Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Khẳng định chủ quyền
Nữ quản gia nhịn xuống nãy giờ, nhắm chừng cãi không lại mồm miệng Trình Diệu Vi, bà ta quay người, vẫy tay gọi một tên vệ sĩ lại.
“Gọi cậu Tư! Để cậu ấy về xử lý xem cô ta còn dám ngạo mạn không?” Bà ta nghiến răng nghiến lợi thầm thì, rõ ràng là đã bị chọc tức đến nộ khí xung thiên mà vẫn cố nuốt cục tức xuống.
Tên vệ sĩ gật đầu vâng dạ:
“Tôi sẽ liên lạc ngay.”
Lúc này, Tư Tử Phàm cùng với Trình Diệu Lan đang trên đường tới công ty. Anh ngồi trầm tư trong xe. Bỗng điện thoại đổ chuông dài. Tư Tử Phàm nhíu mày nhìn xuống.
“Gì vậy?” Tiếng anh lạnh lùng, có chút mệt mỏi.
“Cậu chủ! Cô Diệu Vi phá cửa sổ, nhảy ra khỏi ban công, bây giờ còn đang đòi gặp cậu…”
“Cái gì?” Tư Tử Phàm ngạc nhiên đến mức quát ầm lên trong điện thoại.
“Nhảy từ trên ban công xuống?” Tư Tử Phàm nhắc lại ý chính bằng khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Dạ… Nói chung, cô Trình không giống ngày thường…”
Tư Tử Phàm có thể cảm nhận được sự lo lắng bất an kèm sợ hãi của vệ sĩ. Trình Diệu Lan ở bên cạnh nghe thấy thế cũng giật mình theo, cô ta hướng mắt sang phía Tư Tử Phàm.
“Cô ấy lạ lắm cậu chủ… cậu chủ về ngay đi ạ! Chúng tôi sợ cô ấy phát điên lên.” Người vệ sĩ tiếp tục nói tiếp câu chuyện.
“Được! Tôi sẽ về ngay!”
Tư Tử Phàm trả lời nhanh rồi cúp máy, anh nắm chặt chiếc điện thoại trong xe, lạnh lùng ra lệnh:
“Quay lại biệt thự!”
“Có chuyện gì vậy anh?” Trình Diệu Lan lo lắng hỏi.
Tư Tử Phàm không đáp lời cô ta, anh quay người nhìn ra phía cửa sổ xe, đôi mắt thâm trầm tính toán.
Rất nhanh, xe đã về đến cổng biệt thự. Vừa nghe tiếng xe, Trình Diệu Vi đứng phắt dậy, ngó nhìn ra phía xa.
“Nhanh đó, cũng biết chị đây không có kiên nhẫn đợi!”
Trình Diệu Vi cười vui vẻ, băng qua cánh cửa nhà ăn, đẩy nhẹ vào vai của bà quản gia khiến bà ta lảo đảo suýt ngã, tiến thẳng về phía Tư Tử Phàm:
“Chồng!”
Trình Diệu Vi hớn hở gọi to, rồi nhận ra thanh âm chưa đủ mềm mại, cô hắng giọng nhẹ một tiếng rồi cố gắng nắn giọng:
“Chồng ơi!”
Tư Tử Phàm vừa xuống xe, nghe tiếng gọi liền đứng ngu người tại chỗ. Anh ngoáy lỗ tai để chắc chắn mình không nghe lầm.
Mọi thứ xung quanh như vô hình với Tư Tử Phàm. Lúc này, anh chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, tự tin động lòng người, nụ cười y như ánh nắng thu sải chân đi về phía mình.
“Chồng! Anh về rồi hả?” Trình Diệu Vi nũng nịu nói thêm một lần nữa, bước chân vui vẻ đáng yêu.
Tư Tử Phàm ngốc luôn, tim đập thình thịch. Bàn tay còn đang đút túi quần âm thầm tự véo lấy đùi mình để chắc chắn bản thân không có nằm mơ.
“Chị…” Trình Diệu Lan ở bên cạnh cũng không ngờ được xảy ra tình huống này. Cô ta bất giác thốt lên.
“Chuyện này…” Một lần nữa Trình Diệu Lan bỏ lửng câu nói. Trình Diệu Vi vốn xinh đẹp, nhưng trước đây chỉ thấy lúc nào cũng yếu đuối mệt mỏi, chán nản, còn nay, cô như một người khác, tự tin và bản lĩnh. Trình Diệu Lan mơ hồ thấy sợ.
“Chồng!” Trình Diệu Vi đã đến bên Tư Tử Phàm vòng tay ôm lấy cánh tay anh, bộ dạng nũng nịu, lời nói ngọt ngào.
Tư Tử Phàm gồng cứng người tại chỗ, cố tỏ ra bình thản nhất. Anh nhớ Trình Diệu Vi của trước kia lúc nào cũng xa lánh anh, chẳng bao giờ dám nói chuyện nên Tử Phàm nghĩ Diệu Vi không yêu mình, lòng anh luôn có khúc mắc khó chịu. Nhưng ngay lúc này đây cô lại chủ động ở bên anh, điều này khiến cho trái tim vờ sắt đá của anh dao động.
“Ờm…” Tư Tử Phàm nuốt khan xuống.
Trình Diệu Vi rất tinh ý, cô lém lỉnh kéo tuột Tư Tử Phàm vào bên trong nhà.
Tất cả mọi người đều kinh động đứng ngây ngốc chứng kiến sự việc.
“Không thể nào! Đây là mặt trời mọc đằng Tây ư?”
“Anh Tử Phàm!”
Trình Diệu Lan mướt mải chạy theo sau, miệng hớt hải gọi nhưng chẳng có sự hồi đáp nào từ đối phương.
“Ngồi xuống đây đi anh!” Trình Diệu Vi khẽ đẩy Tư Tử Phàm xuống ghế. Từng ngón tay thon dài mềm mại ấn nhẹ lên vai áo anh.
“Anh có đói không em bảo đầu bếp làm gì đó cho anh nhé!”
Tư Tử Phàm giống y như một con rối chịu sự sắp xếp của Trình Diệu Vi.
“Chị làm sao thế? Chị định giở trò gì?” Trình Diệu Lan bực bội xen vào sau khi thấy Tư Tử Phàm hoàn toàn bị Diệu Vi thu hút.
“Đây có phải chuyện của cô đâu? Tôi đang nói chuyện với chồng tôi mà?” Trình Diệu Vi bật lại.
Trình Diệu Lan nín họng không nói được câu nào. Cô ta quay về phía Tư Tử Phàm bày ra bộ dạng ấm ức. Nhưng Tư Tử Phàm cơ bản không nhìn cô ta, anh còn mải chìm đắm trong bộ dạng đáng yêu của Trình Diệu Vi.
“Nếu như cô không có việc gì thì làm ơn rời khỏi đây để vợ chồng chúng tôi nói chuyện riêng!” Trình Diệu Vi dứt khoát nói. Bàn tay vẫn đặt lên vai Tư Tử Phàm như một cách khẳng định chủ quyền.
“Chị…”
Ánh mắt Trình Diệu Lan rơi trên vai áo của Tử Phàm. Cô ta giận đến run người, bước lên một bước muốn kéo Diệu Vi ra nhưng lại thấy ánh mắt Tử Phàm khác hẳn ngày thường. Tim cô ta hẫng một nhịp, bàn chân cũng bất giác dừng lại.
“Gọi cậu Tư! Để cậu ấy về xử lý xem cô ta còn dám ngạo mạn không?” Bà ta nghiến răng nghiến lợi thầm thì, rõ ràng là đã bị chọc tức đến nộ khí xung thiên mà vẫn cố nuốt cục tức xuống.
Tên vệ sĩ gật đầu vâng dạ:
“Tôi sẽ liên lạc ngay.”
Lúc này, Tư Tử Phàm cùng với Trình Diệu Lan đang trên đường tới công ty. Anh ngồi trầm tư trong xe. Bỗng điện thoại đổ chuông dài. Tư Tử Phàm nhíu mày nhìn xuống.
“Gì vậy?” Tiếng anh lạnh lùng, có chút mệt mỏi.
“Cậu chủ! Cô Diệu Vi phá cửa sổ, nhảy ra khỏi ban công, bây giờ còn đang đòi gặp cậu…”
“Cái gì?” Tư Tử Phàm ngạc nhiên đến mức quát ầm lên trong điện thoại.
“Nhảy từ trên ban công xuống?” Tư Tử Phàm nhắc lại ý chính bằng khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Dạ… Nói chung, cô Trình không giống ngày thường…”
Tư Tử Phàm có thể cảm nhận được sự lo lắng bất an kèm sợ hãi của vệ sĩ. Trình Diệu Lan ở bên cạnh nghe thấy thế cũng giật mình theo, cô ta hướng mắt sang phía Tư Tử Phàm.
“Cô ấy lạ lắm cậu chủ… cậu chủ về ngay đi ạ! Chúng tôi sợ cô ấy phát điên lên.” Người vệ sĩ tiếp tục nói tiếp câu chuyện.
“Được! Tôi sẽ về ngay!”
Tư Tử Phàm trả lời nhanh rồi cúp máy, anh nắm chặt chiếc điện thoại trong xe, lạnh lùng ra lệnh:
“Quay lại biệt thự!”
“Có chuyện gì vậy anh?” Trình Diệu Lan lo lắng hỏi.
Tư Tử Phàm không đáp lời cô ta, anh quay người nhìn ra phía cửa sổ xe, đôi mắt thâm trầm tính toán.
Rất nhanh, xe đã về đến cổng biệt thự. Vừa nghe tiếng xe, Trình Diệu Vi đứng phắt dậy, ngó nhìn ra phía xa.
“Nhanh đó, cũng biết chị đây không có kiên nhẫn đợi!”
Trình Diệu Vi cười vui vẻ, băng qua cánh cửa nhà ăn, đẩy nhẹ vào vai của bà quản gia khiến bà ta lảo đảo suýt ngã, tiến thẳng về phía Tư Tử Phàm:
“Chồng!”
Trình Diệu Vi hớn hở gọi to, rồi nhận ra thanh âm chưa đủ mềm mại, cô hắng giọng nhẹ một tiếng rồi cố gắng nắn giọng:
“Chồng ơi!”
Tư Tử Phàm vừa xuống xe, nghe tiếng gọi liền đứng ngu người tại chỗ. Anh ngoáy lỗ tai để chắc chắn mình không nghe lầm.
Mọi thứ xung quanh như vô hình với Tư Tử Phàm. Lúc này, anh chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, tự tin động lòng người, nụ cười y như ánh nắng thu sải chân đi về phía mình.
“Chồng! Anh về rồi hả?” Trình Diệu Vi nũng nịu nói thêm một lần nữa, bước chân vui vẻ đáng yêu.
Tư Tử Phàm ngốc luôn, tim đập thình thịch. Bàn tay còn đang đút túi quần âm thầm tự véo lấy đùi mình để chắc chắn bản thân không có nằm mơ.
“Chị…” Trình Diệu Lan ở bên cạnh cũng không ngờ được xảy ra tình huống này. Cô ta bất giác thốt lên.
“Chuyện này…” Một lần nữa Trình Diệu Lan bỏ lửng câu nói. Trình Diệu Vi vốn xinh đẹp, nhưng trước đây chỉ thấy lúc nào cũng yếu đuối mệt mỏi, chán nản, còn nay, cô như một người khác, tự tin và bản lĩnh. Trình Diệu Lan mơ hồ thấy sợ.
“Chồng!” Trình Diệu Vi đã đến bên Tư Tử Phàm vòng tay ôm lấy cánh tay anh, bộ dạng nũng nịu, lời nói ngọt ngào.
Tư Tử Phàm gồng cứng người tại chỗ, cố tỏ ra bình thản nhất. Anh nhớ Trình Diệu Vi của trước kia lúc nào cũng xa lánh anh, chẳng bao giờ dám nói chuyện nên Tử Phàm nghĩ Diệu Vi không yêu mình, lòng anh luôn có khúc mắc khó chịu. Nhưng ngay lúc này đây cô lại chủ động ở bên anh, điều này khiến cho trái tim vờ sắt đá của anh dao động.
“Ờm…” Tư Tử Phàm nuốt khan xuống.
Trình Diệu Vi rất tinh ý, cô lém lỉnh kéo tuột Tư Tử Phàm vào bên trong nhà.
Tất cả mọi người đều kinh động đứng ngây ngốc chứng kiến sự việc.
“Không thể nào! Đây là mặt trời mọc đằng Tây ư?”
“Anh Tử Phàm!”
Trình Diệu Lan mướt mải chạy theo sau, miệng hớt hải gọi nhưng chẳng có sự hồi đáp nào từ đối phương.
“Ngồi xuống đây đi anh!” Trình Diệu Vi khẽ đẩy Tư Tử Phàm xuống ghế. Từng ngón tay thon dài mềm mại ấn nhẹ lên vai áo anh.
“Anh có đói không em bảo đầu bếp làm gì đó cho anh nhé!”
Tư Tử Phàm giống y như một con rối chịu sự sắp xếp của Trình Diệu Vi.
“Chị làm sao thế? Chị định giở trò gì?” Trình Diệu Lan bực bội xen vào sau khi thấy Tư Tử Phàm hoàn toàn bị Diệu Vi thu hút.
“Đây có phải chuyện của cô đâu? Tôi đang nói chuyện với chồng tôi mà?” Trình Diệu Vi bật lại.
Trình Diệu Lan nín họng không nói được câu nào. Cô ta quay về phía Tư Tử Phàm bày ra bộ dạng ấm ức. Nhưng Tư Tử Phàm cơ bản không nhìn cô ta, anh còn mải chìm đắm trong bộ dạng đáng yêu của Trình Diệu Vi.
“Nếu như cô không có việc gì thì làm ơn rời khỏi đây để vợ chồng chúng tôi nói chuyện riêng!” Trình Diệu Vi dứt khoát nói. Bàn tay vẫn đặt lên vai Tư Tử Phàm như một cách khẳng định chủ quyền.
“Chị…”
Ánh mắt Trình Diệu Lan rơi trên vai áo của Tử Phàm. Cô ta giận đến run người, bước lên một bước muốn kéo Diệu Vi ra nhưng lại thấy ánh mắt Tử Phàm khác hẳn ngày thường. Tim cô ta hẫng một nhịp, bàn chân cũng bất giác dừng lại.
Bình luận facebook