11.
Không đến nửa tháng, tập đoàn Lạc thị đã xuất hiện trên đầu đề của báo pháp luật.
Để tìm bằng chứng cho việc trốn thuế của Lạc thị, tôi đã phải ở lại công ty nghiên cứu cả ngày lẫn đêm.
Lúc này tôi đang nằm dài trên bàn, nghe tiếng gầm giận dữ của Cố Thần, sau đó hắn lại phải xuống nước nhẹ giọng dỗ dành.
Đúng rồi đó, nữ chính của chúng ta đang gọi điện thoại về, nước mắt ngắn dài chất vấn Cố Thần tại sao lại làm như vậy, rõ ràng hắn biết Lạc Cảnh Hoài là bạn tốt của cô ta.
Cố Thần vừa ghen tức vừa cố gắng giải thích.
Tôi mỉm cười. Tô Linh Linh, lốp dự phòng của cô chính thức xuống đài rồi.
Khi tôi đang lim dim chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy trên vai có chút nặng, lúc tỉnh lại, trên vai đã có nhiều thêm một cái áo khoác.
Tôi xin nghỉ phép ba ngày, đến dưới nhà của Lý Long.
Anh ấy khều tôi, nhẹ giọng nói: “Đường Phượng, mắt cô thâm hơn cả mắt gấu trúc rồi đó.”
Tôi vẫy vẫy tay: “Dạo này anh thế nào?”
“Tôi rất tốt.”
Tôi mỉm cười, vui vẻ nói:
“Anh sắp thi thử rồi phải không?”
Anh ấy gật gật đầu.
“Anh thấy tin tức chưa? Thấy tôi lợi hại không?”
Anh ấy tiếp tục gật đầu.
Tôi vỗ vỗ bả vai anh ấy, sau đó quan tâm nói:
“Về sau tôi sẽ vô cùng bận rộn. Vậy nên hôm nay tôi đến đây để nói với anh, nhất định phải thi thật tốt nhé!”
“Học tập có gì không hiểu thì nhắn tin hỏi chị đây. Chị đây về ngủ trước.”
Tôi quay người rời đi, không để tâm đến ánh mắt thăm dò của anh ấy.
“Đường Phượng, cô đang nói lời từ biệt với tôi sao? Cô sẽ không phải cứ thế mà rời đi chứ?”
Người phía sau hỏi một câu không đầu đuôi như vậy. Tôi cũng không có trả lời.
Tôi ở nhà ngủ hai ngày hai đêm, khi tôi trở lại công ty, Cố Thần đã thay đổi rất nhiều. Ánh mắt hắn nhìn tôi đã bớt đi sự chán ghét, thậm chí còn có chút cảm xúc bị hắn đè nén. Khi đối diện với tôi, Cố Thần vẫn scố gắng tỏ ra bình thường.
“Cố tổng, có phải anh cũng nên thưởng cho tôi một chút không?”
Cố Thần gõ gõ ngón tay: “Cô muốn gì?”
Tôi trả lời một cách vô cùng trôi chảy: “Mười phần trăm tiền lời trong hạng mục giành được từ Lạc thị.”
Tôi trước giờ không phải là người tham lam, một phần cũng vì tôi hiểu rõ đạo lý chuyện tốt thì sẽ không bao giờ đến lượt người qua đường như tôi. Vậy nên tôi chỉ cần một phần nhỏ, đủ để tôi có thể đi du học là được rồi.
Cố Thần giống như không nghĩ tới tôi là kẻ thực dụng như vậy, sau đó hắn gật đầu.
“Đường Phượng, hôm nay cô làm sao vậy?”
Hắn ngập ngừng nhưng vẫn không hỏi rõ ra.
Tôi biết hắn muốn nói gì, hôm nay tôi lại quay về phong cách cũ, tóc uốn lọn to cùng son môi đỏ, tôi không muốn bắt chước Tô Linh Linh nữa.
“Thế nào, anh Cố có thích không?”
Hắn ngồi trên ghế, cười nói: “Nếu như cô muốn quyến rũ tôi thì cần phải chủ động hơn.”
Tôi đưa tay chống cằm, sau đó gật đầu: “Nói rất đúng.”
Sau đó tôi ra vẻ khó xử: “Thế nhưng trước đây Cố tổng từng bảo rằng tôi so với một sợi tóc của Tô Linh Linh cũng không bằng. Hiện tại tôi cũng không bắt chước cô ta nữa, tại sao Cố tổng đây vẫn muốn cho tôi cơ hội?”
Hắn không nói thêm gì, chỉ là chân mày có chút nhíu lại. Tôi quay người định đi, bỗng nhiên bị hắn kéo mạnh vào trong ngực.
Hắn khẽ hừ một tiếng, sau đó nói: “Cô mỗi ngày đều lượn qua lượn lại trước mặt tôi, không có khả năng cô không biết tôi đang nghĩ gì.”
“Cố tổng, tôi đã sớm nói rõ tâm ý của mình với anh, thế nhưng biết sao giờ, giữa chúng ta còn có một Tô Linh Linh. Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.”
Tôi an vị trong ngực hắn mà không hề phản kháng.
Đối với dạng người này, tôi càng chống đối, tâm lý của hắn càng vặn vẹo.
Hắn rốt cuộc cũng buông tôi ra: “Em không muốn chọn vậy thì để tôi chọn. Em nói muốn theo đuổi tôi vậy mà bây giờ lại bỏ cuộc sao?”
Thật ra tôi đâu có nhu cầu quan tâm hắn muốn chọn tôi hay Tô Linh Linh.
Tôi chỉ cần một cái cớ hợp lí để ra vào văn phòng của hắn mà thôi.
“Đây là áo của anh đúng không?” Tôi đem chiếc áo khoác lần trước đưa cho hắn.
“Hiện tại tôi vẫn chưa cần dùng nó.”
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy sự điên cuồng chiếm hữu không thể kiểm soát được trong mắt Cố Thần.
Từ lúc đọc tiểu thuyết tôi đã cảm thấy Cố Thần nhất định đã từng động tâm với Đường Phượng.
Lạc Cảnh Hoài bởi vì chuyện trong nhà mà phải về nước.
Tô Linh Linh cũng đi theo Lạc Cảnh Hoài cùng về. Chỉ là tôi đã thay đổi quá nhiều, hai người đều không nhận ra tôi.
Tôi mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi, bộ dáng giống như bạn cũ lâu năm gặp lại.
“Tô Linh Linh, Lạc Cảnh Hoài, đã lâu không gặp.”
Lạc Cảnh Hoài trông già đi mấy tuổi, nhìn thấy tôi liền giơ chân muốn đạp.
Đúng lúc bị Cố Thần ngăn lại, hắn ra hiệu cho vài bảo vệ ra ngăn Lạc Cảnh Hoài.
Tô Linh Linh vẫn mang bộ dáng đáng thương tội nghiệp năm xưa, rụt rè nắm lấy góc áo của Cố Thần.
Cố Thần nhìn thấy Lạc Cảnh Hoài liền lên cơn ghen tuông, lạnh lùng hất tay cô ta ra.
Tô Linh Linh đúng không vững, ôm bụng lùi về sau mấy bước.
Tôi giống như hiểu ra được cái gì, bắt chước Tô Linh Linh kéo góc áo của Cố Thần, nhỏ giọng nói:
“Đi thôi. Anh ấy đã sắp làm ba của con người ta rồi.”
Tô Linh Linh nhìn tôi với Cố Thần, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Vẻ mặt cô ta không thể tin, bộ dáng điên cuồng chạy đến:
“Cố Thần, anh sắp làm cha rồi.”
Thật sự là một nồi máu chó mà.
12.
Cố Thần nhìn tôi, Lạc Cảnh Hoài nhìn Tô Linh Linh, Tô Linh Linh lại nhìn Cố Thần.
Cảnh tượng giằng co này nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ.
Cuối cùng tôi lên tiếng đề nghị:
“Mấy người biết là dù đứa bé chưa sinh ra vẫn có thể làm xét nghiệm ADN được mà đúng không?”
Nhìn vẻ mặt của mặt Tô Linh Linh thì có vẻ ả đã quyết tâm hạ bệ tôi để giành lại Cố Thần rồi.
Dĩ nhiên tôi biết đứa bé này là của Cố Thần.
Bởi vì ở trong nguyên tác Tô Linh Linh cũng ôm bầu chạy, sau đó sinh ra đứa bé này ở Berlin.
Nhưng lúc này dù Tô Linh Linh chọn bên nào cũng sai.
Lạc Cảnh Hoài yêu cô ta nhưng hiện tại hắn không có tiền.
Cố Thần cũng yêu cô ta nhưng hiện tại hắn không chỉ yêu mình cô ta.
Cố Thần giống như có điều muốn nói với tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, sau đó ra vẻ áy náy.
“Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước. Mọi người cứ tự nhiên ha.”
Tôi chạy như bay đến bên ngoài trường thi, chuẩn bị cho Lý Long một bất ngờ.
Thời tiết rất lạnh, tôi mua một củ khoai nướng nóng hổi ủ ở trong túi.
Tôi đã rất lâu không gặp anh ấy rồi, nhìn anh ấy có chút gầy đi, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như xưa.
“Ăn khoai nướng không?”
Đây là câu đầu tiên tôi hỏi anh ấy sau hơn một tháng không gặp.
Anh ấy nhìn tôi cười, chàng thiếu niên ấy sáng lạn như ánh mặt trời. Tôi cũng cười với anh ấy.
Chúng tôi cứ ngây ngốc nhìn nhau thật lâu.
Không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy anh ấy là tôi lại mỉm cười, cười xong liền quên mất mình muốn nói gì.
Qua mấy ngày Cố Thần liền tìm đến dưới lầu nhà tôi, lúc tôi xuống thì dưới chân hắn đã đầy mẩu thuốc lá.
Tôi vừa bước đến, hắn liền ôm lấy tôi: “Đường Phượng, tôi lạnh quá.”
Tôi để yên cho hắn ôm.
“Đường Phượng, tôi đã bắt cô ta bỏ đứa bé rồi. Tôi sẽ cho cô ta một khoản bồi thường lớn. Từ nay chúng ta ở bên nhau được không?”
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt của Cố Thần ngày càng nóng bỏng, vào thời điểm hắn chuẩn bị hôn tôi, tôi nhẹ nhàng nói:
“Anh có biết tại sao mỗi khi trời mưa chân của tôi lại đau không? Đây là di chứng do nửa năm trước tôi không chịu hiến giác mạc cho Tô Linh Linh, bị cha tôi đánh mà thành đó.”
Cuối cùng nụ hôn của hắn cũng không rơi xuống.
Vào tháng 2, tôi nhận được hai tin tốt.
Tin thứ nhất chính là Cố Thần và Tô Linh Linh chuẩn bị kết hôn rồi.
Tin thứ hai chính là kết quả thi của Lý Long.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, Cố Thần bị cảnh sát mang đi. Họ nói Cố Thần có liên quan đến tổ chức mua bán nộ.i t.ạng, bằng chứng chính là nhật ký trò chuyện cùng thông tin chuyển khoản mà tôi tìm được trong phòng làm việc của hắn.
Thật ra mắt Tô Linh Linh không phải tự nhiên mà khỏi.
Tô Linh Linh mặc váy cưới trắng dài lộng lẫy khóc ngất trước lễ đường.
Mẹ chồng là phu nhân nhà giàu chê cô nàng giả vờ giả vịt, có bầu trước khi cưới, hiện tại lại hại con trai bà ta thảm như vậy, trực tiếp tuyên bố huỷ bỏ hôn lễ.
Tôi đứng ở phía xa nhìn về phía cô ta mỉm cười:
“Chúc mừng cô được như ý nguyện nhé, bạn thân.”
13.
Vào tháng 3, tôi lại tiếp tục nhận được hai tin tốt.
Tin thứ nhất chính là tôi đã nhận được thư nhập học của đại học Berlin.
Tin thứ hai là Lý Long cũng đã nhận được thư nhập học nghiên cứu sinh của trường tôi.
Cuối cùng cũng rảnh rỗi, tôi đem chân ái đời tôi gọi đến.
Mùa xuân tháng 3 quá đỗi dịu dàng, mà Lý Long so với ngày xuân còn ấm áp dịu dàng hơn.
“Đường Phượng, đã lâu không gặp.”
Trong lời nói có chút cảm xúc khó diễn tả, mang theo một cảm giác quyết tâm sau nhiều lần do dự.
Tôi cắt ngang lời anh ấy: “Đến, ngồi xuống uống rượu cùng chị nào.”
Anh ngồi xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Rõ ràng em còn nhỏ tuổi hơn tôi.”
Tôi cụng ly với anh: “Chúc mừng nha, thạc sĩ tương lai.”
Anh ấy nhìn tôi, đem ly uống một hơi cạn sạch.
“Gần đây tôi nghĩ, Đường Phượng, em có muốn nhân quãng thời gian rảnh rỗi này thử thích tôi một chút? Thử tìm hiểu tôi một chút? Tôi rất có tiềm năng đó.”
Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu.
Bởi vì tôi không thể đưa ra quyết định thay Đường Phượng. Đây là cuộc đời của cô ấy, mà tôi cũng chỉ mượn tạm cơ thể này của cô ấy mà thôi.
“Dĩ nhiên tôi biết anh rất có triển vọng.”
Ánh mắt anh ấy càng trở nên thâm thuý: “Cho nên em có thích tôi chút nào không?”
Không đợi tôi trả lời, anh ấy đã nói: “Không biết tại sao, bây giờ rõ ràng em đang ở cạnh tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy em cách tôi rất xa.”
Tôi nhăn mày, mỉm cười với anh ấy, nói: “Anh cũng biết mà, miệng tôi chẳng nói ra được lời nào thật lòng, vậy mà anh cũng dám tin.”
Lý Long bật cười, ánh mắt đầy tình cảm: “Vậy thì tôi sẽ nói, Đường Phượng, hôm nay ngày xuân ấm áp, tiết trời trong lành. Tôi chúc em thuận lợi phía trước, hết thảy như nguyện, một đường tiến về phía trước, trở thành người đứng trên đỉnh vinh quang.”
Tôi cười cười nhưng nước mắt đã sớm đong đầy hốc mắt.
Cách một tầng nước mắt, tôi nhìn người đối diện. Người đó vẫn luôn thầm lặng ở bên tôi, bất tri bất giác tôi đã rung động từ lúc nào không hay.
Sau đó anh ấy hỏi: “Tôi có thể biết tên thật của em không?”
Tôi ngây người. Anh ấy lôi từ trong ngực ra một xấp giấy tờ: “Đây là hồ sơ được ký vào thời điểm em vừa nhậm chức, tên trên đó là Chu Hiểu Hiểu.”
Hồ sơ này được ký vào ngày đầu tiên tôi đi làm với Tô Linh Linh, do chưa quen với thân phận hiện tại mà vô thức ký tên của chính mình thay vì Đường Phượng.
“Chu Hiểu Hiểu, nói cho tôi biết, tôi phải đi đâu mới có thể tìm được em.”
Đột nhiên có một cái xe thắng gấp lao về phía quán ăn vỉa hè mà chúng tôi đang ngồi. Lý Long muốn đưa tay ra kéo tôi nhưng không kịp.
Tôi ngã xuống đất cùng một đống xâu nướng trên bàn.
Hình ảnh trước mắt không ngừng biến hoá, một lúc là Lý Long ôm tôi trong tay hớt hải chạy đến bệnh viện.
Anh ấy xin tôi đừng rời xa anh ấy, đừng bỏ lại anh ấy một mình, muốn anh ấy trả giá cái gì cũng được…
Một lúc tôi lại thấy cấp trên đang yêu cầu tôi đọc lại hợp đồng.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Cảm ơn cô.”
Là Đường Phượng, cô gái tuy hiền lành tầm thường nhưng luôn nỗ lực dựa vào chính sức lực của mình để đi lên.
Kết cục như thế này mới tương xứng với người có tâm hồn lương thiện như cô ấy.
Đường Phượng, cô có vui không?
Sau khi tỉnh lại, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy thẻ nhân viên của mình.
Tên: Chu Hiểu Hiểu.
Thật sự giống như tôi mới vừa trải qua một giấc ngủ trưa vào một ngày xuân tiết trời ấm áp mà thôi, giống như cái gì cũng chưa từng thay đổi.
Chỉ là thỉnh thoảng khi nhìn thấy một người đeo kính râm đi ngang qua, tôi sẽ không kìm được mà có chút giật mình.
Phía dưới cặp kính râm đó, là một đôi mắt như thế nào?
Bình luận facebook