Ta ngồi trên bãi cỏ của Định Viễn Hầu phủ, ôm lấy Hồng Đậu mà xoa xoa bộ lông của nó. Chó của Hầu phủ trước nay được nuôi đến béo tròn mềm mại, hiện tại không biết làm sao ta có cảm giác vô cùng châm chích khi chạm vào nó. Lông nó làm bằng kim thép hay gì?
Ta cố gắng muốn rụt tay trở về nhưng lại bất động tại chỗ. Hồng Đậu sắc mặt đại biến, hai mắt lạnh lùng nhìn ta, hai cái răng nanh sắc nhọn lộ ra, thốt ra một câu “Tiết Ý, đồ ngốc.”
Ừm, hiệu quả khá tốt, dọa ta tỉnh luôn.
Tấm rèm tử sắc, họa tiết hoa sen.
Nhìn phòng ngủ của mình, ta nhất thời ngây ra một lúc.
Ừm, hiệu quả khá tốt, dọa ta tỉnh luôn.
Tấm rèm tử sắc, họa tiết hoa sen.
Nhìn phòng ngủ của mình, ta nhất thời ngây ra một lúc.
Tất nhiên là mấy cái ngân châm trên người và tay phải không biết do ai đâm vào đã đánh thức ta.
Lý Thừa Minh cúi thấp đầu, ngồi ở bên giường ta, đầu tóc có chút loạn, hệt như người mất hồn. Y chỉ lặng lẽ nắm chặt tay ta.
Giọng nói của Bạch Dục Thanh mơ hồ truyền đến “Ngài không đi sao?”
Y định thần lại, thấp giọng hồi đáp “Mọi việc đều giải quyết xong rồi … Ta ngồi đây một lát.”
“Khoan hãy nói đến việc là công tử Định Viễn Hầu còn phải trèo tường, trèo tường rồi còn muốn tiến vào khuê phòng của cô nương – “
“Ta chỉ là đến nhìn xem” Không khí im lặng một cách kỳ dị. Lý Thừa Minh bổ sung “... xem xem nàng ấy thế nào.”
“Vậy nhường một chút, ta cần rút châm – Tiết cô nương cảm thấy thế nào rồi?”
Cả hai quay ra nhìn ta. Cổ họng ta khản đặc, cố gắng vùng vẫy trong tư tưởng để mở miệng “Nước … “
Một bên Bạch Dục Thanh tao nhã rút châm, một bên Lý Thừa Minh gấp gáp cầm chén sứ đi qua. Hai mắt y đỏ hoe. Nhìn cái vẻ này, trông y không khác gì con sói con bị bỏ rơi. Nếu y mà là sói con thật thì chắc bây giờ tai y đang cụp xuống nhỉ.
Ta nhịn không được mở miệng “Ngài đây là làm sao vậy? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi chứ.”
Không nói thì thôi, ai ngờ nói rồi hiệu quả còn tệ hơn. Lý Thừa Minh bỏ luôn cái chén sứ, run rẩy nắm lấy tay ta “Tiết Ý.”
“Ừ?”
“Mấy cái ngân châm này dọa người quá … “
“À, thực ra thì còn – “
“Đau thì nàng cứ véo ta đi.” Lý Thừa Minh vừa nói vừa quay sang chỗ khác, tránh đi mấy cái châm bạc lạnh lẽo.
Nếu không phải ở đây còn có người khác, y đại khái có thể nức nở luôn nhỉ.
Không đến mức như vậy chứ, tiểu Hầu gia, thật sự không đến mức như thế nhỉ?
Chưa kể tại sao ngài lại nhéo ta, ngài thật sự không để ý đến Bạch Dục Thanh à, ngài đang cản trở hắn đó.
Có thể khiến Bạch Dục Thanh tức giận, Lý Thừa Minh chắc cũng là người đầu tiên.
“Người từng lên chiến trường, sao đến ngân châm còn sợ vậy?”
“Sợ ngân châm thì sao chứ, cũng không phải là đâm trên người ngươi.”
Bạch Dục Thanh đại khái bị ấn tượng bởi sự mặt dày của Lý Thừa Minh “Cũng không châm lên người ngài!”
“Ta … ta nhìn rồi đau thay nàng ấy không được sao?”
Ta yếu ớt lên tiếng “Bạch tiên sinh, ngươi đấu không lại ngài ấy đâu, đừng cãi nữa … “
Bạch Dục Thanh tức đến đỏ mặt “Không, không biết xấu hổ!”
Ta “Hả?”
Lý Thừa Minh thắng cuộc, mười phần đắc ý “Sao lại không biết xấu hổ chứ? Đây là thê tử của ta, thiên kinh địa nghĩa mà!”
Ta kinh hoàng nhìn y “Ai là thê tử ngài chứ?”
“Thánh thượng tứ hôn đó.”
Ta nhìn thánh chỉ tinh xảo, nghẹn một lúc “... Làm sao mà ngài đem theo nó vậy?”
“Để nàng vừa tỉnh liền xem được luôn đó.” Lý Thừa Minh nghiêng người, cẩn thận mở ra “Nàng xem này!”
Định Viễn Hầu phủ, Lý Thừa Minh.
Nữ nhi Tiết thái phó, Tiết Ý.
Lương duyên trời tạo, hạ chỉ tứ hôn.
“Thật ra ta mang theo cũng chưa lâu … “Lý Thừa Minh cầm thánh chỉ, hơi ngẩn người “Nàng hôn mê hai ngày, thánh chỉ là hôm qua mới được bạn, vậy nên ta mới cầm được một ngày … “ Y nhìn ta, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ là giọng nói đặc biệt dịu dàng “Mệt rồi, khát rồi, hay là còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Ta nghĩ đến “lương duyên trời tạo”, nhịn không được ý cười trên miệng.
Ta “Không có.”
Ta “Đi nào, đưa ngài đi gặp trưởng bối.”
Phiên ngoại 1 - Nguyên Tiêu.
Đèn lồng vừa được treo lên phố, Lý Thừa Minh đã cầm theo hai ổ bánh mì ra ngoài. Y cũng không tiếc chiếc áo gấm xa hoa trên người, dắt theo Hồng Anh - con ngựa theo y từ Tây Bắc trở về - đi trên đường phố lớn, vừa đi vừa ăn bánh. Chốc lát, đã đến ngoại thành.
Chạy được ba vòng, nắng mai lạc trên người y, xuân hàn chưa lùi, vô cùng thoải mái. Vừa lúc, mẻ bánh bao đầu tiên của Bách Vị Trai ra lò, tỏa khói nghi ngút.
Cô nương đợi y đem mứt quả đến, khẳng định đã nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ngồi chờ tại tiểu viện rồi nhỉ?
Bước đến tường sau của Tiết phủ, y trước tiên chọn một quả thông ném vào sân viện.
“Ai nha!”
Trong viện phát ra một thanh âm trầm thấp, quả thông sau đó bị ném ra ngoài, lăn lóc vài vòng rồi nằm trên đất. Lý Thừa minh nhìn quả thông trên phiến đá xanh, không giấu nụ cười toe toét. Y nhìn bức tường rồi liếc qua Hồng Anh rồi mới bước qua cổng chính.
Quả nhiên, Tiết thái phó đang ở sảnh trước, đợi để tóm y.
Lý Thừa Minh có ba việc nghĩ không thông.
Mấy buổi yến hội của mẫu thân công chúa bao giờ mới xong? Thân thể của Tiết Ý bao giờ mới tốt? Còn có Tiết thái phó, không biết ông dùng phép thần thông nào mà lần nào cũng bắt được y?
“Tiểu Hầu gia lại đến tìm Ý Nhi à?”
“Vâng.” Lý Thừa Minh không biết trả lời thế nào, đành theo phản xạ nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Nam nhân trung niên hừ lạnh, râu dựng ngược cả lên, lẩm bẩm “ăn chơi trác táng”, “chỉ biết chơi bời”, … Không có lòng vòng cái khác, đại khái là có thể chuồn rồi đúng không. Lý Thừa Minh không nghe không hỏi, đặt chén trà xuống rồi lặng lẽ đứng dậy. Trong ánh mắt không mấy thiện cảm của Tiết thái phó, y rẽ sang sân viện nhỏ.
Tiết Ý đang uống thuốc, cách vài mét đã ngửi được mùi thuốc đắng nghét. Khuôn mặt thanh tú vốn có của nàng nhăn lại thành một đoàn “Ài … Ngài đến thật không đúng lúc.”
“Làm sao không đúng lúc được chứ? Ta cảm thấy rất là đúng lúc đấy.” Lý Thừa Minh lấy mứt quả thả vào tay nàng “Thuốc hôm nay làm sao mà trông có vẻ đắng vậy?”
“Đây là nương ta tìm thái y … đặc biệt nâng cấp … “ Tiểu cô nương uống thuốc, khắp mặt đều là sự đau khổ.
“Có rất nhiều món ngon ở Bách Vị Trai đấy.”
Vẻ mặt của Tiết Ý càng đau khổ “Nương kêu Tiểu Tích nhìn chằm chằm ta, ăn ở ngoài thì Tiểu Tích bị phạt quỳ, uống rượu hoa quả thì Tiểu Tích bị đánh tay.”
“......”
Quá thảm, quả thật là quá thảm.
Lý Thừa Minh trước sau luôn kiên định, rằng phần lớn sự yếu nhược của Tiết Ý đên từ cái lười của nàng chứ không phải cái gì mà “hàn khí nhập thể” khi nàng ngã xuống nước hồi nhỏ.
“Vậy thì đừng đưa nàng ấy đi.”
“Ngài … không cần vào cung à?” Tiết Ý vò đầu bứt tóc “Hôm nay chắc là cung yến mà nhỉ?”
Lý Thừa Minh muốn nói nơi đó toàn là hư tình giả ý, ném đá giấu tay, y vốn chưa bao giờ thích. Đêm nay, trong thành khẳng định sẽ phi thường náo nhiệt, nếu nàng nguyện ý thì …
“A nương từ sớm đã vào cung rồi, chỗ đấy thiếu ta cũng chẳng sao.” Y hi hi ha ha đáp lời.
Bỏ đi vậy.
“Cha nương ta cũng chuẩn bị vào cung.” Tiểu cô nương một hơi nuốt thuốc, rồi cầm mứt quả từ từ ăn “Nhưng mà ngoại tổ mẫu vẫn để trù phòng làm sủi cảo, chúng ta trước tiên ăn sủi cảo … “
“Rồi ra phố xem đèn.” Lý Thừa Minh lưu loát tiếp lời, cả hai nhìn nhau cười một cái.
Về việc Tiết phu nhân không cho Tiết Ý uống rượu hoa quả, Lý Thừa Minh chỉ coi đây là quy tắc lỗi thời, dù sao thì thức uống ngọt ngọt loại đó cũng chỉ có trẻ con mới thích.
À, còn có Tiết Ý cũng thích.
Nhưng mà, rất nhanh, Lý Thừa Minh lĩnh ngộ rồi.
Mặt Tiết Ý ửng hồng, tựa người vào song cửa sổ, ngẩng mặt nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài. Khóe miệng nàng đem theo nụ cười, đáy mắt không thèm giấu niềm vui.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Thừa Minh, nàng quay lại đối mặt với y.
Thần sắc không có nửa điểm thay đổi.
Tiểu Hầu gia đáng thương nào đã từng được nữ tử nhìn qua như thế bao giờ, còn cố chấp chọc nàng “Tiết đại tiểu thư nhìn ta như thế làm gì?”
Tiết Ý “Hắc hắc, ngài đỏ mặt rồi!”
Lý Thừa Minh “...”
Tiết Ý nghiêng đầu “Đáng yêu quá đi … Ai, càng đỏ rồi!”
Run rẩy giữ chút lý trí cuối cùng, Lý Thừa Minh nắm chặt góc bàn “Tiểu, Tiểu Ý Nhi?”
Tiết Ý “Ừmmmm!”
Ai nha, đây là say rồi!
Nếu ngày thường y gọi nàng ấy bằng cái tên này, nàng đã tức giận mắng y từ lâu rồi.
Hối lỗi sâu sắc về việc không nghe lời Tiết phu nhân và khả năng bị Tiết thái phó đánh chết, Lý Thừa Minh cẩn thận dỗ nàng “Trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi?”
“Trời tối mới tốt!” Tiết Ý nhiệt tình đập bàn “Đi, chúng ta đi mua đèn!”
Nói là Tiết Ý say, nàng cước bộ như bay, lưu loát trôi chảy mà nói chuyện, nhưng nói là nàng chưa say, bình thường nàng tuyệt đối không…
“Chúng ta lấy cái nào?”
Không hoạt bát thế này.
Lý Thừa Minh liếc đèn lồng đủ loại trước mắt, rực rỡ linh lung, rồi nhìn bàn tay nắm lấy tay áo mình.
Chủ tiệm cũng vẻ nói “Mấy thứ đàn lồng kiểu này chính là thứ mà các cô nương thích nhất. Lang quân đừng keo kiệt, Nguyên Tiêu mà, mua tặng nương tử một cái thì có sao đâu nào!”
“Nàng – “
“Vậy lấy con thỏ kia đi. Được không?”
Ống tay áo bị giật nhẹ lắc lư, y nghe thấy nhịp tim mình tăng mạnh, mạnh đến mức lời nói ra vô cùng trịnh trọng.
“Được.”
Phiên ngoại 2
“Đèn thỏ nhỏ này tặng ngài, ngài chính là người của ta rồi!” Tiết Ý ha ha đem đèn lồng nhét qua cho y.
Mọi người ở đô thành đều biết nam thanh nữ tú tặng nhau đèn lồng vào tiết Nguyên Tiêu có ý nghĩa thế nào. Nếu đổi lại là y tự tay đặng đèn cho Tiết Ý, có lẽ còn nhịn không được mà treo luôn khóa đồng tâm hay là buộc chỉ đỏ gì đó. Tuy nhiên, khẳng định sẽ bị Tiết thái phó đuổi đánh vài con phố.
Nhận hay không đây … Nhận rồi mai lại bị nàng ấy hối hận thì sao?
Không nhận, bản thân hối hận thì phải làm sao?
Hơn nữa, cha nương đã cảnh cáo ở trong quân doanh mà không nên công danh gì thì khỏi cần cưới thê tử, vậy sau này nên là về quân doanh rồi mới chuẩn bị sính thư, nhưng lỡ nàng ấy đợi không nổi …
“Ngài đồng ý hay không thì nói một tiếng chứ!”
Hầu kết Lý Thừa Minh lên lên xuống xuống, trầm ngâm nói “Tuy … tuy ta và nàng là thanh mai trúc mã nhưng hôn nhân đại sự là việc cả đời, vẫn nên theo quy tắc mà làm … Ấy, ấy, nàng đừng đi!”
Lý Thừa Minh cảm thấy vẫn là đem người gọi tỉnh rồi đưa về phủ thôi.
Trùng hợp bên cạnh có một quán trà nhỏ.
Ông chủ quán trà “Tiểu lang quân lớn lên thật anh tuấn. Lão đây đi nam về bắc mà hiếm khi gặp được ai có dung mạo tốt đến thế này.”
“Ông chủ, một bát canh tỉnh rượu.”
Ông chủ “Được! Lang quân là con cháu nhà nào vậy? Không biết đã có hôn phối chưa?”
Không phải chứ, lại là vấn đề này.
Lý Thừa Minh lại nhớ tới tình cảnh bị cưỡng ép tỏ tình chốn đông người, bị lén treo khóa đồng tâm, bị ép nhận túi thơm … Da đầu cũng tê dại.
Tiết Ý đem đèn con thỏ dúi vào lòng y, lớn tiếng trả lời “Của nhà ta đó!”
Lý Thừa Minh ngây người nhìn đèn con thỏ, không nhịn được cười lên.
Ngọn đèn này, cuối cùng vẫn là nằm trong lòng y.
Không biết bao giờ mới có thể treo khóa đồng tâm? Thật đáng mong chờ a!
HOÀN
Bình luận facebook