• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ (3 Viewers)

  • Phần I

Cảm ơn vì đã hỏi thăm.

Chủ yếu là phải nói từ mười năm trước, tên ta là Tiết Ý, trưởng nữ nhà Tiết thái phó, là thanh mai của Tiểu Hầu gia.

Ngoài ra, ta còn là một đứa ngốc, ngốc một trăm phần trăm. Nếu sớm biết bản thân xuyên qua thành nữ phụ sảng văn, ta vạn lần không nên tặng đèn hoa sen cho tiểu Hầu gia vào tiết Nguyên Tiêu vừa qua, càng không nên ở trên đường phố trêu ghẹo y.

Nói tóm lại, chỉ cần ta không lượn lờ trước mặt nam nữ chính tìm chết, hoặc không tự mình đa tình cảm thấy bản thân và nam chính lưỡng tình tương duyệt, ta vẫn có thể an an tĩnh tĩnh nhìn nữ chính không ngừng thăng cấp, gả cho tiểu Hầu gia, dưới tư cách của một đại tướng quân mà bước đến đỉnh cao của cuộc đời.

Nghĩ đến đây, ta yên tâm mà ăn mứt quả, ăn đến vui vẻ, không để ý tới thị nữ Tiểu Tích đang tiến vào tiểu viện. Tiểu cô nương vừa hay gặp phải bộ dáng ăn rồi chờ chết của ta, tức đến mức thở không ra hơi “Cô nương sao còn nằm đây ăn mứt quả vậy?”

Tình hình có chút không đúng, ta vừa ăn vừa nhanh chóng đứng dậy “Xem cái miệng nhỏ nhắn của em kìa, xảy ra việc gì à?”

Tiểu Tích phẫn uất nói “Tiểu Hầu gia đã về kinh hơn mười ngày rồi, nhưng là, có thể …” Nàng ấy muốn nói, trước đây tiểu Hầu gia về kinh không đến nửa ngày liền đến Tiết phủ bái phỏng (thăm hỏi). Kỳ thực chỉ là hai chúng ta rảnh rỗi ngồi trong viện nói chuyện phiếm mà thôi, thế nhưng, không biết tại sao trong lòng ta vẫn có chút chột dạ.

Theo lý mà nói, thân là một nữ phụ độc ác, lúc này ta nên đến tận cửa mà chào hỏi. Hiện tại, y chắc hẳn đang ở Hầu phủ cùng nữ chính tìm hiểu lẫn nhau, nếu ta mà đi thì cũng chỉ có ta xấu mặt mà thôi.

Được rồi, đây đều là lời thật lòng đấy.

Tiết Nguyên Tiêu lần trước có lẽ đã để lại trong lòng y nỗi ám ảnh vô cùng lớn, nếu không y cũng không đến mức chẳng nói chẳng rằng mà về quân doanh Tây Bắc ngay hôm sau. Giờ ta mà đi tìm y, chẳng phải là tự bêu xấu mình à?

“Y không đến, có lẽ là có việc cần làm thôi” Ta an ủi Tiểu Tích “Lại nói, nếu y không giải quyết việc trong quân doanh, mà cả ngày chạy qua chỗ chúng ta, đây lại là việc gì chứ?”

Tiểu Tích vẫn dẩu dẩu môi, không cam tâm muốn nói vài câu, lại bị ta cười kiếm cớ đuổi nàng ấy ra ngoài “Được rồi, được rồi, ngươi là Tiết Ý hay ta là Tiết Ý? Em còn ở đây lôi thôi, làm chậm trễ thời gian, lát nữa sẽ bị Lâm ma ma mắng cho đấy.”

Đợi Tiểu Tích ra khỏi cửa rồi, ta mới thở dài một hơi, nhìn về hướng đỉnh đầu đang nhô ra khỏi tán cây ngô đồng ngoài tường viện. Tiểu Hầu gia theo Hầu gia xử lý công vụ thường ngày mà lượng tóc còn nhiều đến đáng ngạc nhiên như vậy. Đây chắc hẳn là hào quang nam chính đi.

“Ngài còn tính ở trên đó bao lâu? Ngài không ra thì ta đi đây.” Nói rồi ta mất kiên nhẫn ho vài tiếng. Cái đầu kia cũng bật ra vài tiếng ho, sau đó một khuôn mặt đẹp đẽ ló ra.

Đúng thật là rất tuấn tú, là vẻ đẹp được các ông chủ quán trà toàn kinh thành công nhận. Lúc ta mới xuyên qua, não không được tỉnh táo lắm, có một đoạn thời gian nhận nhầm y thành nữ tử. Đáng tiếc, khuôn mặt yêu nghiệt kia càng lớn càng nam tính, trực tiếp dẫn đến việc khi ta cài hoa lên đầu y cũng không còn vui vẻ như trước.

“Ôi, ôi, … Ngài nói ngài …” Ta một bên xua tay biểu thị không cần tới sự trợ giúp của y, một bên tiếp tục nói “Cửa chính thì không đi, cứ phải trèo tường làm gì?”

Tiểu Hầu gia một mặt ủy khuất “Nếu như đi cửa chính, Tiết thái phó cái gì cũng biết, ta còn công vụ cần xử lý, không muốn bị giữ lại uống trà đâu.”

Người cha thái phó đó của ta đối xử với y hệt như con trai ruột vậy, mở miệng là khen cưỡi ngựa bắn cung, sách luận thi phú y không cái nào không biết. Đó là lý do cha ta luôn đặc biệt khoan dung khi hai chúng ta ở cùng nhau. Thế nhưng chỉ cần cha ta nguyện ý để tâm vào thi từ của tiểu Hầu gia, ông chắc chắn sẽ phát hiện điểm không ổn. Bởi vì, một nửa số thi ca của y đều do ta viết.

Đầu óc ong ong, ta đành phải nói "Vậy thì đi giải quyết việc quân sự đi, ta đi uống thuốc."

“Này, chờ đã!” Tiểu Hầu gia nhanh chóng nắm lấy cánh tay ta “Nàng tức giận sao?”

Ta ngơ ngác, cố hình dung tên thẳng nam trước mắt đang nghĩ cái gì.

Y gấp gáp giải thích "Ta từ quân doanh trở về, có rất nhiều công việc linh tinh, nhưng ta đã gửi cho nàng mứt quả rồi mà. Mứt quả nàng ăn đều là của ta mua …" Sau đó không khí đột nhiên an tĩnh "Tiểu Ý Nhi ..." Y thận trọng hỏi "Nàng không phải đang giận việc tiết Nguyên Tiêu ta không từ mà biệt đấy chứ?"

"Lý! Thừa! Minh!"

Trực tiếp bị chỉ ra hai việc mất mặt, đầu ta ngay cả đau cũng không đau nữa, khí quản lại càng dễ chịu không ít, thậm chí còn xắn tay áo định động thủ với y. Hay cho cái tên Tiểu Ý Nhi! Hay cho tiết Nguyên Tiêu!

Lý Thừa Minh cũng không trốn. Hai mắt y sáng lên, giơ tay vẫy vẫy đầu hàng: “Đại tiểu thư của ta ơi … Nói chính sự! Nói chuyện nghiêm túc!”

Ta bèn hạ tay xuống, vuốt thẳng lại tay áo, ra hiệu cho y mau nói.

“Bằng hữu tới từ Tây Bắc của ta nói, cô ấy quen một vị thần y, ít ngày nữa sẽ vào kinh.” Y hơi cúi người lấy lòng, mang theo một chút khí tức nơi sa trường “Đến lúc đó để hắn ta xem bệnh cho nàng.”

Bằng hữu tới từ Tây Bắc, nữ chính.

Thần y, nam phụ.

Ta suy tư, hình như ta nên tìm đường chạy trốn rồi nhỉ?

2.

Nếu biết rằng mình sẽ xuyên vào chỗ này, ta chắc chắn sẽ mua sách rồi từ từ nghiên cứu kỹ càng. Như thế, sẽ không đến mức chật vật như bây giờ, ngay cả cốt truyện phát triển thế nào, ta cũng quên luôn rồi.

Ta đứng trước cửa lớn của Định Viễn Hầu phủ, nhìn vào kiểu trang hoàng đậm chất thẳng nam, trong lòng tràn ngập cự tuyệt. Làm sao để cho người ta leo cây? Cần thông báo cho đối phương trước bao lâu thì không tính là để người ta leo cây? Cho người ta leo cây rồi có bị ghét không nhỉ?

...

“Ôi, cô nương, người nhìn vị lang quân kia kìa, thực sự—” Người ngoài cuộc Tiểu Tích cố gắng lôi kéo ta chiêm ngưỡng vẻ đẹp kia, lại không ngờ tới đối phương trực tiếp bước qua “Thực sự — là nhân tài nha.” Người tới một thân thanh y tố bào, cao thượng hệt như hoa lan nơi sơn cốc, độc lập với thế giới. Hắn nhìn mọi người bằng đôi mắt trong veo, không thèm che giấu kiêu ngạo nơi đáy mắt. Hắn liếc ta một cái, rồi không thèm để tâm mà nhấc chân vào Hầu phủ.

... Ta biết đây là nam phụ.

Hắn cùng gia đinh Hầu phủ nói vài lời, đối phương đột nhiên mở to mắt, lớn giọng "Tiểu huynh đệ, ngươi mới hai mươi tuổi, tìm một sinh kế đàng hoàng không tốt sao? Cứ phải liều lĩnh vào Định Viễn Hầu phủ à?" Gia đinh Hầu phủ phần lớn đều là lão binh không có chốn về, người nào người nấy đều to cao, giọng nói sang sang, khiến cho vị thần y đối diện có chút yếu ớt.

Nhưng, hắn vẫn đứng tại chỗ, cũng không xem đối phương là mối uy hiếp, chỉ cao giọng nói “Cứ trẻ tuổi là lừa người à? Ông không ngại thì vào thông báo một tiếng, cứ nói Bạch Dục Thanh từ Tây Bắc tới để hoàn thành lời hứa với Lam cô nương."

Gia đinh do dự, chắc hẳn Lý Thừa Minh đã tự mình phân phó, cho nên ngoài cửa chỉ còn lại một người, người còn lại vội vàng đi vào, cảnh tượng lúc này mới an tĩnh lại.

Bạch Dục Thanh đột nhiên quay qua nhìn ta.

Được một công tử tuấn tú nhìn, ta cũng cảm thấy rất vinh dự "?"

"Cô nương ... cũng đến Hầu phủ bái phỏng?"

“À, đúng vậy.” Ta thừa nhận, ta đang rất nghiêm túc cười thân thiện với đối phương, lại thấy trên mặt hắn xanh hồng một trận.

Như đã hạ quyết tâm, Bạch Dục Thanh cuối cùng cũng cất lời "Vậy tại sao cô nương đứng bên cạnh cắn hạt dưa lâu như vậy?"

Ôi, vừa nãy xem chăm chú quá, nhất thời nhịn không được.

Có lẽ do mặt ta quá ngây thơ vô tội, hắn còn tốt bụng nói thêm “Ăn nhiều hạt dưa quá, dễ nóng trong.”

Ta và Tiểu Tích nhanh nhanh chóng chóng bỏ hạt dưa đi, mỉm cười hồn nhiên "Tiên sinh nói rất đúng, ta không ăn nữa."

Bạch Dục Thanh "..."

Lý Thừa Minh vừa bước tới cửa "?"

Bạch Dục Thanh và ta một trái một phải đi bên cạnh Lý Thừa Minh. Hai người bên cạnh trò chuyện rôm rả.

"Bạch tiên sinh vất vả rồi, bọn họ cũng không làm khó dễ ngươi đúng không?"

"Không có. Lam Doanh đâu?"

"Lam cô nương đang tĩnh dưỡng ở phòng khách, còn chưa biết tiên sinh đến thăm.”

"Ta muốn gặp nàng ấy trước."

"Tiên sinh, mời đi bên này."

Kỳ thực, ta hiếm khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lý Thừa Minh. Phần lớn thời gian, ta theo y trèo tường, leo cây, cưỡi ngựa, không thèm che mặt mà lén lút lên phố. Khi hai chúng ta ở cùng nhau, ta gọi y là Lý Thừa Minh, trước mặt người khác, ta cũng sẽ gọi y một tiếng tiểu Hầu gia.

"Đến rồi."

Ta vừa nhìn đã thấy một thân ảnh thướt tha ẩn hiện bên gốc hoa lan, bước chân vô thức dừng lại.

Không đúng, ta sợ gì chứ, ta cũng không phải nữ phụ độc ác.

Mặc dù vậy, ta vẫn cứ bước rất khẽ, đem cảm giác tồn tại của mình và Tiểu Tích đè xuống tận đáy.

Bước chân Bạch Dục Thanh tăng nhanh, Lam Doanh cũng đã nhìn thấy hắn, hai người bắt đầu một màn gặp lại bạn cũ, nước mắt rưng rưng mà trùng phùng cố nhân.

Ai nha, không hổ là nữ chính, xinh đẹp giỏi giang, anh tư hào sảng, đặt cạnh cái tính ương như cá muối của ta thì quả là trái ngược hoàn toàn. Nhìn mãi, nhìn mãi, đến ta còn có điểm động tâm, không biết vị tỷ tỷ đây có ngại khi có thêm một nữ … à, khuê mật.

Đợi chút, Lý Thừa Minh, sao ngài lại không nhanh không chậm thế?

Lý Thừa Minh bước tới giao phó vài câu, rồi quay đầu hướng chỗ ta mà tới "Đi thôi, lần trước không phải nàng cứ nói mãi về mấy đứa nhóc Hồng Đậu mới sinh sao? Ta dẫn nàng đi xem ... Bỏ hạt dưa xuống."

Ta ngu ngốc hỏi lại "Ngài không ở đây à?"

“Ta ở lại làm cái gì?” Lý Thừa Minh khó hiểu nhìn ta “Chờ đã, nàng lại nghĩ đi đâu rồi?”

"Cô nương kia, cả kinh thành đều đồn rằng, đó là thiếu phu nhân tướng phủ."

Ta hiếm khi thấy được y lúng túng như vậy, không nhịn được mà cười trên nỗi đau bị người ta tám chuyện bát quái của y.

"Thiếu phu nhân gì chứ ... đó là ân nhân cứu mạng của ta.”

“Vì là ơn cứu mạng nên mới lấy thân báo đáp đó.”

"Lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp ..." Y nhìn ta càng thêm kỳ quái "Tiểu Ý Nhi, nàng còn nhớ, ta cũng đã từng cứu mạng nàng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom