1.
Tôi xuyên vào bạn thân của nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết sủng ngọt được yêu thích.
Khi nữ chính gặp côn đồ, tôi là người bị x.âm phạ.m.
Khi nữ chính bị tai nạn xe cộ, tôi phải hiến tặng giác mạc của mình.
Khi nữ chính ra nước ngoài thực hiện ước mơ, tôi trở thành thế thân cho cô ấy.
Cuối cùng nam nữ chính cũng tu thành chính quả, tôi lại cùng tài xế của nam chính ở bên nhau.
Tôi: ???
1.
Tôi ngồi trước cổng trường đắn đo không biết sống sao trước cuộc đời bị viết qua loa đại khái cho xong này.
Nữ chính là một bông hoa trắng nhỏ thuần khiết, mạnh mẽ, biết cố gắng vươn lên. Còn tôi là cô bạn thân khiêm tốn gần như tàng hình của cô ấy, đúng chuẩn một người qua đường Giáp (*).
(*): ý chỉ những nhân vật không nổi bật, thêm vào để làm nền, thậm chí tác giả không thèm đặt tên luôn.
Nữ chính là Tô Linh Linh, tôi tên là Đường Phượng.
Hai cái tên khác nhau một trời một vực, một bên là ngôn tình hiện đại, một bên là điền văn ở nông thôn.
Nhưng trong sách cứ cố chấp lặp đi lặp lại chuyện tôi có 5 phần giống với cô ấy.
Cũng là nguyên nhân chính giải thích cho việc chủ cũ của cơ thể này trở thành thế thân của cô ta.
Hôm nay là lần đầu tiên mà nam nữ chính gặp mặt.
Tôi ngồi ở cổng trường đợi Tô Linh Linh rồi mới cùng cô ấy đến phỏng vấn.
Chúng tôi phỏng vấn cho vị trí thực tập sinh pháp lý của một công ty công nghệ, đương nhiên chủ tịch công ty công nghệ hẳn là nam chính rồi.
Trong nguyên tác, tôi và cô ấy đều trúng tuyển.
Nhưng với tư cách là bạn thân xui xẻo của nữ chính, tôi xuất hiện ở đó với chuyên môn là đội nồi (*) thay cho nữ chính.
(*): bị ép phải nhận lỗi dù cho đó không phải lỗi của mình
Lần này, tôi trực tiếp ném sơ yếu lý lịch của mình vào sọt rác.
Tô Linh Linh chạy tới: "Tiểu Phượng, xin lỗi đã để cậu chờ lâu."
Nhìn thấy chiếc váy trắng nhỏ thuần khiết trên người cô ấy, tôi giật giật khóe miệng:
“Không sao đâu, chúng ta nhanh đi thôi.”
Cô ấy trả lời một tiếng “Được”, sau đó hỏi: “Tiểu Phượng, cậu không mang theo sơ yếu lý lịch sao?”
Tác giả luôn muốn Đường Phượng làm nền cho Tô Linh Linh.
Tô Linh Linh là con cưng của trời, tốt bụng lại xinh đẹp. Đường Phượng chỉ là một người qua đường phổ thông, cố gắng nỗ lực tiến lên. Thế nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể bằng nữ chính có bàn tay vàng được.
Tô Linh Linh luôn đứng đầu trường, Đường Phượng cho dù trầy vi tróc vảy cũng chỉ đủ làm nền cho cô ấy.
Đường Phượng cũng ý thức được việc mình không bằng người, lúc đầu không có ý định đến công ty này phỏng vấn.
Nhưng Tô Linh Linh không ngừng động viên cô ấy.
Tô Linh Linh còn nói đừng tự đánh giá thấp bản thân mình.
Cuối cùng Tô Linh Linh được tổng giám đốc phỏng vấn riêng sau đó nghiễm nhiên trúng tuyển.
Vì dính chút hào quang của Tô Linh Linh mà Đường Phượng cũng được nhận vào.
Kiếp sống chuyên đội nồi của Đường phượng cũng bắt đầu từ đó. Vậy nên lần này tôi quyết định diệt mầm nguy hiểm từ trong trứng nước.
“Linh Linh, tớ nghĩ tớ không vào nổi công ty này đâu. Tớ sẽ tìm cơ hội thực tập ở một chỗ khác.”
Tô Linh Linh khoác tay tôi, chớp chớp mắt: "Tiểu Phượng, không thử làm sao biết được? Hay chúng ta tìm tiệm in để in thêm một phần hồ sơ xin việc được không?”
Tôi bâng quơ nói: “Không cần đâu, buổi phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, cậu đã chuẩn bị rất cẩn thận, cố lên nha!”
Tô Linh Linh rất coi trọng cuộc phỏng vấn này, lúc ngồi trên tàu điện cứ lo lắng bất an, hình tượng giống y như mấy đóa hoa sen trắng trong những bộ phim ngôn tình.
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính cửa sổ trên tàu điện ngầm. Đối diện tôi là một cô gái cột tóc đuôi ngựa thấp, đeo cặp kính cận to cùng với một chiếc balo trên vai.
Thật sự rất thích hợp để làm một vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời huy hoàng của nữ chính.
Tôi đứng ở cổng công ty đợi Tô Linh Linh, tự hỏi nếu không có tôi làm chất xúc tác cho mối quan hệ yêu hận tình thù của nam nữ chính, liệu kết cục của tôi có khá hơn được chút nào không?
Nhan sắc của Đường Phượng rất phổ thông, kiểu mà bỏ ra ngoài đường là lập tức chìm nghỉm trong biển người ấy.
Đứng cùng tôi ở cổng công ty còn có một anh vệ sĩ đeo kính râm, đã bất động nửa tiếng rồi.
“Đại ca, anh có mệt không?”
Anh trai phớt lờ tôi, cách một cặp kính râm, khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái.
Đúng là lũ tay sai của tư bản luôn xem thường dân đen mà.
Tôi nhún vai, đều ở đây để làm nền cho nam nữ chính cả, ai cao quý hơn ai chứ.
Tôi bắt đầu lên cơn: “Ha ha ha ha, bảo vệ các anh một đêm lấy bao nhiêu tiền?”
Thật ra tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ muốn thuê vệ sĩ để đối phó với đám lưu manh mà nữ chính gặp phải thôi. Thế nhưng không hiểu sao mặt đại ca đeo kính râm bỗng trở nên tối sầm lại.
2.
“Tôi là vệ sĩ, không phải trai bao.”
“Xin lỗi xin lỗi, ý tôi là thuê các anh bảo vệ thì sẽ tốn khoảng bao nhiêu một ngày? Gần đây tôi có người bạn cần được bảo vệ.”
“1000 tệ”
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Tôi quay người định rời đi thì Tô Linh Linh bước từ công ty ra gọi tôi.
“Tiểu Phượng, hai người chúng ta đều trúng tuyển rồi. Cậu có vui không?”
Tôi đóng băng tại chỗ.
Không phải chứ, tôi không đi phỏng vấn thì đậu kiểu gì, đậu cành cây hả?
“Ý cậu là sao?”
Cô ấy mỉm cười nói: “Tớ cùng chị gái bên nhân sự nói sơ qua về tình huống của cậu, chị ấy liền nói tớ và cậu có thể cùng được nhận.”
Tôi lại cảm ơn cô quá.
Tôi sững người: “Không cần, tớ sẽ không đi đâu.”
Tô Linh Linh chớp chớp đôi mắt to chực khóc: "Tiểu Phượng, có phải tớ đã làm gì sai với cậu không? Tớ có cảm giác cậu không giống với trước đây. "
Khoé mắt tôi nhìn thấy một người mặc âu phục cắt may vừa vặn đang từ thang máy đi tới, tôi nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Sau đó đón ý nói hùa: “Sao có thể chứ, Linh Linh, chúng ta là bạn thân mà."
Tô Linh Linh vui vẻ nắm lấy tay tôi.
"Nhưng Tiểu Phượng, tại sao cậu vẫn đeo khẩu trang?"
"Tớ bị cảm lạnh."
Tôi muốn thoát khỏi cái nơi chết tiệt này thật nhanh.
Vì vậy tôi cúi đầu đi một mạch về phía khác.
"Tô Linh Linh, Cố tổng muốn tôi đưa cô về trường học.”
Là giọng của đại ca vệ sĩ mà tôi vừa "hỏi giá" lúc nãy.
Tôi đóng băng tại chỗ, cái quái gì đang xảy ra vậy hả? Truyện gốc vốn dĩ là tôi và Tô Linh Linh cùng trúng tuyển, sau đó Cố Thần đề nghị đưa Tô Linh Linh về trường học.
Sau đó, tôi một mình đi tàu điện ngầm, còn Tô Linh Linh được Cố Thần lái xe đưa về trường.
Lúc trở về ký túc xá, khuôn mặt của Tô Linh Linh thẹn thùng đến đỏ bừng.
Tình hình hiện tại là tôi đang ngồi ở ghế phụ, Tô Linh Linh và Cố Thần ngồi ở ghế sau.
Qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt to bồn chồn của Tô Linh Linh. Cố Thần lên tiếng trước:
“Tô Linh Linh, 21 tuổi.”
"Còn chiều cao và cân nặng thì sao?"
Tô Linh Linh ngây thơ đáp:
“Cao 1m6, nặng 48 cân.”
Cố Thần trầm giọng đáp: "Không tồi."
Tô Linh Linh mở to hai mắt nhìn hắn: "Gì cơ?"
Nguyên văn miêu tả yết hầu của Cố Thần khẽ giật nhẹ, ánh mắt khẽ thay đổi, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Tôi cạ mũi chân xuống sàn xe, làm ơn thả tôi xuống đi, thiệt sự quá ố dề rồi! Mấy người còn diễn nữa tôi sẽ đi báo cảnh sát đó.
Điều khiến tôi quan tâm chính là tại sao đại ca vệ sĩ này còn kiêm luôn lái xe.
Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, chẳng phải chị đây kết cục sẽ ở bên con hàng này sao?
Quả đúng như nguyên tác miêu tả, chất phác và trung thực.
Tôi giật giật khóe miệng: “Đại ca vệ sĩ ơi, thêm WeChat được không?”
Tô Linh Linh là người mở miệng đầu tiên: “Tiểu Phượng, Cố tổng có ý tốt mới đưa chúng ta về. Cậu đừng...”
Nói xong cô ta rụt rè nhìn Cố Thần.
Đừng cái gì? Đừng thấy bổn tiểu thư không nói gì rồi quăng nồi cho tôi đội nhé?
Nữ chính này thật biết gieo tiếng ác cho người khác. Đại ca vệ sĩ nói: “Đang lái xe, có chút không tiện.”
Xe đi ngang qua con dốc nên nảy lên một cái, Tô Linh Linh liền ngã thẳng vào ngực Cố Thần.
Tôi đã thắt dây an toàn, ngồi vô cùng vững vàng.
Cố Thần ôm lấy cô gái nhỏ, vẻ mặt không hài lòng liếc nhìn tài xế, "Em ổn không?"
Tô Linh Linh đỏ mặt, lí nhí nói: "Xin lỗi Cố tổng.”
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên kỳ quái.
Tôi chỉ cảm thấy muốn nôn, thành thật mà nói, tôi không biết mình đang say xe hay say “dầu (*)” tiết ra từ nam chính nữa.
(*): ý chỉ mấy anh trai diễn ố dề, làm lố mà tưởng mình đẹp trai, cool ngầu
Cuối cùng cũng đến cổng trường.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Linh Linh vẫn đỏ bừng.
Tôi nhanh chóng xuống xe, tranh thủ hít thở không khí trong lành bên ngoài qua chiếc khẩu trang.
Đại ca vệ sĩ đưa điện thoại di động ra: "Đợi đã, thêm WeChat."
Tôi đứng ở cửa xe nhìn đại ca vệ sĩ rồi gật đầu một cái, cúi xuống mò mẫm tìm điện thoại.
Cố thần lạnh lùng nói: "Đừng làm những việc không liên quan đến công việc."
Đại ca vệ sĩ nói: "Anh Cố, bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi"
Biểu cảm của Tô Linh Linh có chút kỳ lạ, sau đó cô ấy đứng bên cạnh tôi nói lời tạm biệt với Cố Thần.
Tôi biết tôi phải thêm WeChat của đại ca này, bởi vì ngày mai chính là ngày mà tôi bị c.ưỡn.g hi*ếp.
Trong cốt truyện ban đầu, không ai đến cứu Đường Phượng cả.
3.
Nói đúng ra thì chuyện này có liên quan mật thiết đến nam phụ.
Bởi vì tôi trong nguyên tác yêu thích nam phụ.
Còn nam phụ dĩ nhiên phải thích Tô Linh Linh rồi.
Nam phụ là một tên công tử nhà giàu học hành không ra gì nhưng dựa vào khuôn mặt vẫn có thể trở thành hotboy của trường.
Cho dù hắn mỗi ngày đều trăng hoa, xoay mấy cô gái nhỏ vòng vòng, thì khi nhìn đến Tô Linh Linh cũng phải hồi tâm chuyển ý.
Bởi vì ngày trước chơi đùa quá trớn, từng trêu chọc qua người phụ nữ của một đại ca xã hội đen, bị bọn hắn ghi hận.
Đám xã hội đen đó không dám động đến Lạc Cảnh Hoài, vậy nên cố tình nhằm vào cô gái mà hắn thích, cũng chính là Tô Linh Linh.
Trong nguyên tác, bởi vì tôi và Tô Linh Linh cùng tăng ca đến tối muộn, vậy nên cùng nhau về trường.
Trùng hợp gặp phải đám lưu manh kia.
Thật xu cà na mà. Đường Phượng ơi là Đường Phượng, tại sao người cô đem lòng thích ba năm và bạn thân của cô đều là loại mặt người dạ ch.ó, hiếm có khó tìm gì đâu không vậy?
Tôi không biết phải thoát khỏi thế giới này bằng cách nào, chẳng lẽ phải cam chịu số phận, đi theo bày bố của nguyên tác?
Tôi đã thử qua rồi, cho dù tôi không đi phỏng vấn, vẫn như cũ có thể trúng tuyển.
Vậy nên tôi dứt khoát cho tuyến tình cảm của mình và đại ca lái xe kiêm vệ sĩ lên sóng sớm luôn. Tôi vào WeChat nịnh nọt: “Đại ca, ngày mai có thể đón em tan làm không?”
Một tiếng, hai tiếng.
Ba tiếng.
Huhu, đại ca ơi, chúng ta là chân ái đó! Anh nỡ lòng nào ba, bốn tiếng cũng không thèm trả lời tin nhắn của tôi.
Dưới kí túc xá có tiếng ồn ào, Tiểu Hoàng và tiểu Hồng phòng tôi đều dựa vào cửa sổ nhìn xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ ganh tị.
Không sai, team người qua đường (*) ngoài tiểu Phượng tôi đây còn có cả tiểu Hoàng cùng tiểu Hồng, thật sự tác giả đến cái tên tử tế cũng cóc thèm cho.
(*): nhân vật đóng vai trò làm nền. Hoàng là màu vàng còn Hồng là màu đỏ.
Chỉ có Tô Linh Linh đang thờ ơ không nhiễm bụi trần chăm chú đọc “Cách tu dưỡng bản thân của sinh viên Luật.”
“Tô Linh Linh, tôi thích em! Tôi rất thích em! Em không xuống tôi sẽ không đi!”
Vừa nhìn là biết, không phải nam phụ Lục Cảnh Hoài thì còn ai vào đây.
Tất cả mọi người đều tập trung vào ồn ào dưới ký túc xá, chỉ có mình tôi đang chăm chú nhìn điện thoại chờ “chân ái” của mình trả lời.
Tôi nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên yêu cầu tối thiểu để làm nam phụ là vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại phải thâm tình.
Tôi đi xuống dưới lầu nói với hắn: “Lục Cảnh Hoài, Tô Linh Linh bảo cậu mười một giờ tối mai ra phố Đông đợi cậu ấy.”
Hắn nghi ngờ nhìn tôi, gật gật đầu.
“Tên cô là Đường Quyên hả?”
Tôi mập mờ nhận luôn: “Ừ.”
Đại ca lái xe không thèm trả lời tin nhắn của tôi, chỉ đành mang át chủ bài ra vậy, để Lục Cảnh Hoài đi đối phó đám lưu manh kia, nam phụ thâm tình sẽ không gặp phải bất trắc gì đâu.
Tôi trở lại ký túc xá, nằm sấp trên bàn chờ tin tức.
Đại ca lái xe rốt cuộc cũng trả lời tin nhắn của tôi: “Ngày mai không rảnh.”
Đại ca à, dưới cái trời 37.5 độ C này, sao anh có thể viết ra một tin nhắn lạnh lùng như thế chứ?
Tôi đang muốn nài nỉ ỉ ôi hắn, Tô Linh Linh lại nhăn nhó đi tới trước mặt tôi.
“Tiểu Phượng, vừa rồi cậu nói gì với anh ấy? Sao anh ấy lại bỏ đi rồi?”
Tôi giả ngu: “Hả? Cậu nói anh nào?”
Mặt Tô Linh Linh nhanh chóng đỏ lên như gấc.
“Chàng trai lúc nãy đó.”
Nói xong chỉ xuống dưới ký túc xá.
“À, Lục Cảnh Hoài hả? Tớ nói với hắn là cậu không có hứng thú với hắn đâu, kêu hắn sớm ngày từ bỏ đi.”
Sắc mặt Tô Linh Linh nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Tại sao cậu lại nói vậy với anh ấy?”
Tôi giật giật khóe miệng: “Không phải cậu nói với tôi cậu không thích hắn sao?”
Trong nguyên tác, Đường Phượng thích Lục Cảnh Hoài trước. Mà Lục Cảnh Hoài sau này lại vô tình đụng trúng Tô Linh Linh ở lễ hội âm nhạc.
Hắn, Lục Cảnh Hoài, đã yêu Tô Linh Linh từ cái nhìn đầu tiên.
Đường Phượng sở hữu gương mặt phổ thông, vừa tự ti lại vừa nhát gan, sẽ chỉ có thể yên lặng đứng ở phía sau Tô Linh Linh.
Khi Tô Linh Linh biết Đường Phượng thích Lục Cảnh Hoài đã nói gì nhỉ?
À cô ta nhất mực thổi gió bên tai Đường Phượng: “Tiểu Phượng, cậu hãy dũng cảm nói ra tâm ý của mình với anh ấy đi. Tớ không hề thích anh ấy. Tính tình của cậu hiền lành lại tốt bụng, anh ấy nhất định sẽ đón nhận cậu.”
4.
Tác giả luôn thích đặt bên cạnh nữ chính hoa khôi giảng đường một vài nữ tám và thứ tám nhan sắc tầm thường đã vậy còn có tính tình xốc nổi kèm theo đầu óc hỏng bét.
Qua ngày hôm sau tôi lôi kính đen ra, tìm Tiểu Hoàng mượn máy uốn tóc.
Tôi thoa một màu son đỏ chói lọi, sắc sảo. Xời, ai thèm làm hoa trắng nhỏ chứ, chị đây thích làm hoa ăn thịt ng.ười hơn.
Lúc Tô Linh Linh nhìn thấy tôi, trong mắt có muôn vàn ý tứ không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó cô ta liền thay đổi sang trạng thái quan tâm lo lắng: “Tiểu Phượng, ngày đầu tiên đi làm đã ăn mặc như thế này không phải quá phô trương sao?”
Tôi nện bước trên đôi giày cao gót, vô cùng thoải mái nói:
“Chụy thích thì có gì không được?”
Ngày đầu tiên đi làm không gặp được đại ca lái xe.
Tôi vội vàng đóng dấu các loại tài liệu.
Còn Tô Linh Linh thì vội vàng đi pha cà phê cho tổng giám đốc.
Cái đó là chuyện cần quan tâm nhất vào một buổi sáng đầu tuần bận bịu sao?
Lúc tôi nhìn thấy đại ca lái xe đã là vào giữa trưa. Nhìn thấy hắn ở cửa, tôi lại gần bắt chuyện:
“Đại ca, hôm nay mấy giờ anh về vậy?”
“Còn phải xem ý của tổng giám đốc nữa.”
Tôi hỏi thẳng: “Mười một giờ đêm nay anh có rảnh không?”
“Không rảnh.” Thái độ của anh với vợ yêu tương lai lồi lõm vậy đó hả?
“Vậy xin hỏi anh mười một giờ đêm bận chuyện gì?”
“Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”
Tôi sững sờ tại chỗ, xem như anh khá, cái lý do này xem như hợp lý.
Anh định phấn đấu làm nam chính quyển tiểu thuyết khác hả?
“Tôi nói anh nghe nhé, mười một giờ tối nay tôi sẽ ngâm cứu giáo trình Anh ngữ cho kỳ thi nghiên cứu sinh. Chỉ cần anh đưa tôi về, tôi sẽ giúp anh thi đậu kỳ thi này.”
Tôi dường như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ sau cặp kính râm của anh ấy.
Sau đó tôi bị trưởng phòng pháp lý gọi qua.
Ủa alo, Tô Linh Linh cũng là thực tập sinh mà, tôi đâu phải là người duy nhất có thể gây ra rắc rối ở đây đâu.
Tôi đảo mắt tìm bóng dáng của Tô Linh Linh, quả nhiên cô ta vẫn còn đang ở văn phòng tổng giám đốc nghiên cứu máy pha cà phê.
Vào lúc hết bận, đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ.
Đại ca lái xe không thấy tăm hơi đâu.
Cả toà nhà chỉ còn lại mình tôi và Tô Linh Linh.
Tô Linh Linh kéo tôi: “Tiểu Phượng, ngày đầu tiên thực tập cậu cảm thấy như thế nào?”
Đôi mắt của Tô Linh Linh sáng lấp lánh: “Tớ cảm thấy rất tốt. Mặc dù ánh mắt của chị gái phòng pháp lý hơi hung dữ, tổng giám đốc Cố có chút lạnh lùng. Nhưng tớ nghĩ mình có thể học được rất nhiều thứ ở đây.”
Tôi: …
Học pha cà phê hả? Định sau này mở tiệm cà phê hay gì?
Tôi hận không thể đem bàn phím gõ nát, để máy tính có thể xẹt ra vài tia lửa điện đốt cháy cái toà nhà này.
Tôi cười nhạt: “Chúng ta bắt xe về đi. Linh Linh, cậu hãy hứa với tớ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ tớ lại một mình, được không? Tớ chỉ nói lỡ như thôi.”
Tô Linh Linh nắm chặt tay tôi: “Cậu sao vậy tiểu Phượng, chúng ta không phải là bạn thân nhất à? Sao tớ có thể làm vậy được chứ.”
Quả nhiên cốt truyện vẫn tác quái. Lái xe đột nhiên nói có việc bận đột xuất, thả chúng tôi xuống ngay phố Đông, bảo chúng tôi tự gọi xe khác đi.”
Vừa hay lúc đó vừa đúng 11 giờ, may mà tôi có chừa lại một đường lui.
Lúc này ở đây không có đám lưu manh, chỉ có mình Lạc Cảnh Hoài.
Tôi tranh thủ thời gian hỏi.
“Có nhìn thấy ai khác ở đây không?”
Ánh mắt của Lạc Cảnh Hoài toàn bộ đều đặt trên người Tô Linh Linh, làm gì có thời gian để ý tới tôi.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Em, em có lạnh không?”
Tô Linh Linh có chút thẹn thùng cúi đầu xuống: “Em vẫn ổn, không cảm thấy lạnh ạ.”
Tôi vẫn tiếp tục hỏi: “Anh có nhìn thấy kẻ nào đáng nghi không? Là cái loại có thể gây nguy hiểm cho người khác đó?”
Chắc là do tôi quá ồn ào, lúc Lạc Cảnh Hoài liếc sang, tình cảm ngọt ngào trong mắt liền biến mất không chút dấu vết.
“Có mấy tên côn đồ, nhìn thấy tôi nên đã bỏ chạy rồi.”
Lúc này tôi mới thở nhẹ một hơi, tự lực cánh sinh vẫn là tốt nhất.
Tôi nói rồi mà, nam phụ làm gì dễ gặp nguy hiểm như vậy, chỉ có thể loại bia đỡ đạn như tôi mới lúc nào cũng cần phải cảnh giác thôi.
Sau lưng tôi, Tô Linh Linh chậm rãi đi kế bên Lạc Cảnh Hoài.
m thanh của hai người vo ve như tiếng muỗi, tôi cũng lười quan tâm, chỉ nhanh chân đi về phía trường học.
Tôi muốn về tìm ra một phương pháp an toàn, có lẽ chỉ khi tôi thành công cứu vớt được Đường Phượng mới có thể rời khỏi thế giới này.
Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ đến phương pháp, một đôi tay mập mạp thô bĩ chìa ra kéo tôi vào trong hẻm tối.
Mắt tôi tối sầm lại, người nọ lấy đèn pin đánh mạnh lên đầu tôi.
“Sao lại là cô ta? Còn cô ả xinh đẹp khác đâu?”
Tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện, thì ra đám lưu manh vẫn tụ tập chờ chúng tôi ở chỗ này.
Không lẽ vẫn giống như kịch bản cũ, Đường Phượng sẽ bị đám lưu manh này xâm p.hạ.m sao?
“Mặc dù nhan sắc tầm thường nhưng vẫn là thiếu nữ mười tám. Huynh đệ, xem như chúng ta chịu thiệt một chút đi.”
Miệng tôi bị bịt chặt không thể nói được
Nhìn Tô Linh Linh cùng Lạc Cảnh Hoài đi ngang qua, Tô Linh Linh hơi nghiêng người đưa lưng về phía tôi. Tôi dùng móng tay ra sức cào lên tường.
Vẫn vô dụng như cũ.
Những kẻ đó vẫn khóa chặt tay chân tôi.
Vào lúc tôi chuẩn bị ngất đi, tôi nhìn thấy một tia sáng.
Bình luận facebook