Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Thời tiết nóng bức, nơi họ muốn đi lại là khu vực sa mạc nóng nhất, càng đi nhiệt độ càng tăng cao, đám người Hàn Triều trên xe, Thích Thất ôm một mâm dưa hấu ướp lạnh ra tới để lên bàn trà, kêu mọi người lại ăn. Đoàn xe đã ngừng lại, thái dương treo cao cao không có ý muốn giảm nóng chút nào.
Bên ngoài nơi dừng chân không có bao nhiêu người đi lại, thời tiết quá nóng ai nấy đều ở trong chỗ cắm trại của mình. Nhưng tình trạng này cũng không duy trì được bao lâu, trong doanh địa bất chợt loạn cả lên, Thích Thất đang gặm dưa hấu nhìn ra cửa sổ thấy mọi người chạy qua chạy lại. Bên ngoài vừa loạn lên như vậy, Diều Hâu đã đi ra xem xét tình huống, anh là cảnh vệ của Triều gia, đối với động tĩnh bất thường đều mẫn cảm hơn những người khác.
Thích Thất tò mò nhìn về phía Hàn Triều, người đã khôi phục tinh thần lực giống như không có việc gì nhìn ké truyện tranh của cô, ngẫu nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm dưa hấu trong tay cô, tựa như những ngày lúc trước. Cô thấy Hàn Triều như vậy cũng thả lỏng xuống, hẳn là không xảy ra chuyện gì, nếu không Hàn Triều sẽ không bình tĩnh đến như vậy, nhưng thật mau cô đã thay đổi suy nghĩ, Diều Hâu đi thăm dò đã quay trở lại mang về một tin tức chấn động, trong đội ngũ đã ly kỳ mất tích vài người, mọi người đều đang tìm kiếm nhưng không có chút manh mối nào, người giống như bị bốc hơi ra khỏi nhân gian.
Ánh mắt nghi vấn lại lần nữa dừng trên người Hàn Triều, câu trả lời cô có được chỉ là tiếng Hàn Triều lật sách. Duỗi duỗi tay chọc chọc eo Hàn Triều, Thích Thất kêu lên: "Hàn Triều..."
Hàn Triều lúc này mới giương mắt nhìn cô, chỉ là vẫn như cũ không trả lời nghi vấn của Thích Thất, tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ đang loạn eo mình, anh vừa sủng nịch lại mang theo tia bất đắc dĩ, nói: "Đừng lo lắng, mấy thứ kia sẽ không lại đây bắt chúng ta..."
Thích Thất nghe vậy ngẩn người, "mấy thứ kia" là thứ gì, sẽ không lại đây bắt "chúng ta", ý là sẽ đi bắt người khác? Nhìn mọi người bôn tẩu qua lại, Thích Thất nhíu mày, đại khái là từ mạt thế cô đã gặp qua quá nhiều sự kiện phi đạo đức, đối với chuyện xảy ra bên ngoài cô không hề có một tia ý muốn tìm hỏi thêm, nông phu và con rắn, chuyện này cô làm đã quá đủ.
* Nông phu và con rắn: một buổi sớm mùa đông một bác nông phu ra đồng, trên đường thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại. Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết.
Bài học: Có một số người không bao giờ thay đổi bản chất của họ, bất kể chúng ta cư xử tốt với họ như thế nào. Luôn luôn cảnh giác và duy trì khoảng cách với những người chỉ nghĩ về lợi ích của chính họ.
Cô không phủ nhận người Lôi gia thật tốt, đối với người nhỏ yếu cũng không có ý tưởng cực đoan mà hết lòng trợ giúp, nhưng sau đó cô thấy họ bênh vực Lôi Đồng Đồng làm Thích Thất rõ ràng ý thức được, có lẽ ngay từ đầu ý tưởng cô là sai lầm, cô quá mức lý tưởng Lôi gia, so sánh ra, kỳ thật đám người Vương Tiểu Lợi không tốt hay sao, bọn họ không phải cũng giúp đỡ, bảo hộ người sống sót hay sao? Trên thực tế quân nhân cơ bản là giống nhau, họ bảo hộ nhỏ yếu, coi trọng sinh mệnh, nhưng họ cũng là người thường, cởi bỏ quân trang ra, họ cũng là người có hỉ nộ ái ố, cũng có tính xấu của con người, mà cô thì tính xấu không phải cũng có nhiều hay sao, cô thật ích kỷ, nếu thời gian có thể quay lại, cô có lẽ sẽ không dưới tình huống bình thường mà đòi Hàn Triều cấp cho họ vật tư, cô sẽ tuyệt không để Hàn Triều mạo hiểm đi cứu họ, nói đến cùng họ cũng chỉ là người râu ria mà thôi.
Gật gật đầu, vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, cũng gạt bỏ đám người hỗn loạn ngoài kia ra khỏi đầu, Thích Thất chỉ cần biết vài thứ kia sẽ không đến đây bắt bọn họ, như vậy đã đủ...
Náo động liên tục cho đến trời hoàn toàn tối, mọi người trong lòng run sợ tăng mạnh cảnh giới, sau đó tránh trong chỗ cắm trại không hề ra ngoài. Từ khi phát hiện người mất tích tới bây giờ, lúc mọi người không chú ý, lại có vài người nữa không thấy tung tích, lúc đám người Hàn Triều còn ở trong xe mình thảnh thơi, cửa xe chợt bị người gõ loảng xoảng.
Diều Hâu đi đến cửa xe, nhìn ra ngoài qua khoang cửa sổ, phát hiện ra người đứng ở ngoài cửa chính là người cho đến nay đều làm như không quen biết bọn họ, Hàn Tiến. Diều Hâu vô ý thức nhìn sắc trời bên ngoài, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong lòng anh là mặt trời có phải mọc từ hướng tây hay không.
Hàn Tiến chờ không kịp động tác chậm rì rì của Diều Hâu, nhìn thấy cửa xe vừa mở thì kéo thật mạnh ra, sau đó nôn nóng lên xe, lập tức chạy vội tới trước mặt Hàn Triều: "Không thấy Thi Thi đâu, cậu biết các cô ấy đi đâu, đúng không?" Anh ta thường xuyên chèn ép Hàn Triều, nhưng không có nghĩa anh không biết bản lĩnh Hàn Triều, ở trấn nhỏ kia thu thập vật tư giữ ấm tinh thần lực đã có thể bao trùm hai km, qua mấy tháng hẳn là tinh thần lực càng cao hơn so với Tần Triệt, anh ta phỏng chừng Hàn Triều hẳn là giống mình ở trung cấp cấp bốn, hoặc có thể thậm chí còn cao hơn một tầng là ở cấp cao cấp bốn.
Khóe miệng Hàn Triều cong lên, trong mắt hiện lên không biết là vui là buồn hay là miệt thị, nói chậm rãi với Hàn Tiến: "Đại ca, vì sao lại hỏi tôi? Anh nói vậy thật làm dễ hiểu lầm, người là bị tôi bắt đi, tôi không biết các cô ấy đi đâu, thật sự."
"Hàn Triều, lúc trước tuy rằng có lúc tôi nhằm vào cậu, nhưng mà dù sao chúng ta cũng là anh em, là người một nhà, Thi Thi bị mất tích tôi thật sốt ruột, cậu nếu biết Thi Thi ở đâu, nói cho tôi biết có được không, tôi thề sau này sẽ không nhằm vào cậu nữa, còn sẽ khuyên gia gia tiếp cậu trở về Hàn gia, chúng ta là người nhà, cậu thật sự mặc kệ chúng tôi sao." Đôi tay Hàn Tiến nắm chặt lại, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt là bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp, Thi Thi đối với anh rất quan trọng, anh không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào có thể tìm được cô ấy.
Hàn Triều cúi đầu, giống như cảm động với bộ dáng của Hàn Tiến: "Trong rừng cây có mấy cây nắp ấm thích vồ mồi là phụ nữ, có lẽ anh có thể đi xem ở đó..."
Hàn Tiến nghe được, tiếng cảm ơn cũng chưa kịp nói, giống như lúc tới nhanh chóng chạy ra ngoài, dẫn người đi tìm...
Hàn Triều thấy Hàn Tiến sốt ruột bỏ đi như vậy, nhướng mày, đem phần còn lại nói cho xong: "Dị năng giả hệ tinh thần sở dĩ không phát hiện được là bởi vì bên cạnh bọn chúng có một gốc cây bách hệ tinh thần, nếu nhìn thấy nó thì cần tránh xa một chút, ngàn vạn đừng đụng đến cành của nó..."
Ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người không rõ ý vị nhìn chằm chằm mình, Hàn Triều lật sang một trang sách mới, không có tia thành ý nào, giải thích: "Không phải tôi chưa nói, là anh ta không nghe xong đã chạy đi."
Bốn người Thích Thất trong lòng đồng thời châm cho Hàn Tiến cây nến, Hàn tổng (chủ tử) thật quá xấu rồi......
Hàn Tiến vừa được tin nơi Bạch Thi Thi liền liên hệ người các gia tộc khác, lần này người mất tích toàn là phụ nữ, nguyên bản họ phỏng chừng có người âm thầm bắt cóc các cô, lại không nghĩ rằng đó là thực vật biến dị, cây nắp ấm biến dị họ đã nghe qua ít nhiều, chúng không biết bị cái gì kích thích cao lên tột bậc, còn chuyên môn đánh cướp những động vật hình thể cao lớn, tuy nhiên cũng còn có chỗ tốt là bị chúng bắt cũng không bị tiêu hóa ngay, nếu hiện tại mọi người đi tìm có lẽ sẽ có khả năng rất lớn cứu được người đem về.
Dị năng giả hệ tinh thần kinh nghi nhìn về phía Hàn Tiến, cả đám ở vùng phụ cận tìm lâu như vậy còn không phát hiện được bất luận thực vật nào có tính công kích, gần đây có cái gì cây nắp ấm, Hàn Tiến là từ đâu biết được tin này, vị trí cụ thể là ở nơi nào?
Tần Triệt dị năng giả tinh thần lực cấp cao hỏi ra nghi vấn với Hàn Tiến, mày Hàn Tiến nhăn lại, chỉ vào một bên rừng cây, nói: "Ở bên kia có một mảnh cây nắp ấm, các người không nhìn thấy sao?" Bốn phía đều có dị năng giả hệ tinh thần thăm dò, rừng cây bên kia có gì anh không rõ ràng lắm.
"Hàn đại thiếu, anh là bị trời nóng quá làm hồ đồ sao? Bên kia là mấy chục cây tùng bách, nơi nào có cây nắp ấm, chúng ta ở đây khoảng cách gần như vậy, nếu theo anh nói người bị cây nắp ấm bắt đi, chúng ta nên nghe được tiếng kêu cứu mới đúng, huống hồ, người mất tích đều là phụ nữ, cây nắp ấm vồ mồi chẳng lẽ còn phân biệt nam nữ hay sao?" Người nói là dị năng giả hệ tinh thần Đường gia, anh ta đã không quen nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của Hàn Tiến, hiện tại còn nghi ngờ tinh thần lực của bọn họ? Họ nhiều dị năng giả tinh thần lực như vậy cũng không nhìn ra được cây nắp ấm gì, anh ta một dị năng giả hệ mộc có thể nhìn ra sao?
Mày Hàn Tiến nhăn càng chặt, nhìn hướng Hàn Triều như suy tư gì, anh đã chủ động xuống nước, Hàn Triều không có khả năng sẽ lừa mình, Hàn Triều vẫn luôn khát cầu đối với Hàn gia, bằng không trước khi xuất phát sẽ không nói "cẩn thận mọi việc", trong lòng cậu ta rốt cuộc vẫn để ý đến máu mủ ruột rà, vậy chuyện cậu ta nói sẽ không sai, nhưng hiện tại những người này không tin anh: "Hàn Triều là dị năng giả hệ tinh thần, cấp bậc có lẽ còn cao hơn Tần Triệt, cậu ấy nói trong rừng cây có cây nắp ấm chuyên môn thích phụ nữ, tôi tin tưởng cậu ta."
"Từ khi nào Triều gia gia chủ và Hàn đại thiếu thân thiết như vậy, chúng tôi lại thế nào mà không biết Triều gia chủ có dị năng hệ tinh thần? Chúng tôi chưa từng nghe nói..." Dị năng giả hệ tinh thần Đường gia cười nhạo một tiếng, còn muốn nói gì nữa, lại bị Đường gia thiếu chủ ngăn lại. Đám người ở tầng dưới không hiểu biết nhiều, không có nghĩa bọn họ không hiểu biết, Hàn Triều để ý đến Hàn gia như vậy, Hàn gia đối với Hàn Triều lại không kiêng nể gì, bọn họ cũng nhiều ít nghe được từ trưởng bối trong nhà. Đối với Hàn Triều tuy rằng có chút đồng tình, bất quá như câu "người đáng thương tất có chỗ đáng giận", là do Hàn Triều không thể dứt bỏ khỏi Hàn gia, do đó không nên quái Hàn gia tùy ý làm bậy đối với Hàn Triều, Hàn gia có chuyện, Hàn Tiến đi tìm Hàn Triều hỗ trợ, Hàn Triều giúp đỡ là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Hàn Triều là dị năng giả hệ tinh thần đối với vòng người bọn họ không phải là bí mật gì, vậy Hàn Tiến nói mười phần có tám chín là sự thật.
Người dẫn đầu các thế gia không hề nghi ngờ nữa, chọn lựa đi qua xem xét, Hàn Tiến là tuyệt đối muốn đi, cùng anh còn có Triệu Tín, đám người Vương Tiểu Lợi, Chu Đại Sơn, còn có mấy người Canh Thịnh cũng theo, bởi vì Canh Ninh Ninh cũng bị bắt đi, quan hệ Canh Thịnh và Canh Ninh Ninh đã không còn là bí mật, Canh Thịnh vô luận thế nào cũng phải đi, còn có thân nhân hoặc đồng đội của những cô gái bị bắt, ngoài ra còn các gia tộc, các tiểu đội, bao gồm Hà gia Hà Nhu cùng Tiền gia Tiền Na, Tiền Na là thấy Hàn Tiến đi nên mới tập hợp đội ngũ đi theo, Hà gia là do chị họ của Hà Nhu bị bắt đi, Hà Nhu và anh cùng cha khác mẹ Hà Sử Phong và Ngô Hoa đi nghĩ cách cứu viện, Ngô Hoa đồng thời đảm nhiệm đội trưởng tiểu đội dị năng giả Hàn gia, cho nên tìm kiếm Bạch Thi Thi cũng là trách nhiệm của anh.
Bên ngoài nơi dừng chân không có bao nhiêu người đi lại, thời tiết quá nóng ai nấy đều ở trong chỗ cắm trại của mình. Nhưng tình trạng này cũng không duy trì được bao lâu, trong doanh địa bất chợt loạn cả lên, Thích Thất đang gặm dưa hấu nhìn ra cửa sổ thấy mọi người chạy qua chạy lại. Bên ngoài vừa loạn lên như vậy, Diều Hâu đã đi ra xem xét tình huống, anh là cảnh vệ của Triều gia, đối với động tĩnh bất thường đều mẫn cảm hơn những người khác.
Thích Thất tò mò nhìn về phía Hàn Triều, người đã khôi phục tinh thần lực giống như không có việc gì nhìn ké truyện tranh của cô, ngẫu nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm dưa hấu trong tay cô, tựa như những ngày lúc trước. Cô thấy Hàn Triều như vậy cũng thả lỏng xuống, hẳn là không xảy ra chuyện gì, nếu không Hàn Triều sẽ không bình tĩnh đến như vậy, nhưng thật mau cô đã thay đổi suy nghĩ, Diều Hâu đi thăm dò đã quay trở lại mang về một tin tức chấn động, trong đội ngũ đã ly kỳ mất tích vài người, mọi người đều đang tìm kiếm nhưng không có chút manh mối nào, người giống như bị bốc hơi ra khỏi nhân gian.
Ánh mắt nghi vấn lại lần nữa dừng trên người Hàn Triều, câu trả lời cô có được chỉ là tiếng Hàn Triều lật sách. Duỗi duỗi tay chọc chọc eo Hàn Triều, Thích Thất kêu lên: "Hàn Triều..."
Hàn Triều lúc này mới giương mắt nhìn cô, chỉ là vẫn như cũ không trả lời nghi vấn của Thích Thất, tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ đang loạn eo mình, anh vừa sủng nịch lại mang theo tia bất đắc dĩ, nói: "Đừng lo lắng, mấy thứ kia sẽ không lại đây bắt chúng ta..."
Thích Thất nghe vậy ngẩn người, "mấy thứ kia" là thứ gì, sẽ không lại đây bắt "chúng ta", ý là sẽ đi bắt người khác? Nhìn mọi người bôn tẩu qua lại, Thích Thất nhíu mày, đại khái là từ mạt thế cô đã gặp qua quá nhiều sự kiện phi đạo đức, đối với chuyện xảy ra bên ngoài cô không hề có một tia ý muốn tìm hỏi thêm, nông phu và con rắn, chuyện này cô làm đã quá đủ.
* Nông phu và con rắn: một buổi sớm mùa đông một bác nông phu ra đồng, trên đường thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại. Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết.
Bài học: Có một số người không bao giờ thay đổi bản chất của họ, bất kể chúng ta cư xử tốt với họ như thế nào. Luôn luôn cảnh giác và duy trì khoảng cách với những người chỉ nghĩ về lợi ích của chính họ.
Cô không phủ nhận người Lôi gia thật tốt, đối với người nhỏ yếu cũng không có ý tưởng cực đoan mà hết lòng trợ giúp, nhưng sau đó cô thấy họ bênh vực Lôi Đồng Đồng làm Thích Thất rõ ràng ý thức được, có lẽ ngay từ đầu ý tưởng cô là sai lầm, cô quá mức lý tưởng Lôi gia, so sánh ra, kỳ thật đám người Vương Tiểu Lợi không tốt hay sao, bọn họ không phải cũng giúp đỡ, bảo hộ người sống sót hay sao? Trên thực tế quân nhân cơ bản là giống nhau, họ bảo hộ nhỏ yếu, coi trọng sinh mệnh, nhưng họ cũng là người thường, cởi bỏ quân trang ra, họ cũng là người có hỉ nộ ái ố, cũng có tính xấu của con người, mà cô thì tính xấu không phải cũng có nhiều hay sao, cô thật ích kỷ, nếu thời gian có thể quay lại, cô có lẽ sẽ không dưới tình huống bình thường mà đòi Hàn Triều cấp cho họ vật tư, cô sẽ tuyệt không để Hàn Triều mạo hiểm đi cứu họ, nói đến cùng họ cũng chỉ là người râu ria mà thôi.
Gật gật đầu, vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, cũng gạt bỏ đám người hỗn loạn ngoài kia ra khỏi đầu, Thích Thất chỉ cần biết vài thứ kia sẽ không đến đây bắt bọn họ, như vậy đã đủ...
Náo động liên tục cho đến trời hoàn toàn tối, mọi người trong lòng run sợ tăng mạnh cảnh giới, sau đó tránh trong chỗ cắm trại không hề ra ngoài. Từ khi phát hiện người mất tích tới bây giờ, lúc mọi người không chú ý, lại có vài người nữa không thấy tung tích, lúc đám người Hàn Triều còn ở trong xe mình thảnh thơi, cửa xe chợt bị người gõ loảng xoảng.
Diều Hâu đi đến cửa xe, nhìn ra ngoài qua khoang cửa sổ, phát hiện ra người đứng ở ngoài cửa chính là người cho đến nay đều làm như không quen biết bọn họ, Hàn Tiến. Diều Hâu vô ý thức nhìn sắc trời bên ngoài, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong lòng anh là mặt trời có phải mọc từ hướng tây hay không.
Hàn Tiến chờ không kịp động tác chậm rì rì của Diều Hâu, nhìn thấy cửa xe vừa mở thì kéo thật mạnh ra, sau đó nôn nóng lên xe, lập tức chạy vội tới trước mặt Hàn Triều: "Không thấy Thi Thi đâu, cậu biết các cô ấy đi đâu, đúng không?" Anh ta thường xuyên chèn ép Hàn Triều, nhưng không có nghĩa anh không biết bản lĩnh Hàn Triều, ở trấn nhỏ kia thu thập vật tư giữ ấm tinh thần lực đã có thể bao trùm hai km, qua mấy tháng hẳn là tinh thần lực càng cao hơn so với Tần Triệt, anh ta phỏng chừng Hàn Triều hẳn là giống mình ở trung cấp cấp bốn, hoặc có thể thậm chí còn cao hơn một tầng là ở cấp cao cấp bốn.
Khóe miệng Hàn Triều cong lên, trong mắt hiện lên không biết là vui là buồn hay là miệt thị, nói chậm rãi với Hàn Tiến: "Đại ca, vì sao lại hỏi tôi? Anh nói vậy thật làm dễ hiểu lầm, người là bị tôi bắt đi, tôi không biết các cô ấy đi đâu, thật sự."
"Hàn Triều, lúc trước tuy rằng có lúc tôi nhằm vào cậu, nhưng mà dù sao chúng ta cũng là anh em, là người một nhà, Thi Thi bị mất tích tôi thật sốt ruột, cậu nếu biết Thi Thi ở đâu, nói cho tôi biết có được không, tôi thề sau này sẽ không nhằm vào cậu nữa, còn sẽ khuyên gia gia tiếp cậu trở về Hàn gia, chúng ta là người nhà, cậu thật sự mặc kệ chúng tôi sao." Đôi tay Hàn Tiến nắm chặt lại, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt là bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp, Thi Thi đối với anh rất quan trọng, anh không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào có thể tìm được cô ấy.
Hàn Triều cúi đầu, giống như cảm động với bộ dáng của Hàn Tiến: "Trong rừng cây có mấy cây nắp ấm thích vồ mồi là phụ nữ, có lẽ anh có thể đi xem ở đó..."
Hàn Tiến nghe được, tiếng cảm ơn cũng chưa kịp nói, giống như lúc tới nhanh chóng chạy ra ngoài, dẫn người đi tìm...
Hàn Triều thấy Hàn Tiến sốt ruột bỏ đi như vậy, nhướng mày, đem phần còn lại nói cho xong: "Dị năng giả hệ tinh thần sở dĩ không phát hiện được là bởi vì bên cạnh bọn chúng có một gốc cây bách hệ tinh thần, nếu nhìn thấy nó thì cần tránh xa một chút, ngàn vạn đừng đụng đến cành của nó..."
Ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người không rõ ý vị nhìn chằm chằm mình, Hàn Triều lật sang một trang sách mới, không có tia thành ý nào, giải thích: "Không phải tôi chưa nói, là anh ta không nghe xong đã chạy đi."
Bốn người Thích Thất trong lòng đồng thời châm cho Hàn Tiến cây nến, Hàn tổng (chủ tử) thật quá xấu rồi......
Hàn Tiến vừa được tin nơi Bạch Thi Thi liền liên hệ người các gia tộc khác, lần này người mất tích toàn là phụ nữ, nguyên bản họ phỏng chừng có người âm thầm bắt cóc các cô, lại không nghĩ rằng đó là thực vật biến dị, cây nắp ấm biến dị họ đã nghe qua ít nhiều, chúng không biết bị cái gì kích thích cao lên tột bậc, còn chuyên môn đánh cướp những động vật hình thể cao lớn, tuy nhiên cũng còn có chỗ tốt là bị chúng bắt cũng không bị tiêu hóa ngay, nếu hiện tại mọi người đi tìm có lẽ sẽ có khả năng rất lớn cứu được người đem về.
Dị năng giả hệ tinh thần kinh nghi nhìn về phía Hàn Tiến, cả đám ở vùng phụ cận tìm lâu như vậy còn không phát hiện được bất luận thực vật nào có tính công kích, gần đây có cái gì cây nắp ấm, Hàn Tiến là từ đâu biết được tin này, vị trí cụ thể là ở nơi nào?
Tần Triệt dị năng giả tinh thần lực cấp cao hỏi ra nghi vấn với Hàn Tiến, mày Hàn Tiến nhăn lại, chỉ vào một bên rừng cây, nói: "Ở bên kia có một mảnh cây nắp ấm, các người không nhìn thấy sao?" Bốn phía đều có dị năng giả hệ tinh thần thăm dò, rừng cây bên kia có gì anh không rõ ràng lắm.
"Hàn đại thiếu, anh là bị trời nóng quá làm hồ đồ sao? Bên kia là mấy chục cây tùng bách, nơi nào có cây nắp ấm, chúng ta ở đây khoảng cách gần như vậy, nếu theo anh nói người bị cây nắp ấm bắt đi, chúng ta nên nghe được tiếng kêu cứu mới đúng, huống hồ, người mất tích đều là phụ nữ, cây nắp ấm vồ mồi chẳng lẽ còn phân biệt nam nữ hay sao?" Người nói là dị năng giả hệ tinh thần Đường gia, anh ta đã không quen nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của Hàn Tiến, hiện tại còn nghi ngờ tinh thần lực của bọn họ? Họ nhiều dị năng giả tinh thần lực như vậy cũng không nhìn ra được cây nắp ấm gì, anh ta một dị năng giả hệ mộc có thể nhìn ra sao?
Mày Hàn Tiến nhăn càng chặt, nhìn hướng Hàn Triều như suy tư gì, anh đã chủ động xuống nước, Hàn Triều không có khả năng sẽ lừa mình, Hàn Triều vẫn luôn khát cầu đối với Hàn gia, bằng không trước khi xuất phát sẽ không nói "cẩn thận mọi việc", trong lòng cậu ta rốt cuộc vẫn để ý đến máu mủ ruột rà, vậy chuyện cậu ta nói sẽ không sai, nhưng hiện tại những người này không tin anh: "Hàn Triều là dị năng giả hệ tinh thần, cấp bậc có lẽ còn cao hơn Tần Triệt, cậu ấy nói trong rừng cây có cây nắp ấm chuyên môn thích phụ nữ, tôi tin tưởng cậu ta."
"Từ khi nào Triều gia gia chủ và Hàn đại thiếu thân thiết như vậy, chúng tôi lại thế nào mà không biết Triều gia chủ có dị năng hệ tinh thần? Chúng tôi chưa từng nghe nói..." Dị năng giả hệ tinh thần Đường gia cười nhạo một tiếng, còn muốn nói gì nữa, lại bị Đường gia thiếu chủ ngăn lại. Đám người ở tầng dưới không hiểu biết nhiều, không có nghĩa bọn họ không hiểu biết, Hàn Triều để ý đến Hàn gia như vậy, Hàn gia đối với Hàn Triều lại không kiêng nể gì, bọn họ cũng nhiều ít nghe được từ trưởng bối trong nhà. Đối với Hàn Triều tuy rằng có chút đồng tình, bất quá như câu "người đáng thương tất có chỗ đáng giận", là do Hàn Triều không thể dứt bỏ khỏi Hàn gia, do đó không nên quái Hàn gia tùy ý làm bậy đối với Hàn Triều, Hàn gia có chuyện, Hàn Tiến đi tìm Hàn Triều hỗ trợ, Hàn Triều giúp đỡ là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Hàn Triều là dị năng giả hệ tinh thần đối với vòng người bọn họ không phải là bí mật gì, vậy Hàn Tiến nói mười phần có tám chín là sự thật.
Người dẫn đầu các thế gia không hề nghi ngờ nữa, chọn lựa đi qua xem xét, Hàn Tiến là tuyệt đối muốn đi, cùng anh còn có Triệu Tín, đám người Vương Tiểu Lợi, Chu Đại Sơn, còn có mấy người Canh Thịnh cũng theo, bởi vì Canh Ninh Ninh cũng bị bắt đi, quan hệ Canh Thịnh và Canh Ninh Ninh đã không còn là bí mật, Canh Thịnh vô luận thế nào cũng phải đi, còn có thân nhân hoặc đồng đội của những cô gái bị bắt, ngoài ra còn các gia tộc, các tiểu đội, bao gồm Hà gia Hà Nhu cùng Tiền gia Tiền Na, Tiền Na là thấy Hàn Tiến đi nên mới tập hợp đội ngũ đi theo, Hà gia là do chị họ của Hà Nhu bị bắt đi, Hà Nhu và anh cùng cha khác mẹ Hà Sử Phong và Ngô Hoa đi nghĩ cách cứu viện, Ngô Hoa đồng thời đảm nhiệm đội trưởng tiểu đội dị năng giả Hàn gia, cho nên tìm kiếm Bạch Thi Thi cũng là trách nhiệm của anh.
Bình luận facebook