Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Cứu người quan trọng
“Cô lẩm bẩm cái gì vậy?” Tư Tử Phàm thấy cô nói chuyện một mình thì ngó đầu vào kì lạ hỏi.
“Hừm… Tóm lại anh có cho tôi thẻ tín dụng của anh hay không?”
“Thái độ của cô là sao vậy?”
“Đồ kẹt xỉ, chỉ là một tấm thẻ thôi mà!” Trình Diệu Vi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với Tư Tử Phàm. Cô giận dữ đòi hỏi.
Thấy thái độ của cô thay đổi, Tư Tử Phàm cũng đâm bực bội, lại siết lấy tay Diệu Vi, trừng mắt lên muốn đe dọa.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đồ ác ôn! Buông ra!”
Trình Diệu Vi mắng Tư Tử Phàm không thương tiếc, cứ thế chống đối anh. Lúc này cô mới ý thức được rằng thực hiện nhiệm vụ hệ thống giao cho thật không dễ dàng. Tên nam chính Tư Tử Phàm này thật sự khó xơi, đã vậy bên cạnh anh ta lúc nào cũng có nữ phụ đáng ghét Trình Diệu Lan quạt gió thổi lửa.
“Cô còn muốn ngang bướng nữa không? Khôn hồn thì ở yên trong phòng cho tôi! Đừng có nghĩ ra bất cứ trò quỷ nào làm loạn căn nhà này!”
“Cậu chủ! Không ổn rồi! Lão phu nhân đổ lên cơn đau tim!”
Tất cả mọi người đều kinh hoàng nín bặt không dám lôi thôi trước thông tin này. Lão phu nhân là bà nội của Tư Tử Phàm, sống cùng với anh tại biệt thự, cũng là một người cực kỳ quan trọng với anh. Bà cụ mắc bệnh tim cũng đã một thời gian, mỗi lần tái diễn tình trạng bệnh thì đều nghiêm trọng.
“Gọi bác sĩ mau lên!” Tư Tử Phàm giật mình buông tay Trình Diệu Vi. Anh quay lại phía người làm hấp tấp gắt gỏng.
“Bác sĩ gia đình phải ba mươi phút nữa mới đến, tình hình nghiêm trọng nên đi viện được là tốt nhất.” Người làm nuốt khan xuống thông báo nhanh.
Tư Tử Phàm lao ra, bộ dạng khẩn trương:
“Vậy đi viện!”
“Nhưng bây giờ tắc đường lắm thưa cậu chủ, muốn đến viện phải mất một tiếng, như vậy sợ không kịp.”
Tư Tử Phàm đâm bối rối. Anh liền đứng lại phân vân. Trình Diệu Lan thấy thế liền xen vào:
“Anh Tử Phàm! Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng của bà nội anh được, ngộ nhỡ tắc đường lâu… Tốt nhất hãy ở nhà và chờ bác sĩ gia đình tới.”
“Từ đây tới viện bao xa?” Trình Diệu Vi tóm lấy một người làm rồi lên tiếng hỏi.
“Nếu không tắc đường thì là bốn mươi phút, tắc đường thì khó nói lắm!”
“Vậy đi viện thôi! Còn chần chừ làm gì?”
“Không được! Như thế quá mạo hiểm nếu tắc đường. Bác sĩ đang tới rồi.”
“Bác sĩ thì không tắc đường à? Cái nào cũng có rủi ro như nhau! Thậm chí giữ ở nhà còn rủi ro hơn.” Trình Diệu Vi phản bác lời Trình Diệu Lan ngay lập tức. Tính mạng người già không nói trước được, bác sĩ có giỏi bao nhiêu mà không có thiết bị y tế hiện đại cần thiết cũng vẫn buộc cần đưa người đi viện.
“Tắc đường, chị có hiểu không hả? Chị có chịu được trách nhiệm không?”
“Trách nhiệm cái gì chứ? Tính mạng con người mới là quan trọng, ở đó mà trách nhiệm với không.” Trình Diệu Vi bực bội. Cô quay sang phía Tư Tử Phàm, lần nữa thuyết phục:
“Theo tôi nên đi viện. Tình huống cấp bách, ở nhà cũng không có thiết bị y tế cần thiết. Chờ đợi bác sĩ gia đình đã mất ba mươi phút, cuối cùng không thể xử lý được ở nhà lại đi viện thì sẽ lỡ mất thời điểm cấp cứu vàng. Chúng ta không thể phân vân được! Quyết nhanh đi!” Tiếng Trình Diệu Vi dứt khoát, đôi mắt long lanh cương nghị nhìn Tư Tử Phàm.
Trong khoảnh khắc này Tư Tử phàm có thể nhìn thấy sự chân thành hiện ra từ đáy mắt cô dành cho bà nội mình. Anh giật mình đối diện với cô. Anh chưa bao giờ thấy khó xử như vậy.
“Ngộ nhỡ kẹt xe!”
“Kẹt xe con mẹ nhà anh! Tôi cam đoan hai mươi phút sẽ đưa được bà anh đến viện. Đừng ở đó mà phân vân nữa!” Trình Diệu Vi dứt khoát kéo Tư Tử Phàm rời đi. Trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ.
Trình Diệu Lan xông tới, dang hai tay chắn trước Tư Tử Phàm, nói như muốn khóc:
“Anh Tử Phàm, nếu nghe chị ta, tắc đường không đến được viện vậy thì bà phải làm sao? Anh sẽ hối hận.”
“Phỉ phui cái mồm nhà cô! Cô không ở đây lằng nhằng thì tôi đã đưa người đi lâu rồi!” Trình Diệu Vi túm lấy tay Diệu Lan đẩy ra, ánh mắt trân trân nhìn đối phương lại quay sang phía Tư Tử Phàm.
“Được! Nếu các người cần một người dám đứng ra chịu trách nhiệm thì tôi sẽ cam đoan, hai mươi phút sau mà tôi không đưa được bà nội anh tới viện anh muốn làm gì tôi cũng được. Đối với người bị bệnh tim thì một phút một giây cũng là cơ hội sống!”
Trình Diệu Vi ngang bướng chốt lại. Tâm tư Tư Tử Phàm dao động rồi. Anh đang định nói gì đó thì tiếng gấp gáp lại vang lên:
“Không ổn rồi! Lão phu nhân đã tím tái hết cả môi lại, nếu không đi ngay viện thì không kịp mất.”
“Đi!” Tư Tử Phàm phóng ra, theo sau là Trình Diệu Vi và Trình Diệu Lan.
Nhà họ Tư bị một phen náo loạn. Trình Diệu Vi liếc nhanh qua bãi cỏ, nhận thấy chiếc xe thể thao của Tư Tử Phàm đậu ở đó, lập tức nảy ra ý định.
“Hừm… Tóm lại anh có cho tôi thẻ tín dụng của anh hay không?”
“Thái độ của cô là sao vậy?”
“Đồ kẹt xỉ, chỉ là một tấm thẻ thôi mà!” Trình Diệu Vi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với Tư Tử Phàm. Cô giận dữ đòi hỏi.
Thấy thái độ của cô thay đổi, Tư Tử Phàm cũng đâm bực bội, lại siết lấy tay Diệu Vi, trừng mắt lên muốn đe dọa.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đồ ác ôn! Buông ra!”
Trình Diệu Vi mắng Tư Tử Phàm không thương tiếc, cứ thế chống đối anh. Lúc này cô mới ý thức được rằng thực hiện nhiệm vụ hệ thống giao cho thật không dễ dàng. Tên nam chính Tư Tử Phàm này thật sự khó xơi, đã vậy bên cạnh anh ta lúc nào cũng có nữ phụ đáng ghét Trình Diệu Lan quạt gió thổi lửa.
“Cô còn muốn ngang bướng nữa không? Khôn hồn thì ở yên trong phòng cho tôi! Đừng có nghĩ ra bất cứ trò quỷ nào làm loạn căn nhà này!”
“Cậu chủ! Không ổn rồi! Lão phu nhân đổ lên cơn đau tim!”
Tất cả mọi người đều kinh hoàng nín bặt không dám lôi thôi trước thông tin này. Lão phu nhân là bà nội của Tư Tử Phàm, sống cùng với anh tại biệt thự, cũng là một người cực kỳ quan trọng với anh. Bà cụ mắc bệnh tim cũng đã một thời gian, mỗi lần tái diễn tình trạng bệnh thì đều nghiêm trọng.
“Gọi bác sĩ mau lên!” Tư Tử Phàm giật mình buông tay Trình Diệu Vi. Anh quay lại phía người làm hấp tấp gắt gỏng.
“Bác sĩ gia đình phải ba mươi phút nữa mới đến, tình hình nghiêm trọng nên đi viện được là tốt nhất.” Người làm nuốt khan xuống thông báo nhanh.
Tư Tử Phàm lao ra, bộ dạng khẩn trương:
“Vậy đi viện!”
“Nhưng bây giờ tắc đường lắm thưa cậu chủ, muốn đến viện phải mất một tiếng, như vậy sợ không kịp.”
Tư Tử Phàm đâm bối rối. Anh liền đứng lại phân vân. Trình Diệu Lan thấy thế liền xen vào:
“Anh Tử Phàm! Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng của bà nội anh được, ngộ nhỡ tắc đường lâu… Tốt nhất hãy ở nhà và chờ bác sĩ gia đình tới.”
“Từ đây tới viện bao xa?” Trình Diệu Vi tóm lấy một người làm rồi lên tiếng hỏi.
“Nếu không tắc đường thì là bốn mươi phút, tắc đường thì khó nói lắm!”
“Vậy đi viện thôi! Còn chần chừ làm gì?”
“Không được! Như thế quá mạo hiểm nếu tắc đường. Bác sĩ đang tới rồi.”
“Bác sĩ thì không tắc đường à? Cái nào cũng có rủi ro như nhau! Thậm chí giữ ở nhà còn rủi ro hơn.” Trình Diệu Vi phản bác lời Trình Diệu Lan ngay lập tức. Tính mạng người già không nói trước được, bác sĩ có giỏi bao nhiêu mà không có thiết bị y tế hiện đại cần thiết cũng vẫn buộc cần đưa người đi viện.
“Tắc đường, chị có hiểu không hả? Chị có chịu được trách nhiệm không?”
“Trách nhiệm cái gì chứ? Tính mạng con người mới là quan trọng, ở đó mà trách nhiệm với không.” Trình Diệu Vi bực bội. Cô quay sang phía Tư Tử Phàm, lần nữa thuyết phục:
“Theo tôi nên đi viện. Tình huống cấp bách, ở nhà cũng không có thiết bị y tế cần thiết. Chờ đợi bác sĩ gia đình đã mất ba mươi phút, cuối cùng không thể xử lý được ở nhà lại đi viện thì sẽ lỡ mất thời điểm cấp cứu vàng. Chúng ta không thể phân vân được! Quyết nhanh đi!” Tiếng Trình Diệu Vi dứt khoát, đôi mắt long lanh cương nghị nhìn Tư Tử Phàm.
Trong khoảnh khắc này Tư Tử phàm có thể nhìn thấy sự chân thành hiện ra từ đáy mắt cô dành cho bà nội mình. Anh giật mình đối diện với cô. Anh chưa bao giờ thấy khó xử như vậy.
“Ngộ nhỡ kẹt xe!”
“Kẹt xe con mẹ nhà anh! Tôi cam đoan hai mươi phút sẽ đưa được bà anh đến viện. Đừng ở đó mà phân vân nữa!” Trình Diệu Vi dứt khoát kéo Tư Tử Phàm rời đi. Trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ.
Trình Diệu Lan xông tới, dang hai tay chắn trước Tư Tử Phàm, nói như muốn khóc:
“Anh Tử Phàm, nếu nghe chị ta, tắc đường không đến được viện vậy thì bà phải làm sao? Anh sẽ hối hận.”
“Phỉ phui cái mồm nhà cô! Cô không ở đây lằng nhằng thì tôi đã đưa người đi lâu rồi!” Trình Diệu Vi túm lấy tay Diệu Lan đẩy ra, ánh mắt trân trân nhìn đối phương lại quay sang phía Tư Tử Phàm.
“Được! Nếu các người cần một người dám đứng ra chịu trách nhiệm thì tôi sẽ cam đoan, hai mươi phút sau mà tôi không đưa được bà nội anh tới viện anh muốn làm gì tôi cũng được. Đối với người bị bệnh tim thì một phút một giây cũng là cơ hội sống!”
Trình Diệu Vi ngang bướng chốt lại. Tâm tư Tư Tử Phàm dao động rồi. Anh đang định nói gì đó thì tiếng gấp gáp lại vang lên:
“Không ổn rồi! Lão phu nhân đã tím tái hết cả môi lại, nếu không đi ngay viện thì không kịp mất.”
“Đi!” Tư Tử Phàm phóng ra, theo sau là Trình Diệu Vi và Trình Diệu Lan.
Nhà họ Tư bị một phen náo loạn. Trình Diệu Vi liếc nhanh qua bãi cỏ, nhận thấy chiếc xe thể thao của Tư Tử Phàm đậu ở đó, lập tức nảy ra ý định.
Bình luận facebook