Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91+92
Chương 91: Gặp nhau ở hậu hoa viên
Mấy ngày nay, đương nhiên ít nhiều gì Hương Vũ cũng nghe nói chuyện liên quan tới Hoắc Quân Thanh. Nàng biết mẫu thân mình không thích hắn, mỗi ngày đều châm chọc khiêu khích phụ hoàng làm ngay cả phụ hoàng cũng xa lánh hắn.
Bình thường Hương Vũ cũng tức giận hắn quá mức cao ngạo trong mắt không chứa hạt bụi, cũng không xem ai ra gì, cũng hận hắn ngang ngược khắp nơi.
Nhưng mà bây giờ nghe tình cảnh của hắn thì nàng lại đau lòng, nghĩ đến người khác nhắc đến những chuyện của hắn, tuổi nhỏ thành danh, chiến công hiển hách. Bây giờ hắn lại vì nàng mà bị phụ hoàng xem thường chế giễu, sự kiêu ngạo khi xưa đều ngã trên đất, thậm chí nghe nói hắn nhìn thấy phụ hoàng của nàng đều gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, chuyện này thật là.
Hương Vũ nhớ tới An Định hầu nàng từng thấy qua, nhàn vân dã hạc, giàu sang ung dung, hắn chưa từng quan tâm thứ gì cả?
Nghĩ đến đây, tất nhiên là nàng đau lòng, nhưng mà nàng lại không tiện nhắc đến.
Nàng biết nếu như nàng biện hộ cho hắn ở trước mặt mẫu thân thì mẫu thân sẽ càng giận hắn hơn. Mà phụ thân dù cho yêu thương nàng nhưng rốt cuộc cũng lạnh nhạt, nàng và y không thân, chuyện này mở miệng cũng không hay lắm.
Như thế thì chỉ có thể nhịn xuống, cẩn thận hầu hạ bên người mẫu thân, chờ mẫu thân nguôi giận.
Mãi cho đến một ngày, Tín Đức Đế nhường đế vị, Triệu Nghênh Phong chính thức đăng cơ làm vua. Liên tục sau mấy ngày đăng cơ, thiết yến khoản đãi bách quan và gia quyến trong điện Tường Vân, lúc này Hương Vũ được phong làm Triệu Hòa công chúa cũng xuất hiện.
Bây giờ mọi người đều biết Triệu Hòa công chúa là nữ nhi mà thái thượng hoàng sủng ái nhất, cũng là muội muội sinh đôi của tân đế. Nhưng vị công chúa này lại không sống trong cung, nghe nói là lưu lạc ở dân gian vừa được tìm về, nên mọi người cố gắng lấy lòng nàng đều tò mò.
Hương Vũ đối diện với sự nịnh nọt này lại cảm thấy không có gì, chỉ một lòng muốn biết tin tức của Hoắc Quân Thanh.
Cũng là đúng dịp, vừa lúc bên cạnh có một vị quận chúa, năm nay cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, gọi là quận chúa Đông Vân. Vị quận chúa này nhắc đến Hoắc Quân Thanh lại tỏ vẻ ngưỡng mộ, khẽ nói chuyện với người bên cạnh, che miệng cười nói: “Bây giờ An Định quốc công gia là á phụ, đương nhiên thân phận địa vị cũng không giống ngày xưa, nhưng mà ta thấy tuổi tác cũng không lớn lắm.”
Ở bên cạnh có phu nhân nhất phẩm đã xuất giá từ sớm bình tĩnh nhìn quận chúa Đông Vân: “Năm nay ngài ấy chỉ khoảng ba mươi sáu thôi, cũng không quá lớn, cũng là tuổi phong nhã hào hoa.”
Quận chúa Đông Vân nghe thế thì càng tỏ ra yêu thích ngưỡng mộ, vẻ mặt mong chờ: “Nghe nói lần này hoàng thượng chỉ hôn cho An Định quốc công gia, cũng không biết là người thế nào.”
Lời nói này rất thẳng thắn, tất cả mọi người nhìn tâm tư của quận chúa Đông Vân, muốn cười thầm.
Chỉ có lão nhân gia mới biết được lúc quận chúa Đông Vân nói ra lời này thì vị nhất phẩm phu nhân trước mắt nàng xem ra cũng muốn lo liệu hôn sự cho con trai mình. Thật ra năm đó nàng ta cũng ngưỡng mộ Hoắc Quân Thanh.
Ai có thể ngờ, mười mấy năm trôi qua, người ta từ tướng quân thiếu niên lúc xưa biến thành An Định quốc công gia hiện tại, có quyền nghiêng triều đình nhưng vẫn chưa có phu nhân, vẫn có thể hấp dẫn tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, một lứa rồi một lứa, thật đúng là không ngừng được!
Hương Vũ nghe lời này thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng nhìn vị phu nhân trầm ổn ưu nhã kia, lại nhìn tiểu cô nương rực rỡ trẻ tuổi, hóa ra cả đám đều ngưỡng mộ hắn, sao hắn lại trêu hoa ghẹo nguyệt thế chứ?
Ngay lập tức nàng nghĩ đến lúc ấy suýt chút nữa hắn cưới vị kia, nghĩ đến dựa vào thân phận của hắn, không biết mấy năm nay có bao nhiêu nợ phong lưu, chỉ là nàng không biết mà thôi. Trước kia thân phận của nàng thấp, không có tư cách hỏi nhưng bây giờ thì khác, nếu như nàng ở chung với hắn không biết phải ăn bao nhiêu bình dấm chua, gây nên bao cơn giận không đâu!
Lúc nghĩ như thế thì đương nhiên càng cảm thấy khó chịu, đúng lúc bữa tiệc này đã hơn phân nửa, nàng tìm lý do cứ như thế rời đi.
Sau khi rời đi, nàng đi qua hậu cung.
Bây giờ công chúa nương của nàng tạm thời ở trong hậu cung, bà tạm thời tìm một cung điện nhìn thuận mắt ở tiêu diêu tự tại. Bà nói còn phải sống ung dung hơn một chút, giúp nhi tử chọn nàng dâu rồi thì bà sẽ trở về Bắc Địch làm công chúa tiêu dao thong dong.
Nhắc đến chuyện này , Hương Vũ lại nhớ đến thái thượng hoàng kia của nàng, đương nhiên là y vô cùng sợ công chúa nương, nơm nớp lo sợ dè dặt, giống như trong cung có một vị tổ tông vậy.
Nàng muốn cười nhưng lại bất đắc dĩ, vừa đúng lúc đi qua ngự hoa viên đã thấy phía trước có hoa lê nở rộ, trắng noãn như tuyết, nhu nhã thanh uyển, khiến người ta nhìn vào say lòng người, nhìn không được mà dừng chân nhìn thêm một chút.
Ai ngờ lúc nhìn xem như thế thì nghe được bên kia vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói kia quen tai đến mức làm cho lòng người chấn động. Nàng vội vàng tránh trong rừng hoa lê, quả nhiên gặp mấy người từ vườn hoa bên cạnh đi tới, người dẫn đầu là hoàng huynh Triệu Nghênh Phong, mà hầu ở cạnh y là Hoắc Quân Thanh.
Đã mấy ngày không gặp, nàng muốn nghe chút tin tức cũng khóng khăn, chưa từng nghĩ hôm nay lại có thể gặp nhau. Hương Vũ run sợ đến mền nhũn, muốn nhìn nhiều một chút lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể lặng lẽ lánh đi.
Nàng cứ trông đợi nghe ngóng như thế, một đoàn người đi về phía bên kia rừng hoa lên, Hương Vũ cắn môi nhìn bóng lưng của hắn.
Nàng không dám nhìn chính diện, nhưng chỉ nhìn qua bóng dáng cũng có thể cảm giác được bây giờ hắn gầy gò hơn nhiều, nét mặt lại thiếu đi mấy phần lạnh lùng anh tuấn của ngày xưa, trái lại thêm mấy phần tùy ý.
Hương Vũ dựa vào cây hoa lê, dùng tay khẽ nắm hoa lê trắng nõn, trong lòng thầm nghĩ xem ra hắn cũng thật thoải mái, nào có như nàng ngày nhớ đêm mong, ngày ngày lo lắng!
Trong phút chốc lại nhớ quận chúa gì kia, đột nhiên cơn buồn bực dâng lên. Nàng nghĩ đến bây giờ nàng là muội muội của tân đế, mà hắn lại là á phụ của tân đế, bối phận này còn cách xa nhau, sợ là giữa bọn họ không thể nào!
Ngược lại hắn chẳng hề gì, dù sao có cô nương trẻ tuổi chờ hắn, hắn sợ cái gì?
Hương Vũ thở sâu cắn môi nghĩ, thôi, nàng cũng không quan tâm!
Nàng vẫn nên trở về trong cung phụng dưỡng mẫu thân, nuôi dưỡng Nhã Đạt, điều dưỡng thân thể cho tốt, nói không chừng ngày nào đó lại tìm được một lang quân như ý!
Nghĩ như thế, nàng quay người trở về hậu cung.
Nhưng mà nàng vừa quay đầu lại thì lại sợ nhảy lên, vậy mà có một người rõ ràng đứng đó.
Nàng định thần nhìn lại, đôi mắt màu đen của người nọ vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng, giống như là suy nghĩ không biết qua bao nhiêu năm rồi!
“Ngài…” Nàng quay người muốn đi.
“Đừng đi.” Hắn nắm chặt cánh tay nàng: “Mấy ngày nay nàng thật thong dong, dường như chưa từng nhớ ta?”
Giọng nói trầm trầm giống như gió thổi qua đáy lòng Hương Vũ, trái tim của Hương Vũ lập tức mềm nhũn.
Chương 92: Điều kiện của công chúa Kỳ Nhã
Hương Vũ bị hắn nắm lấy cánh tay, muốn giãy dụa nhưng lại không thể. Nàng nhớ những lời hắn nói vừa nãy khi, rõ ràng là nhớ nàng, ngay lập tức trong lòng mềm mại, chỉ cảm thấy nửa bên cánh tay đều tê dại. Nhưng nàng lại nhớ bây giờ hắn đã là “Á phụ”, nàng lại tuyệt vọng.
Hắn thì hay rồi, làm á phụ nên được tự tại, nhưng hắn làm á phụ thì không thể nào với nàng được!
Hương Vũ vừa cảm thấy tức giận vừa ủy khuất, nói với giọng căm giận: “Ta nhớ ngài thì thế nào, không nhớ ngài thì thế nào. Bây giờ ngài là á phụ của hoàng huynh, ta gặp ngài còn không phải tôn kính ngài sao!”
Trong phút chốc nàng nhớ đến chuyện quận chúa Đông Vân nhắc đến hắn, sự ngưỡng mộ không thể che giấu đó làm nàng càng khó chịu: “Quốc công gia, bây giờ không biết có bao nhiêu người thương nhớ ngài, ta thấy vừa rồi ngài và hoàng huynh ta trò chuyện rất vui vẻ, rất tốt!”
Nàng vô cùng tức giận, lúc nói chuyện khó tránh khỏi mang theo sự bực dọc.
Hoắc Quân Thanh nghe thì hơi nhíu mày: “Ai nhớ thương ta rồi?”
Hương Vũ: “Ai cũng nhớ thương ngài cả!”
Hoắc Quân Thanh: “Vậy thì tốt quá, mau nói cho ta biết, ta đang cần một phu nhân, ta muốn cưới nàng ấy.”
Hương Vũ nghe lời này thì gần như tức đến té xỉu, vậy mà hắn lại nói với nàng như thế!
Nàng nhìn hắn với ánh mắt rưng rưng, bờ môi run rẩy: “Ngài, ngài…”
Hoắc Quân Thanh nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Đùa nàng thôi, nàng lại tin là thật?”
Hương Vũ gần như hận không thể vung một bàn tay qua.
Hoắc Quân Thanh vội vàng nắm chặt cổ tay nàng, khẽ dụ dỗ nói: “Được rồi, đừng khóc, ta lau nước mắt cho nàng.”
Nói xong thì hắn nâng bàn tay lên, giúp nàng lau nước mắt, động tác vô cùng dịu dàng.
Hương Vũ vẫn tức giận: “Ngài quản ta làm gì, buông ra! Ngài tự đi làm quốc công gia của ngài, ta làm công chúa của ta. Sau này gặp ngài, ta vẫn theo hoàng huynh gọi ngài là á..!”
Lời này còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Quân Thanh che miệng lại.
Hương Vũ ủy khuất nhìn hắn chằm chằm, trong miệng phát ra âm thanh ô o.
Hoắc Quân Thanh che miệng nàng, khẽ ra lệnh nói: “Không được nói chữ kia ra, ta nghe thấy khó chịu.”
Quả thật có hơi khó chịu, hoàn toàn không được tự nhiên.
Nếu như lúc trước hoàng thượng không bị người ta tráo đổi thái tử, đổi thành người khác, chỉ sợ Hương Vũ là dưỡng nữ của hắn. Mà nếu thật sự như thế, hắn và Hương Vũ tuyệt đối không thể nào.
Vận mệnh mở ra một trò đùa, suýt chút nữa hắn đã đi lướt qua người mà hắn trân trọng nhất kiếp này.
Hương Vũ giãy dụa lấy gỡ tay hắn ra: “Ngài nghe thấy khó chịu, ta nghe không thấy khó chịu sao!”
Hoắc Quân Thanh hít một hơi: “Đừng giận ta, mấy ngày gần đây ta cũng bị giày vò đến khó chịu.”
Giọng nói mệt mỏi mà bất đắc dĩ.
Hương Vũ giật mình, đôi mắt ướt át nhìn qua, nàng nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ giữa lông mày của hắn. Nàng nghĩ đến người ngày xưa phong quang kiêu ngạo lại bị giày vò như thế, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Nàng rủ mắt xuống, khẽ nói: “Ngài khó chịu sao, ta thấy ngài làm á phụ vô cùng thoải mái.”
Hoắc Quân Thanh nghe thấy nàng nói như thế, biết nàng cũng buồn bực hắn, lại cười khổ: “Chuyện này không phải phụ hoàng của nàng nghĩ ra hay sao, đây là cố ý chọc tức ta đấy, chụp mũ lên đầu ta. Ta nghe tiếng á phụ này sao có thể dễ chịu được, nhưng mà chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Không như thế thì còn có cách gì nữa?
Thái thượng hoàng vốn là huynh đệ tốt của hắn, y tùy ý đã quen, bây lại thành cha nàng, tân đế lại là nhi tử hắn nuôi lớn, lúc đầu mặc cho hắn tùy ý bây giờ lại thành hoàng huynh của nàng. Còn công chúa Kỳ Nhã hắn đắc tội mấy lần lúc trước lại thành mẹ ruột của nàng.
Bây giờ những người này nói như thế, hắn càng buồn bực vô cùng tức giận, nhưng vì nàng hắn phải chịu đựng.
Hương Vũ nghe lời này đương nhiên là hiểu sự khó xử của hắn, nàng nghĩ đến tình huống lúc này, suy nghĩ lại nói: “Bây giờ ngài hãy tạm thời chịu đựng đi, cũng không thể chọc phụ hoàng hoặc mẫu thân ta tức giận. Hôm đó ta thấy ý tứ của mẫu thân, thật ra…”
Nàng nhíu mày, nói không ra cảm giác của mình, nhưng nàng luôn cảm thấy thật ra mẫu thân cũng không thật sự muốn như thế, bà ấy chỉ giận thôi.
Bà ấy cần trút giận, sau khi trút giận thì ổn thôi.
Cuối cùng nàng vẫn nói: “Chờ một chút đi.”
Thật ra Hoắc Quân Thanh cũng đang suy nghĩ vấn đề này: “Đương nhiên là công chúa Kỳ Nhã bất mãn với ta, bây giờ nói gì thì công chúa vẫn rất buồn bực. Bây giờ chỉ có thể thuận theo, chờ công chúa hết giận lại nói.”
Trong lòng Hoắc Quân Thanh hiểu rõ, việc mấu chốt của chuyện này vẫn là công chúa Kỳ Nhã. Về phía hoàng thượng, rốt cuộc cũng là huynh đệ, thời điểm quan trọng y cũng không làm khó hắn.
Hắn chưa từng ngờ tới, nữ nhân đã từng đánh nhau, đối chọi gay gắt với hắn lại trở thành nhạc mẫu của hắn…
Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia vang lên tiếng gọi, giống như là có người tìm Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh không dám chậm trễ, lúc này dặn dò Hương Vũ: “Để Nhã Đạt nói chuyện nhiều trước mặt mẫu thân nàng, có lẽ sẽ có tác dụng.”
Hương Vũ: “Ừm, ta biết.”
Lúc này người đến tìm Hoắc Quân Thanh cũng đã bước đến gần, hắn cũng nên đi.
Nhưng hắn lại cúi đầu nhìn qua nhưng lại có vẻ không muốn, cuối cùng khẽ nói: “Ta nghe hoàng thượng nói muốn tìm rể hiền cho nàng, muốn tứ hôn cho nàng.”
Hương Vũ chột dạ: “Cũng có nhắc qua rồi…”
Hoắc Quân Thanh im lặng nhìn về phía nàng, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ gặm một cái bên tai nàng, lại càng giảm thấp âm thanh mà nói: “Nàng là của ta, nếu thật sự nàng gả cho người khác, ép buộc ta thì cho dù ta phụ thiên hạ cũng sẽ đoạt nàng lại.”
Hương Vũ nghe thế thì sợ hết hồn hết vía, muốn hỏi hắn nhưng người cũng đã rời đi.
Nàng nhớ lại câu nói kia thì lại giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ nơi bị hắn hôn qua, chưa phát hiện trái tim rung động.
***
Sau khi trở lại trong cung của mình, Hương Vũ nghĩ đến lời nói của Hoắc Quân Thanh, đương nhiên lại nhắc nhở Nhã Đạt. Nàng bảo thằng bé đi qua chỗ mẫu thân nói chuyện: “Con có thể nói một chút về phụ thân con, chỉ cần nói con nhớ phụ thân con thôi.”
Nhã Đạt nghiêng đầu, nhìn nương của mình mà nói: “Nương, nương nói rốt cuộc cha là người tốt hay xấu?”
Hương Vũ: “Đương nhiên là người tốt! Đó là người tốt nhất trên đời!”
Nhã Đạt vò đầu: “Nhưng mà trước kia nương nói cha là đồ bại hoại.”
Hương Vũ: “Ừm… Chuyện này có chút hiểu lầm, bây giờ nương biết cha con là người tốt.”
Nhã Đạt giật mình: “Có phải nương nghĩ cha cưới người khác cho nên tức giận. Bây giờ nương biết cha cưới nương cho nên không tức giận nữa?”
Hương Vũ: “…”
Nàng nhìn con trai mình một chút: “Những lời này ai dạy con?”
Nhã Đạt nhỏ như thế lại có thể nói ra lời này, Hương Vũ xấu hổ, nàng bị nhi tử nói trúng tâm sự.
Nhã Đạt: “Nương nói với con!”
Hương Vũ: “?”
Nhã Đạt: “Nương nằm mơ nói, con nghe được cả.”
Đến lúc này, thật sự là Hương Vũ không nói nên lời, vậy mà nàng lại nói chuyện hoang đường này sao?
Nàng quyết định sau này mình và nhi tử sẽ tách ra ngủ, dù sao cũng không thể cho nhi tử nghe được mình nói chuyện hoang đường.
Nhã Đạt nhìn nương, người nhỏ mà ma mãnh nói: “Nương, nương đừng đau lòng, ngày mai con sẽ nói với hoàng gia gia và mẫu nương, nói con muốn cha!”
Hương Vũ gật đầu mạnh: “Đúng, chính là như thế!”
Nhã Đạt nghĩ về cha của mình, thở dài: “Quả thật con vẫn rất nhớ cha!”
***
Điều Hương Vũ có thể làm cũng chỉ có những thứ này, nàng biết nếu như mình nhắc ở trước mặt cha nương thì bọn họ sẽ càng buồn bực, cho nên bây giờ chỉ có thể nhịn xuống không nhắc tới, để người khác nhắc.
Bây giờ nhất định nàng phải dằn xuống, không thể vội vàng.
Nhưng cho dù trong lòng hiểu chuyện là như thế, nhưng có lúc nàng thật sự không kiềm chế được. Đặc biệt là ngày hôm nay lúc đi qua ngự hoa viên, vừa mới thấy hoa cúc nở, nàng nhìn chằm chằm hoa cúc xinh đẹp nở rộ, lại nhớ tới Hoắc Quân Thanh.
Hắn vẫn nghĩ là nàng thích hoa cúc, vì thế nên xây một vườn cúc. Trước kia nàng nhớ tới đây lại tức giận, bây giờ nhớ tới lại cảm giác ngọt ngào.
Thậm chí nàng cảm thấy dường như mình cũng hơi thích hoa cúc.
Đang lúc suy nghĩ miên man như thế, nàng lại nghe một giọng nói: “Thì ra Hương Vũ thích hoa cúc?”
Hương Vũ nghe được thì vội vàng quay đầu nhìn sang, là mẫu thân.
Nàng cười: “Cũng không phải thích, chỉ là nhìn hoa cúc này lại nhớ tới vài việc.”
Công chúa Kỳ Nhã nghe thế, nhìn hoa cúc kia lại hỏi: “Là Hoắc Quân Thanh sao?”
Hương Vũ ngẩn người, nửa ngày không nói gì.
Nàng không nhắc đến Hoắc Quân Thanh trước mặt mẫu thân là sợ mẫu thân tức giận.
Nhưng mà bây giờ mẫu thân hỏi tới, nàng cũng không muốn nói dối giấu diếm, chỉ có thể không đáp lời.
Công chúa Kỳ Nhã thấy nữ nhi mình như thế, thật ra mình có thể nhìn ra tâm sự của nữ nhi.
Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không muốn nói làm nữ nhi khổ sổ.
Dù sao nữ nhi đau lòng thì người khổ sở vẫn là nàng.
Công chúa Kỳ Nhã thở dài, nói: “Thật ra nếu con muốn ở cùng hắn, không phải nương không cho phép, nhưng mà…”
Hương Vũ nghe lời này thì trong lòng dâng lên hi vọng, vội hỏi: “Muốn thế nào?”
Công chúa Kỳ Nhã cười: “Nhất định hắn phải đáp ứng điều kiện của ta, không thì dù thế nào ta cũng không gả con cho hắn.”
Mấy ngày nay, đương nhiên ít nhiều gì Hương Vũ cũng nghe nói chuyện liên quan tới Hoắc Quân Thanh. Nàng biết mẫu thân mình không thích hắn, mỗi ngày đều châm chọc khiêu khích phụ hoàng làm ngay cả phụ hoàng cũng xa lánh hắn.
Bình thường Hương Vũ cũng tức giận hắn quá mức cao ngạo trong mắt không chứa hạt bụi, cũng không xem ai ra gì, cũng hận hắn ngang ngược khắp nơi.
Nhưng mà bây giờ nghe tình cảnh của hắn thì nàng lại đau lòng, nghĩ đến người khác nhắc đến những chuyện của hắn, tuổi nhỏ thành danh, chiến công hiển hách. Bây giờ hắn lại vì nàng mà bị phụ hoàng xem thường chế giễu, sự kiêu ngạo khi xưa đều ngã trên đất, thậm chí nghe nói hắn nhìn thấy phụ hoàng của nàng đều gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, chuyện này thật là.
Hương Vũ nhớ tới An Định hầu nàng từng thấy qua, nhàn vân dã hạc, giàu sang ung dung, hắn chưa từng quan tâm thứ gì cả?
Nghĩ đến đây, tất nhiên là nàng đau lòng, nhưng mà nàng lại không tiện nhắc đến.
Nàng biết nếu như nàng biện hộ cho hắn ở trước mặt mẫu thân thì mẫu thân sẽ càng giận hắn hơn. Mà phụ thân dù cho yêu thương nàng nhưng rốt cuộc cũng lạnh nhạt, nàng và y không thân, chuyện này mở miệng cũng không hay lắm.
Như thế thì chỉ có thể nhịn xuống, cẩn thận hầu hạ bên người mẫu thân, chờ mẫu thân nguôi giận.
Mãi cho đến một ngày, Tín Đức Đế nhường đế vị, Triệu Nghênh Phong chính thức đăng cơ làm vua. Liên tục sau mấy ngày đăng cơ, thiết yến khoản đãi bách quan và gia quyến trong điện Tường Vân, lúc này Hương Vũ được phong làm Triệu Hòa công chúa cũng xuất hiện.
Bây giờ mọi người đều biết Triệu Hòa công chúa là nữ nhi mà thái thượng hoàng sủng ái nhất, cũng là muội muội sinh đôi của tân đế. Nhưng vị công chúa này lại không sống trong cung, nghe nói là lưu lạc ở dân gian vừa được tìm về, nên mọi người cố gắng lấy lòng nàng đều tò mò.
Hương Vũ đối diện với sự nịnh nọt này lại cảm thấy không có gì, chỉ một lòng muốn biết tin tức của Hoắc Quân Thanh.
Cũng là đúng dịp, vừa lúc bên cạnh có một vị quận chúa, năm nay cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, gọi là quận chúa Đông Vân. Vị quận chúa này nhắc đến Hoắc Quân Thanh lại tỏ vẻ ngưỡng mộ, khẽ nói chuyện với người bên cạnh, che miệng cười nói: “Bây giờ An Định quốc công gia là á phụ, đương nhiên thân phận địa vị cũng không giống ngày xưa, nhưng mà ta thấy tuổi tác cũng không lớn lắm.”
Ở bên cạnh có phu nhân nhất phẩm đã xuất giá từ sớm bình tĩnh nhìn quận chúa Đông Vân: “Năm nay ngài ấy chỉ khoảng ba mươi sáu thôi, cũng không quá lớn, cũng là tuổi phong nhã hào hoa.”
Quận chúa Đông Vân nghe thế thì càng tỏ ra yêu thích ngưỡng mộ, vẻ mặt mong chờ: “Nghe nói lần này hoàng thượng chỉ hôn cho An Định quốc công gia, cũng không biết là người thế nào.”
Lời nói này rất thẳng thắn, tất cả mọi người nhìn tâm tư của quận chúa Đông Vân, muốn cười thầm.
Chỉ có lão nhân gia mới biết được lúc quận chúa Đông Vân nói ra lời này thì vị nhất phẩm phu nhân trước mắt nàng xem ra cũng muốn lo liệu hôn sự cho con trai mình. Thật ra năm đó nàng ta cũng ngưỡng mộ Hoắc Quân Thanh.
Ai có thể ngờ, mười mấy năm trôi qua, người ta từ tướng quân thiếu niên lúc xưa biến thành An Định quốc công gia hiện tại, có quyền nghiêng triều đình nhưng vẫn chưa có phu nhân, vẫn có thể hấp dẫn tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, một lứa rồi một lứa, thật đúng là không ngừng được!
Hương Vũ nghe lời này thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng nhìn vị phu nhân trầm ổn ưu nhã kia, lại nhìn tiểu cô nương rực rỡ trẻ tuổi, hóa ra cả đám đều ngưỡng mộ hắn, sao hắn lại trêu hoa ghẹo nguyệt thế chứ?
Ngay lập tức nàng nghĩ đến lúc ấy suýt chút nữa hắn cưới vị kia, nghĩ đến dựa vào thân phận của hắn, không biết mấy năm nay có bao nhiêu nợ phong lưu, chỉ là nàng không biết mà thôi. Trước kia thân phận của nàng thấp, không có tư cách hỏi nhưng bây giờ thì khác, nếu như nàng ở chung với hắn không biết phải ăn bao nhiêu bình dấm chua, gây nên bao cơn giận không đâu!
Lúc nghĩ như thế thì đương nhiên càng cảm thấy khó chịu, đúng lúc bữa tiệc này đã hơn phân nửa, nàng tìm lý do cứ như thế rời đi.
Sau khi rời đi, nàng đi qua hậu cung.
Bây giờ công chúa nương của nàng tạm thời ở trong hậu cung, bà tạm thời tìm một cung điện nhìn thuận mắt ở tiêu diêu tự tại. Bà nói còn phải sống ung dung hơn một chút, giúp nhi tử chọn nàng dâu rồi thì bà sẽ trở về Bắc Địch làm công chúa tiêu dao thong dong.
Nhắc đến chuyện này , Hương Vũ lại nhớ đến thái thượng hoàng kia của nàng, đương nhiên là y vô cùng sợ công chúa nương, nơm nớp lo sợ dè dặt, giống như trong cung có một vị tổ tông vậy.
Nàng muốn cười nhưng lại bất đắc dĩ, vừa đúng lúc đi qua ngự hoa viên đã thấy phía trước có hoa lê nở rộ, trắng noãn như tuyết, nhu nhã thanh uyển, khiến người ta nhìn vào say lòng người, nhìn không được mà dừng chân nhìn thêm một chút.
Ai ngờ lúc nhìn xem như thế thì nghe được bên kia vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói kia quen tai đến mức làm cho lòng người chấn động. Nàng vội vàng tránh trong rừng hoa lê, quả nhiên gặp mấy người từ vườn hoa bên cạnh đi tới, người dẫn đầu là hoàng huynh Triệu Nghênh Phong, mà hầu ở cạnh y là Hoắc Quân Thanh.
Đã mấy ngày không gặp, nàng muốn nghe chút tin tức cũng khóng khăn, chưa từng nghĩ hôm nay lại có thể gặp nhau. Hương Vũ run sợ đến mền nhũn, muốn nhìn nhiều một chút lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể lặng lẽ lánh đi.
Nàng cứ trông đợi nghe ngóng như thế, một đoàn người đi về phía bên kia rừng hoa lên, Hương Vũ cắn môi nhìn bóng lưng của hắn.
Nàng không dám nhìn chính diện, nhưng chỉ nhìn qua bóng dáng cũng có thể cảm giác được bây giờ hắn gầy gò hơn nhiều, nét mặt lại thiếu đi mấy phần lạnh lùng anh tuấn của ngày xưa, trái lại thêm mấy phần tùy ý.
Hương Vũ dựa vào cây hoa lê, dùng tay khẽ nắm hoa lê trắng nõn, trong lòng thầm nghĩ xem ra hắn cũng thật thoải mái, nào có như nàng ngày nhớ đêm mong, ngày ngày lo lắng!
Trong phút chốc lại nhớ quận chúa gì kia, đột nhiên cơn buồn bực dâng lên. Nàng nghĩ đến bây giờ nàng là muội muội của tân đế, mà hắn lại là á phụ của tân đế, bối phận này còn cách xa nhau, sợ là giữa bọn họ không thể nào!
Ngược lại hắn chẳng hề gì, dù sao có cô nương trẻ tuổi chờ hắn, hắn sợ cái gì?
Hương Vũ thở sâu cắn môi nghĩ, thôi, nàng cũng không quan tâm!
Nàng vẫn nên trở về trong cung phụng dưỡng mẫu thân, nuôi dưỡng Nhã Đạt, điều dưỡng thân thể cho tốt, nói không chừng ngày nào đó lại tìm được một lang quân như ý!
Nghĩ như thế, nàng quay người trở về hậu cung.
Nhưng mà nàng vừa quay đầu lại thì lại sợ nhảy lên, vậy mà có một người rõ ràng đứng đó.
Nàng định thần nhìn lại, đôi mắt màu đen của người nọ vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng, giống như là suy nghĩ không biết qua bao nhiêu năm rồi!
“Ngài…” Nàng quay người muốn đi.
“Đừng đi.” Hắn nắm chặt cánh tay nàng: “Mấy ngày nay nàng thật thong dong, dường như chưa từng nhớ ta?”
Giọng nói trầm trầm giống như gió thổi qua đáy lòng Hương Vũ, trái tim của Hương Vũ lập tức mềm nhũn.
Chương 92: Điều kiện của công chúa Kỳ Nhã
Hương Vũ bị hắn nắm lấy cánh tay, muốn giãy dụa nhưng lại không thể. Nàng nhớ những lời hắn nói vừa nãy khi, rõ ràng là nhớ nàng, ngay lập tức trong lòng mềm mại, chỉ cảm thấy nửa bên cánh tay đều tê dại. Nhưng nàng lại nhớ bây giờ hắn đã là “Á phụ”, nàng lại tuyệt vọng.
Hắn thì hay rồi, làm á phụ nên được tự tại, nhưng hắn làm á phụ thì không thể nào với nàng được!
Hương Vũ vừa cảm thấy tức giận vừa ủy khuất, nói với giọng căm giận: “Ta nhớ ngài thì thế nào, không nhớ ngài thì thế nào. Bây giờ ngài là á phụ của hoàng huynh, ta gặp ngài còn không phải tôn kính ngài sao!”
Trong phút chốc nàng nhớ đến chuyện quận chúa Đông Vân nhắc đến hắn, sự ngưỡng mộ không thể che giấu đó làm nàng càng khó chịu: “Quốc công gia, bây giờ không biết có bao nhiêu người thương nhớ ngài, ta thấy vừa rồi ngài và hoàng huynh ta trò chuyện rất vui vẻ, rất tốt!”
Nàng vô cùng tức giận, lúc nói chuyện khó tránh khỏi mang theo sự bực dọc.
Hoắc Quân Thanh nghe thì hơi nhíu mày: “Ai nhớ thương ta rồi?”
Hương Vũ: “Ai cũng nhớ thương ngài cả!”
Hoắc Quân Thanh: “Vậy thì tốt quá, mau nói cho ta biết, ta đang cần một phu nhân, ta muốn cưới nàng ấy.”
Hương Vũ nghe lời này thì gần như tức đến té xỉu, vậy mà hắn lại nói với nàng như thế!
Nàng nhìn hắn với ánh mắt rưng rưng, bờ môi run rẩy: “Ngài, ngài…”
Hoắc Quân Thanh nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Đùa nàng thôi, nàng lại tin là thật?”
Hương Vũ gần như hận không thể vung một bàn tay qua.
Hoắc Quân Thanh vội vàng nắm chặt cổ tay nàng, khẽ dụ dỗ nói: “Được rồi, đừng khóc, ta lau nước mắt cho nàng.”
Nói xong thì hắn nâng bàn tay lên, giúp nàng lau nước mắt, động tác vô cùng dịu dàng.
Hương Vũ vẫn tức giận: “Ngài quản ta làm gì, buông ra! Ngài tự đi làm quốc công gia của ngài, ta làm công chúa của ta. Sau này gặp ngài, ta vẫn theo hoàng huynh gọi ngài là á..!”
Lời này còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Quân Thanh che miệng lại.
Hương Vũ ủy khuất nhìn hắn chằm chằm, trong miệng phát ra âm thanh ô o.
Hoắc Quân Thanh che miệng nàng, khẽ ra lệnh nói: “Không được nói chữ kia ra, ta nghe thấy khó chịu.”
Quả thật có hơi khó chịu, hoàn toàn không được tự nhiên.
Nếu như lúc trước hoàng thượng không bị người ta tráo đổi thái tử, đổi thành người khác, chỉ sợ Hương Vũ là dưỡng nữ của hắn. Mà nếu thật sự như thế, hắn và Hương Vũ tuyệt đối không thể nào.
Vận mệnh mở ra một trò đùa, suýt chút nữa hắn đã đi lướt qua người mà hắn trân trọng nhất kiếp này.
Hương Vũ giãy dụa lấy gỡ tay hắn ra: “Ngài nghe thấy khó chịu, ta nghe không thấy khó chịu sao!”
Hoắc Quân Thanh hít một hơi: “Đừng giận ta, mấy ngày gần đây ta cũng bị giày vò đến khó chịu.”
Giọng nói mệt mỏi mà bất đắc dĩ.
Hương Vũ giật mình, đôi mắt ướt át nhìn qua, nàng nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ giữa lông mày của hắn. Nàng nghĩ đến người ngày xưa phong quang kiêu ngạo lại bị giày vò như thế, rốt cuộc cũng không đành lòng.
Nàng rủ mắt xuống, khẽ nói: “Ngài khó chịu sao, ta thấy ngài làm á phụ vô cùng thoải mái.”
Hoắc Quân Thanh nghe thấy nàng nói như thế, biết nàng cũng buồn bực hắn, lại cười khổ: “Chuyện này không phải phụ hoàng của nàng nghĩ ra hay sao, đây là cố ý chọc tức ta đấy, chụp mũ lên đầu ta. Ta nghe tiếng á phụ này sao có thể dễ chịu được, nhưng mà chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Không như thế thì còn có cách gì nữa?
Thái thượng hoàng vốn là huynh đệ tốt của hắn, y tùy ý đã quen, bây lại thành cha nàng, tân đế lại là nhi tử hắn nuôi lớn, lúc đầu mặc cho hắn tùy ý bây giờ lại thành hoàng huynh của nàng. Còn công chúa Kỳ Nhã hắn đắc tội mấy lần lúc trước lại thành mẹ ruột của nàng.
Bây giờ những người này nói như thế, hắn càng buồn bực vô cùng tức giận, nhưng vì nàng hắn phải chịu đựng.
Hương Vũ nghe lời này đương nhiên là hiểu sự khó xử của hắn, nàng nghĩ đến tình huống lúc này, suy nghĩ lại nói: “Bây giờ ngài hãy tạm thời chịu đựng đi, cũng không thể chọc phụ hoàng hoặc mẫu thân ta tức giận. Hôm đó ta thấy ý tứ của mẫu thân, thật ra…”
Nàng nhíu mày, nói không ra cảm giác của mình, nhưng nàng luôn cảm thấy thật ra mẫu thân cũng không thật sự muốn như thế, bà ấy chỉ giận thôi.
Bà ấy cần trút giận, sau khi trút giận thì ổn thôi.
Cuối cùng nàng vẫn nói: “Chờ một chút đi.”
Thật ra Hoắc Quân Thanh cũng đang suy nghĩ vấn đề này: “Đương nhiên là công chúa Kỳ Nhã bất mãn với ta, bây giờ nói gì thì công chúa vẫn rất buồn bực. Bây giờ chỉ có thể thuận theo, chờ công chúa hết giận lại nói.”
Trong lòng Hoắc Quân Thanh hiểu rõ, việc mấu chốt của chuyện này vẫn là công chúa Kỳ Nhã. Về phía hoàng thượng, rốt cuộc cũng là huynh đệ, thời điểm quan trọng y cũng không làm khó hắn.
Hắn chưa từng ngờ tới, nữ nhân đã từng đánh nhau, đối chọi gay gắt với hắn lại trở thành nhạc mẫu của hắn…
Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia vang lên tiếng gọi, giống như là có người tìm Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh không dám chậm trễ, lúc này dặn dò Hương Vũ: “Để Nhã Đạt nói chuyện nhiều trước mặt mẫu thân nàng, có lẽ sẽ có tác dụng.”
Hương Vũ: “Ừm, ta biết.”
Lúc này người đến tìm Hoắc Quân Thanh cũng đã bước đến gần, hắn cũng nên đi.
Nhưng hắn lại cúi đầu nhìn qua nhưng lại có vẻ không muốn, cuối cùng khẽ nói: “Ta nghe hoàng thượng nói muốn tìm rể hiền cho nàng, muốn tứ hôn cho nàng.”
Hương Vũ chột dạ: “Cũng có nhắc qua rồi…”
Hoắc Quân Thanh im lặng nhìn về phía nàng, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ gặm một cái bên tai nàng, lại càng giảm thấp âm thanh mà nói: “Nàng là của ta, nếu thật sự nàng gả cho người khác, ép buộc ta thì cho dù ta phụ thiên hạ cũng sẽ đoạt nàng lại.”
Hương Vũ nghe thế thì sợ hết hồn hết vía, muốn hỏi hắn nhưng người cũng đã rời đi.
Nàng nhớ lại câu nói kia thì lại giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ nơi bị hắn hôn qua, chưa phát hiện trái tim rung động.
***
Sau khi trở lại trong cung của mình, Hương Vũ nghĩ đến lời nói của Hoắc Quân Thanh, đương nhiên lại nhắc nhở Nhã Đạt. Nàng bảo thằng bé đi qua chỗ mẫu thân nói chuyện: “Con có thể nói một chút về phụ thân con, chỉ cần nói con nhớ phụ thân con thôi.”
Nhã Đạt nghiêng đầu, nhìn nương của mình mà nói: “Nương, nương nói rốt cuộc cha là người tốt hay xấu?”
Hương Vũ: “Đương nhiên là người tốt! Đó là người tốt nhất trên đời!”
Nhã Đạt vò đầu: “Nhưng mà trước kia nương nói cha là đồ bại hoại.”
Hương Vũ: “Ừm… Chuyện này có chút hiểu lầm, bây giờ nương biết cha con là người tốt.”
Nhã Đạt giật mình: “Có phải nương nghĩ cha cưới người khác cho nên tức giận. Bây giờ nương biết cha cưới nương cho nên không tức giận nữa?”
Hương Vũ: “…”
Nàng nhìn con trai mình một chút: “Những lời này ai dạy con?”
Nhã Đạt nhỏ như thế lại có thể nói ra lời này, Hương Vũ xấu hổ, nàng bị nhi tử nói trúng tâm sự.
Nhã Đạt: “Nương nói với con!”
Hương Vũ: “?”
Nhã Đạt: “Nương nằm mơ nói, con nghe được cả.”
Đến lúc này, thật sự là Hương Vũ không nói nên lời, vậy mà nàng lại nói chuyện hoang đường này sao?
Nàng quyết định sau này mình và nhi tử sẽ tách ra ngủ, dù sao cũng không thể cho nhi tử nghe được mình nói chuyện hoang đường.
Nhã Đạt nhìn nương, người nhỏ mà ma mãnh nói: “Nương, nương đừng đau lòng, ngày mai con sẽ nói với hoàng gia gia và mẫu nương, nói con muốn cha!”
Hương Vũ gật đầu mạnh: “Đúng, chính là như thế!”
Nhã Đạt nghĩ về cha của mình, thở dài: “Quả thật con vẫn rất nhớ cha!”
***
Điều Hương Vũ có thể làm cũng chỉ có những thứ này, nàng biết nếu như mình nhắc ở trước mặt cha nương thì bọn họ sẽ càng buồn bực, cho nên bây giờ chỉ có thể nhịn xuống không nhắc tới, để người khác nhắc.
Bây giờ nhất định nàng phải dằn xuống, không thể vội vàng.
Nhưng cho dù trong lòng hiểu chuyện là như thế, nhưng có lúc nàng thật sự không kiềm chế được. Đặc biệt là ngày hôm nay lúc đi qua ngự hoa viên, vừa mới thấy hoa cúc nở, nàng nhìn chằm chằm hoa cúc xinh đẹp nở rộ, lại nhớ tới Hoắc Quân Thanh.
Hắn vẫn nghĩ là nàng thích hoa cúc, vì thế nên xây một vườn cúc. Trước kia nàng nhớ tới đây lại tức giận, bây giờ nhớ tới lại cảm giác ngọt ngào.
Thậm chí nàng cảm thấy dường như mình cũng hơi thích hoa cúc.
Đang lúc suy nghĩ miên man như thế, nàng lại nghe một giọng nói: “Thì ra Hương Vũ thích hoa cúc?”
Hương Vũ nghe được thì vội vàng quay đầu nhìn sang, là mẫu thân.
Nàng cười: “Cũng không phải thích, chỉ là nhìn hoa cúc này lại nhớ tới vài việc.”
Công chúa Kỳ Nhã nghe thế, nhìn hoa cúc kia lại hỏi: “Là Hoắc Quân Thanh sao?”
Hương Vũ ngẩn người, nửa ngày không nói gì.
Nàng không nhắc đến Hoắc Quân Thanh trước mặt mẫu thân là sợ mẫu thân tức giận.
Nhưng mà bây giờ mẫu thân hỏi tới, nàng cũng không muốn nói dối giấu diếm, chỉ có thể không đáp lời.
Công chúa Kỳ Nhã thấy nữ nhi mình như thế, thật ra mình có thể nhìn ra tâm sự của nữ nhi.
Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không muốn nói làm nữ nhi khổ sổ.
Dù sao nữ nhi đau lòng thì người khổ sở vẫn là nàng.
Công chúa Kỳ Nhã thở dài, nói: “Thật ra nếu con muốn ở cùng hắn, không phải nương không cho phép, nhưng mà…”
Hương Vũ nghe lời này thì trong lòng dâng lên hi vọng, vội hỏi: “Muốn thế nào?”
Công chúa Kỳ Nhã cười: “Nhất định hắn phải đáp ứng điều kiện của ta, không thì dù thế nào ta cũng không gả con cho hắn.”
Bình luận facebook