Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Tính toán của Hiệu Trưởng Ngô
- Những lời em nói là thật?
Hiệu trưởng Ngô không tin nổi vào tai mình.
Làm Hiệu Trưởng mấy chục năm, ông tự nhận bản thân rất để ý đến việc học hành, mối quan hệ giữa các học sinh với nhau.
Thật sự là chưa bao giờ lại xảy ra chuyện nhiều như đợt gần đây.
Hết vụ của Trần Ngọc Trân lúc trước, bây giờ lại là âm mưu giết người thật sự.
Cả hai đều đáng sợ như trong phim kinh dị vậy.
- Thưa thầy, tất cả vật chứng em đã thu thập đều có ở đây. Có lẽ là không khẳng định được 100% tất cả, thế nhưng đây thật sự là những điều em đã trải qua.
Để chiếc máy nhỏ cũ rích mà ba mẹ Kiều mua cho cô lên bàn.
Trước khi có điện thoại, chính nó là thứ Kiều Vũ dùng để ghi âm những cuộc cãi vã của cô và hai người bạn cùng phòng.
Tiếp đến là chiếc điện thoại vừa dùng để chụp ảnh và ghi âm tối qua.
Khi ấy đã bị thuốc làm cho lơ mơ rồi, nhưng cô vẫn nhanh chóng ấn được nó. May mà nó chống nước, không thì đã đi tong từ tối qua rồi.
- Thầy cứ xem xét cẩn thận, em cũng điều tra tận gốc mọi thứ rồi.
Trong lúc Lãnh Tinh Duệ nói, Lâm Trác Vỹ đã để hết chứng cứ lên bàn.
Các nhân chứng cũng yên lặng mà đứng im phía sau.
Người thì một năm một mười nói về việc lúc mang giường và đồ đạc đến đã nghe theo hai cô gái kia mà đặt giường ở giữa phòng khách, người thì nói về việc được gọi đến để lắp điều hòa cho phòng của Kiều Vũ...
Tất cả lời nói đều liến thoắng không ngập ngừng, mắt cũng bằng phẳng không trốn tránh.
Bọn họ còn nghiêm túc đưa những kí lục mà bản thân đã ghi chép khi làm việc.
Làm công ở trường học, những nhân viên này đều phải ghi lại những gì mà mình đã làm và chi ra cho từng ký túc xá, đến cuối tháng là dựa vào đấy để nhận tiền lương.
Mọi thứ đều rõ rành rành ra, Hiệu Trưởng Ngô đau đầu đến suýt ngất.
Ông giống như già nua đi chục tuổi, giọng nói thều thào đầy mệt mỏi:
- Kiều Vũ, vậy em muốn xử phạt họ như nào? Thầy nhất định sẽ không bỏ qua việc này, có gan làm thì có gan chịu, không ai có thể giúp ai được cả.
Kiều Vũ cười nhẹ, cô nhìn thẳng vào ông:
- Đuổi học hay không thì do quyết định của nhà trường, em chỉ xin là một mình một ký túc xá, điều này không quá lắm chứ ạ?
Một ký túc xá là rất rộng, ba phòng ngủ to, phòng khách hay phòng để đồ cũng thoáng.
Người đứng sau màn mới là người đáng phạt, thế nhưng cô lại không làm gì được cô ta.
Tối hôm qua có lẽ là một trong hai người ấy đã tắt điều hòa đi, nó khiến cô không bị bệnh chết ở đấy, vậy nên coi như là trả chút ân huệ vậy.
- Được chứ, không thành vấn đề. Trường học thật sự rất có lỗi với em, thầy, thầy không dám đối mặt với em trong tư cách là một người thầy nữa.
Hiệu Trưởng Ngô ôm mặt, bàn tay già nua run lẩy bẩy.
Giọng nói của ông khản đặc, giống như kim loại đang ma sát trên mặt đất, khó nghe vô cùng.
Kiều Vũ lắc đầu, cô đặt tay lên tay ông:
- Đây không phải lỗi của thầy hay nhà trường, thầy không nên tự trách bản thân mình. Được gặp một người Hiệu Trưởng công chính như này là may mắn của em.
Bằng lòng xử mạnh những tiểu thư công tử của gia tộc lớn, không nói đến việc có Lãnh Tinh Duệ, bởi không có anh đứng chắn phía trước khiến mấy người đó sợ, Kiều Vũ thà bị đuổi khỏi trường còn hơn là bắt Hiệu Trưởng Ngô đứng ra rồi để ông mất hết tất cả.
- Hiệu trưởng, bạn học nữ Lục Nhuệ Nhi bên A4 là người cung cấp thuốc cho hai người kia.
Giọng nói nhàn nhạt của Mạc Tử Khiêm cắt ngang cảnh tượng cảm động.
Hiệu Trưởng Ngô giật giật môi, ông cười nói:
- Được rồi, tất cả đều phạt, không trừ một ai.
Kiều Vũ bật cười, cô vỗ vai anh ta:
- Cảm ơn cậu, Tử Khiêm!
- Không có gì.
Người ta hay nói gặp hoạn nạn thì thấy chân tình, còn cô, gặp hoạn nạn thì mới gặp được bạn bè.
Vẫn nhớ lần trong WC đấy, thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Không quên kéo hai người bên cạnh:
- Cả hai cậu nữa, Tinh Duệ Trác Vỹ.
Sau đó cô quay sang nói với Hiệu Trưởng Ngô:
- Vậy bọn em đi trước đây ạ, làm phiền thầy rồi.
Tất cả đều cúi đầu chào, đứng thành hàng đi ra ngoài.
Hiệu Trưởng Ngô gõ nhẹ lên mặt bàn.
Vụ việc trước là do ông ngăn chặn nên không có tiếng gió gì lọt ra ngoài, ai cũng không biết vì sao đám Trần Ngọc Trân lại bị đuổi học, tập đoàn bị chèn ép cho phá sản.
Đấy là lí do tại sao chưa ai biết Kiều Vũ là người không thể động đến.
Nhân việc này, ông sẽ công bố tất cả, dùng nó để cảnh cáo tất cả những người có ý nghĩ không an phận, muốn kết bè kết cánh để đi bắt nạt người khác.
Con sâu làm hỏng nồi canh, trường học lớn như này mà có tầm vài chục thành phần có ý xấu thì sẽ đổ hết.
Muốn lấy gia thế chèn người đúng không? Sợ gia tộc bị bêu xấu đúng không?
Vậy không quản con cái cho tốt, chính ông sẽ xử phạt tất cả, làm cho cái gọi là thanh danh của gia tộc mất hết, để xem còn dám càn quấy nữa không!
Hiệu trưởng Ngô không tin nổi vào tai mình.
Làm Hiệu Trưởng mấy chục năm, ông tự nhận bản thân rất để ý đến việc học hành, mối quan hệ giữa các học sinh với nhau.
Thật sự là chưa bao giờ lại xảy ra chuyện nhiều như đợt gần đây.
Hết vụ của Trần Ngọc Trân lúc trước, bây giờ lại là âm mưu giết người thật sự.
Cả hai đều đáng sợ như trong phim kinh dị vậy.
- Thưa thầy, tất cả vật chứng em đã thu thập đều có ở đây. Có lẽ là không khẳng định được 100% tất cả, thế nhưng đây thật sự là những điều em đã trải qua.
Để chiếc máy nhỏ cũ rích mà ba mẹ Kiều mua cho cô lên bàn.
Trước khi có điện thoại, chính nó là thứ Kiều Vũ dùng để ghi âm những cuộc cãi vã của cô và hai người bạn cùng phòng.
Tiếp đến là chiếc điện thoại vừa dùng để chụp ảnh và ghi âm tối qua.
Khi ấy đã bị thuốc làm cho lơ mơ rồi, nhưng cô vẫn nhanh chóng ấn được nó. May mà nó chống nước, không thì đã đi tong từ tối qua rồi.
- Thầy cứ xem xét cẩn thận, em cũng điều tra tận gốc mọi thứ rồi.
Trong lúc Lãnh Tinh Duệ nói, Lâm Trác Vỹ đã để hết chứng cứ lên bàn.
Các nhân chứng cũng yên lặng mà đứng im phía sau.
Người thì một năm một mười nói về việc lúc mang giường và đồ đạc đến đã nghe theo hai cô gái kia mà đặt giường ở giữa phòng khách, người thì nói về việc được gọi đến để lắp điều hòa cho phòng của Kiều Vũ...
Tất cả lời nói đều liến thoắng không ngập ngừng, mắt cũng bằng phẳng không trốn tránh.
Bọn họ còn nghiêm túc đưa những kí lục mà bản thân đã ghi chép khi làm việc.
Làm công ở trường học, những nhân viên này đều phải ghi lại những gì mà mình đã làm và chi ra cho từng ký túc xá, đến cuối tháng là dựa vào đấy để nhận tiền lương.
Mọi thứ đều rõ rành rành ra, Hiệu Trưởng Ngô đau đầu đến suýt ngất.
Ông giống như già nua đi chục tuổi, giọng nói thều thào đầy mệt mỏi:
- Kiều Vũ, vậy em muốn xử phạt họ như nào? Thầy nhất định sẽ không bỏ qua việc này, có gan làm thì có gan chịu, không ai có thể giúp ai được cả.
Kiều Vũ cười nhẹ, cô nhìn thẳng vào ông:
- Đuổi học hay không thì do quyết định của nhà trường, em chỉ xin là một mình một ký túc xá, điều này không quá lắm chứ ạ?
Một ký túc xá là rất rộng, ba phòng ngủ to, phòng khách hay phòng để đồ cũng thoáng.
Người đứng sau màn mới là người đáng phạt, thế nhưng cô lại không làm gì được cô ta.
Tối hôm qua có lẽ là một trong hai người ấy đã tắt điều hòa đi, nó khiến cô không bị bệnh chết ở đấy, vậy nên coi như là trả chút ân huệ vậy.
- Được chứ, không thành vấn đề. Trường học thật sự rất có lỗi với em, thầy, thầy không dám đối mặt với em trong tư cách là một người thầy nữa.
Hiệu Trưởng Ngô ôm mặt, bàn tay già nua run lẩy bẩy.
Giọng nói của ông khản đặc, giống như kim loại đang ma sát trên mặt đất, khó nghe vô cùng.
Kiều Vũ lắc đầu, cô đặt tay lên tay ông:
- Đây không phải lỗi của thầy hay nhà trường, thầy không nên tự trách bản thân mình. Được gặp một người Hiệu Trưởng công chính như này là may mắn của em.
Bằng lòng xử mạnh những tiểu thư công tử của gia tộc lớn, không nói đến việc có Lãnh Tinh Duệ, bởi không có anh đứng chắn phía trước khiến mấy người đó sợ, Kiều Vũ thà bị đuổi khỏi trường còn hơn là bắt Hiệu Trưởng Ngô đứng ra rồi để ông mất hết tất cả.
- Hiệu trưởng, bạn học nữ Lục Nhuệ Nhi bên A4 là người cung cấp thuốc cho hai người kia.
Giọng nói nhàn nhạt của Mạc Tử Khiêm cắt ngang cảnh tượng cảm động.
Hiệu Trưởng Ngô giật giật môi, ông cười nói:
- Được rồi, tất cả đều phạt, không trừ một ai.
Kiều Vũ bật cười, cô vỗ vai anh ta:
- Cảm ơn cậu, Tử Khiêm!
- Không có gì.
Người ta hay nói gặp hoạn nạn thì thấy chân tình, còn cô, gặp hoạn nạn thì mới gặp được bạn bè.
Vẫn nhớ lần trong WC đấy, thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Không quên kéo hai người bên cạnh:
- Cả hai cậu nữa, Tinh Duệ Trác Vỹ.
Sau đó cô quay sang nói với Hiệu Trưởng Ngô:
- Vậy bọn em đi trước đây ạ, làm phiền thầy rồi.
Tất cả đều cúi đầu chào, đứng thành hàng đi ra ngoài.
Hiệu Trưởng Ngô gõ nhẹ lên mặt bàn.
Vụ việc trước là do ông ngăn chặn nên không có tiếng gió gì lọt ra ngoài, ai cũng không biết vì sao đám Trần Ngọc Trân lại bị đuổi học, tập đoàn bị chèn ép cho phá sản.
Đấy là lí do tại sao chưa ai biết Kiều Vũ là người không thể động đến.
Nhân việc này, ông sẽ công bố tất cả, dùng nó để cảnh cáo tất cả những người có ý nghĩ không an phận, muốn kết bè kết cánh để đi bắt nạt người khác.
Con sâu làm hỏng nồi canh, trường học lớn như này mà có tầm vài chục thành phần có ý xấu thì sẽ đổ hết.
Muốn lấy gia thế chèn người đúng không? Sợ gia tộc bị bêu xấu đúng không?
Vậy không quản con cái cho tốt, chính ông sẽ xử phạt tất cả, làm cho cái gọi là thanh danh của gia tộc mất hết, để xem còn dám càn quấy nữa không!
Bình luận facebook