• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn (4 Viewers)

  • Chương 78: Mọi thứ không như trước

Không phải Kiều Vũ lo nghĩ quá nhiều, nhưng cô vẫn phải đề phòng trước, ai biết được nữ chủ có ra tay trong lúc thi hay không.



Ví như đổ tội cô gian lận gì đó.



May mắn là mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, không gian im ắng, ai cũng nghiêm túc làm bài của mình.



"Cạch"



Tiếng kéo ghế rất nhỏ cũng đủ vang vọng khắp phòng.



Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.



Kiều Vũ cầm lấy bài thi, chậm rãi đi lên bục giảng.



- Thầy giáo, em nộp bài ạ.



Giám thị khó tính liếc cô một cái, giọng nói khô khốc:



- Còn hơn 20 phút nữa cơ mà, chắc chắn nộp bài chứ?



Đề thi lần này đã nâng độ khó lên gấp mấy lần những năm trước, đừng nói là các học sinh ưu tú nhất, ngay cả thầy cô cũng phải rụng tóc mới làm được hết cả đề.



Từng lời giải, cách trình bày, độ dài của bài giải đều là yếu tố để chấm điểm.



Lời giải càng ngắn gọn thì càng được điểm cao.



Và đó chính là yếu tố khó nhằn nhất lần này.



- Vâng ạ, em đã kiểm tra lại mấy lần rồi.



Kiều Vũ gật nhẹ đầu, thấy giám thị đồng ý thì mới mang đồ ra ngoài.



Được Lãnh Tinh Duệ kèm cặp lâu như vậy, cứ bài nào không hiểu là hỏi, đoạn nào có thể rút ngắn là rút ngắn, mỗi bài đều phải có chục cách giải khác nhau.



Cho dù đề thi có khó khăn hơn nữa, thì tất cả cũng vẫn là những dạng đề đấy thôi. Chẳng lẽ bên Giáo Dục lại mang bài của những triết học gia, tiến sĩ ra để học sinh cấp ba làm chắc?



Vậy nên chỉ nhìn qua một lượt, ngoại trừ bài gần cuối cùng là mất kha khá thời gian, thì gần như cô đều một phát là giải xong.



Tất cả học sinh đều trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng tiêu sái của Kiều Vũ và khuôn mặt mang ý cười đang nhìn bài thi của thầy giám thị.



Bọn họ cũng là những người ưu tú nhất nên mới được phân vào phòng thi này mà? Vậy tại sao bọn họ còn gần chục câu chưa làm xong mà có người lại xong hết rồi?



Tưởng là mỗi Lãnh Tinh Duệ là học thần, ai dè...



- Em nộp bài ạ.



Lại một nam sinh cao ráo đẹp trai đi về phía giám thị.



Có một ví dụ điển hình ở đằng trước, lúc này thầy giám thị cũng nhìn lướt qua bài thi, thấy câu nào cũng đúng thì gật đầu luôn.



Mạc Tử Khiêm sải chân dài ra ngoài, Kiều Vũ vẫn đang đứng hóng gió ở hành lang, mắt nhìn xa xăm.



- Kiều Vũ



Cô quay đầu, thấy người đến là anh thì nở nụ cười.



- Cậu cũng làm xong rồi à?



- Ừ



Cơn gió thổi nhẹ qua mặt, ánh nắng gắt hôm nay cũng không khiến tâm trạng của cô trở nên khó chịu.



- Muốn đứng đây nghỉ ngơi một chút rồi lên phòng thầy Hiệu Trưởng có chút việc, tí nữa cậu về ký túc xá à?



Giọng cô nhỏ nhẹ như đang thì thầm, Mạc Tử Khiêm nghiêm túc vểnh tai nghe nên cũng không bị lọt chữ nào.



- Tớ đi với cậu.



Anh ta nghiêm túc nhìn cô.



Kiều Vũ nghĩ nghĩ, Tinh Duệ với Trác Vỹ sắp đến rồi, thêm một người nữa có gây phiền phức gì không nhỉ?



Với lại, Mạc Tử Khiêm có biết là cô muốn làm gì không mà đi theo cơ chứ?



- Tớ có việc quan trọng liên quan đến việc lần này tớ gặp phải, cậu mà đi theo thì sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này đấy! Như vậy không tốt lắm đâu.



Nếu cô không nhầm thì anh ta cũng là người được đặc cách tuyển vào chứ không phải con ông cháu cha, mấy gia tộc khác có thể sẽ không dám làm gì cô vì có Lãnh Tinh Duệ, nhưng cô lại không bảo vệ được Mạc Tử Khiêm.



- Không sao cả, tớ có thể giúp cậu.



Bao nhiêu năm mới tìm được người, bây giờ anh chỉ muốn dang rộng vòng tay của mình, dùng hết khả năng để bảo vệ cô mà thôi.



Cố gắng bằng đấy năm, chẳng lẽ anh vẫn là một kẻ thừa thãi, luôn là gánh nặng cho người khác hay sao?



- Được, vậy cùng nhau đợi ở đây đi.



Cùng lắm lúc đấy cô để Lãnh Tinh Duệ đứng ở phía trước là được rồi.



- Tớ muốn đi mua ít nước, cậu uống gì?



Mạc Tử Khiêm để đồ lên ghế đá, hơi cúi người hỏi cô.



Đây là chỗ nghỉ ngơi, không dễ gây ồn ào đến các phòng thi, vậy nên cũng không lo mấy bước đi sẽ phát ra tiếng.



- Trà xanh đi, với 2 lon coca nữa.



Đang định nói một thứ, nhưng cô cảm thấy Tinh Duệ với Trác Vỹ chắc cũng mệt mỏi nên cũng mua cho hai người họ luôn.



Cầm tiền ở túi váy ra,.nhưng Mạc Tử Khiêm lắc đầu từ chối:



- Không cần, chút tiền đấy tớ vẫn bỏ ra được, nếu mấy đợt thi nữa tớ quên không mang tiền thì cậu mua cho tớ sau cũng được.



Nói xong anh ta đi nhanh xuống dưới luôn.



Kiều Vũ cười cười, cô cất tiền trở lại.



Tính ra cô cũng có một vài người bạn ý nhỉ?



Người nào cũng có những tính cách khác biệt nhau, thế nhưng phải công nhận là, bởi vì có họ cô cũng đỡ cô đơn hơn hẳn.



Không ngờ được bản thân sẽ có bạn ở ngôi trường này, lại càng không tin nổi sẽ thành người yêu của nam chủ.



Dường như một nước ngoặt lớn đã xuất hiện, nó thay đổi quỹ đạo vốn có của truyện và kết cục của "Kiều Vũ" cũng không như trước nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom