• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ (9 Viewers)

  • Chương 99+100 : TOÀN VĂN HOÀN

Chương 99. Phiên ngoại: Phò mã không thể gặp người


Sao lễ vạn thọ, Hoắc Nghênh Phong phải chuẩn bị đại hôn, hôn thê là đích trưởng nữ của Trần Ứng Hầu gia, đương nhiên Hương Vũ ơ lại


Ngày hôm nay, Hương Vũ cùng mấy vị công chúa và nữ quan kiểm tra những thứ được dùng trong đại hôn lần nữa, lại giúp buộc mấy cây nến đỏ, chữ hỉ dùng cho động phòng… Những thứ này đều dựa theo quy củ của Đại Chiêu, đều phải là người thân thiết đến tự tay làm.


Sau đó nữ quản lui xuống, rồi có cung nữ thái giám dâng trái cây điểm tâm trong cung lên để mấy vị công chúa dùng, trong lúc ăn, mọi người khó tránh khỏi nói chuyện, mọi người đều dẫn đề tài lên người Hương Vũ.


Mặc dù Hương Vũ cũng là công chúa, nhưng không giống mấy vị công chúa từ nhỏ lớn lên trong cung này, cũng không quen thuộc với bọn họ, mà mấy công chúa đó, cũng mang theo vài phần dò xét Hương Vũ.


Bọn họ biết Hương Vũ là muội muội sinh đôi của hoàng thượng, cũng biết nàng được thái thượng hoàng và hoàng thượng sủng ái, nhất thời vinh sủng vô song, không ai có thể sánh được, đặc biệt là thái ấp của nàng, đó là thứ mà công chúa bình thường không có, nhất thời, có ghen tị, cũng có hiếu kỳ.


Một trong ba công chúa đột nhiên cười nói: “Nói đến, bọn ta đều chưa từng thấy qua phò mã của Hương Vũ muội muội, không biết là thanh niên tài tuấn thế nào.”


Câu nói này của nàng ta nói ra, mấy công chúa khác toàn bộ đều che miệng cười.


Ở đây, đều đã gả đi có phò mã, chẳng qua phò mã của mọi người đều là con của nhất phẩm đại viên, hoặc là thiếu gia của công phủ hầu môn. Ai mà không có xuất thân thế gia có danh tiếng, nhưng duy nhất vị công chúa Hương Vũ được sủng ái nhất này, lại gả cho một tiểu bối không biết tên, không mất mặt sao?


Bây giờ nhớ lại, mấy ngày trước lễ vạn thọ, nghe nói có một số người nhìn thấy vị phò mã này, chỉ là thấy được người, nhắc đến phò mã, sắc mặt mọi người đều ngột ngạt đến tím tái, hỏi ra rốt cuộc dáng vẻ thế nào, mọi người lại lắc đầu không nói.


Như thế, tất nhiên trong lòng mọi người đều cảm thấy tò mò, đặc biệt là đám công chúa, càng ngạc nhiên, rốt cuộc xấu xí thế nào mà không ai dám nhắc đến vị phò mã đó?


Lậo tức, tứ công chúa cũng cười nói: “Đúng vậy, nói ra cũng là muội tế của bọn ta, nên dẫn đến để bọn ta xem xem mới được.”


Hương Vũ nghe mấy vị công chúa nói như vậy, vẫn có chút bất lực, dáng vẻ đó của Hoắc Quân Thanh thật sự không hợp gặp người ngoài nhiều. Một người không nói, hai người không nói, gặp nhiều người rồi, mọi người khó tránh khỏi nghị luận, tóm lại vẫn là không quá tốt đi.


Lậo tức nàng cười khổ một tiếng: “Tính chàng ấy không tốt, trầm mặc kiệm lời, nếu đến trước mặt các vị tỷ tỷ, sẽ xấu hổ.”


Song, nàng nói như vậy, mọi người liền càng cao hứng, muốn nhìn xem rốt cuộc là tính cách thế nào không tốt, mà thậm chí đến cả người cũng không thấy được.


Cứ vào lúc này, thì nghe được nha hoàn bên cạnh đến bẩm báo, nói là: “Phò mã đến đón công chúa.”


Mọi người nghe thấy, lập tức trở nên hào hứng, cùng xúi Hương Vũ: “Để phò mã muội đến để bọn ta xem xem.”


Tam công chúa tươi cười, kéo tay Hương Vũ: “Đều là người một nhà, cho dù xấu, bọn ta cũng sẽ không chê cười, không có gì phải giấu.”


Thất công chúa che môi cười: “Chúng ta là công chúa, sợ cái gì? Phò mã muội tính cách công tốt, nên chỉnh cho đàng hoàng, bọn ta giúp muội xem xét, sau này cũng giúp muội cho ý kiến.”


Mọi người tỷ một câu muội một câu, Hương Vũ cũng bất lực, suy nghĩ trốn cũng không phải là cách, chỉ đành mặt dày nói: “Vậy ta nói chàng ấy đến đây, chẳng qua, sau khi nhìn thấy chàng ấy, chỉ xem như không nhìn thấy gì là được…”


Mọi người nhìn nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng thầm vui mừng, miệng đều nói được được.


Vậy nên, tiểu nha hoàn đi chuyển lời, bảo Hoắc Quân Thanh đến chỗ này gặp mặt các vị công chúa tỷ tỷ.


Nha hoàn đi chuyển lời, mấy vị công chúa tỷ nhìn muội, muội nhìn tỷ, đều là dáng vẻ chờ đời xem trò hay, thật không biết vị muội muội này tìm một phò mã thế nào, xấu xí đến dọa người, tính cách không tốt, xuất thân cũng không tốt, he he he, nam nhân thế này à…


Đang suy nghĩ, thì thấy ngoài điện vọng đến tiếng bước chân, ngay sau đó, có một người bước vào.


Mọi người vội vàng nhìn qua, sau khi nhìn qua, trước tiên là sững người, sau đó cẩn thận quan sát, mọi nụ cười đều cứng lại trên mặt.


Sự đĩnh đạc uy nghiêm, khí thế bức người này, thật sự quen mắt, đây không phải, không phải… Định Viễn Hầu sao?


Chính là dưỡng phụ của tân đế… Tân đế tôn ngài ấy làm á phụ, đó là người công tại xã tắc quyền khuynh triều đình!


Mà sau khi Hoắc Quân Thanh tiến vào, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mấy vị công chúa, chỉ giả vờ hành lễ: “Muội phu thỉnh an mấy vị hoàng tỷ.”


Giọng nói trầm rõ, không cần làm gì cũng có khí thế bức người, lập tức mấy vị công chúa cảm thấy hai chân mềm nhũn.


Rốt cuộc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Định Viễn hầu danh tiếng vang dội lại thành phò mã của công chúa Hương Vũ rồi? Đây, đây là chuyện gì!


Tất nhiênHoắc Quân Thanh biết mấy vị công chúa đang kinh ngạc, hắn lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.


Ánh mắt sát khí đó lạnh như băng. Các nàng là lá ngọc cành vàng lớn lên trong thâm cung nào thấy qua ánh mắt như thế, ngay lập tức tất cả đều run sợ.


Thời khắc này đột nhiên bọn họ hiểu ra.


Á phụ hoàng thượng cưới muội muội của hoàng thượng, người trước là đại thần cánh tay đắc lực của thái thượng hoàng, cưới công chúa rồi, đây là bí mật tuyệt đối không thể nói của hoàng gia, mọi người thấy qua Hoắc Quân Thanh, đều không dám mở miệng nói gì.


Ai dám nói!


Bọn họ cảm thấy hối hận, hối hận vì sao phải nhìn thấy phò mã của Hương Vũ.


Hương Vũ nhìn sắc mặt tái xanh của mấy vị tỷ tỷ, rất không ngại ngùng nói: “Các vị tỷ tỷ… Có phải dọa các tỷ rồi không? Thật ra cũng không có gì, chàng ấy là Hoắc Tân.”


Hương Vũ rất lúng túng.


Mấy vị công chúa đưa mắt nhìn nhau, gương mặt tái mét, lắc đầu, sau đó vội vàng nịnh nọt nói: “Hóa ra là muội tế, muội tế tướng mạo đường đường, vẫn là hiếm thấy.”


Mặc dù vị này đã không còn là Định Viễn hầu gì, nhưng uy nghiêm dư âm vẫn còn, mọi người đều sợ hắn.


Mấy người khác lần lượt tán đồng, một phen nịnh hót chán ngắt.


Tất nhiên Hoắc Quân Thanh biết trong lòng mấy vị trong chúa này đang nghĩ cái gì, lạnh nhạtliếc bọn họ một cái: “Các vị hoàng tỷ, cảm thấy muội tế quen mắt?”


Mấy vị công chúa đó nghe thấy, liền vội vàng lắc đầu, liều mạng lắc đầu.


Mặc dù bọn họ là lá ngọc cành vàng, nhưng ở hoàng gia này, trong lòng mọi người đều biết, bình thường hưởng thụ vinh hoa có vẻ đẹp đẽ, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện ra ngoài. Nếu gả được cho một người có thế thực thì thôi, gả cho một người bình thường, sinh nữ nhi thua kém, lại trải qua hai đời nữa, thì huyết mạch hoàng gia cũng nhạt, thật sự gặp phải việc gì, thì ai quan tâm? Dẫu sao thành Yến Kinh này, không thiếu nhất chính là hoàng thân quốc thích, mà tình cảm nhi nữ phụ mẫu hoàng gia là nhạt nhất, đặc biệt là vị phụ hoàng không thèm quan tâm gì hết của bọn họ sao có thể trông chờ!


Vẻ thấp thỏm đó cứ lộ ra trên mặt bọn họ, cuối cùng Hương Vũ nhìn ra.


Nàng vội vàng trấn an, nói: “Các vị hoàng tỷ, các tỷ không cần phải thế này.”


Vừa nói, nàng vừa bất lực nhìn Hoắc Quân Thanh: “Chàng đến lại khiến các vị tỷ tỷ không tự nhiên rồi, chàng đi ra trước, ở ngoài đợi ta đi.”


Dẫu sao Hoắc Quân Thanh cũng đến rồi, dọa cũng dọa rồi, đành gật đầu: “Được, công chúa, ta ở ngoài đợi nàng.”


Giọng nói dịu dàng, ánh mắt ấm áp, nói xong, rất nghe lời rồi đi ra ngoài.


Lúc này, mọi công chúa đều ngây người nhìn.


Nếu bọn họ không nhìn sai, đây, đây thật sự là vị á phụ An Định hầu quyền cao chức trọng ngày trước sao?


Hương Vũ thấy dáng vẻ đó của mấy vị công chúa, cuối cũng cũng xem như yên tâm, xem ra bọn họ bị chuyện này dọa rồi, bị dọa rồi, chắc là sẽ không nói lung tung đâu?


Vì vậy, nàng cười nói: “Các vị tỷ tỷ, đây chính là phò mã của ta, vừa nãy ta cũng nói rồi, tính cách chàng ấy không tốt, nếu có chỗ nào đụng chạm tỷ tỷ, thỉnh xin tỷ tỷ tha thứ.”


Mấy vị công chúa liền vội nói: “Muội muội nói gì vậy, phò mã cư xử phong độ nhanh nhẹn, nào có đụng chạm!”


Một người khác cũng vội nói: “Đúng, tính cách thực sự cũng rất tốt.”


Lời nói này, nói ra muốn có bao nhiêu trái lương tâm thì có bấy nhiêu trái lương tâm, chẳng qua có trái lương tâm cũng phải nói.


Hương Vũ càng cảm thấy yên tâm: “Đã như vậy, vậy muội muội cáo lui trước, phò mã vẫn đang đợi ta.”


Mọi người vội nói: “Muội mau đưa ngài ấy đi đi, đừng để phò mã đợi lâu.”


Thấy Hương Vũ ra khỏi đại điện, mấy vị công chúa mới nhẹ nhàng thở ra, muội nhìn tỷ, tỷ nhìn muội, đều nhìn thấy được vẻ kinh sợ trong mắt của nhau.


Đây là bí mật hoàng tộc gì đó, lại để bọn họ gặp phải!





Chương 100 Phiên ngoại: Một nhà ba người


Những năm gần đây, phủ công chúa giăng đèn kết đăng, dán câu đối và bùa đào, đến cả quả mận đỏ bên ngoài cửa sổ cũng vui mừng nở rộ, rung rinh trong gió.


Cuối cùng Nhã Đạt cũng được đón về, lúc này tiểu tử này ở thư viện đó, xưng vương xưng bá, nghe nói khuấy đảo thư viện, làm viện trưởng kêu khổ không thôi. Thằng bé cũng học được một tí kiến thức, mới nhỏ xíu bao nhiêu tuổi, mở miệng lại có thể học thuộc cả đoạn <Binh pháp Tôn Tử>.


Ngoại trừ kiến thức, cơ thể nhỏ bé đó cũng lớn lên không ít, thịt mềm núc ních trên mặt đó không thấy nữa, lại có vẻ cởi bỏ khí chất trẻ con.


Hương Vũ đau lòng Nhã Đạt, ôm thằng bé một lúc lâu, hỏi thằng bé có chịu ủy khuất nhiều không.


Nhã Đạt nằm trong lòng mẫu thân nó, tất nhiên rất thích thú, ôm người nương thơm ngát. Nhã Đạt bắt đầu kêu khổ, nói mình ở thư viện chịu khổ thế nào, trái lại nói rất nhiều


Hương Vũ nghe bán tin bán nghi, dỗ dành thằng bé một phen, dỗ thằng bé ngủ


Đợi dỗ ngủ xong, Hương Vũ nhắc chuyện này với Hoắc Quân Thanh, Hoắc Quân Thanh nhướn mày cười mỉa: “Nàng tin thằng bé nói lung tung, chẳng qua là nghĩ cách dụ nàng dỗ dành thằng bé thôi. Thằng bé ở thư viện, ai cũng biết nó là cháu trai của hoàng thượng, con công chúa Bác Viễn, ai dám làm gì hắn!”


Cũng chỉ có nó bắt nạt người ta thôi.


Hoắc Quân Thanh lo lắng tiểu tử này bị dưỡng thành công tử bột, gần đây đặc biệt cố ý viết một phong thư, xin viện trưởng quản lý giáo huấn nhiều hơn. Gần đây thì tốt hơn chút rồi, tính hoang dã thu liễm lại, cũng biết hòa thuận với bạn học, nghe nói có mấy đứa bị thằng bé đánh trước đó, bây giờ gọi huynh xưng đệ với thằng bé rồi.


Thật ra Hương Vũ ít nhiều cũng đoán được, dẫu sao thỉnh thoảng nàng truy hỏi, biết được tình hình con mình ở thư viện, nghĩ thằng bé sẽ không chịu ủy khuất, chẳng qua là trẻ nhỏ thấy nương làm nũng thôi.


Chẳng qua…


Nghe Hoắc Quân Thanh nói thế này, nàng vẫn có chút không vui, dẫu sao con mình mà, cho dù có sai, cũng không nói thằng bé như vậy, một đứa trẻ nhỏ như vậy, yêu cầu cao như vậy làm gì?


Vì thế nàng liếc hắn một cái: “Nói ra thì không phải là học chàng sao?”


Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Học ta?”


Hắn là loại người này sao?


Hương Vũ khẽ hừ một tiếng: “Lẽ nào không phải sao? Lần trước, chàng cứ muốn tắm với ta thì nói thế nào đây?”


Lúc đó, đầu tiên là hắn, sau đó thì ôm nàng trầm mặc không nói, dưới sự hối thúc hỏi vặn của mình, mới hỏi, nếu hắn không phải là Định Viễn hầu trước kia, nàng có không xem hắn ra gì không.


Tất nhiên, Hương Vũ vội vàng trấn an hắn, nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với hắn.


Hắn ở đó nghe đến lòng nở hoa hết giận, trên mặt lại không nói, lại còn được voi đòi tiên muốn nàng tắm cùng hắn, nàng cũng hết cách, nên đành vậy, rồi sau đó là dày vò một phen.


Bây giờ nhớ lại, thật ra hắn làm gì yếu đuối như vậy, vốnsinh ra đã cứng rắn, cắn còn không cắn mạnh, còn giả vờ đáng thương!


Hoắc Quân Thanh nhớ lại lúc trước, ho nhẹ: “Cái này làm gì giống… Chuyện người lớn sao có thể so với trẻ nhỏ?”


Hương Vũ nghe lời này, dở khóc dở cười liếc hắn: “Đúng vậy, chàng cũng là người lớn hơn ba mươi tuổi rồi đó…”


Hoắc Quân Thanh tự biết mình đuối lý, vội chuyển đề tài: “Bỏ đi, không nói này nữa, ta nhớ nhi tử chúng ta muốn quay về, nên đã đặc biệt chuẩn bị ít pháo hoa, đều có hình dạng đặc biệt, chúng ta đi xem trước. Đợi ngày mai đón năm mới, để thằng bé lại chơi, thằng bé nhất định sẽ thích.”


Hương Vũ thấy vậy, cũng không nói gì, vì vậy đến ngày hôm sau chính là lúc qua năm mới, theo lý mà nói một năm nay phải bái thần bái tổ tông, trước đó Hương Vũ có nhắc đến, có cần bái tổ tông Hoắc gia cúa hắn, ai ngờ Hoắc Quân Thanh nói hắn được nhổ ra từ đất, không có tổ tông. Hương Vũ chỉ có thể không làm gì nữa. Hắn không có tổ tông, mặc dù nàng là người hoàng thất, nhưng đã gả ra ngoài, cũng chính là không có tổ tông thờ cúng gì, nên bái thần bái Phật, xem như qua năm mới.


Buổi tối, bắt đầu đốt pháo.


Trước kia, Hương Vũ đón năm mới ở phủ An Định hầu, trong hầu phủ rất tĩnh mịch, không cho chơi pháo hoa lung tung, nàng cũng chưa từng thấy qua, chỉ từng lén lút cùng Hoắc Nghênh Vân ra ngoài lén xem người khác chơi. Bây giờ Hoắc Quân Thanh biết nàng thích, đặc biệt mời thợ thủ công tới, làm rất nhiều kiểu pháo, pháo hoa đó ở trong không trung, giống như một cây lửa, bắn ra bốn phía, đợi đến lúc rơi xuống, như sao như mưa, đẹp đẽ vô cùng. Mà ngoài pháo hoa, lại còn có rất nhiều đồ chơi dỗ trẻ nhỏ, ví dụ như cái gì mà pháo chuột đất bay lên trời, khiến Nhã Đạt cực kỳ thích thú, còn muốn đem một ít đến học viện, để huynh đệ tốt của thằng bé chơi cùng.


Hoắc Quân Thanh thấy vậy, dứt khoát chơi cùng nhi tử, phụ tử hai người cầm dây dẫn, xem xem pháo hoa của ai bay xa hơn, Nhã Đạt rất hào hứng, thật là một trấn đấu hay, tất nhiên mỗi lần Hoắc Quân Thanh đều là người thắng.


Hương Vũ đau lòng nhi tử, có chút bất bình, cố ý đi lên nói: “Oa, phò mã, chàng thật lợi hại, chơi pháo hoa lại hay hơn đứa trẻ bốn tuổi!”


Hoắc Quân Thanh: “…”


Nghe xem, đây là ý gì?


Hắn bất lực nhướn mày, nhìn nàng một cái, bật cười.


Sau đó, tỉ thí lại, Nhã Đạt thắng được mấy lần, không còn cách nào: “Vậy mà còn lợi hại hơn đứa trẻ bổn tuổi.” Lời này nghe thế nào cũng thật xấu hổ.


Lúc này, Nhã Đạt lại chơi cùng mấy người bạn nhỏ trong phủ, Hoắc Quân Thanh đi đến, ngồi bên cạnh Hương Vũ, nhìn ngắm pháo hoa đầy trời.


“Thích không?” Hoắc Quân Thanh nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi.


“Ừm, khá đẹp.” Thật sự đẹp, trước kia chưa từng thấy qua pháo hoa có thể đẹp như vậy.


“Vậy sau này, mỗi năm chúng ta đều chơi, được không?”


“Thôi đi, hao người tốn của, không đáng, nhìn một lần là được rồi.” Hương Vũ tất nhiên biết, pháo hoa này rất tốn kém, sao có thể mỗi năm đều chơi đây.


“Cái này có là gì.” Hoắc Quân Thanh: “Nàng thích thì chúng ta chơi.”


Hương Vũ mỉm cười, không nói gì, dứt khoát dựa vào ngực hắn, nửa nằm ở đó, nhìn pháo hoa đầy trời.


“Đúng rồi, có một việc, hôm qua muốn nói với chàng, ai ngờ năm mới bận quá quên mất.” Hương Vũ nhấc tay, chơi đùa ngọc bôi hình mây trên eo hắn, thong thả nói.


“Cái gì?” Hoắc Quân Thanh không nghĩ gì nhiều, giúp nàng vén tóc trên trán xuống, tiện miệng hỏi.


“Hình như ta lại có thai rồi.” Hương Vũ dựa mặt mình lên ngực hắn, nói.


“Cái gì?” Động tác trên tay Hoắc Quân Thanh dừng lại.


Hương Vũ mỉm cười không nói.


Hoắc Quân Thanh nắm lấy cánh tay nàng: “Nàng có thai? Thật? Chuyện lúc nào, sao không nói với ta? Đại phu nói thế nào?”


Hương Vũ không ngờ đến, dáng vẻ vẫn luôn bình tĩnh ngày trước của hắn, bây giờ có thể gấp gáp thành thế này, nhất thời cũng bật cười.


“Là hôm qua, lúc chàng chơi cùng Nhã Đạt, ta quên nhắc với chàng.”


“Quên?”


Hoắc Quân Thanh nghiến chặt răng, chuyện này cũng có thể quên sao?


Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân này, cười thành dạng này, có phải cố ý không?


Hắn ôm nàng, nghiêng đầu sát bên tai nàng: “Lần trước lén dẫn con ta chạy mất, lần này cố ý không nói với ta, đợi nàng sinh rồi, ta…”


“Chàng muốn thế nào?” Hương Vũ nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười, cười đến ngọt ngào như mật.


Hoắc Quân Thanh nhìn nữ nhân nhỏ bé này, ôm nàng vào phòng.


“Ta còn có thể thế nào, còn không phải cung phụng hầu hạ nàng sao.”


Đã là phò mã của nàng, đời này của hắn đã cam chịu số phận rồi.





TOÀN VĂN HOÀN


CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom