Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Sau chuyến đi phủ Thanh Thiên, Tần Miễn bảo hạ nhân hỏi thăm nơi nào có bán lượng lớn cây nho giống. Tin tức do Phúc thúc mang về, nói một hộ nhân gia tại Lâm huyện trồng được một vườn nho nhỏ. Lôi Thiết dẫn bốn người đến Lâm huyện hiệp đàm với đối phương trước, đợi thời tiết ấm áp hơn liền vận chuyển nho giống về.
Mấy ngày đầu Song Hưởng lâu và ‘Món ăn ngon’ buôn bán trở lại, công việc rườm rà, Tần Miễn đến Song Hưởng lâu tọa trấn, cũng sắp xếp người quét tước sạch sẽ gian cửa hàng hắn dặn Tôn chưởng quầy mua hồi năm ngoái, ít ngày nữa sẽ khai trương. Các lão bản trấn trên thấy gian tiệm này gắn biển hiệu ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ thì biết là chung một chủ với Song Hưởng lâu. Về phần cửa hàng kinh doanh thứ gì, họ hoàn toàn không biết.
Bọn hắn liên tục bận rộn đến hết tháng, Lôi Nhã Tình cũng tới đầy tháng. Lôi Thiết chỉ sai người chuẩn bị một phần lễ vật bình thường đưa qua, y và Tần Miễn không tham dự.
Nhà Lôi Đại Cường mặc dù có hai vị lão thái thái, nhưng xét tư cách, Đỗ thị lớn hơn Vệ thị, mà thân thích cũng nhiều hơn Vệ thị. Bình thường, nhà Lôi Đại Cường tổ chức tiệc vui gì, tiền biếu và quà lễ thu vào hầu như đều do Đỗ thị nắm giữ. Có thể tưởng tượng, tiệc đầy tháng của Lôi Nhã Tình mà Đỗ thị lại không thu được một phân tiền nào của Lôi Thiết, trong lòng không cam tâm biết bao.
Vệ thị sinh nữ nhi mà không phải nhi tử, Lôi Đại Cường hơi thất vọng, Đỗ thị cho rằng tâm Lôi Đại Cường sẽ mau chóng thiên về phía bà. Nào ngờ thủ đoạn Vệ thị lợi hại, trong một tháng, ít nhất có hai mươi ngày Lôi Đại Cường qua đêm trong phòng Vệ thị, hơn nữa Lôi Đại Cường đối xử tiểu nha đầu cũng không tệ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cùng lúc đó, Lôi Hướng Lễ bắt tay lo chuyện xây nhà, chỉ chờ xây xong liền sẽ chuyển ra. Đối với Đỗ thị, chẳng khác nào nhi tử muốn thoát ly khỏi bàn tay bà.
Nhiều sự việc không vừa ý hợp lại, làm Đỗ thị uất nghẹn một bụng lửa, không biết sẽ bùng cháy lúc nào.
Mọi người trong Du nhiên điền cư đang hối hả tự giác chăm lo công việc nhà. Toàn thúc và vài hạ nhân lùa trâu cày bừa, xử lý mảnh đất trồng nho trước, cũng bón phân tăng độ phì cho đất, hai tầng phân xanh kết hợp một tầng phân tro.
Thượng tuần tháng Ba, thời tiết ấm trở lại. Tần Miễn sai Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Thành mua hai cây đào mật, hai cây lê, hai cây mận, hai cây anh đào, hai cây lựu và hai cây quất ngọt về trồng trong Song Hưởng lâu. Sau này, hội viên bạch ngân, hội viên hoàng kim và hội viên kim cương đến Song Hưởng lại có thêm một thú vui – tự tay hái trái cây miễn phí ăn, ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu, không được lãng phí hay đóng gói mang đi.
Lôi Thiết dẫn người đi Lâm huyện chở về rất nhiều cây nho giống, đều dùng xe ngựa để chở, trồng theo phương thức một hàng cây nho một bờ rào. Tần Miễn đã sớm nói sẽ giao vườn nho cho Toàn thúc quản lý. Toàn thúc vô cùng tận tâm, mỗi một quá trình gieo trồng đều tự mình tham dự. Tần Miễn và Toàn thúc đều không có kinh nghiệm, đến thị trấn mua thêm hai hạ nhân thạo việc này, hỗ trợ Toàn thúc.
Phúc thúc và Lôi Tần Nhạc cũng tiếp quản tửu phường và xưởng miến. Lôi Tần Nhạc độc thân lập tức trở thành người chạm tay là bỏng ở thôn Thanh Sơn.
Tuy hắn ta là tôi tớ, nhưng là quản sự, rất có tiền đồ. Chỉ cần có tiền, tương lai không hẳn không thể thoát khỏi kiếp nô tịch. Huống hồ, người nhà nông đối với yêu cầu sinh hoạt kỳ thật không cao, chỉ cần ăn no mặc ấm thì đã thoả mãn. Ngoài ra, nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết từng nói, hạ nhân trong nhà thành thân sẽ được độc hưởng một gian riêng. Suy xét đến những điểm này, không ít phụ mẫu ở thôn Thanh Sơn động tâm, lục tục tìm tới Phúc thẩm, thậm chí biếu quà cho Phúc thẩm, hi vọng thẩm ở trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết nói vài lời hay về nữ nhi họ.
Phúc thẩm không nhận quà. Lôi Tần Nhạc khéo ăn nói, người cũng ngay thẳng, lại tiến vào Du nhiên điền cư cùng lúc với hai phu thê thẩm, Phúc thẩm coi Lôi Tần Nhạc như cháu trai mình. Đối với chuyện chung thân đại sự của Lôi Tần Nhạc, bà vô cùng tận tâm, tự mình hỏi thăm phẩm chất vài vị cô nương, lại hỏi ý kiến của Lôi Tần Nhạc, cuối cùng chọn tiểu Tú cùng thôn cho hắn ta.
Phúc thẩm bẩm báo việc này cho Tần Miễn, Lôi Thiết, cả hai đều không có ý kiến, sau khi tiểu Tú ký khế bán thân xong, liền định ngày thành thân cho Lôi Tần Nhạc và tiểu Tú.
Chỉ cần hạ nhân trung thành và tận tâm, Tần Miễn sẽ không khắc khe với họ, trích từ của công ra cho Lôi Tần Nhạc làm sính lễ — Tiền, hai lượng Bánh trái, tám cân Rượu, hai vò Gạo, hai đấu. Tổng giá trị chừng năm lượng bạc, còn nhiều hơn sính lễ nhà bình thường.
Nhưng dù sao Lôi Tần Nhạc cũng là hạ nhân, không thể làm tiệc cưới quá lớn, chỉ dùng vài ngày để lo xong lục lễ, mười ngày sau liền thành thân. Khách mời bên Lôi Tần Nhạc chỉ có Phúc thúc, Toàn thúc, đám Lôi Tần Trung Bà con thân thích của tiểu Tú cũng không đông. Không mời người trong thôn đến uống rượu mừng.
Tiểu Tú gả cho Lôi Tần Nhạc, trở thành ‘Nhà Lôi tần Nhạc’ bình thường hỗ trợ Phúc thẩm, Toàn thẩm chia sẻ công việc lặt vặt trong điền cư.
Việc nhà tạm thời kết thúc, Tần Miễn, Lôi Thiết lại vội vàng đến trấn trên.
Sở dĩ bọn hắn gấp gáp như thế là do động tĩnh của hai phấn cầu trong không gian gần đây càng lúc càng lớn, họ loáng thoáng sinh ra cảm ứng, đoán chừng mấy ngày tới chúng sẽ nở hoa. An bài việc ở trấn trên xong, bọn hắn liền toàn tâm toàn ý ở nhà chờ đợi.
Kiểm tra tình hình của Song Hưởng lâu và tiệm ăn xong, hai người đi đến căn tiệm mới. Trong tiệm trang hoàng vô cùng *** tế, sạch sẽ tao nhã, vừa bước vào cửa liền chạm chuông gió treo trên đỉnh đầu, phát ra tiếng leng keng trong trẻo êm tai. Diện tích căn tiệm không lớn, khoảng gấp đôi tiệm ‘Món ăn ngon’, dùng vách tường gỗ ngăn làm hai. Gần cửa bày cố định hai bộ bàn ghế, phía trong có một tủ quầy cao đến ngực, trên tủ treo một tấm ván gỗ hình vuông. Sau tủ quầy là ba giá kệ đặc chế, mỗi kệ đều có ba tầng. Sau vách tường gỗ là bếp.
“Tức phụ, căn tiệm mới này chuẩn bị làm gì?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn nói: “Bán điểm tâm và thức uống. Phúc thẩm, Toàn thẩm và thê tử Lôi Tần Nhạc không tính là thông minh, nhưng làm việc tận tâm nghiêm túc, cũng chăm chỉ chịu khó, chỉ làm mấy việc vặt như giặt đồ nhổ cỏ có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Để ba người họ ở nhà làm điểm tâm và đồ uống, đưa đến tiệm bán kiếm lời.”
Tiền đề dĩ nhiên là Tần Miễn hướng dẫn cho ba người đó trước. Lôi Thiết ôm vai hắn “Tiền là kiếm mãi không hết, ta không hi vọng ngươi quá vất vả.”
“Yên tâm.” Tần Miễn hưởng thụ tựa lên người y “Về cửa tiệm này, trước mắt ta không có ý dùng nó kiếm nhiều tiền, chỉ chiếm sẵn chỗ ở trấn Lưu Thuỷ, cũng không thể để không căn tiệm.”
Lôi Thiết nhìn mặt hắn có nét mệt mỏi, lòng lo lắng “Liên tục mấy tháng nay tốc độ luyện hóa chân nguyên của ngươi rất chậm. Nếu ta đoán không sai, chắc chắn liên quan đến ‘phấn cầu’. Tức phụ, chúng ta về sớm đi. Vạn nhất có dị biến, ở nhà dễ hành động hơn.”
Tần Miễn gật đầu “Thật ra ta cũng nghĩ như huynh. Không gian và ta là một thể, ‘phấn cầu’ lại ở trong không gian, e là phần lớn linh khí ta hấp thu đã bị phấn cầu tiếp nhận.” Hắn có dự cảm, hai đóa hoa này tuyệt không phải vật tầm thường.
Nghĩ đến đây, hắn cũng khó dằn nổi “Chúng ta mau về nhà thôi.”
Hai người thu dọn một chút, cưỡi ngựa phi nhanh, trở về thôn Thanh Sơn.
Hai tay Đỗ thị chống nạnh, đứng giữa con đường duy nhất dẫn vào thôn, tuyên bố cố ý đứng đây chờ bọn hắn. Từ đây cách cửa thôn chừng nửa dặm đường.
Tần Miễn, Lôi Thiết đúng lúc ghìm cương ngựa.
Tần Miễn không xuống ngựa, nhìn Đỗ thị, nhíu mày. Không biết bà ta lại muốn bày trò làm con thiêu thân gì nữa.
“Lão Đại, nương muốn gặp mặt ngươi đúng là không dễ.” Đỗ thị làm như không thấy Tần Miễn, dùng ánh mắt từ ái nhìn Lôi Thiết, ôn hòa nói “Theo ta về nhà một chuyến, ta và cha ngươi có chuyện muốn nói với ngươi.”
Biểu cảm của Lôi Thiết không hề dao động, nhàn nhạt nói: “Đỗ thị, có việc gì thì nói thẳng.”
Tần Miễn nhìn ánh mắt Đỗ thị xoay chuyển vòng vo, biết có điều khác thường “Lão thái thái, có gì thì người cứ việc nói thẳng, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm.”
Đỗ thị chán ghét lườm hắn, phất tay với hắn như xua đuổi ăn mày “Tần Miễn, nơi này không có việc của ngươi, đứng im một bên đi.”
Lôi Thiết vung dây cương, bốn vó hắc mã cử động “Tức phụ, chúng ta đi.”
Đỗ thị khẩn trương, vội vàng cả đường bọn hắn.
“Khoan đã! Nếu vậy ta sẽ nói thẳng.” Đỗ thị ra vẻ đúng lý hợp tình nói “Lão Đại, bất hiếu có tam, vô hậu lớn nhất, Tần thị tốt mấy cũng không thể sinh hài tử cho ngươi, thế nên ta và cha ngươi quyết định nạp thiếp cho ngươi –”
“Bà nói cái gì!” Tần Miễn trợn mắt há mồm, ***g ngực bỗng nhiên quặn đau đến kêu to một tiếng, bàn tay bụm lấy ngực.
“Tức phụ!” Lôi Thiết phi thân lên ngựa của đối phương, ôm lấy hắn, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đỗ thị, ánh mắt rét lạnh thấu xương như đang nhìn một người chết.
Đỗ thị giống như rơi xuống hầm băng, toàn thân băng lãnh, không thể động đậy.
Tay trái Lôi Thiết chém ra một chưởng.
Đỗ thị bị một sức mạnh vô hình va chạm mạnh, ngực đau nhức một trận, nặng nề té xuống đất. Bà hoảng sợ nhìn Lôi Thiết, há miệng muốn nói, lại phát hiện mình không thể thốt ra âm thanh nào.
Tông mã nhảy vọt qua Đỗ thị, cấp tốc lao về phía Du nhiên điền cư.
“Tức phụ, ngươi thế nào?” Lôi Thiết cúi đầu nhìn người trong lòng, lo lắng không thôi.
Lúc này linh khí trong cơ thể Tần Miễn dao động kịch liệt, nhận thấy không gian khác thường, hai ‘phấn cầu’ tựa như tâm ý tương thông với hắn, đang sốt ruột triệu hồi hắn.
“Mau, vào không gian.”
Không kịp về tới Du nhiên điền cư, Lôi Thiết dùng chân nguyên ngưng tụ ra một vùng ảo giác, để phòng xa xa có người nhìn trộm, cùng Tần Miễn biến mất tại chỗ.
Hai người xuất hiện trong không gian, bị linh khí dao động bên trong va chạm suýt nữa té xuống đất. Hai người ngẩng đầu, giật mình nhìn linh khí cuồn cuộn giống như vòi rồng phun ra từ tứ hợp viện, lan khắp không gian.
“Phấn cầu!” Tần Miễn kinh hô.
Lôi Thiết ôm hắn, lách mình xuất hiện trước bồn hoa trong tứ hợp viện. Giữa linh khí nhộn nhạo, hai đóa ‘phấn cầu’ đang dần dần hé nở. Linh khí toát ra từ cánh hoa, phảng phất như phát tán ánh bạc chói lọi.
Cánh hoa hồng nhạt còn lớn hơn cả lá, từng cánh từng cánh bung ra, Tần Miễn cả thở mạnh cũng không dám Lôi Thiết không khá hơn hắn bao nhiêu, song quyền bất giác nắm chặt, đôi mắt chăm chú quan sát ‘phấn cầu’.
Theo số cánh hoa bung ra ngày càng nhiều, hai người không hẹn mà cùng cảm nhận được niềm sung sướng đến từ ‘phấn cầu’, kinh ngạc nhìn nhau một cái, rồi đường nhìn về lại ‘phấn cầu’.
Ước chừng gần nửa canh giờ, ‘phấn cầu’ bên trái dẫn đầu mở ra hai cánh hoa cuối cùng, cùng lúc đó, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến. Giữa nhuỵ hoa là một đứa bé trần truồng đang nằm.
Tần Miễn khó tin dụi dụi mắt, đứa bé vẫn là đứa bé, hắn vừa mừng vừa sợ “Má ơi, bánh bao!”
Gần như hắn vừa dứt lời, đóa hoa còn lại cũng nở rộ hoàn toàn, cũng là một đứa bé đang nhắm mắt, hai cái chân nhỏ quơ quào, oa oa khóc lớn.
Tần Miễn và Lôi Thiết còn chưa kịp phản ứng, không gian bỗng phát sinh dị biến. Linh khí cuồn cuộn vô cớ mà sinh, không gian giống như mặt biển gặp phải gió táp, rung động dữ dội.
Đầu Tần Miễn, Lôi Thiết trống rỗng, ngất đi.
-Hết chương 131-
———–
Mấy ngày đầu Song Hưởng lâu và ‘Món ăn ngon’ buôn bán trở lại, công việc rườm rà, Tần Miễn đến Song Hưởng lâu tọa trấn, cũng sắp xếp người quét tước sạch sẽ gian cửa hàng hắn dặn Tôn chưởng quầy mua hồi năm ngoái, ít ngày nữa sẽ khai trương. Các lão bản trấn trên thấy gian tiệm này gắn biển hiệu ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ thì biết là chung một chủ với Song Hưởng lâu. Về phần cửa hàng kinh doanh thứ gì, họ hoàn toàn không biết.
Bọn hắn liên tục bận rộn đến hết tháng, Lôi Nhã Tình cũng tới đầy tháng. Lôi Thiết chỉ sai người chuẩn bị một phần lễ vật bình thường đưa qua, y và Tần Miễn không tham dự.
Nhà Lôi Đại Cường mặc dù có hai vị lão thái thái, nhưng xét tư cách, Đỗ thị lớn hơn Vệ thị, mà thân thích cũng nhiều hơn Vệ thị. Bình thường, nhà Lôi Đại Cường tổ chức tiệc vui gì, tiền biếu và quà lễ thu vào hầu như đều do Đỗ thị nắm giữ. Có thể tưởng tượng, tiệc đầy tháng của Lôi Nhã Tình mà Đỗ thị lại không thu được một phân tiền nào của Lôi Thiết, trong lòng không cam tâm biết bao.
Vệ thị sinh nữ nhi mà không phải nhi tử, Lôi Đại Cường hơi thất vọng, Đỗ thị cho rằng tâm Lôi Đại Cường sẽ mau chóng thiên về phía bà. Nào ngờ thủ đoạn Vệ thị lợi hại, trong một tháng, ít nhất có hai mươi ngày Lôi Đại Cường qua đêm trong phòng Vệ thị, hơn nữa Lôi Đại Cường đối xử tiểu nha đầu cũng không tệ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cùng lúc đó, Lôi Hướng Lễ bắt tay lo chuyện xây nhà, chỉ chờ xây xong liền sẽ chuyển ra. Đối với Đỗ thị, chẳng khác nào nhi tử muốn thoát ly khỏi bàn tay bà.
Nhiều sự việc không vừa ý hợp lại, làm Đỗ thị uất nghẹn một bụng lửa, không biết sẽ bùng cháy lúc nào.
Mọi người trong Du nhiên điền cư đang hối hả tự giác chăm lo công việc nhà. Toàn thúc và vài hạ nhân lùa trâu cày bừa, xử lý mảnh đất trồng nho trước, cũng bón phân tăng độ phì cho đất, hai tầng phân xanh kết hợp một tầng phân tro.
Thượng tuần tháng Ba, thời tiết ấm trở lại. Tần Miễn sai Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Thành mua hai cây đào mật, hai cây lê, hai cây mận, hai cây anh đào, hai cây lựu và hai cây quất ngọt về trồng trong Song Hưởng lâu. Sau này, hội viên bạch ngân, hội viên hoàng kim và hội viên kim cương đến Song Hưởng lại có thêm một thú vui – tự tay hái trái cây miễn phí ăn, ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu, không được lãng phí hay đóng gói mang đi.
Lôi Thiết dẫn người đi Lâm huyện chở về rất nhiều cây nho giống, đều dùng xe ngựa để chở, trồng theo phương thức một hàng cây nho một bờ rào. Tần Miễn đã sớm nói sẽ giao vườn nho cho Toàn thúc quản lý. Toàn thúc vô cùng tận tâm, mỗi một quá trình gieo trồng đều tự mình tham dự. Tần Miễn và Toàn thúc đều không có kinh nghiệm, đến thị trấn mua thêm hai hạ nhân thạo việc này, hỗ trợ Toàn thúc.
Phúc thúc và Lôi Tần Nhạc cũng tiếp quản tửu phường và xưởng miến. Lôi Tần Nhạc độc thân lập tức trở thành người chạm tay là bỏng ở thôn Thanh Sơn.
Tuy hắn ta là tôi tớ, nhưng là quản sự, rất có tiền đồ. Chỉ cần có tiền, tương lai không hẳn không thể thoát khỏi kiếp nô tịch. Huống hồ, người nhà nông đối với yêu cầu sinh hoạt kỳ thật không cao, chỉ cần ăn no mặc ấm thì đã thoả mãn. Ngoài ra, nghe nói Tần Miễn, Lôi Thiết từng nói, hạ nhân trong nhà thành thân sẽ được độc hưởng một gian riêng. Suy xét đến những điểm này, không ít phụ mẫu ở thôn Thanh Sơn động tâm, lục tục tìm tới Phúc thẩm, thậm chí biếu quà cho Phúc thẩm, hi vọng thẩm ở trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết nói vài lời hay về nữ nhi họ.
Phúc thẩm không nhận quà. Lôi Tần Nhạc khéo ăn nói, người cũng ngay thẳng, lại tiến vào Du nhiên điền cư cùng lúc với hai phu thê thẩm, Phúc thẩm coi Lôi Tần Nhạc như cháu trai mình. Đối với chuyện chung thân đại sự của Lôi Tần Nhạc, bà vô cùng tận tâm, tự mình hỏi thăm phẩm chất vài vị cô nương, lại hỏi ý kiến của Lôi Tần Nhạc, cuối cùng chọn tiểu Tú cùng thôn cho hắn ta.
Phúc thẩm bẩm báo việc này cho Tần Miễn, Lôi Thiết, cả hai đều không có ý kiến, sau khi tiểu Tú ký khế bán thân xong, liền định ngày thành thân cho Lôi Tần Nhạc và tiểu Tú.
Chỉ cần hạ nhân trung thành và tận tâm, Tần Miễn sẽ không khắc khe với họ, trích từ của công ra cho Lôi Tần Nhạc làm sính lễ — Tiền, hai lượng Bánh trái, tám cân Rượu, hai vò Gạo, hai đấu. Tổng giá trị chừng năm lượng bạc, còn nhiều hơn sính lễ nhà bình thường.
Nhưng dù sao Lôi Tần Nhạc cũng là hạ nhân, không thể làm tiệc cưới quá lớn, chỉ dùng vài ngày để lo xong lục lễ, mười ngày sau liền thành thân. Khách mời bên Lôi Tần Nhạc chỉ có Phúc thúc, Toàn thúc, đám Lôi Tần Trung Bà con thân thích của tiểu Tú cũng không đông. Không mời người trong thôn đến uống rượu mừng.
Tiểu Tú gả cho Lôi Tần Nhạc, trở thành ‘Nhà Lôi tần Nhạc’ bình thường hỗ trợ Phúc thẩm, Toàn thẩm chia sẻ công việc lặt vặt trong điền cư.
Việc nhà tạm thời kết thúc, Tần Miễn, Lôi Thiết lại vội vàng đến trấn trên.
Sở dĩ bọn hắn gấp gáp như thế là do động tĩnh của hai phấn cầu trong không gian gần đây càng lúc càng lớn, họ loáng thoáng sinh ra cảm ứng, đoán chừng mấy ngày tới chúng sẽ nở hoa. An bài việc ở trấn trên xong, bọn hắn liền toàn tâm toàn ý ở nhà chờ đợi.
Kiểm tra tình hình của Song Hưởng lâu và tiệm ăn xong, hai người đi đến căn tiệm mới. Trong tiệm trang hoàng vô cùng *** tế, sạch sẽ tao nhã, vừa bước vào cửa liền chạm chuông gió treo trên đỉnh đầu, phát ra tiếng leng keng trong trẻo êm tai. Diện tích căn tiệm không lớn, khoảng gấp đôi tiệm ‘Món ăn ngon’, dùng vách tường gỗ ngăn làm hai. Gần cửa bày cố định hai bộ bàn ghế, phía trong có một tủ quầy cao đến ngực, trên tủ treo một tấm ván gỗ hình vuông. Sau tủ quầy là ba giá kệ đặc chế, mỗi kệ đều có ba tầng. Sau vách tường gỗ là bếp.
“Tức phụ, căn tiệm mới này chuẩn bị làm gì?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn nói: “Bán điểm tâm và thức uống. Phúc thẩm, Toàn thẩm và thê tử Lôi Tần Nhạc không tính là thông minh, nhưng làm việc tận tâm nghiêm túc, cũng chăm chỉ chịu khó, chỉ làm mấy việc vặt như giặt đồ nhổ cỏ có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Để ba người họ ở nhà làm điểm tâm và đồ uống, đưa đến tiệm bán kiếm lời.”
Tiền đề dĩ nhiên là Tần Miễn hướng dẫn cho ba người đó trước. Lôi Thiết ôm vai hắn “Tiền là kiếm mãi không hết, ta không hi vọng ngươi quá vất vả.”
“Yên tâm.” Tần Miễn hưởng thụ tựa lên người y “Về cửa tiệm này, trước mắt ta không có ý dùng nó kiếm nhiều tiền, chỉ chiếm sẵn chỗ ở trấn Lưu Thuỷ, cũng không thể để không căn tiệm.”
Lôi Thiết nhìn mặt hắn có nét mệt mỏi, lòng lo lắng “Liên tục mấy tháng nay tốc độ luyện hóa chân nguyên của ngươi rất chậm. Nếu ta đoán không sai, chắc chắn liên quan đến ‘phấn cầu’. Tức phụ, chúng ta về sớm đi. Vạn nhất có dị biến, ở nhà dễ hành động hơn.”
Tần Miễn gật đầu “Thật ra ta cũng nghĩ như huynh. Không gian và ta là một thể, ‘phấn cầu’ lại ở trong không gian, e là phần lớn linh khí ta hấp thu đã bị phấn cầu tiếp nhận.” Hắn có dự cảm, hai đóa hoa này tuyệt không phải vật tầm thường.
Nghĩ đến đây, hắn cũng khó dằn nổi “Chúng ta mau về nhà thôi.”
Hai người thu dọn một chút, cưỡi ngựa phi nhanh, trở về thôn Thanh Sơn.
Hai tay Đỗ thị chống nạnh, đứng giữa con đường duy nhất dẫn vào thôn, tuyên bố cố ý đứng đây chờ bọn hắn. Từ đây cách cửa thôn chừng nửa dặm đường.
Tần Miễn, Lôi Thiết đúng lúc ghìm cương ngựa.
Tần Miễn không xuống ngựa, nhìn Đỗ thị, nhíu mày. Không biết bà ta lại muốn bày trò làm con thiêu thân gì nữa.
“Lão Đại, nương muốn gặp mặt ngươi đúng là không dễ.” Đỗ thị làm như không thấy Tần Miễn, dùng ánh mắt từ ái nhìn Lôi Thiết, ôn hòa nói “Theo ta về nhà một chuyến, ta và cha ngươi có chuyện muốn nói với ngươi.”
Biểu cảm của Lôi Thiết không hề dao động, nhàn nhạt nói: “Đỗ thị, có việc gì thì nói thẳng.”
Tần Miễn nhìn ánh mắt Đỗ thị xoay chuyển vòng vo, biết có điều khác thường “Lão thái thái, có gì thì người cứ việc nói thẳng, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm.”
Đỗ thị chán ghét lườm hắn, phất tay với hắn như xua đuổi ăn mày “Tần Miễn, nơi này không có việc của ngươi, đứng im một bên đi.”
Lôi Thiết vung dây cương, bốn vó hắc mã cử động “Tức phụ, chúng ta đi.”
Đỗ thị khẩn trương, vội vàng cả đường bọn hắn.
“Khoan đã! Nếu vậy ta sẽ nói thẳng.” Đỗ thị ra vẻ đúng lý hợp tình nói “Lão Đại, bất hiếu có tam, vô hậu lớn nhất, Tần thị tốt mấy cũng không thể sinh hài tử cho ngươi, thế nên ta và cha ngươi quyết định nạp thiếp cho ngươi –”
“Bà nói cái gì!” Tần Miễn trợn mắt há mồm, ***g ngực bỗng nhiên quặn đau đến kêu to một tiếng, bàn tay bụm lấy ngực.
“Tức phụ!” Lôi Thiết phi thân lên ngựa của đối phương, ôm lấy hắn, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đỗ thị, ánh mắt rét lạnh thấu xương như đang nhìn một người chết.
Đỗ thị giống như rơi xuống hầm băng, toàn thân băng lãnh, không thể động đậy.
Tay trái Lôi Thiết chém ra một chưởng.
Đỗ thị bị một sức mạnh vô hình va chạm mạnh, ngực đau nhức một trận, nặng nề té xuống đất. Bà hoảng sợ nhìn Lôi Thiết, há miệng muốn nói, lại phát hiện mình không thể thốt ra âm thanh nào.
Tông mã nhảy vọt qua Đỗ thị, cấp tốc lao về phía Du nhiên điền cư.
“Tức phụ, ngươi thế nào?” Lôi Thiết cúi đầu nhìn người trong lòng, lo lắng không thôi.
Lúc này linh khí trong cơ thể Tần Miễn dao động kịch liệt, nhận thấy không gian khác thường, hai ‘phấn cầu’ tựa như tâm ý tương thông với hắn, đang sốt ruột triệu hồi hắn.
“Mau, vào không gian.”
Không kịp về tới Du nhiên điền cư, Lôi Thiết dùng chân nguyên ngưng tụ ra một vùng ảo giác, để phòng xa xa có người nhìn trộm, cùng Tần Miễn biến mất tại chỗ.
Hai người xuất hiện trong không gian, bị linh khí dao động bên trong va chạm suýt nữa té xuống đất. Hai người ngẩng đầu, giật mình nhìn linh khí cuồn cuộn giống như vòi rồng phun ra từ tứ hợp viện, lan khắp không gian.
“Phấn cầu!” Tần Miễn kinh hô.
Lôi Thiết ôm hắn, lách mình xuất hiện trước bồn hoa trong tứ hợp viện. Giữa linh khí nhộn nhạo, hai đóa ‘phấn cầu’ đang dần dần hé nở. Linh khí toát ra từ cánh hoa, phảng phất như phát tán ánh bạc chói lọi.
Cánh hoa hồng nhạt còn lớn hơn cả lá, từng cánh từng cánh bung ra, Tần Miễn cả thở mạnh cũng không dám Lôi Thiết không khá hơn hắn bao nhiêu, song quyền bất giác nắm chặt, đôi mắt chăm chú quan sát ‘phấn cầu’.
Theo số cánh hoa bung ra ngày càng nhiều, hai người không hẹn mà cùng cảm nhận được niềm sung sướng đến từ ‘phấn cầu’, kinh ngạc nhìn nhau một cái, rồi đường nhìn về lại ‘phấn cầu’.
Ước chừng gần nửa canh giờ, ‘phấn cầu’ bên trái dẫn đầu mở ra hai cánh hoa cuối cùng, cùng lúc đó, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền đến. Giữa nhuỵ hoa là một đứa bé trần truồng đang nằm.
Tần Miễn khó tin dụi dụi mắt, đứa bé vẫn là đứa bé, hắn vừa mừng vừa sợ “Má ơi, bánh bao!”
Gần như hắn vừa dứt lời, đóa hoa còn lại cũng nở rộ hoàn toàn, cũng là một đứa bé đang nhắm mắt, hai cái chân nhỏ quơ quào, oa oa khóc lớn.
Tần Miễn và Lôi Thiết còn chưa kịp phản ứng, không gian bỗng phát sinh dị biến. Linh khí cuồn cuộn vô cớ mà sinh, không gian giống như mặt biển gặp phải gió táp, rung động dữ dội.
Đầu Tần Miễn, Lôi Thiết trống rỗng, ngất đi.
-Hết chương 131-
———–
Bình luận facebook