảm kích. Nhìn vào đôi mắt linh lợi kia, lòng anh có chút đổi khác.
Bác sĩ rời đi, Trình Diệu Vi vội vã chạy tới trước mặt Tư Tử Phàm, chìa bàn tay của mình, tinh quái nói:
“Bây giờ ổn rồi, anh thực hiện cam kết đi!”
Tư Tử Phàm nhíu mày một cái, khóe môi hơi cong lên. Anh rút ra từ trong ví một chiếc thẻ, đặt vào tay Trình Diệu Vi.
“Nhanh lên! Đeo dây an toàn vào!” Trình Diệu Vi nạt trong khi Tư Tử Phàm còn chưa kịp định hình chuyện đang xảy ra, bản thân anh đang bị cô vợ nhỏ chỉ đạo, bản thân lại thụ động nghe theo.
Vút! Chiếc xe vụt lao đi, phóng lên trên vỉa hè cua một cú tuyệt đẹp. Tư Tử Phàm tái mặt.
“Cô điên rồi! Đó là vỉa hè đó!”
“Bây giờ đến lượt anh im lặng đi! Nếu không phóng lên đó, đến mùa quýt anh cũng không thể tới viện được!” Trình Diệu Vi nghiến răng nói, ánh mắt không nhìn Tư Tử Phàm mà chăm chú dõi theo từng dòng xe cộ nối nhau và phán đoán.
“Cô…” Tử Phàm tức đến mức nói không thành tiếng.
Trình Diệu Lan ngồi phía sau chỉ biết kinh hoàng nhìn Trình Diệu Vi vì suy cho cùng tính mạng cô ta cũng nằm phía sau tay lái của Trình Diệu Vi rồi. Cô ta im thin thít nhất thời chưa dám phân tâm người lái xe.
“Yên tâm đi! Đảm bảo tôi sẽ đưa bà tới viện trong hai mươi phút. Nếu tôi thành công, anh phải cho tôi thẻ ngân hàng của anh.” Trình Diệu Vi chắc chắn thỏa thuận, mắt vẫn không nhìn sang bên Tử Phàm.
Trong khoảnh khắc này, Tư Tử Phàm kinh động, dường như anh đang thấy một người phụ nữ khác, một Trình Diệu Vi khác hoàn toàn với vợ mình trước đây.
Vút! Trình Diệu Vi đạp chân ga. Chiếc xe lao vút, băng qua mấy ngã tư nhưng vẫn êm như không, tay lái rất chắc, tốc độ như chớp nhưng ổn định. Khuôn mặt Trình Diệu Vi lạnh như tiền, nhưng soi kỹ lại thấy chút hưởng thụ.
“Trời ạ!” Trình Diệu Lan nhịn không nổi mà thốt lên.
Tư Tử Phàm nuốt khan xuống. Hàng mớ câu hỏi cứ thế nối nhau ở trong đầu anh mà anh không biết phải hỏi gì, bao tự quặn cả lên.
“Trình Diệu Vi, chị vừa vượt đèn đỏ đó, lỡ như có ai đó phi ra, chúng ta đều…” Trình Diệu Lan lắp bắp.
“Im miệng! Đừng làm tôi phân tâm!” Trình Diệu Vi quát.
Diệu Lan nín bặt quay sang phía Tư Tử Phàm chờ đợi sự đồng tình của anh nhưng ngoài việc im lặng nhìn từng hành động trên ghế lái của Trình Diệu Vi thì Tư Tử Phàm không biết làm gì khác.
Trong xe lúc này mọi người đều giữ im lặng không dám lên tiếng.
Đúng chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe đã phi tới cổng bệnh viện, bất chấp mọi thứ, Trình Diệu Vi lái một lèo vào trước sảnh cấp cứu. Thật may bác sĩ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chờ bà nội của Tư Tử Phàm nhờ thông báo trước đó.
“Khẩn trương lên! Bật tình huống khẩn cấp!” Tiếng bác sĩ bắc loa chỉ đạo.
Tư Tử Phàm chạy theo xe cấp cứu cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Lúc này anh quay người nhìn ra thì thấy Trình Diệu Vi đã ở ngay cạnh mình, mặt hồng lên vì chạy vội.
“Này! Trả cho anh!” Trình Diệu Vi ném chìa khóa xe lại cho Tư Tử Phàm, ngó vào bên trong rồi nghĩ sao lại vỗ vai Tư Tử Phàm một cái an ủi.
“Đừng lo lắng, chúng ta mất có mười lăm phút qua viện thôi, bà sẽ không sao đâu.”
Tư Tử Phàm quay ra nhìn Trình Diệu Vi, cô gật gù rồi ngồi xuống ghế chờ. Mặc dù hoàn thành xong nhiệm vụ nhưng nếu đòi thẻ ngân hàng của nam chính lúc này Trình Diệu Vi vẫn cảm thấy không ổn lắm.
“Anh Tử Phàm, anh đừng lo lắng quá… Bà phúc lớn mạng lớn sẽ ổn ngay thôi!” Là Trình Diệu Lan lên tiếng, cô ta dường như không muốn để Trình Diệu Vi chiếm hết cảm tình.
Trình Diệu Vi bĩu môi một tiếng, khó chịu trong lòng.
“Nhảm shit. Lúc không cho người ta đưa đi thì đòi quy trách nhiệm, lúc đưa người đến được đúng giờ thì lại vuốt đuôi nói bà nội phúc lớn mạng lớn. Đúng là nữ phụ trà xanh, muốn đấm thật đấy.”
Trình Diệu Vi bẻ khớp ngón tay. Cô ngó đồng hồ, thấy thời gian càng lúc càng muộn mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì đâm sốt ruột. Cô lại đứng lên ngó vào bên trong phòng cấp cứu nhưng chẳng thấy gì, thất vọng lại về chỗ cũ ngồi chờ đợi.
Cạch! Tiếng cửa mở vang lên.
Tư Tử Phàm vội vã chạy tới. Bác sĩ tháo khẩu trang thông báo:
“Cậu Tư! Lão phu nhân đã không sao rồi! Thật may là cậu đã đưa bà cụ tới kịp, chậm một chút nữa thì…”
Tư Tử Phàm và Trình Diệu Vi không nhịn được mà thở phào một cái. Khuôn mặt Trình Diệu Vi hớn hở ra mặt. Một phần cô lo cho bà nội, phần vì nếu bà không sao, cô cũng có thể lấy thẻ ngân hàng đi.
“Phù! Tốt quá rồi! Cảm ơn bác sĩ!” Trình Diệu Vi nhanh nhảu nói. Đôi mắt long lanh, lấp lánh y như những vì sao.
Tư Tử Phàm quay người nhìn cô, trong lòng cảm kích. Nhìn vào đôi mắt linh lợi kia, lòng anh có chút đổi khác.
Bác sĩ rời đi, Trình Diệu Vi vội vã chạy tới trước mặt Tư Tử Phàm, chìa bàn tay của mình, tinh quái nói:
“Bây giờ ổn rồi, anh thực hiện cam kết đi!”
Tư Tử Phàm nhíu mày một cái, khóe môi hơi cong lên. Anh rút ra từ trong ví một chiếc thẻ, đặt vào tay Trình Diệu Vi.
Bình luận facebook