Tế trời…… tế cô?
Cố Linh biết bản thân là Vua Xác Sống nhưng lại không hề biết trên thế giới này còn có Vua Xác Sống thứ 2…
Hoặc là nói, cô không hề biết có người dám dùng thân phận phận của cô đi lừa gạt khắp nơi.
Sắc mặt của Cố Linh vô cùng khó coi, có người ở trước mặt cô nói muốn tế cô.
Chẳng trách cái thôn này giăng đền kết hoa long trọng như vậy, thì ra là để chuẩn bị cho tế lễ, xem ra cái tên giả mạo kia cũng có chút bản lĩnh, có thể giữ được một chút bình yên cho cái thôn này trong thời buổi tận thế ăn bữa hôm lo bữa mai này.
Mà có thể làm được việc này thì chỉ có xác sống cấp cao.
Xác sống cấp cao… nhắc đến từ này Cố Linh liền nghĩ ngay đến kẻ mặc đồ đen đưa Hứa Thiên Ngữ trốn thoát lúc nãy.
Là hắn sao?
Cố Linh thả tay ra, bà mai đó liền ngã ngay xuống đất, Cố Linh từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói “Nghe cho rõ đây, tôi sẽ không làm hại bà, nhưng tiền đề là mỗi một câu hỏi sau đây của tôi bà đều phải trả lời thật, không được giả dối nửa chữ”
Ánh mắt bà ta vẫn còn không an phận mà liếc nhìn xung quanh, liền bị Cố Linh công kích tinh thần một lần, lúc này ba ta mới ý thức được cô gái trước mặt không phải người thường, mới chịu trung thực mà không ngừng gật đầu vâng, dạ.
“Câu hỏi đầu tiên”
Cố Linh nhìn bà ta, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào, lạnh giọng hỏi “Bà hoặc là người trong thôn này đã có ai tận mắt nhìn thấy tên “Vua Xác Sống” đó chưa?”
Bà ta nghe thấy 3 từ “Vua Xác Sống” đáng sợ như vậy lại bị Cố Linh tùy tiện nói ra, bà ta vô ý thức mà rụt cổ lại “Chưa, chưa từng gặp”
Bà ta giống như sợ Cố Linh không vừa lòng với câu trả lời này nên vội vàng bổ sung thêm “Bình thườn có việc gì thì đều là tổng quản của ngài ấy đến phân phó, chỉ là người đó mỗi lần đến đều trùm đen kín mít cho nên không ai biết mặt hắn ra sao...”
Mặc đồ đen? Vậy không phải chính là tên đó sao, Cố Linh bắt đầu suy nghĩ xa xôi, nhưng bất kể là gì thì đều có liên quan đến người đó.
Cố Linh cũng không hề vui vẻ vì đoán được thân phận của kẻ giả mạo kia mà ngược lại còn cảm thấy nặng nề hơn.
Cộng với những lời nói trước kia của Lãnh Mặc Phong, những kẻ mà “trung hiếu” kia rất có khả năng đã thành lặp một liên minh có quy mô nhất định, một mặt che giấu thân phận xác sống ẩn trong những người bình thường, một mặt lại dùng thân phận Vua Xác Sống của cô để từng bước từng bước bắt nhân loại phục tùng, từ tư tưởng đến tinh thần, cho đến khi triệt để thống trị toàn thế giới.
Mà cái thôn này hiên tại rõ ràng đã hoàn toàn bị bọn hắn thu phục rồi.
“Câu hỏi thứ hai, quá trình tế trời gồm những gì?” Cố Linh chỉ vào cô gái ăn mặc lộng lẫy như tân nương đang ngồi trên giường “tại sao phải để cô ấy mặc thành như vậy?”
Bà ta thấy chỉ cần bản thân trả lời thành thật thì Cố Linh thật sự sẽ không làm tổn thương bà ta nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn chút, đôi mắt linh hoạt hơn, lời nói cũng thong thả hơn “Ai da, là do cô không biết đấy thôi, chứ tế thiên ở thôn chúng tôi còn được gọi là “gả thiên”, mỗi cuối tháng sẽ chọn ra một cô gái xử nữ chưa lấy chồng, cho tắm rửa, ăn mặc theo quy củ cổ đại rồi đưa vào động phòng, đến khoảng 12h đêm đại tế ti sẽ đến nghiệm thân, nếu như không có vấn đề thì 12h trưa ngày hôm sau sẽ tiến hành lễ tế thiên….”
Nói đến đây bỗng nhiên bà ta dừng lại.
Đến 12h đêm… nhưng hiện tại rõ ràng đã qua 12h đêm rồi mà!
Bà ta liếc tới liếc lui cửa ra vào, vốn đang hi vọng khi đại tế ti đến nghiệm thân sẽ phát hiện sự bất thường trong phong rồi cứu bà ta nhưng mà sao đến hiện tại một chút động tĩnh cũng không có vậy chứ…..
“Bà đang tìm cái gì?”
Cố Linh nghiêng nghiêng đầu, cô vừa dộng một chút, tốc độ vô cùng nhanh, thoáng một cái trong tay cô liền xuất hiện một tên đàn ông mập mập ăn mặc mô phỏng theo đồ của cha sứ “Bà đang tìm hắn sao?”
!?
Bà ta nhìn đại tế ti bị Cố Linh bóp cổ giơ cao lên không trung, gương mặt nhất thời trắng toát.
Gã mập với vẻ mặt d*m đãng bị Cố Linh bóp cổ hai chân liều mạng giãy giụa, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cổ của hắn bị Cố Linh bóp chặt như đóng dính ở trên đó vậy, miệng mở rộng ra nhưng lại không thể phát ra chút tiếng nói nào, cái mặt to béo bởi vì thiếu dưỡng khí và sợ hãi mà biến thành màu gan heo. Cả người buồn cười như hũ mỡ lợn bị bỏ thêm dục vọng và ngu xuẩn vào.
Cố Linh vững vàng giơ cánh tay như xách chuột chết vậy, mặt cô không thay đổi, cô nhìn ra bà ta không hề an phận, ngay khi tên béo này đến đây cô đã phát hiện ra rồi, chẳng qua là vượt ra ngoài suy đoán của cô chính là tên “đại tế ti” này lại không phải xác sống cao cấp gì cả, thậm chí chỉ là một người bình thường không có dị năng.
Cố Linh đột nhiên hiểu rồi.
Thì ra là con người cấu kết với xác sống.
Thì ra là con người phản bội lại con người.
Cũng khó trách, dù sao muốn một người phục tùng thì chỉ dựa vào vũ lực và đe dọa thì vẫn không đủ. Cách nhanh nhất và cũng hiệu quả nhất chính là mua chuộc tên cầm đầu của nhóm người này. Uy hiếp, bức ép, dụ dỗ bằng lợi ích khiến cho hắn trở thành tay sai trung thành của bản thân, dựa vào cái miệng của hắn càng dễ để quản lý và thu phục những kẻ khác.
Tại đất nước mà Cố Linh sống ở kiếp trước, đã có một đoạn lịch sử nhục nhã khi bị người phương tây xâm lược, trong 100 năm đó, giai cấp thống trị lúc đó hoàn toàn biến thành “triều đình phương tây” bị bọn hắn lợi dụng, nô dịch, thay bọn hắn chèn ép, đàn áp con dân của chính mình. Không nghĩ đến hôm nay xuyên vào trong tiểu thuyết này, ở thời tận thế cũng khó trốn khỏi cái “Triều đình xác sống này”
Đúng là buồn cười hết chỗ nói.
Thứ gọi “Tế thiên” này chẳng qua là sự thỏa hiệp của nhân loại yếu đuối đối với sinh vật càng cao cấp hơn thôi. Còn “nghiệm thân” chẳng qua cũng chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân của kẻ phản bội, đưa bàn tay bẩn thỉu về phía người vô tội yếu hơn hắn mà thôi.
Cho đến khi gương mặt tím xanh của tên mập đó bắt đầu sủi bọt mép, Cố Linh mới ghét bỏ mà ném tên mập chỉ kém chút là đã hồn lìa khỏi xác đi. Hắn ngã trên mặt đất, liều mạng ho khan.
“Sao không nói tiếp đi?”
Cố Linh đi về phía bà mai ngã ngồi trên đất kia, lệ khí trên người cô gần như hóa thành thật thể “12h trưa ngày hôm sau thì thế nào?”
Cô gái trước mặt cứ như ác quỷ bò ra từ địa ngục, bà ta có tật giật mình, chịu không nổi sự khủng bố này nên trợn trắng mắt một cái liền ngất đi.
Cố Linh còn chẳng buồn nhíu mày một cái liền giơ tay lên định công kích tinh thần bà ta, cưỡng chế ép bà ta tỉnh dậy, nhưng ngay lúc này cô gái vẫn luôn im lặng ngồi trên giường bỗng dung lên tiếng:
“Trưa ngày hôm sau tế phẩm sẽ bị trói vào tế đàn bên ngoài thôn, đến lúc đó tất cả mọi người trong thôn đều phải đến xem, trước khi bắt đầu tế thiên, đại tế ti sẽ khắc chú ngữ cầu phúc lên cánh tay của tế phẩm…...”
Thanh âm của cô ấy rất nhẹ, rất yếu ớt, giống như một người dốc hết sức lực để chạy nhưng đến cuối cũng lại ngã xuống trước vạch đích, cạn kiệt sức lực và tinh thần mà nói ra câu: Tôi nhận thua.
“Vừa qua 12h, Vua Xác song sẽ hủy bỏ hạn chế, khôi phục năng lực hành động cho xác sống bên ngoài thôn, những xác sống đó sẽ lần theo mùi máu tươi đến tế đàn, sau đó sẽ ……”
Cô gái đó nhắm mắt lại.
“Thưởng thức tế phẩm được dâng lên cho bọn họ”
Từng từ nhuốm đầy máu, từng câu đầy bi thương.
Cho đến khi nói xong chữ cuối cùng, thân là “tế phẩm sống” nhưng gương mặt cô ấy lại chết lặng, cứ người sắp bị bầy xác sống cắn xé đến xương cốt cũng không còn là ai khác chứ không phải cô vậy, trên gương mặt nhỏ bị bôi son phấn đầy vui mừng đó chỉ có vô tận thống khổ và hối hận……
Đúng vậy, là hối hận.
Cố Linh từ lâu đã mất đi bản năng đồng cảm và cảm xúc bi thương, cô chỉ là yên lặng chăm chú nhìn cô gái trên giường, trực tiếp hỏi “Người trước đó bị tế thiên… là gì của cô?”
!
Một câu đã nói trúng tim đen.
Lời nói của Cố Linh giống như roi vậy, cô gái đó không ngừng rung mình, sau đó là nhịn không được mà run liên hồi, hai tay nắm chặt, biểu cảm chết lặng không thay đổi, thế nhưng từng giọt, từng giợt nước mắt lớn lại chạy dài xuống từ hốc mắt đỏ hoe của cô.
“Chị……”
Cô ấy lầm bầm, đôi mắt đầy tơ máu mở lớn ra:
“Là chị… Là chị của tôi…”
“Chị của tôi…. LÀ CHỊ CỦA TÔI AAAAAAAAAAAAA…!”
Rốt cuộc cô gái đè nén tâm tình thống khổ và hối hận hơn một tháng này cũng có thể khóc lớn ra rồi, như là một đứa bé cất tiếng khóc chào đời, cô không cách nào dùng biểu cảm chết lặng đè nén đau khổ của mình được nữa, chỉ có thể dùng tiếng khóc đau đớn đến nát lòng để bộc phát ra tâm trạng khó chịu khiến cô hít thở không thông kia.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Tâm trạng của cô hoàn toàn mất khống chế, Cố Linh không thể không dùng tinh thần lực cưỡng ép điều khiển cô bình tĩnh lại.
Đồng tử của cô ấy thoáng trống rỗng trong một giây, nhưng sau đó cô vẫn vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Chị… chị ở bên ngoài vốn đã kết hôn rồi, vốn người bị chọn làm tế phẩm là tôi…… Nhưng chị ấy lại nói với những người đó là chị ấy chưa kết hôn, muốn thay tôi trở thành tế phẩm, mà tôi lúc đó bởi vì sợ hãi nên nửa tiếng cũng chẳng dám nói… vốn người nên chết là tôi…. Người đáng ra nên chết là tôi!”
Cô gái tuy bị cưỡng chế ổn định lại cảm xúc nhưng vẻ mặt vẫn hoảng hốt, giọng nói thì thào bởi vì vừa rồi hét to mà còn hơi khàn khàn, nhưng cô vẫn nói ra từng từ từng chữ cơn ác mộng vẫn luôn ám ảnh cô mỗi đêm cả tháng qua:
“Tôi tận mắt nhìn thấy…. nhìn thấy đám xác sống đó giật cánh tay chi ấy xuống khi chị ấy vẫn còn đang sống sờ sờ…. nhìn thấy chúng nó từng chút một xé thịt của chị ấy xuống…. nhìn bọn chúng ăn tươi nuốt sống chị ấy trước mặt tôi……”
Dưới sự chập chờn của ánh nến đỏ, nước mắt cô ấy chảy ra cứ như huyết lệ.
“Đó là người yêu thương tôi nhất…. đó là người tôi thương yêu nhất…. là người thân duy nhất của tôi, là người mà tôi yêu nhất…. chị ấy cứ vậy mà chết vì tôi rồi….”
“Đều là lỗi của tôi…. Đều do tôi yếu đuối, là do tôi hại chết chị ấy…. Là tôi, là tôi! LÀ TÔI AAAAAAAAAA…!”
Cố Linh thấy hiện tại không thể lại cưỡng ép khiến cô ấy bình tĩnh lại nữa bèn dứt khoát khiến cô ấy ngất đi, hai mắt cô ấy nhắm lại, chìm vào giấc ngủ không có ác mộng quấy rối nữa.
Khuôn mặt không còn nhíu lại vì khóc nữa, cô ấy ngủ rất bình yên, thân thể cô mềm lại rồi ngã xuống, Cố Linh đi lên vài bước rồi đỡ lấy.
“Ngủ ngon”
Cố Linh gỡ khan trùm đầu màu đỏ trên đầu cô ấy xuống rồi đặt cô gái đầy mặt nước mắt đó lên giường.
Sau đó lại nhìn cái khan màu đỏ trên tay, ánh nến rọi lên khiến nó mang một ánh sáng tỉ mỉ mà diêm dúa, khiến người ta giật mình đến không phân biệt được rốt cuộc nó là thứ gì để nhuộm đỏ.
Cô dùng đầu ngón tay xoa nắn cái khăn trong tay, nhìn một hồi rồi quay người lại đi về phía tên mập đang luống cuống tay chân, dốc sức bò ra cửa.
“Đến lượt bản thân mới biết được sinh mệnh đáng quý sao?”
Cố Linh dùng một chân giẫm lên mắt cá chân phải của hắn, cô dùng sức mạnh hơn một chút “Vậy lúc hi sinh tính mạng của người khác sao có thể coi đó như chuyện đương nhiên vậy chứ?”
Tiếng “rắc rắc” vang lên, gương mặt tên béo đó nhăn nhúm lại khó coi vô cùng, nhưng mà dây thần kinh âm thanh của hắn lại bị Cố Linh cắt đứt rồi cho nên hắn chỉ có thể im lặng mà co rút từng khối cơ trên mặt hắn.
“Nếu đã như vậy, ông thấy tôi thế nào?”
Cô cúi người xuống, trông vô cùng thành thật đáng tin, nắm lấy cằm tên mập, ép hắn phải nhìn thẳn vào mắt cô “Cố Linh, chưa kết hôn, xử nữ”
Tay còn lại đem cái khăn đỏ dành cho cô dâu cài lên đầu, màu vải đỏ như máu che ngang chân mài cô, đôi môi cô cũng đỏ ửng nhưng lại chẳng có chút ý cười nào.
“Để tôi trở thành tế phẩm, thay cô ấy đi tế thiên, thế nào?
17.
“Các vị hương thân phụ lão, hàng xóm láng giềng, hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là để dâng lên tế phẩm cho Vua Xác Sống, người đã luôn phù hộ, che chở cho thôn chúng ta bình an….”
Bà mối với đại tế ti vốn đêm hôm trước còn bình thường, bỗng dưng sau một đêm liền sốt cao không giảm, miệng còn nói năng loạn xạ, nhưng ai mà thèm quan tâm bọn họ cái gì chứ!
Phó tế ti, người vẫn luôn tìm cách leo lên cao lúc này khó kiefm nén sự kích động, hắn lấy bộ quần áo và phụ kiện mô phỏng cha sứ của tên tế ti trước đó, đứng trước mặt đám người, biểu cảm ngày càng khao trương, nói đến nước bọt văng đầy trời.
Nếu nhưu không phải thời gian có hạn, xác sống ở phía xa đã có dấu hiệu động đậy, tên đại tế ti mới nhậm chức này còn hận không thể trực tiếp tổ chức một buổi diễn thuyết ca tụng Vua Xác Sống và thể hiện khả năng ăn nói của hắn. Nhưng mà ngày tháng còn dài, nếu nhưu hắn đã ngồi lên được cái ghế đại tế ti này rồi thì đừng ai hòng kéo được hắn xuống, hắn hắng giọng nói:
“Đã đến giờ lành, bắt đầu tế thiên”
Sau khi cố tình kéo dài giọng nói để ra vẻ uy nghiêm, hắn cầm con dao găm được chế tạo đặc biệt bằng bạc đi về phía tế phẩm đang mặc đồ cưới đỏ tươi trên tế đàn.
Nhìn cô bé đang cúi đầu, khăn trùm đầu màu đỏ dài đến xương quai xanh, hắn giả vờ thở dài mà nói “Haizz, con à, con cũng đừng trách ta, ta làm vậy cũng là vì tốt cho mọi người, hi sinh một mình con có thể đổi được càng nhiều sinh mạng hơn, con à! Ta tin con nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta”
Tấm khăn đỏ trước mặt lắc lư như đang đáp lại hắn, thiếu nữ bị cột vào trên cây thánh giá bằng gỗ mấp máy môi như đang nói gì đó, hắn dí sát đầu vào để nghe thì lại nghe được cô bé sắp bị bầy xác sống nuốt sống vào bụng nói:
“Chỉ có hai cây gỗ mục nát này thôi, còn không biết xấu hổ mà gọi là tế đàn”
Tế ti mới nhậm chức: “……??”
Chỉ sợ là cô bé này sợ đến phát điên rồi, hắn cũng lười ra vẻ tốt bụng nữa, vén lên ống tay áo của cô, cầm con dao dài nhỏ lên, bắt đầu khắc chữ.
Một đao, hai đao……
Làn da trắng nõn cứ như vậy mà bị dao găm từng chút một rạch ra, lộ ra lớp thịt xám xịt bên trong, không có tiếng kêu la, than khóc truyền đến như trong dự đoán, thậm chí miệng vết thương cũng không có tràn ra máu tươi chứng minh cho sự sống.
Đao thứ 3 bỗng dừng lại, hắn dùng sức nháy mắt mạnh mấy lần, hắn còn tưởng là mình bị mặt trời giữa trứa chiếu đến choáng váng đầu óc nên xuất hiện ảo giác rồi.
“À, xém chút quên mất”
Cô gái đeo khăn đỏ như là bị hắn nhắc nhở, lại mở miệng nhỏ giọng nói lần nữa.
Theo lời nói của cô, máu tươi đỏ tươi chói mắt cuồn cuộn chảy ra như dòng suối phun ra từ khe đá, rất nhanh đã nhuộm cánh tay cô thành màu sắc y như quần áo trên người.
“Ngơ ra đó làm gì?” thấy tên tế tư cứ đứng ngốc ở đó mãi không chịu nhúc nhích, cô còn có ý nhắc nhở hắn “Tiếp tục đi chứ”
“Cô……” Một đợt khí lạnh đến tận xương sống không biết từ đâu ra, giữa trời nắng ban trưa thế mà hắn lại lạnh hết cả người, cánh tay cầm dao của hắn run lên, thân thể mất kiểm soát mà làm theo “mệnh lệnh” của cô gái đó, tiếp tục động tác khắc chữ lên tay.
Kỳ quái, thật sự là quá kỳ quái rồi……
Từng chữ đỏ tươi màu máu xuất hiện trên cánh tay cô, giống như những đóa hao hông nở ra từ bụi gai, quyến rũ mà đầy máu tươi.
Cô gái tên Cố Linh này không có giác quan, không biết đau đớn, cô nghiêng đầu sang nhìn tên phso tế tư đang run rẩy mà khắc chữ lên tay cô, mở miệng nói chuyện như đang nói chuyên phiếm “Thật ra…. Ông cũng không tin đúng không?”
Tên tế tư bị lời nói đột ngột của cô làm cho giật mình, xém chút đã làm rơi con dao trên tay xuống đất, hắn nuốt nước bọt rồi lại dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, lắp bắp àm hỏi lại cô “Không, không tin cái gì?”
“Chính là “Vua Xác Sống” trong lời ngươi nói đó”
Nhóm nhạc gõ chiêng, gõ trống sớm đã dừng lại, đám người vây xem thì im lặng, thờ ơ, xung quanh yên tĩnh đến thần kỳ, giọng nói của Cố Linh không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người ở đây nghe rõ.
“Thật ra ông biết rõ là cái người được cho là “Vua Xác Sống” đó vốn không hề tồn tại đúng không? Giống như việc ông biết rõ rằng 1 tháng 1 người căn bản không đủ để đám xác sống đó ăn no. Thật ra ông biết rõ loại chuyện tế thiên này vốn không hề có ý nghĩa gì… đúng không?”
Chân tướng nhất thời đổ ập xuống giống như bị người khác lột sạch hết vỏ bọc bên ngoài, tê tế tư vô ý thức mà lùi về sau mấy bước “Tôi, tôi không hiểu cô đang nói lung tung loạn xạ cái gì nữa….”
“Thứ gọi là tế thiên chẳng qua chỉ là biện pháp mà chủng tộc mạnh dùng để đe dọa và răn đe chủng tộc yếu hơn, thông qua việc mỗi tháng đều phải giao tế phẩm để khiến chủng tộc yếu thà rằng tự tàn sát lẫn nhau cũng phải thỏa mãn yêu cầu vô lý của chủng tộc mạnh hơn, để kiểm tra sự trung thành trong mối quan hệ chủ tớ.
Từng câu từng chữ Cố Linh đều nói ra rõ ràng, giọng điệu mạnh mẽ:
“Mà thứ được gọi là “Vua Xác Sống” vốn không hề tồn tại, nó chẳng qua chỉ là một loại biểu tượng cho cường quyền*, còn “Mê tín cổ hủ” cũng chỉ là một phần của chính trị mà thôi”
Cường quyền: quyền lực mạnh mẽ.
“Mà những thứ này chính là chân tướng của thứ mà các người gọi là tế thiên”
Tên tế tư giống như bị ấn vào Ách huyệt* trừng to hai mắt, há hốc mồm ra nhưng lại chẳng nói được một câu phản bác, hắn cầm dao găm lùi về sau mấy bước liền như đang tránh xa ma quỷ vậy. Bầy xác sống ở cách đó không xa đang dồn dập kéo đến như một đám mây đen giờ đã vượt qua đường an toàn, hắn đang bối rối lúc này mới nói được một câu: “Cô, cô điên rồi…. người, người này điên rồi!”
Ách huyệt: huyệt kiểu khiến người ta bị ngạc nhiên đến há to mồm ra á.
Sau đó hốt hoảng đến mức té ngã mà chạy về phía đám người.
Tất cả mọi người đều nghe thấy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được lời Cố Linh nói, nhưng ngoài mấy người trẻ tuổi ngoài mặt tỏ vẻ không cam lòng và phẫn nộ ra thì hầu hết trên mặt mọi người đều là chết lặng, giống như bọn họ sớm đã biết rõ chân tướng vậy, giống như thứ Cố Linh nói dến không phải vận mệnh đáng buồn của họ vậy.
Chân tướng vang lên rõ ràng không có nghĩa là sẽ có được hồi đáp. (Ý là cho dù biết rõ hết sự thật thì có thể làm gì, sự thật thì sớm đã biết nhưng nếu có thể phản kháng thì sớm đã làm rồi)
Lúc này, Cố Linh không hề nể tình mà xé nát cái bỏ bọc cho sự thối nát mang tên tế thiên này, cũng như nhẫn tâm mà phơi bày bản chất thật sự của nhân loại trước mặt người đó.
‘Hóa ra khi động đến lợi ích của bản thân thì nhân loại lại là loài sinh vật nhu nhược ích kỷ đến như vây…’
‘Hóa ra tự do, bình đẳng mà tôi theo đuổi cả đời lại là thứ mà nhân loại có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào để bảo vệ tính mạng…’
‘Hóa ra nhân loại không hề xinh đẹp và dũng cảm như tôi đã nghĩ…’
Hóa ra, hóa ra…
Không phân biệt được là tiếng than khóc từ trong lòng cô hay là tiếng của linh hồn sâu bên trong kia, trái tim vốn chết lặng đã lâu giờ lại tràn đầy cảm giác đau lòng, thất vọng, khiến cho suy nghĩ của Cố linh mơ hồ, có hai luồng suy nghĩ đang tranh cãi kịch liệt trong đầu cô.
Cùng lúc đó, mấy xác sống cao cấp ẩn nấp trong nhóm người đột nhiên giật mình phát hiện ra bọn chúng không thể điều khiển những xác sống bình thường kia nữa, các xác sống đó từng chút đến gần, như là có một lực lượng tinh thần mạnh hơn nữa tiếp quản đám xác sống đó vậy. Khiến cho bọn chúng sau khi ngây ngốc nửa ngày liền phát điên xông về phía tế đàn, tư thế xông lên đó giống nhưu là muốn ngya lập tức xé nát cô gái đang bị trói trên đó.
Mắt thấy lại một bi kịch nữa sắp xảy ra, người già nhắm mắt lại yên lặng cầu nguyện, trẻ con khóc lớn nhào vào lòng người mẹ, tất cả mọi người đều không hề động đậy, tất cả mọi người đều thay cô gái đó chấp nhận số mệnh.
Nhưng ngay lúc này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Một thân ảnh màu đỏ nhỏ bé xuất hiện ở phía cuối đám người, cô liều mạng chen qua đám người, phóng tới bầy xác sống đang nhào đến như sóng biển…
“Tiểu Vi!”
“Vi Vi?!”
“Hà Tiểu Vi?”
Vài tiếng kinh ngạc phát ra khi nhận ra cô gái đang “tự tìm đường chết đó”
Tiểu Vi? Là Hà Tiểu Vi người bị chọn làm tế phẩm của tháng này?
Lúc này đám người đó mới nhận ra, nếu như Hà Tiểu Vi đến giờ mới chạy ra, vậy thì cái người ở trên tế đàn kia ….
Là ai?
Đầu cô vô lực mà cúi xuống, khăn đỏ cũng theo đó mà rơi xuống, Cố Linh thoáng ngước mắt. Chỉ thấy đám người đứng trên tường xám cao cao phía xa, chỉ có một cô bé chạy về phía cô, như là một đóa hoa hồng nhỏ nở ra giữa vũng bùn.
Đẹp đến kinh diễm động lòng lại sợ đến kinh tâm động phách.
Chỉ là đón tiếp đóa hoa nhỏ dũng cảm đó không phải là cái ôm ấm áp của đồng bào mà là cái miệng đầy máu tươi của bầy xác sống [mém xíu dịch là “cái mỏ máu không” rồi :’))]
‘Cô ấy… muốn làm gì?’
“Chị ơi!”
Xác sống đã đến quá gần, cô không kịp cắt dây gai tói Cố Linh nữa, Hà Tiểu Vi bình thường đến côn trùng cũng không dám giết sau khi hét lên liền vung dao về phía mắt của con xác sống trước mặt.
“Phốc!” máu tươi văng khắp nơi, xác sống bị đâm trúng gào lên rồi lùi lại hai bước.
“Tôi không biết có nên gọi cô là chị hay không… nhưng tôi không muốn lại có thêm người chết vì tôi nữa!”
Trên mặt Hà Tiểu Vi đầy nước mắt, thanh âm run rẩy bởi vì sợ hãi, nhưng đối mặt với xác sống đang nổi giận trước mặt cô lại không hề lì bước, cô rút cái xẻng trên lưng ra “Tôi đã nghĩ cả đêm, đầu tiên là chị Tôn, sau đó là chị Ngô,… sau đó là chị tôi, các chị ấy đều chết hết, chết vừa đau đớn vừa khó coi, nhưng bọn họ chết vì ai? Bọn họ chết đi có thể đổi lại được cái gì?”
Hà Tiểu Vi dùng hết sức đánh xác sống đột nhiên nhào nhanh tới, hai mắt cô đỏ ửng “Cái gì cũng không có! Cái gì cũng không được! Chỉ sẽ ngày càng nghiêm trọng! Chỉ sẽ được voi đòi tiên! Sẽ có càng nhiều người hơn nữa bị đẩy ra chịu chết, vậy người tiếp theo là con gái của ai? Là chị của ai? Là người thân của ai?!”
Ở phía bên kia, người phụ nữ đang ôm chặt đứa con gái đang gào khóc vào lòng, anh trai đang ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của em gái mình, trong tiếng gào thét gần như khàn cả giọng của Hà Tiểu Vi, tất cả những người từ nãy giờ vẫn luôn giả câm, giả điếc cũng đã bắt đầu nghĩ đến:
Nếu như người lúc này đang bị trói trên tế đàn là con gái, em gái, người thân của họ thì….
Bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?
Bọn họ vẫn có thể thờ ơ lạnh nhạt như hiện tại sao?
Hà Tiểu Vi bộc phát ra sức lực vô cùng mạnh mẽ khi đối mặt với tuyệt cảnh, cô vung xẻng lên hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều nhắm ngay đầu của xác sống, hai đôi mắt của cô đỏ đậm lại tràn đầy nước mắt, nghiến chặt răng mà nói ra từng chữ “Tôi đã nghĩ cả đêm, khóc cả đêm, đã nghĩ thông một câu, thỏa hiệp vô dụng, cam chịu số phận cũng vô dụng, vậy thì phản kháng thôi! Phản kháng đến chết”
Dù sao đều là chết, không bằng cứ phản kháng lại, vì người nhà, vì tôn nghiêm, vì tự do, chết cũng phải phản kháng!
Bọn họ nhớ về người thân, nhớ về quá khứ và tương lai, tâm trạng tối tâm như bị kích động mà hừng hực cháy lên, lương tri của vô số người đột nhiên quay lại, nhiệt huyết của họ bỗng sôi trào lên.
Đúng vậy, phản kháng, bọn họ còn có thể phản kháng, bọn họ vốn có thể phản kháng.
Nếu như cái hòa bình ngắn ngủi này là dùng máu thịt của người thân bọn họ đổi lại thì bọn họ thà rằng phá vỡ cái hòa bình giả dối này, liều một lần cá chết lưới rách, liều một lần thịt nát xương tan!”
“Bà tổ cha nó! Chẳng qua chỉ là mấy cái xác sống thôi! mà dám động đến con gái nhà tao? Ông đây liều mạng với bọn mày!”
Một người đàn ông sau khi ôm hôn gương mặt tròn tròn đáng yêu của con gái, quẹt ngang nước mắt rồi xông vào bầy xác sống.
Mà ở phía sau người đàn ông đó là vô số người bị ép đến đến đường cùng phải triệt để phản kháng, có nam có nữ, có già có trẻ, họ tự tìm lấy vũ khí cho bản thân, có chổi, có gậy, bọn họ vì người nhà, vì đồng bào, vì tôn nghiêm của một nhân loại mà làm việc mà bọn đã muốn làm từ sớm.
Tuyên chiến với xác sống!
Tức khắc tiếng thét vang trời, máu thịt văng tung tóe, trong trận hỗn chiến giữa người và xác sống này, hai bên đều bị thương, chỉ có cô gái mặc váy đỏ - Hà Tiểu Vi là không hề tổn thất một sợi tóc, cô đi đến đâu xác sống đều như người gỗ mà đứng ngây ra đó mặc cho cô chém giết.
Bởi vì tất cả xác sống đều có thể nghe được, nghe được tiếng nói quen thuộc mà khiến người a không ngừng run sợ:
‘Ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy, thì đến linh hồn tôi cũng sẽ bóp thành bột phấn’
!!??
Nhưng nhân loại bình thường đến cuối vẫn không phải đối thủ của xác sống, tiếng kêu thét thảm thiết vang vọng khắp thôn, nhưng cũng không có một người nào lùi bước, cũng chẳng có ai chạy trốn.
Bọn họ không muốn chạy trốn nữa, bọn họ không muốn làm nô lệ nữa.
Bọn họ là con người, bọn họ có người cần phải bảo vệ.
Hiện tại, bọn họ quyết tâm dùng máu thịt của bản thân để đổi lại hòa bình thật sự cho thôn này.
Đúng lúc này lại có tiếng xe vang lên, một cái xe tải đỏ như lửa chạy băng băng tới, xe còn chưa dừng lại mấy người dị năng giả đã phóng nhanh xuống, lật tay liền xuất hiện lửa, băng nhanh chóng tiêu diệt một đám xác sống.
“Lão Đại?!”
Châu Cường liếc mắt liền nhìn thấy Cố Linh đầu cúi xuống, đang bị trói trên cọc gỗ bên kia, trái tim hắn co rút, anh mắt như muốn bắn ra lửa “Con m* nó! Giết sạch đám xác sống này! Một con cũng không được để sót!”
“Vâng!”
Trận chiến nhanh chóng kết thúc nhưng khói thuốc súng vẫn chưa tan.
Dưới sự chỉ đạo của Châu Cường, một đám xác sống “hổ giấy” chỉ biết ỷ dông hiếp yếu chẳng chịu được mấy chiêu liền bị mấy dị năng giả phối hợp ăn ý mà tiêu diệt sạch, Châu Cường xông qua đầu tiên, vô cùng cẩn thận mà tháo dây trói ra rồi đỡ lấy cả người đầy máu tươi của cô đi xuống tế đàn.
Sau khi Cố Linh sai Châu Cường bắt hết mấy tên xác sống cao cấp mà cô phát hiện được và tên tế tư đang sợ đến mức đ*I ra quần lại thì liền bảo hắn phái hết dị năng giả hệ chữa trị sang bên kia cố gắng hết sức trị liệu cho những thôn dân bị thương.
Sau khi làm xong hết, Châu Cường vẫn là không nhịn được mà hỏi “Lão Đại, cô… Cô cần gì phải làm như vậy chứ!”
Nhìn thấy miệng vết thương đáng sợ trên tay Cố Linh, Châu Cường nhíu mài, không nói tiếng nào liền túm một tên dị năng hệ chữa trị qua “Nếu như không phải tên tiểu tử Lãnh Mặc Phong kia nói thì tôi còn không biết cô chạy đến đây chịu tội…..”
Liếc nhìn tên tế tư đang co người cun cút bên kia, trong mắt Châu Cường hiện lên sát ý, thanh âm hung ác, nói “Những thôn dân ngu muội này cứ để họ tự sinh tự diệt là được, cho dù có cứu, cô chỉ cần sai chúng tôi ban đêm đánh đến là được rồi, cô cần gì phải làm khó bản thân như vậy?”
Cô biết là Châu Cường có ý tốt nhưng bản thân cô cũng không có cách nào nói rõ ra nguyên nhân trong đó, cô ở trước mặt Châu Cường tự động khép miệng vết thương lại rồi đi sang ngồi kế Hà Tiểu Vi đang đuối sức mà ngồi trong vũng máu.
Thấy cô đến gần, Hà Tiểu Vi ngẩng đầu, mấp mấy môi như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại chẳng nói ra được chữ nào.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi”
Cố Linh ngồi xổm trước mặt Hà Tiểu Vi, dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên má cô ấy “Chuyện tối ngày hôm qua, tôi cũng không nói đạo lí lớn lao gì với cô, tôi chỉ muốn nói là, cô không có sai, cố gắng sống tốt, sống thay cả phần của chị cô nữa”
Nước mắt nóng hổi rới xuống, rửa trôi đi vệt máu đen trên mặt, Hà Tiểu Vi nghẹn ngào khóc, cô liều mạng gật đầu, cô liều mạng ngẩng đầu như là có anh mặt trời chói chang phía trên, những khúc mắt trong lòng đều được xoa tan.
……
Sau khi bắt giữ đám người phản bội, ăn cây táo rào cây sung như tên tế tư kia và mấy tên xác sống cao cấp vào trong xe thì Cố Linh thiết lập phòng tuyến xung quanh thôn, chọn mấy người khỏe mạnh chủ động ở lại thôn, lại sắp xếp thêm mấy dị năng giả tạm thời ở lại thôn, sau khi đội ngũ tới kinh đô rồi sẽ phái người quay lại đón những người khác. Thế là sau một màn khóc lóc đưa tiễn, xe tải lớn màu đỏ lại lên đường.
Cả đoàn người đi đến chạng vạng tối, sau khi được lệnh nghỉ ngơi ở một khách sạn bỏ hoang, mọi người liền tản ra tự ăn uống nghỉ ngơi, tám nhảm khoe khoang ban ngày mình giết được bao nhiêu xác sống. Cố Linh không ăn chiều cũng không muốn gia nhập tám nhảm với họ nên ngồi một mình trên mái hiên, phía dưới khói bốc lên nghi ngút, phía trên sao sáng đầy trời.
Lãnh Mặc Phong cũng bò lên mái hiên, ngồi bên cạnh Cố Linh, ngửa đầu ngắm sao.
Hai người không nói gì.
Không có ánh đèn thành phố, những ngôi sao trông càng sáng hơn.
“Lão Đại”
Cuối cùng vẫn là Lãnh Mặc Phong mở lời phá vỡ im lặng:
“Ban ngày… thật ra cô đã thao túng tinh thần của cô gái đó, của cả thôn trang đúng không? Cho nên cuối cùng bọn họ mới như hoàn toàn thay đổi mà hăng hái phản kháng”
Cố Linh im lặng rất lâu mới “Ừm” một tiếng.
Lãnh Mặc Phong mím môi, trong long nói không nên lời là cảm thấy may mắn hay là bị thất vọng bao trùm.
Hắn là xác sống, nhưng hắn cũng từng là nhân loại.
Ánh sao trong mắt hình như đã tối đi một chút.
“Nhân tính còn mỏng manh hơn tôi nghĩ, khi tai họa chưa thật sự rơi đến trên đầu họ, họ vĩnh viễn sẽ không thật sự đồng cảm”
Cố Linh ngừng một chút rồi nhìn Lãnh Mặc Phong, nhưng mà tôi cũng không có điều khiển tinh thần bọn họ.
“Tôi chỉ kích phát ra tâm trạng chân thật nhất trong lòng bọn họ mà thôi”
Ngôi sao cho dù tối đi cũng vẫn sẽ phát ra ánh sáng.
“Giao hòa giữa độc ác và lương thiện”
Một tiếng thở dài hòa vào cơn gió đêm:
“Nhân loại đúng là một loài sinh vật phức tạp”
18.
Xe tải lớn màu đỏ vẫn đang chạy băng băng trên đường, nó đã đi qua vô số thành phố đổ nát, hoang phế, cũng đã đi qua vô số nơi như thôn của Hà Tiểu Vi, dựa vào “tế thiên” để kéo dài hơi tàn.
Gặp được người lạc lối thì cứu vớt, gặp được kẻ ngu muội thì sẽ thức tỉnh.
Xe tải lớn màu đỏ cứ như một ngọn lửa, chiếu sáng hết mọi thứ.
Nhưng mà tốc độ thâm nhập của những xác sống cao cấp kia còn nhanh hơn Cố Linh nghĩ rất nhiều, dù sao cái từ “Còn sống” này đối với những người đang vùng vẫy giữa tận thế mà nói vô cùng có sức hấp dẫn.
Vậy nên cả một đường đi này Cố Linh đã nhìn thấy hết sự dơ bẩn của nhân tính, nhìn thấy sự ghê tờm khi bạn bè thân thiết tàn sát lẫn nhau, nhìn thấy thảm cảnh cửa nát, nhà tan, vợ con ly tán.
Cố Linh tận mắt nhìn thấy một người mẹ vì để bản thân và con trai chạy thoát đã tự tay đẩy đứa con gái nhỏ của mình vào miệng xác sống, nhìn thấy một đứa con trai trốn vào chiếc xe hỏng rồi giữ chặt cửa bỏ mặc người cha bị xác sống cắn xe bên ngoài đang không ngừng đập cửa, khóc lóc tuyệt vọng gọi “con ơi”, từng nhìn thấy một tên đàn ông vì đổi chút thức ăn thừa mà không do dự bán người trước đó hắn đã hứa hẹn đủ điều vào vực thẳm dục vọng, trở thành công cụ phát tiết cho người khác.
Cố Linh đã nhìn quá nhiều các loại bi kịch thế này rồi.
Nhìn đến chết lặng, nhìn đến phiền, nhìn đến mức cô muốn nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Nhưng trên đường đi này, ánh sáng của nhân tính cũng không có bị dập tắt. Tình thân, tình yêu, tình bạn những thứ tình cảm này giúp nhân loại chống đỡ qua ngày tháng dài đằng đẵng, tình cảm thật lòng, chân thành này cho dù ở thời khắc sinh tử, tồn vong nhân loại cũng chưa từng từ bỏ.
Cố Linh nhìn thấy vô số người làm cha, làm mẹ vì con của mình mà liều mạng chiến đấu, cho dù đến cuối cùng tay không tấc sắc cũng dùng thân thể mình bảo vệ con đến khi thịt đều bị xác sống ăn hết, nhìn thấy người thà chết cũng không từ bỏ người mình yêu, họ nắm tay nhau đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh cũng chưa từng buông ra, nhìn thấy đôi bạn thân chết vì nhau, trước khi chết chỉ để lại lời nói là “Đừng lo cho tôi, cậu mau chạy đi”
Nhân loại vô tình, nhân loại cũng trọng tình.
Khiến cho người đã biến thành xác sống, mất đi cảm xúc như Cố Linh cũng muốn mở mắt thật to để nhìn, nhìn cho rõ thế giới này.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm chúa cứu thế, nhưng cô cũng không ngờ đến, cô đã làm rồi.
Ban đầu chỉ có một chiếc xe tải lớn màu đỏ, sau đó lại thêm một chiết xe tải cỡ trung màu xanh đậm, sau đó lại thêm một chiếc màu cam, sau đó….
Đội ngũ của Cố Linh ngày càng lớn, nhân số ngày càng đông, mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn người.
Trong số đó có dị năng giả cũng có người bình thường, có người là chủ động gia nhập, có người là sau khi bị đánh, phục rồi gia nhập, có người là sau khi được cứu thì gia nhập, nhưng dù gia nhập thế nào thì bọn họ đều có một đặc điểm chung:
Bọn họ còn có nhân tính.
Trong đội ngũ này bọn họ tôn sùng một Lão Đại duy nhất – Cố Linh, tuân thủ theo một tín niệm duy nhất, còn sống – để tất cả nhân loại còn sống.
Những ngày tháng tận thế rất khó khăn, nhưng thời gian này trôi qua nhanh hơn so với suy nghĩ của mọi người rất nhiều.
Nhớ ngày mà virus mới bùng phát, cũng giống như hiện tại vậy, sống và chết chỉ là chuyện trong phút chốc.
Lúc đó, bọn họ hoặc là mất đi người thân,hoặc là vợ con ly tán, lưu lạc trong thế giới thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm. Bản năng sinh tồn khiến họ không thể khống vứt bỏ toàn bộ thể diện và tôn nghiêm, chỉ mong có thể kéo dài hơi tàn trong thế giới tan nát này.
Bọn họ biết rõ để sống được sẽ rất vất vả.
Chế độ sụp đổ, xã hội suy thoái, vì mỗi một nhịp đập trong ngực họ phải trả cái giá đầy máu tươi, cho dù máu đó từng chảy trên người đồng bào, người thân họ.
Sinh ra làm người mà lại sống như thú là nỗi bi ai lớn nhất.
Sống trong hỗn loạn như vậy đúng là không xứng đáng để gọi là “sống”
Nhưng hiện tại khác rồi.
Cho dù phải đối mặt với càng nhiều xác sống cao cấp mạnh hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không lùi bước nữa, trái tim của bọn họ bởi vì tín ngưỡng và hi vọng mà nhảy lên, vì ngày mai của nhân loại mà kiên định, hạnh phúc đập từng nhịp, từng nhịp.
Đó đúng là một loại cảm giác kỳ diệu.
Bọn họ biết bản thân chiến đấu và cống hiến vì cái gì, biết bản thân chảy máu thậm chí chết đi cũng sẽ không uổng phí.
Nhân loại có lẽ có rất nhiều khuyết điểm, có lẽ cũng từng phạm rất nhiều sai lầm, nhưng bất kỳ ai cũng không có quyền phán tử hình họ.
Sinh ra là nhân loại, vì nhân nhân loại mà chiến đấu.
Là việc quang vinh cỡ nào.
19.
Một tháng sau khi Hứa Thiên Ngữ bị người mặc đồ đen đưa đi thì Lãnh Mặc Hàn cũng mất tích rồi.
Nói chính xác thì là hắn bỏ trốn sau khi lấy đi mấy túi tinh hạch dự phòng trong kho của đội ngũ.
Trên thực tế từ sau hôm ở cửa hàng gia dụng, sau khi Cố Linh dạy cho Lãnh Mặc Hàn biết “Vì sao nước biển lại mặn” thì hắn giống như bị kích thích vậy, cả người trở nên âm u, không chỉ với người khác mà ngay cả “Vân Noãn muội muội” hắn cũng không thèm để ý, ánh mắt nhìn Cố Linh, đặc biệt là Lãnh Mặc Phong đều âm trầm, oán hận cứ như là ai mắc nợ hắn không bằng.
Dù sao cũng là tay sai trung thành đi theo nam chủ Hứa Thiên Ngữ “chinh phục thế giới” trong tiểu thuyết ban đầu, Cố Linh sớm đã có phòng bị với Lãnh Mặc Hàn, người đáng ghét y như Hứa Thiên Ngữ. Mà Lãnh Mặc Phong từ sau khi thần phục Cố Linh liền kiếm chuyện với người anh trai này của hắn khắp nơi, cứ như có thù từ trước vậy. Kể từ đó Lãnh Mặc Hàn ở trong đội ngũ có thể nói là ngay cả người bình thường mới gia nhập cũng không bằng.
Vì vậy, việc hắn phản bội và rời đi cũng nằm trong dự liệu của Cố Linh.
Các đội ngũ lớn nhỏ dọc theo đường đi đều bị Cố Linh thu phục, cho dù có tinh hạch trợ giúp nhưng chỉ một mình Lãnh Mặc Hàn ở thời tận thế, xác sống khắp nơi thế này, hắn tuyệt đối không sống nổi. Cố Linh đoán, nếu như hắn vẫn còn sống chắc là đã giống như trong tiểu thuyết gốc, đi theo bên cạnh Hứa Thiên Ngữ rồi.
Dù sao giữa nhân loại và xác sống cũng phải có một trận chiến.
Chỉ là trận chiến này đến sớm hơn dự đoán của Cố Linh rất nhiều.
Hai chủng tộc chiến đấu để tranh giành quyền thống trị địa cầu.
Chẳng qua thủ lĩnh nhân loại lúc này là xác sống, mà thủ lĩnh xác sống lại là nhân loại.
Không thể không nói, đúng là tràn đầy kịch tính.
Vào cái ngày rời khỏi thôn của Hà Tiểu Vi, Cố Linh đã bắt đi mấy cái xác sống cao cấp điều khiển bầy xác sống kia, bị Cố Linh dùng tinh thần bức cung hai lần liên tiếp, bọn chúng rất nhanh đã khai ra rõ ràng người phía trên và kế hoạch cụ thể, giống y như Lãnh Mặc Phong nói vậy. Người đưa Hứa Thiên Ngữ đi chính là xác sống cao cấp tự xưng là “Quản gia của Vua Xác Sống”
Trịnh Nhiên.
Nghe thấy cái tên “Trịnh Nhiên” quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, Cố Linh còn gì mà không hiều nữa chứ.
Trịnh Nhiên, trợ thủ số một của cha nuôi nguyên chủ, một kẻ điên khác.
Mở đầu tiểu thuyết, nguyên chủ sau khi hóa thành xác sống đã tự tay xé nát người cha nuôi đã hủy diệt cả đời cô, nhưng lại không hề nói đến tên đồng lõa này, hiện tại xem ra, sau khi tên Trịnh Nguyên này trốn thoát cũng đã tự tiêm virus xác sống cho bản thân, trở thành xác sống cao cấp, với dã tâm của hắn, hàng ngàn xác sống cao cấp đã tập hợp lại, lấy khẩu hiệu là “Để cho địa cầu tiến hóa” muốn thay thế vị trí thống trị của nhân loại ở địa cầu.
Vậy có thể suy đoán ra, Trịnh Nhiên mới là Boss ẩn thật sự của quyển tiểu thuyết này, cô gái ngốc như nguyên chủ chỉ là bị người ta xem như vũ khí mà sử dụng thôi.
Tuy rằng không biết Trinh Nhiên đưa Hứa Thiên Ngữ đi làm gì nhưng Cố Linh đã chuẩn bị tốt.
Oan có đầu nợ có chủ, hôm nay con nợ đến cùng nhau, vừa hay để cô xử lí một lượt luôn.
Trên đường đến kinh đô, theo đội ngũ dần dần lớn mạnh, Cố Linh cũng đã học được làm thế nào để thu, phóng uy áp của bản thân, ban ngày cô ẩn đi uy áp của bản thân, để cho xác sống xung quang không bỏ chạy đi, cho người trong đội ngũ của Châu Cường có cơ hội rèn luyện, mỗi lần thấy hắn solo với xác sống cô đều sẽ ngồi yên lặng trong xe xem chiến đấu, người trong đội bị thương nặng hay nhẹ cô đều koong quan tâm, nhưng chỉ cần ảnh hưởng đến tính mạng cô nhất định sẽ ra tay cứu.
Đến buổi tối, Cố Linh sẽ giải phóng toàn bộ uy áp của bản thân, dưới uy áp có thể khiến cho xác sống trong vòng trăm mét sợ thành chim cút, lúc này người trong tiểu đội có thể hoàn toàn buông lỏng, vui chơi giải trí, trao đổi học tập lẫn nhau, Châu Cường còn có thể căn cứ vào tình hình chiến đấu ban ngày để điều chỉnh, cải tiến chiến lược.
Cả đường đi cứ huấn luyện thực chiến rồi diễn tập như vậy, đẳng cấp của dị năng giả trong đội ngũ đều tăng mạnh, các thành viên cũ trong đội, bao gồm Châu Cường đều sắp đột phá mãn cấp, cho dù là người bình thường không có dị năng thì khả năng phòng thân, chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng cho dù là như vậy, nhìn Châu Cường và Lãnh Mặc Phong ở giữa bầy xác sống giết đến đỏ cả mắt, Cố Linh tiêu hao tinh thần lực quá độ, đầu óc cũng đau rồi, cô nắm chặt tay, chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà muốn thắng trận này là không có khả năng.
Đại chiến sắp xảy ra.
Mà cửa thành sau lưng vẫn đóng chặt.
Bình luận facebook