• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full XUYÊN SÁCH: TÔI TRỞ THÀNH VUA XÁC SỐNG (2 Viewers)

  • Chương 4: Hoàn

Nắng như thiêu đốt, cát vàng như biển.

Người và vật xung quanh ở trong hoàn cảnh ác liệt như này đều như đá mài dao, thô cứng, khô khan. Chỉ có kiến trúc khổng lồ làm bằng đá màu xanh da trời kia là có màu sắc rực rỡ, dưới ánh mặt trời chói chang tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Kinh đô, kinh đô của sinh mệnh.

Nó là ốc đảo giữa sa mạc, là nơi ẩn nấp cuối cùng của tất cả nhân loại, nó dùng cửa thành cao lớn mà kiên cố đó chống đỡ gió tanh mưa máu ở bên ngoài hết lần này đến lần khác, nhen nhóm ra vô số tia lửa về hạnh phúc và tương lai giữa tận thế tàn khốc này.

Không có ai là không muốn sống, không có ai là không muốn đến kinh đô.

Khi đội của Cố Linh đến trước cửa thành sau bao ngày mệt mỏi, lúc xin vào thành với thủ vệ trên công thành thì lại thấy Hứa Thiên Ngữ và Lãnh Mặc Phong đã biến mất lâu ngày đột nhiên xuất hiện. mà phía sau bọn hắn là quân đội trang bị đầy đủ với vũ khí hạng nặng, số lượng phải lên đến hàng nghìn người.

Ở phía chân trời, tiếng bánh xe tăng cán lên đất đá phát ra tiếng “ầm” lớn như sấm sét, vô cùng nhiều quân đội lục chiến kéo đến khiến khói bụi bay đầy trời. Hứa Thiên Ngữ mặc quân phục chỉnh tề đứng ở đầu xe, ra lệnh một tiếng, người của hắn liền bao vây toàn bộ kinh đô cùng đám người Cố Linh đang đứng trước kinh đô lại.

Hứa Thiên Ngữ nhận lấy loa từ tay tiểu binh:

“Uông Thành Chủ, ngài thật sự muốn cho tên xác sống hèn hạ vô sỉ này vào thành sao?”

Hứa Thiên Ngữ đứng trước quân đội hùng mạnh liền như biến thành một người khác, thần thái sáng láng, hào quang đầy người, hắn ngẩng đầu bảo Uông Hữu Vi sau tường thành đầu hàng. Lãnh Mặc Hàn sau lưng hắn lại ngược lại, sắc mặt tối tăm, quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Linh, Lãnh Mặc Hàn cuối cùng vẫn giống như trong tiểu thuyết gốc, lựa chọn đi theo Hứa Thiên Ngữ, chỉ là cốt truyện hiện tại bị người xuyên sách là Cố Linh đảo loạn, Hứa Thiên Ngữ không có Vua Xác Sống bảo vệ cũng chỉ là một dị năng giả hệ lôi bình thường, Lãnh Mặc Hàn trong tiểu thuyết gốc là do hâm mộ cường giả mà đi theo, hiện tại là thật lòng hay bất đắc dĩ thì không biết được.

Cùng lúc đó, dù Trịnh Nhiên đã cố ý giảm sự tồn tại của bản thâ, không đứng sau hai người Hứa Thiên Ngữ và Lãnh Mặc Hàn nhưng Cố Linh chỉ liếc một cái liền nhìn thấy hắn mặc áo trắng dài đứng bên góc, màu da hắn xám trắng nhìn không hề bình thường chút nào, hai má cũng sâu hỏm vào. Cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó, chẳng trách lúc trước hắn đến từng thông trang “truyền giáo” vẫn luôn mặc đồ đen.

Cố Linh nheo mắt lại, sát ý hiện lên rõ ràng.

Với tư cách là trợ thủ cùng kẻ điên thí nghiệm virus trên người nguyên chủ, sau khi Trịnh Nguyên chạy trốn cũng đã tự tiêm cho bản thân virus giống vậy, nhưng không biết có phải do gen không tương xứng hay không mà nguyên chủ thì trở thành cơ thể mẹ của virus còn hắn chỉ có thể miễn cưỡng trở thành xác sống cao cấp, cưỡng ép biến dị hình như còn tạo thành tổn thương không thể cứu chữa lên cơ thể hắn.

Đúng là tự làm tự chịu.

Có thể nói hiện tại trong mắt Cố Linh, Trịnh Nhiên chính là một cái xác biết đi.

“Các vi!”

Hứa Thiên Ngữ hắng hắng giọng, lại lên tiếng.

“Mọi người tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa, người phụ nữ tên Cố Linh này thật ra là một cái xác sống cao cấp”

Cái gì?!

Giọng của Hứa Thiên Ngữ đầy nội lực, hơn nữa thêm sự trợ giúp của cái lao nên từng chữ đều truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng. Không chỉ Uông Hữu Vi phía trên cổng thành mà ngay người trong đội Cố Linh đều lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, trong nhất thời phát ra vô số âm thanh hoảng hốt, chỉ có Châu Cường và Lãnh Mặc Phong nghe vậy mà không hề sợ hãi chút nào, nhưng sắc mặt họ cũng rất khó coi.

Xác sống cao cấp, bề ngoài và tâm trí không khác mấy so với người bình thường, là sinh vật biến dị chỉ tồn tại trong lời đồn….

Lão Đại vậy mà… lại là xác sống cao cấp?!

So với sự ngạc nhiên và không thể tin được của đa số nguwoif trong đội thì Tô Vân Noãn lại sợ đến trực tiếp hét lên, vốn sau khi Hứa Thiên Ngữ và Lãn Mặc HÀn rời khỏi đội đã khiến cô bị đả kích rất lớn, theo cô biết thì Hứa Thiên Ngữ là người đàn ông bên cạnh Cố Linh, biết rằng Cố Linh tức giận vì hắn hôn cô nên đuổi hắn ra khỏi đội ngũ, mà Mặc HÀn ca ca của cô sau đó cũng bị Cố Linh chán ghét, bị Lãnh Mặc Phong cô lập, khiến Mặc Hàn ca ca cả ngày không vui, không lâu sau cũng không từ mà biệt.

Suy nghĩ quá nhiều dẫn đến có tật giật mình, Tô Vân Noãn vẫn luôn cảm thấy người kế tiếp Cố Linh muốn nhắm vào là cô, nên khi ở trong đội ngũ cô vẫn luôn an phận thủ thường, không gây chuyện, cũng không dám ra mặt, sợ Cố Linh không vừa mắt cô sẽ đuổi cô đi giống như Hứa Thiên Ngữ và Lãnh Mặc Hàn.

Nhưng hiện tại nghe Hứa Thiên Ngữ nói thật ra Cố Linh là xác sống cao cấp, Tô Vân Noãn bị dọa đến hồn bay phách lạc, giống như sau khi Cố Linh bị bại lộ thân phận sẽ đại khai sát giới, người đầu tiên bị giết sẽ là cô ta vậy, Tô Vân Noãn không quan tâm đến đội ngũ nữa mà chạy đến cửa thành, liều mạng đập cửa “Mở cửa! Mở cửa! Tôi vẫn chưa muốn chết!”, cô ta thét đến chói tai “Mau cho tôi vào! Mau cho tôi vào!”

Nhưng dù Tô Vân Noãn có đập cỡ nào, cửa thành cao lớn sừng sững đó cũng không hề chuyển động, không có ai để ý đến cô, cũng không có ai dám để ý, sự bạo phát của Tô Vân Noãn nhưu một loại virus từng chút một lây lan sang những người khác trong đội ngũ.

Dù sao, dù sao cũng là xác sống cao cấp đó! Bề ngoài và tâm tính giống hệt người bình thường, nhưng vẫn là xác sống đó, tàn nhẫn lại khát máu, là xác sống đã giết vô số người thân, đồng bào của họ.

Nghĩ đến một tồn tại khủng bố như vậy ngụy trang thành nhân loại, mỗi ngày xuất hiện bên cạnh họ, rất nhiều người không nhịn được run rẩy lùi về sau một bước.

Thứ không biết rõ luôn là đáng sợ nhất.

Hứa Thiên Ngữ thấy hiệu quả mà hắn muốn đã đạt được, đè xuống nụ cười đắc ý trên miệng, tiếp tục giả vờ tràn đầy nghiêm nghị, chính khí mà nói “Không giấu các vị, người phụ nữ này tùng muốn câu dẫn tôi, dụ dỗ tôi thông đồng làm bậy với cô ta, nhưng bị tôi quả quyết cự tuyệt, vì vậy nên cô ta vì thẹn quá hóa giận mà muốn giết người diệt khẩu, may là tôi sớm thoát được. Uông Thành Chủ, người phụ nữ này lòng dạ hiểm ác, trong lòng có âm mưu, vì sự an toàn của dân chúng trong thành, ngài tuyệt đối không thể để bọn họ vào thành”

Hứa Thiên Ngữ ánh mắt sang ngời, vỗ ngực “ba ba”, giọng nói vang vọng “Hôm nay Hứa Thiên Ngữ tôi muốn thay trời hành đạo, diệt trừ Cố Linh, để cho tận thế triệt để chấm dứt!”

“C//ú/t con m//ẹ m//à/y đi th/ằ/ng c//h/ó”

Châu Cường không thể nghe Hứa Thiên Ngữ vu khống tiếp được nữa, hắn tức giận đến cả mặt đỏ hồng, gân xanh trên trán nhảy lên “Hứa Thiên Ngữ! cái tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa nhà mày! Bớt ở đây ăn nói lung tung!”

Thấy Châu Cường bị hắn chọc tức đến nhảy dựng lên, Hứa Thiên Ngữ càng thoải mái, hắn dương dương đắc ý nói “Ha, tôi ăn nói lung tung? Vậy anh hỏi Cố Linh thử xem, cô ta dám nói cô ta là nhân loại sao?”

“Mày!” Châu Cường lập tức cứng họng, Lão Đại không phải con người. chuyện này thật ra hắn đã mơ hồ nhận ra từ lâu, chẳng qua là xuất phát từ tâm lý lừa mình dối người, hắn vẫn luôn ép bản thân không được suy nghĩ nhiều, nhưng thân phận thật sự của Lão Đại bi Hứa Thiên Ngữ phanh phui ra trước mặt mọi người, khiến cho hắn đối mặt với chân tướng mà hắn không muốn đối mặt này.

“Vậy thì sao?”

Trong lúc bầu không khí Im lặng đến đáng sợ, Trương Cảnh là người đầu tiên chủ động đứng ra “Cho dù cô ấy không phải nhân loại, cô ấy cũng là Lão Đại của chúng ta, là người đã cứu tôi khỏi con nhện biến dị, là Lão Đại đã cứu mạng tất cả chúng ta!”

Trương Cảnh dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn về Hứa Thiên Ngữ đang đứng bên kia “Còn mày thì sao? Lúc đầu mày bị anh Cường đuổi ra khỏi đội ngũ, Triệu Tinh nghĩa khí tự nguyện rời đội với mày, nhưng sau đó khi bị xác sống bao vậy mày lại muốn kéo Triệu Tinh qua để chắn xác sống! So với lão đại, cái tên tiểu nhân bỉ ổi Hứa Thiên Ngữ mày đến xác sống còn không bằng!”

Đúng vậy!

Những người bị Hứa Thiên Ngữ đổi trắng thay đen nãy giờ giống như đột nhiên tỉnh lại.

Sao bọn họ có thể nghe lời tên phản đồ Hứa Thiên Ngữ này mà đi hoài nghi Lão Đại chứ?!

Sự quan tâm mà Lão Đại dành cho họ ai mà không nhìn thấy hết, không ghi tạc vào lòng chứ?! Nếu không có Lão Đại bao nhiêu người bọn họ có thể sống sót giữa tận thế, trước miệng xác sống chứ? Làm sao có thể tràn ngập hi vọng mà đi đến hôm nay? Cho dù Lão Đại là xác sống thì sao, ở tận thế này lòng người còn đáng sợ hơn xác sống nhiều, cho dù Lão Đại là xác sống thì cô cũng là Lão Đại mà bọn họ kính yêu nhất!

Nghĩ được vậy, vẻ mặt mọi người lại khôi phục kiên định, cũng mặc kệ Tô Vân Noãn bên kia kinh sợ, khóc lóc gọi “Mặc Hàn ca ca” chạy bạt mạng về phía Lãnh Mặc Hàn, tất cả đều trừng mắt nhìn Hứa THiên Ngữ, có người tính khí nóng nảy liền nhịn không được mà chửi ầm lên, thân thiết thăm hỏi tổ tong 18 đời nhà hắn.

“Hơn nữa, Hứa Thiên Ngữ mày mở miệng nói Lão Đại là xác sống, muốn thay trời hành đạo…..” mặc kệ ánh mắt uy hiếp của Trịnh Nhiên bên kia, người thứ 2 đứng ra là Lãnh Mặc Phong không hề sợ hãi mà cất cao giọng, cười lạnh “Vậy xin hỏi, quân đội xác sống cao cấp sau lưng mày lại là có chuyện gì vậy?”

!!??

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

Trước kia Trịnh Nhiên luôn nói Lãnh Mặc Phong là gián điệp hắn cài vào bên người Cố Linh, ai biết được “Người một nhà” Lãnh Mặc Phong lại đột nhiên làm phản trước mặt mọ người, mặt Hứa Thiên Ngữ biến sắc “Anh, anh nói bậy!”

Hứa Thiên Ngữ không kịp che giấu sự kinh ngạc, người ơ đây còn gì mà không hiểu nữa chứ.

Uông Hữu Vi ở trên cổng thành sắc mặt vô cùng khó coi, vốn thấy Cố Linh dẫn nhiều người như vậy muốn vào thành hắn cũng rất kiêng kị, sau nghe Hứa Thiên Ngữ nói Cố Linh là xác sống, còn hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ xác sống, Uông Hựu Vi còn thấy may mắn vì bản thân đỡ phải ra sức nhưng giờ nhìn lại mới thấy bản thân đúng là chọc phải ổ xác sống rồi!

Vừa nghĩ đến đầy rẫy phía trước đều là xác sống, Uông Hựu Vi nhịn không được mà nổi da gà khắp người, ông quay đầu liền phân phó “Người đâu! Đóng chặt cửa thành! Một người cũng không cho phép vào đây! Người đến gần cửa thành, giết không luận tội!”

Cái tên phản đồ này, cái tên ngu xuẩn này!

Một tên Lãnh Mặc Phong, một tên Hứa Thiên Ngữ, liên tiếp đụng phải hai tên đồng dội heo khiến cho trong lòng Trịnh Nhiên vô cùng khó chịu, lúc trước hắn đúng là đầu óc mơ hồ mới cảm thấy tên nhóc Hứa Thiên Ngữ dã tâm bừng bừng này rất thích hợp làm bia đỡ đạn và người chịu tội thay, hơn nữa hắn lại tự nhận có cảm tình rất sâu với Cố Linh, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến Cố Linh nên mới nâng hắn lên thành lãnh đạo, không ngờ tới đây lại là một tên ngu xuẩn, ngoại trừ cái miệng lợi hại ra hì bên trong chỉ là bao cỏ ngốc ngếch.

“Nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì?” Trịnh Nhiên hạ thấp giọng nói, mắng Hứa Thiên Ngữ “Còn chưa chịu ra tay?!”

Hứa Thiên Ngữ giống như bị rắn độc ở hang sâu quấn lên, hắn rung mình một cái, vội vàng nói với quân đội sau lưng “Toàn quân xuất kích! Giết chết Cố Linh! Xưng bá thế giới!”

“Đợi chút”

Lúc này, Cố Linh vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói ẩn chứa tinh thần lực đó, đủ cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.

Ở đâu ra chỗ cho cô nói chuyện nữa, Hứa Thiên Ngữ vốn không muốn để ý tới, nhưng Cố Linh lại phóng ra uy áp cực lớn, khiến cho cả quân đội không thể không đứng ở xa.

Tay chân giống như bị trói chặt vậy, hàng trăm vạn người cùng lúc mất đi năng lực hành động, cho dù bọn họ có muốn hay không đều phải thành thật nghe Cố Linh nói.

Sau khi thí nghiệm thành công, Cố Linh hóa thành xác sống, bạo phát mà giết chết thầy, mà hắn lại vội vàng chạy trốn, đây la lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến, cảm nhận uy lực của “Vật thí nghiệm” mà hắn và thầy tạo ra. Tuy Trịnh Nhiên cũng bị cứng lại tại chỗ nhưng mặt hắn lại hồng lên, ánh mắt đầy tham lam.

Chỉ cần chút nữa bắt sống được Cố Linh… vậy loại sức mạnh này chính là của hắn rồi! Chính là của hắn rồi!

Nơi xém chút trở thành chiến trường đột nhiên yên tĩnh, không ai có thể di chuyên, cũng không ai có thể nói chuyện, ánh mắt của mọi người toàn bộ đều dừng trên người cô gái nhỏ nhắn đó:

“Đầu tiên, Hứa Thiên Ngữ anh một mặt giương cao cờ hiệu tiêu diệt xác sống, một mặt lại dẫn dắt quân đội xác sống cao cấp bao vây kinh đô, ý đồ đen tối thật sự là quá rõ ràng rồi”

Âm thanh của cô giống như nước tan ra từ băng tuyết mùa đông vậy, trong trẻo mà lạnh lùng chảy qua tai mỗi người, khiến cho mọi người khồn chịu nổi mà kinh ngạc:

“Thứ hai, tuy hiện tại tôi không phải nhân loại nhưng tôi đã từng, hiện tại cũng có linh hồn giống như nhân loại, tôi yêu mến nhân loại, yêu mến cái thế giới này, nếu như có thể, nếu như có thể tôi không muốn nhìn thấy đồng bào tàn sát lẫn nhau, nếu như có thể tôi muốn cố hết sức kết thúc loạn thế, trả lại an bình cho thế giới!”

Giọng nói và gương mặt Cố Linh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lời nói chân thành tha thiết của cô lại đủ khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.

Trả lại an bình cho thế giới?

Ở thế giới rách nát, tàn lụi này, bọn họ còn có thể có được an bình sao?

Bọn họ xứng đánh được bình an sao?

Hứa Thiên Ngữ không rung động, suy nghĩ giống như những người khác, hắn chỉ nghe ra ý thỏa hiệp trong lời nói của Cố Linh “Tiến sĩ Trịnh, chúng ta?” hắn khó nén kích động mà nghiêng người snag hỏi.

Trịnh Nhiên cũng nhận ra tinh thần lực khống chế trên người cũng đang yếu đi, hắn có thể động đậy tay chân cũng liền lên tiếng ngắt lời “Cho dù là xác sống cao cấp hơn nữa thì tinh thần lực cũng có hạn, vừa rồi khống chế quy mô lớn như vậy chắc chắn đã hao tổn không ít dị năng của Cố Linh, cô ta hiện tại chỉ đang cố gắng chống đỡ, nhân lúc này mau chóng tiến công, không nên để cô ta có cơ hội kéo dài thời gian khôi phục tinh thần lực!”

Nghe thấy tiến sĩ Trịnh cũng nói như vậy, Hứa Thiên Ngữ cảm giác đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hung phấn đến sắp phát điên, hắn rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay để báo thù! Vì vậy, hắn mặc kệ lời nói của Cố Linh, lớn tiếng phân phó cho quân đội sau lưng “Cố Linh đã dùng hết tinh thần lực rồi! Xông lên cho ta! Bắt sống Cố Linh! Xưng bá thế giới!”

Quân lệnh như núi, huống hồ còn có kế hoạch và sự uy hiếp của Trịnh Nhiên.

Vậy nên đội quân nhứ hổ như báo mà kéo đến, nhìn bọn họ vẫn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Cố Linh thở dài, lời kế tiếp cô nói ra như là tiếng chuông nổ ầm vang trong đầu mỗi người:

“Cuối cùng, còn một điều anh nói sai rồi, tôi không phải xác sống cao cấp, tôi là….”

“Vua Xác Sống”

Lời nói của cô vừa dứt, vô số tiếng “Bùm! Bùm! Bùm!” như tiếng bong bóng nổ vang lên khắp chiến trường, vô số xác sống cao cấp vẫn đang đứng tại chỗ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị headshot, máu thịt xen lẫn trắng trắng bay đầy trời tạo thành một cơn mưa nhuốm đỏ tường thành.

!!!

Những người phía sau tránh được một kiếp, sợ hãi mà đứng ngây ra tại chỗ, họ chưa từng nhìn thấy cảnh chấn động như vậy bao giờ, nỗi sợ khó nói nên lời bao phủ lấy trái tim như mạng nhện, trong nhất thời ai cũng không dám tiến về phía trước.

Vẫn là Hứa Thiên Ngữ, người đã từng chứng kiến cảnh này rồi mới hối phục tinh thần nhanh hơn người khác, thấy Cố Linh vẫn còn sức lực phản kháng, sắc mặt hắn tái nhợt, đỉnh cao của sợ hãi chính là tức giận, hắn gào đến khàn cả giọng với đám người sau lưng “Còn ngây ra đó làm gì? Giết cho tôi! Xe tăng tên lửa lên hết cho tôi! Chúng ta nhiều người như vậy, cô ta chỉ có một người, tôi xem cô ta có thể kiên trì bao lâu!”

Một câu nói đã thức tỉnh bọn họ, bọn họ không chỉ là quân đội xác sống cao cấp sở hữu dị năng mà còn có sung ống, đạn dược cực mạnh. Còn Cố Linh đã trở thành mục tiêu sống, không chỉ phải đối phso với xác sống cao cấp thuấn di đến bên cạnh ám sát mà còn phải điều khiển tinh thần ngăn cản những đạn pháo nhắn về phía đoàn người của cô, dưới sự công kích từ hai phía như vậy cô không thể lại phát động công kích quy mô lớn như vậy nữa.

“AAAAAAAAAAA….!”

“Tiểu Hồ….!”

Trương Cảnh tận mắt nhìn thấy Hồ Chí Vĩ bị dây đằng xuyên qua người mà mọc không khác gì con nhím, nhìn bạn thân ngày xưa đồng sanh cộng tử cứ như vậy biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, hai mắt Trương Cảnh đỏ thẫm, nhìn cửa thành thét đến tê tâm liệt phế “Uông Hữu Vi c/o/n m//ẹ m/à//y! M/à/y cứ đứng nhìn như vậy à?! Mày cho rằng mục tiêu của bọn chúng là ai?! Mày nghĩ xem bọn tao chiến đấu và hi sinh vì cái gì?! Hả?!”

Cái câu “xưng bá thế giới” này Hứa Thiên Ngữ không chỉ hét lên 2 lần, vấn đề mà Trương Cảnh hỏi không cần trả lời cũng biết.

“Thành chủ, chúng ta…?”

Trương Cảnh gào thét lên án đầy mạnh mẽ, thủ vệ Lưu Đại đứng bên cạnh nghe đến nhíu mày, hắn vừa muốn nói gì đó lại bị Uông Hữu Vi mạnh mẽ cắt ngang “Câm miệng!” Uông Hữu Vi chắp tay sau lưng, trong ánh mắt hẹp dài chứa đầy sự không khéo và tính toán “Mặc kệ lời hắn nói, hiện tại để bọn họ lưỡng bại câu thương đến lúc đó chúng ta mới ngư ông đắc lợi”

“Nhưng…” nhưng nếu cứ tiếp tục thế nạy bọn người Cố Linh căn bản không thể chống đỡ được bao lâu, hơn nữa nếu không phải đám người Cố Linh cố thủ ở cổng thành, bọn họ sớm đã bị đại pháo của Hứa Thiên Ngữ công phá rồi.

Lời muốn nói ra lại bị một cái liếc mắt của Uông Hữu Vi cưỡng ép bắt nuốt vào lại rồi.

“Vâng” Lưu Đại cúi đầu im lặng lui ra, hai tay hắn chặt lại thành nắm đấm, nhịp đập trước ngực ngày càng mạnh mẽ, giống như trong phút chốc liền có thể xé tung mà vọt ra ngoài vậy.

Cùng lúc đó, trận chiến dưới cổng thành cũng đã vào thời khắc quyết định, đội ngũ ngàn người của Cố Linh tử thương hơn phân nửa, nhìn qua những gương mặt quen thuộc mà mỗi ngày cô đều gặp lần lượt ngã xuống, Cố Linh đột nhiên có một loại cảm giác như bị đoạt xá vậy.

‘Những nhân loại yếu ớt kia…..’

Bọn họ rõ ràng biết rằng cố thủ ở đây chỉ có con đường chết, bọn họ biết rõ thứ mà bọn họ phải đối mặt là xác sống cao cấp, mạnh hơn bọn họ gấp mấy lần, nhưng những con người đó vẫn bất chấp tất cả mà chắn trước mặt cô, liều mạng giết chết những người muốn làm hại cô…

‘Bọn họ… là đang bảo vệ tôi sao?’

Trên mặt Cố Linh lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm mờ mịt của nhân loại.

Cô thất thần nhìn xung quanh mình, chỉ thấy gần cô nhất là Châu Cường, cả người hắn cứ như mới bò ra từ hồ máu tươi, thấy cô nhìn hắn, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi với cô “Lão Đại, cô đừng lo lắng! Trước kia tôi nợ cô nhiều mạng như vậy, bây giờ nên trả rồi”

Hắn vẫn chưa nói dứt lời thì đã có một xác sống cao cấp khác nhào đến, Châu Cường nhanh chóng đưa tay nghênh chiến, chỉ là khi hắn xoay người thì lại lộ ra một bên ống tai áo…

Trống rỗng.

Cơ thể mất đi cảm giác đột nhiên truyền đến cả giác đau đớn không thể diễn tả được, đau đến mức khiến Cố Linh muốn kêu lên, trái tim chết lặng cũng đột nhiên nhảy lên chứng minh sự tồn tại của nó.

Tại sao lại làm vậy với tôi….

Tôi chính là…

Xác sống đó…

Ngay sau đó, tất cả mọi nguwoif liền nghe được một âm tahnh rét lạnh thấu tim, ngya cả linh hồn cũng nhịn không được mà run rẩy trước âm thanh này:

‘Ta tức giận rồi…’

‘Các ngươi đều phải trả giá’

Rõ ràng trên chiến trường gươm đao khói lửa, ngay cả tiếng gào thét đều mơ hồ nghe không rõ được vậy mà tất cả mọi người đều có thể nghe được sự tức giận ngập trời sau âm thanh bình tĩnh đó.

Lửa giận của Vua Xác Sống.

!!!!

Một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện giữa không trung, nhanh chóng bành trướng, cát vàng thô ráp như cái roi mà quất vào đám người Hứa Thiên Ngữ, nóng rát và đau đớn khiến bọn hắn không thể mở mắt ra.

Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!

Cuồng phong nhanh chóng xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất, trên chiến trường đột nhiên rơi vào một khoảng im lặng kỳ lạ.

Chuyện gì đây, Hứa Thiên Ngữ đợi cả buổi cũng không thấy xảy ra chuyện gì nữa, tâm trạng lo lắng cũng liền thả lỏng, thì ra chỉ là hư trương thanh thế*

*Hư trương thanh thế: = làm màu.

Nhưng khi hắn nhìn theo ánh mắt gần như sụp đổ của những người khác nhìn lại thì một màn trước mặt khiến hắn phải há hốc mồm.

Chỉ thấy phía đường chân trời giống như bị tô mực đen lên, che kín ánh sáng phía cuối chân trời, đất dưới chân cũng không ngừng chấn động, vô số đất đá, cát bụi cũng run lên không ngừng, tiếng la, thét chói tai vang lên ầm trời, Cố Thiên Ngữ cố gắng nhìn xem thứ đằng xa kia là gì, mắt trừng đến muốn lòi ra ngoài, đó là…

Biển xác sống!

Vô cùng vô tận xác sống cấp thấp như thủy triều dồn dập lao về phía quân đội xác sống cao cấp của Hứa Thiên Ngữ, bất kể bọn họ dùng đạn pháo bắn giết thì hết một lớp này thì lại đến một lớp khác, như cơn sóng không ngừng đánh đến.

Chiến cục thay đổi trong nháy mắt, đây đã không còn là một trận chiến mà là một trận đồ sát.

Một xác sống cao cấp đồ sát nhiều xác sống cấp thấp, nhiều xác sống cấp thấp đồ sát một xác sống cao cấp.

Thậm chí Uông Hựu Vi còn cho rằng xác sống trên toàn thế giới đều bị Cố Linh gọi hết lại đây, hắn ở trên cao có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng này, nội tâm hắn không khỏi vừa kinh (ngạc) lại vừa sợ (hãi), Cố Linh này quá nguy hiểm, được lòng người lại còn có thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy, nếu thật sự để cô sống sót vào thành thì rất có thể cô sẽ thay thế vị trí của hắn…

Một tia hung ác hiện lên trong đáy mắt Uông Hựu Vi, Cố Linh này, hắn nhất định phải nhanh chóng diệt trừ!

Cố Linh không có tâm trạng lại để ý đến âm mưu dương mưu gì khác nữa, cô thiêu đốt sinh mạng làm cái giá cho việc mạo hiểm tiêu hao tinh thần lực quá mức, sinh mệnh lực và năng lượng trong cơ thể nhanh chóng trôi đi như thác nước, Cố Linh thậm chí còn có cảm giác sợ là nếu tiếp tục như vậy nữa đến linh hồn cô cũng sẽ bị ép khô, nhưng mặc dù là vậy, Cố Linh vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ.

Xác sống cấp thấp không có năng lực suy nghĩ, không biết cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là khủng bố, bọn nó chỉ biết phục tùng theo bản năng, điên cuồng tiến công, xác sống đánh xác sống, đồng bào đánh đồng bào, tình hình chiến đầu vì vậy mà đã có sự thay dổi nghiêng trời lệch đất, Hứa Thiên Ngữ vốn ban đầu chỉ đứng xem, hiện tại không thể không gia nhập chiến đấu, nhưng từ trước đến nay hắn được Trịnh Nhiên nâng đỡ thành người lãnh đạo, trong đầu chỉ có giấc mộng lớn Xuân Thu chứ làm gì có chuyện rèn luyện thăng cấp như binh lính bình thường? Đến hiện tại hắn vẫn chỉ là Hứa Thiên Ngữ hệ lôi cấp 2 thì đến sức chống đỡ hai lần công kích cũng không có.

Quân đội xác sống cao cấp của hắn sớm đã bị xác sống cấp thấp đánh đến tan rã, loạn thành một đống, Lãnh Mặc Hàn và Trịnh Nhiên vốn cũng chẳng mấy thật lòng, thấy tình huống không tốt cũng liền nhanh chân bỏ chạy.

Hứa Thiên Ngữ nhất thời rơi vào cảnh tứ cố vô thân, chỉ có thể vừa mắng chửi vừa chạy thục mạng, một chút cũng không hề chú ý đến một cái tay hư thối đang duỗi ra chụp vào cổ họng của hắn….

21.

“Trần ai lạc xử, thắng phụ dĩ định!”*

* Trần ai lạc xử, thắng phụ dĩ định: bụi đất đã rơi xuống, thắng thua đã rõ ràng.

“Bộp” một tiếng, người kể chuyện với giọng du dương trầm bổng:

“Đại chiến kết thúc, quân địch toàn bộ bị tiêu diệt, Cố Thủ Lĩnh cả người đầy máu quay lại nói lớn với tường thành trên cao “Đại họa xác sống, hôm nay đã trừ!””

“Cô ấy vừa nói xong thì hàng ngàn hàng vạn xác sống sau lưng cô ấy liền nổ tung đầu ngã xuống, phơi thây đầy đất!”

“Ngay lúc đó, bên người Cố Thủ Lĩnh chỉ còn lại 5 người, mỗi một người đều mình đầy thương tích, chỉ còn hơi tàn”

“Tên Uông xấu xa kia thấy vậy liền nổi ý xấu, cho rằng sau khi Cố Thủ Lĩnh triệu hồi biển xác sống rồi lại tiêu diệt số xác sống còn lại nhất định đã hao hết sức lực, bên người cũn không còn người bảo vệ, hắn liền muốn qua cầu rút ván, hạ lệnh dùng tội “thông đồng với địch” để giết đám người Cố Thủ Lĩnh”

“Huhuhu…. Mẹ ơi! Con không muốn Cố Thủ Lĩnh xảy ra chuyện! Con không muốn!” nghe đến đây một cô bé khóc nhào vào lòng mẹ, nhưng đôi mắt ngập nước vẫn nhìn chằm chằm vào người kể chuyện trên sân khấu, sợ sẽ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Người kể truyện trông vẫn còn trẻ tuổi kia thấy bản thân kể đến mức khiến cô bé đó khóc liền có hơi ngại mà ho hai tiếng rồi không hề dài dòng nữa mà tiếp tục kể:

“Ai mà biết được tên Uông Hựu Vi này hạ lệnh những hai lần mà lại không có ai để ý, cũng ngay lúc này Lưu thủ vệ trưởng tức giận quát:

“Uông Hựu Vi! Ông vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn! Đám người Cố Linh vì bảo vệ kinh đô liều chém liều giết, ông lại chỉ muốn ngồi ngư ông đắc lợi. Hiện tại Cố Linh trừ sạch xác sống ông lại muốn tá ma giết lừa*, bỏ đá xuống giếng! Người hèn hạ vô sỉ như ông không xứng làm thành chủ của kinh đô!”

“Nói xong, cậu ấy tự mình mở cửa thành ra, cung nghên Cố Thủ Lĩnh vào thành, từ đó về sau, dưới sự dẫn dắt của Cố Thủ Lĩnh, thế giới này đã đúng như lời cô nói…”

“kết thúc loạn thế, trả lại an bình cho thế giới!”

“Bốp!” một tiếng vỗ vang lên, cát bụi cùng máu tươi biến mất.

“Hay!” “Hay!!”

Trở về hiện thực, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, người nghe truyện vẫn chưa nghe đủ đang lần lượt rời đi.

“Châu Thịnh! Con lại trốn học đi kể chuyện hả!”

Lãnh Mặc Phong đi ngược dòng người, vào bên trong nhà, bởi vì đã bị hóa thành xác sống nên tháng năm chỉ có thể lấy đi sự ngây thơ chứ lại không hề lấy đi gương mặt trẻ trung của hắn, Lãnh Mặc Phong dùng gương mặt trẻ tuổi nói với giọng điệu đầy trải đời với Châu Thịnh “Hơn nữa đoạn truyện này con nói nhiều lần như vậy vẫn không có tiến bộ, tình cảnh năm đó hung hiểm như vậy con lại chỉ nói mấy câu cho qua? Thằng nhóc chết bầm, mau đi theo chú đây, Châu Cường đang đi khắp nơi bắt mày đó”

“Lãnh Mặc Phong chú nói ai không có tiến bộ hả….. Á đau đau đau đau đau đau đau!!!! Cháu sai rồi chú Lãnh ơi! Cháu sai rồi!” Châu Thịnh bị Lãnh Mặc Phong nhéo chặt tai mới nhớ đến “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” vội vàng xin khoan hồng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chú Lãnh này của hắn hôm nay sao lại không đi dính lấy Cố Thủ Lĩnh nữa? Ngày thường chú ấy chính là hận không thể biến thành vaath trang sức trên chân Cố Thủ Lĩnh, cô ấy đi đâu liền đi theo đó, chẳng lẽ là….. chị Hà Tiểu Vi đến tìm Cố Thủ Lĩnh rồi?

Vừa nghĩ đến chị Hà đó của hắn, Châu Thịnh liền không nhịn được cười, đừng thấy chị Hà ở trước mặt Cố Thủ Lĩnh biểu hiện dịu dàng như con cừu nhỏ, nhưng khi đá Lãnh Mặc Phong cứ bám dính lấy Cố Thủ Lĩnh đi, một lần liền đá xa 10m, khiến cho Lãnh Mặc Phong đến hiện tại cứ thấy chị Hà là lại bỏ chạy.

“Anh, anh ơi… vậy đám người xấu Hứa Thiên Ngữ, Trịnh Nhiên đến cuối cùng sao rồi?” cô bé vẫn còn đỏ hồng đôi mắt chạy qua giật giật tà áo dài của Châu Thịnh cười hỏi.

“A? À à bọn họ hả? Khụ Khụ, truyện kể rằng mấy năm trước…” Cái tật xấu khoa môi múa mép của Châu Thịnh lại tái phát, hắn chưa nói được hai câu đã bị Lãnh Mặc Phong đá ra, Lãnh Mặc Phong nhíu mày nhìn Châu Thịnh, cười như không cười “Vết sẹo lành rồi lại quên đau đúng không? Quên mất cái tay giả của cha con đánh đau cỡ nào rồi sao? Còn không mau đi học?”

Nhớ đến người cha bị thiếu mất cái tay nhưng lại mạnh mẽ hơn ai hết, Châu Thịnh đã nếm qua mấy lần “dây lưng xào thịt” của ông, nghĩ tới liền run cả người, bị Lãnh Mặc Phong đá trúng cũng không dừng lại, trong miệng chỉ lẩm bẩm “Xem coi lần sau tui có gọi chị Hà đến xử ông hay không!” tay thì lại che mông chạy đi.

Thấy hắn đi xa, Lãnh Mặc Phong mới ngồi xổm xuống nhìn vào cô bé kia, giọng nói dịu dàng “Yên tâm, mấy kẻ xấu đó đều bị chú cảnh sát bắt đi rồi, bọn họ đều bị trùng phạt thích đáng rồi”

“Yeah! Tuyệt quá!”

Nghe thấy kết cục này cô bé kia vui đến nhảy lên, cô bé hài lòng mãn nguyện quay về vòng tay của mẹ “Mẹ ơi, mẹ ơi đợi con lớn rồi con cũng muốn giống như Cố Linh Thủ Lĩnh vậy! Bảo vệ thế giới! làm một Đại anh hùng!”

“Được được được” người mẹ cũng cười, liên tục đồng ý, nhìn Lãnh Mặc Phong gật đầu chào rồi nắm tay cô bé rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai mẹ con từ từ xa dần, khóe miệng cong lên cười của Lãnh Mặc Phong cũng không có kéo xuống nữa.

Bọn họ đúng là đã nhận được trừng phạt xứng đáng….

Hứa Thiên Ngữ, Trịnh nhiên, còn có người anh trai “thân yêu” đó của hắn nữa, bọn họ có thể ở cùng nhau, ở cái nhà lao mà cái gì cũng không có, không có tương lai cũng không có hi vọng, vĩnh viễn vĩnh viễn, vĩnh viễn vĩnh viễnở cùng nhau.

Kết thúc tuyệt đến thế mà, Lãnh Mặc Phong nheo mắt lại, an nhàn như một con mèo mãn nguyện, ngâm nga một bài hát rồi đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng ánh sáng rực rỡ, gió thổi ấm áp, thời tiết tốt như cái ngày vừa được anh hùng cứu vậy.

Hạnh phúc mà an bình.

[THẾ GIỚI THỨ 4 KẾT THÚC]

22.

Cố Linh rốt cuộc cũng trở về không gian ý thức của cô, nhìn “vỏ trứng” trên đầu, Cố Linh có cảm giác như đã qua mấy đời rồi vậy, không giống mấy nhiệm vụ đoản mệnh đi chút rồi về của mấy lần trước, ở cuốn tiểu thuyết này vậy mà cô lại thành thật sống hơn 200 năm…

Vậy mà cô lại thành thành thật thật làm mặt than*hơn 200 năm!

*Mặt than: mặt liệt, mặt đơ, mặt sượng trân,….

Cố Linh nằm lên ghế sofa hình đã cuội, dùng sức nheo mắt, nhíu mày, vui mùng cảm nhận sự linh động, tồn tại chân thật của ngũ quan.

Cho dù năm đó chiến đấu với đám người Hứa Thiên Ngữ đã hao tổn hết phân nửa tuổi thọ, nhưng với thiết lập sẵn từ trong sách là Vua Xác Sống, không già cũng không chết, cuối cùng nếu không phải hệ thống giúp đỡ cưỡng chế ròi khỏi, Cố Linh cũng không biết cô còn phải sống đến khi nào nữa.

Cô ấy sống quá quá lâu, đến sau này cô đều sắp quên đi thân phận người xuyên sách của mình, quên mất cô đến thế giới đó chỉ để hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, vậy nên sau 200 năm khi hệ thống xuất hiện nói muốn đưa cô rời khỏi thế giới đó, Cố Linh còn ngẩn ngơ, hoảng hốt cả buổi.

Rời khỏi?

Cô… không phải Cố Linh?

Đúng rồi, cô không phải Cố Linh, không phải Cố Linh của nơi này.

‘Chúc mừng người xuyên sách hoàn thành nhiệm vụ’

Đã rất lâu không nghe thấy âm thanh lạnh băng của hệ thống, giờ Cố Linh lại sinh ra một cảm giác thân thiết như về nhà vậy.

“Hệ thống….” nhưng mà tâm trạng muốn ôn chuyện chỉ kéo dài trong thời gian hai chữ đó, Cố Linh vừa mới hé miệng liền bị kết cục hệ thống mới đưa qua dời đi lực chú ý:

Từ khi vừa vào kinh đô cô đã được mọi người nhất trí đề cử làm thủ lĩnh mới, mà Cố Linh suy nghĩ đến tâm nguyện của nguyên chủ cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh mà nhận lấy cái trách nhiệm này.

Chỉ là trong quá trình bắt tay vào quản lý kinh đô, Cố Linh phát hiện thì chính trị cũng không hề dễ dàng hơn chiến tranh chút nào. Chẳng qua trong chiến tranh tử thương là mắt người có thể nhìn thấy được, mà bên trong chính trị thì mắt người lại không nhìn thấy được, nơi có người thì sẽ có đấu tranh, huống hồ sống bên trong nhân loại còn có chủng tộc mới là xác sống cao cấp này, nhưng may là Cố Linh lại có đủ 3 thủ đoạn thiết yếu cho một chính trị gia ưu tú.

Thứ 1, ân uy tịnh thi*

*Ân uy tịnh thi (恩威并施): vừa thi ân vừa vừa thị uy, có thưởng có phạt.

Nếu không phục thì công kích tinh thần một chút cho hiểu.

Thứ 2, thâm tang bất lộ.

Đừng có mơ mà nhìn thấy được bất cứ cảm xúc nào trên gương mặt liệt này.

Thứ 3, năng khiếu sống lâu.

Đứa nào có thể sống lâu hơn Vua Xác Sống chứ.

Bắt đầu từ khai khẩn ruộng đất, trồng lương thực, giảm giá trị tiền bạc, coi trọng học tập, Cố Linh đã làm hết những chuyện cô thấy có lợi cho dân sinh trong cả đời dài nhàm chán của cô, thúc đẩy xác sống cao cấp chung sống hòa bình với nhân loại, từ từ biến Kinh Đô thành Kinh Thành thành Kinh Quốc, lại từng bước đưa nó đi theo hướng phồn vinh, an bình mà tất cả mọi người nghĩ.

‘Thông qua thế giới lần này, người xuyên thư đã học được những gì?’

Lâu thật lâu mới nghe lại câu hỏi này, Cố Linh có chút muốn cười nhưng mà cô nghĩ nửa ngày khóe miệng vẫn không cong lên “Đã học được một chút năng lực lãnh đạo, dù gì cũng làm lãnh tụ hơn 200 năm, về mặt khống chế lòng người và tuyển chọn hiền tài cũng biết nhiều hơn một bước”

Nói đến đây Cố Linh mới phát hiện cô căn bản không thể cười lên, cô có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt gương mặt mình, nói đến hiện tại so với năng lực lãnh đạo, cái cô học được tốt nhất chính là làm sao để có một cái mặt liệt.

‘Phản hồi của thế giới thứ 4 đã….’ Hệ thống tiếp thu phản hồi như thường lệ.

“Đợi chút” nhưng lần này Cố Linh lại cắt ngang nó “Tôi còn chưa có nói xong, ngoại trừ năng lực lãnh đạo còn có một điểm khiến tôi ấn tượng’

Đối với sự tích cực phối hợp lần này của Cố Linh, hệ thống có chút ngoài ý muốn, nó dừng một thoáng rồi hỏi “Là gi?”

“Không nên xem thường bất kỳ một sinh mệnh bình thường hay tầm thường nào đó, có lẽ nghề nghiệp, lý tưởng của người đó hiện tại không đáng một đồng, nhưng có lẽ một ngày nào đó trong tương lai tín niệm mà người đó vẫn luôn kiên trì sẽ phát ra ánh sáng vô cùng thiết yếu”

Nhớ lại chiếc xe tải đỏ như lửa kia, miệng cô rốt cuộc cũng nở được nụ cười “Điểm này là tôi học được từ Châu…”

Cô đột nhiên im bặt, không phải là bị bất cứ cái gì quấy nhiễu hết, cô cứ như vậy mở miệng ngây ra đó.

Châu…Châu?

Châu gì?

Đại não trống rỗng lại hoạt động sau một giây, Cố Linh chậm rãi khép miệng lại, khóe miệng vui vẻ lộ ra không vui, vừa rồi hình như cô đang định nói ra một cái tên người, muốn nói cô học được điểm này từ người đó… nhưng mà người đó, là ai?

‘Phản hồi của thế giới thứ 4 đã ghi nhận’

Hệ thống lơ đi việc Cố Linh thường hay không nhớ rõ về các nhân vật trong thế giới tiểu thuyết, nó giả vờ không hay biết sự kì lạ của Cố Linh, im lặng một lát, nó lại hỏi thêm một câu ‘Lần này người xuyên sách không hề có bất cứ kĩ năng nào trợ giúp, người xuyên sách cảm thấy thế nào?’

“Cảm giác cũng tạm được” đầu óc Cố Linh vẫn còn ngơ ngơ, hệ thống hỏi cô liền thuận miệng trả lời “Mặc dù không có kỹ năng trợ giúp nhưng nguyên chủ vốn là Vua Xác Sống, tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ…”

Đợi chút.

Cố Linh giật mình nhận ra.

Tinh thần lực?

Sau khi kết thúc nhiệm vụ trước trước đó, khi cô hỏi hệ thống La Sâm La vốn là kẻ phản bội chạy trốn sao lại có thể đi theo cô vào thế giới tiểu thuyết, khi đó hệ thống trả lời chính là ba chữ “Tinh thần lực” này.

Tinh thần lực, Cố Linh từng có thân thể của Vua Xác Sống nên cũng đã từng có năng lực này, chỉ là lúc đó cô dùng nó thuận tay như đi đường hay nói chuyện bình thường thôi nên cũng không suy nghĩ nhiều, hiện giờ sau khi hoàn toàn rời khỏi Cố Linh mới thông suốt.

Thì ra đó là tinh thần lực, phụ thuộc vào tinh thần và ý niệm, chỉ là một ý nghĩ trong đầu cũng đủ để khiến người khác đau đến bò lăn dưới đất, không cần mở miệng cũng có thể truyền ý nghĩ của mình vào đầu người khác, thậm chí có thể hoàn toàn điều khiển một hay nhiều thân thể của đồng bào.

Giết người không thấy máu, rat ay trong vô hình.

Đúng là một loại năng lực mạnh mẽ đến mức khủng bố.

Cố Linh không biết tinh thần lực mà cô từng có khi làm Vua Xác Sống và “Tinh thần lực” trong lời hệ thống có giống nhau hay không, nhưng hiện tại cô đã có thể cảm nhận được chỗ đáng sợ của loại năng lực này.

Tên La Sâm La đó chính là rất mạnh vì hắn có thể theo cô xuyên vào thế giới tiểu thuyết.

Cố Linh đổ mồ hôi lạnh đầy người, đồng thời cũng nhịn không được mà nghĩ, vậy cô thì sao, cô có tinh thần lực không?

Nghĩ như vậy, Cố Linh liền tập trung tinh thần, tập trung suy nghĩ về một điểm, chỉ là vài giây sau, không biết có phải là cô hoa mắt hay không, trong thoáng chốc Cố Linh nhìn thấy trước mặt cô xuất hiện một hình ảnh cậu bé mà xanh nhạt, nhưng chỉ trong nháy mắt cô lại chỉ có thể thấy một mảng tường trắng.

Ngay sau đó, âm thanh lạnh lùng của hệ thống lại vang lên khắp không gian ý thức:

‘Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này là tiến độ tăng 5%, hiện tại thanh tiến độ hoàn thành của người xuyên sách là 25%, có muốn rút thưởng hay không?”

Cố Linh tạm thời che giấu sự nghi ngờ của cô vào lòng, cô giả bộ ngáp, xoa xoa mắt “…được”

Không biết tại sao, cô lại có một dự cảm vô cùng mạnh mẽ, phát hiện này của cô không hề đơn giản, tương lai đây có thể là ác chủ bài của cô.

Trong lúc suy nghĩ của Cố LInh đang bay xa thì đĩa quay lớn hình tròn đang từ từ dừng lại trước mặt cô, kim chỉ về hướng….

‘Bộ dạng kệch cỡm (dùng 1 lần)’

Cố Linh đứng hình luôn rồi.

Bô dạng kệch cỡm…. Cái kỹ năng điên khùng gì vậy??????

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom