• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam (1 Viewer)

  • Chương 131

Không biết qua bao lâu, Tần Miễn từ từ ôm đầu ngồi dậy, bởi vì tiếp nhận quá nhiều thông tin về không gian nên đầu hơi choáng váng.

Nguyên lai, chủ cũ chiếc nhẫn là một vị luyện khí sư, cũng tự tay ông luyện chế ra nó. Không gian thần kỳ của chiếc nhẫn không chỉ có thể làm kho hàng di động, trang viên di động, mà còn dùng như ‘thuốc thang tẩm bổ’. Khi nhẫn lấy máu nhận chủ, không gian chỉ có công dụng bình thường, khi chủ nhân không gian hữu duyên tu luyện, không gian sẽ thăng cấp, chân chính thừa nhận chủ nhân nó. Ái nhân của vị luyện khí sư này cũng là nam tử, một luyện đan sư. Để tạo ra kết *** tình yêu giữa cả hai, vị luyện đan sư này khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, tạo ra ‘Đồng tâm hoa’ có khả năng dựng dục đời sau của họ. Từ thời khắc Tần Miễn và Lôi Thiết kết tâm ý, ‘đồng tâm hoa’ đã tiếp nhận tâm huyết của bọn hắn, bắt đầu lớn dần. Về phần vì sao chiếc nhẫn rơi vào tay ‘Nhất Điểm Bạch’ thì không rõ.

Trước kia linh khí trong không gian rất nhạt, thậm chí vào không gian tu luyện so ra hiệu quả còn kém hơn vào thâm sơn. Nhưng hiện tại, cả không gian ngập tràn linh khí. Không chỉ thế, tứ hợp viện từ một sân biến thành ba sân, phòng đan dược, phòng linh khí và vườn linh thảo bị ẩn tàng cũng hiển hiện ra. Linh khí dồi dào còn thúc đẩy tu vi Tần Miễn và Lôi Thiết thăng lên một cấp.

Nghe được tiếng trẻ con khóc, Tần Miễn chợt nhớ ra hai hài tử, nhanh chóng đứng dậy. Đúng lúc này Lôi Thiết cũng tỉnh lại.

Hai người phi thân đến trước bồn hoa, nhìn hai đóa hoa khổng lồ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai đứa bé vẫn nằm ở nhụy hoa, huơ huơ hai cánh tay bé tí, đạp đạp hai cái chân nho nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, oa oa khóc lớn, nước mắt trong suốt tựa như từng viên trân châu lăn xuống làm tâm người mềm nhũn.

Hai người theo bản năng vươn tay ra ôm.

Tần Miễn đột nhiên nhớ ra một việc, kịp thời ngăn Lôi Thiết lại “A Thiết, chúng ta phải rửa tay trước. Ta đi lấy đồ bọc cho chúng.”

Hắn cấp tốc mang hai cái khăn tắm lớn ra, loại thuần bông vải, vô cùng mềm mại, thích hợp làm tã bọc. Thấy hắn quay lại, giọng điệu Lôi Thiết hiếm khi mà vội vã “Tức phụ, mau nhìn, tụi nó rất giống chúng ta.”

Trong lòng Tần Miễn khẽ động “Thật hả? Đợi một chút, ta bọc khăn tắm cho chúng trước, để tránh bị cảm lạnh.”

Hắn dời đứa bé sang bên cạnh một chút, trải khăn tắm lên nhụy hoa, tiếp theo ôm đứa bé đặt vào khăn, bọc kín, một cánh tay kê dưới gáy, cánh tay còn lại ôm mông bé, nhẹ nhàng nhấc lên. Nói đến cũng lạ, đứa bé bị hắn ôm lên liền ngưng khóc, hai mắt đen lúng liếng mở to nhìn hắn.

Tần Miễn cẩn thận quan sát ngũ quan đứa bé, thầm thấy ngạc nhiên. Tiểu gia hỏa này không giống trẻ con bình thường vừa mới sinh ra đỏ hỏn nhăn nheo như khỉ, ngược lại trắng trắng mềm mềm, phấn điêu ngọc mài. Tiểu gia hỏa này, trán, lông mi và mắt giống Lôi Thiết, mũi, miệng và cằm thì giống hắn. Vai trái đứa bé có một cái bớt hình hoa năm cánh màu đỏ sậm to cỡ móng tay.

“Ha ha, quả nhiên giống hai chúng ta.” Tần Miễn vui sướng không thôi “Dễ thương quá!”

Hắn nhịn không được hôn trán đứa nhỏ này một cái. Đứa còn lại bỗng nhiên gào khóc lớn, hắn lập tức quay đầu, thấy tên Lôi Thiết ngốc nghếch kia đặt hai tay dưới nách đứa nhỏ, nhấc đứa nhỏ lên không trung. Xương trẻ sơ sinh rất mềm, cổ cũng không khoẻ, đầu không thể tự khống chế mà gục xuống, đương nhiên sẽ khó chịu mà khóc lớn.

“Tức phụ…” Lôi Thiết luống cuống nhìn hắn xin trợ giúp.

Tần Miễn lại là buồn cười lại là bất đắc dĩ, nhanh chóng nói: “Huynh buông nó xuống trước đi.”

Lôi Thiết nghe lời đặt đứa nhỏ về lại nhụy hoa.

Tần Miễn nói: “Học theo tư thế của ta ôm ngang nó, huynh đón lấy nhóc này đi.”

Lôi Thiết thật cẩn thận đỡ lấy đứa nhỏ trong lòng hắn.

Đứa nhỏ được đổi người ôm, cái miệng trề ra, tò mò nhìn Lôi Thiết.

Tần Miễn dùng khăn tắm bọc đứa nhỏ còn lại, ôm lên. Đứa nhỏ lập tức nín khóc, cặp mắt đen to như trái nho nhìn chằm chằm Tần Miễn, khóe miệng hơi nhếch giống như đang cười.

Tần Miễn nhớ đây là đệ đệ, sau khi quan sát, phát hiện điểm duy nhất khác nhau giữa hai huynh đệ chính là cái bớt, bớt của ca ca ở hõm vai trái, bớt của đệ đệ ở hõm vai phải.

Lôi Thiết đến trước mặt Tần Miễn, chừa ra một cánh tay vòng qua hắn, hôn xuống môi hắn, thanh âm khàn khàn “Tức phụ, cám ơn ngươi” Y phải may mắn cỡ nào, mới có được một ái nhân tri kỷ vô cùng, nay lại có một cặp hài tử thuộc về họ. Hạnh phúc cuồng liệt thế này cứ như là trộm được. Y vui sướng, đồng thời cũng mơ hồ có phần bất an, lo được lo mất.

Hai má Tần Miễn nóng lên, cố tình lớn tiếng che giấu xấu hổ trong lòng “Cảm ơn ta làm gì! Huynh nói vậy cứ như con… là do ta sinh ấy.”

“Ha ha ha…” Tiếng cười sung sướng mà tràn ngập từ tính phát ra từ cổ họng Lôi Thiết, khóe miệng khẽ cong, nghiêm túc nói “Tức phụ, bọn nó là nhi tử của hai ta.”

Tần Miễn không chút do dự gật đầu “Đương nhiên!” Hắn kích động đâu kém gì Lôi Thiết. Hắn chưa từng hối hận khi quyết định ở bên Lôi Thiết, nhưng trong lòng không phải không có tiếc nuối. Đến với Lôi Thiết cũng có nghĩa là hắn không thể có con thân sinh của mình. Nào ngờ không gian lại bù đắp cho nuối tiếc của hắn, chẳng những cho hắn hài tử, còn là hai đứa.

Hai đứa bé do hắn và Lôi Thiết chăm sóc gần mười tháng mới chào đời, nào khác gì con thân sinh của họ.

Có lẽ thấy đói bụng, hai huynh đệ không hẹn mà cùng khóc lên.

Lôi Thiết không biết làm sao, nhìn Tần Miễn.

Tần Miễn cái khó ló cái khôn “Huynh trông bọn nó, ta đi vắt sữa.”

Hai đóa hoa khổng lộ nở rộ trở thành giường trẻ con thiên nhiên. Hắn đặt đứa bé mình đang ẵm xuống nhuỵ hoa, quan sát không gian bên ngoài, thấy không người, chợt hiện ra ngoài, vào nhà len lén vắt chút sữa.

Có sữa, lại không có bình sữa, hai phụ thân lần đầu nhậm chức đành phải dùng muỗng nhỏ đút con từng chút một, vì không có kinh nghiệm, một thìa sữa chỉ vào miệng hai huynh đệ một ít, hơn phân nửa đều chảy ra mặt chúng. Nhưng hai huynh đệ vô cùng ngoan ngoãn, không khóc không nháo, chép miệng mút lấy.

Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn mà càng thêm yêu thương.

Uống sữa xong, hai tiểu tử liền say ngủ, bốn tay nhỏ không tự giác nắm lại thành quyền, đáng yêu cực kỳ.

Tần Miễn, Lôi Thiết với tâm trạng vừa hưng phấn vừa thấy mới lạ, đứng bên cạnh ngắm nhìn thật lâu. Từ nay bọn hắn đã là người có nhi tử.

Tần Miễn hồi thần trước “A Thiết, chúng ta có nên mời hai bà vú về không?”

Sau hồi lâu, Lôi Thiết mới lên tiếng “Tức phụ, ta không muốn để người ngoài vào ở trong nhà chúng ta.”

Tần Miễn vò đầu. Thực ra hắn cũng không muốn. Nhưng trẻ nhỏ cần phải bú sữa mẹ, kiêng sữa mẹ mới bú bình, vấn đề là không có bình sữa, chung quy không thể dùng thìa đút mãi.

Hồi tưởng lại đống vật tư hắn lúc trước thu gom để đối phó với lời tiên tri tận thế, bỏ lại hai chữ “Chờ đã!” rồi chạy vào một căn phòng lớn lục lọi. Kiếp trước khi chuẩn bị vật tư, do thức cần mua quá nhiều, hắn ủy thác quản lý của một cửa hàng tổng hợp thay hắn chọn đồ dùng sinh hoạt. Lúc đó hắn nghĩ mình sẽ kết giao bạn gái, nên nhấn mạnh với quản lý kia chuẩn bị chút đồ cần thiết cho mẹ con. Hẳn phải có bình sữa, thậm chí là sữa bột trong này.

Quả nhiên, lay hoay gần một canh giờ, Tần Miễn tìm ra sáu cái bình sữa còn đóng gói bao bì hoàn chỉnh, có điều là loại bình inox.

Vấn đề bình sữa được giải quyết, kế tiếp là dàn xếp lai lịch của hai bé cưng, quần áo, giường đệm linh *** cho bé.

Tần Miễn, Lôi Thiết thương lượng với nhau, quyết định đến Huyện thành một chuyến, mua chút quần áo trẻ con chất lượng thượng đẳng, tã lót dệt bằng chất vải mềm mại. Về phần thân phận hai cục cưng, hai người quyết định bất kể người khác hỏi thế nào, cũng nói là nhi tử thân sinh của bọn hắn, hai cục cưng lớn lên giống họ, ai dám nói không phải con thân sinh? Nếu có người hỏi nương hài tử là ai, ở đâu thì lảng tránh không đáp, người khác cũng chả làm gì được bọn hắn.

Hai người ra khỏi không gian, xuất phát đi huyện Chiêu Dương ngay. Tần Miễn từ bên ngoài vẫn có thể thấy tình hình trong không gian, tạm thời để hai đứa bé ngủ say bên trong cũng không có gì phải lo.

Trời tối muộn, hai người mới chạy về tới thôn, ôm hai tã bọc gõ gõ đại môn Du nhiên điền cư.

Phúc thúc xách đèn ***g ra mở cửa “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, các ngài đã trở lại.”

Thấy hai đứa bé trong lòng họ, ông chấn động “Đây là…?”

Tần Miễn vén lên một góc tã bọc, cố ý để ông thấy mặt hài tử “Là nhi tử của ta và đại thiếu gia.”

Lôi Thiết cũng vén tã lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của tiểu tử còn lại, sợ hài tử gặp gió, liền mau chóng khép tã bọc lại.

Phúc thúc vừa thấy diện mạo hai hài tử, không nghi ngờ gì, cảm tính không thôi, thức thời không nhắc đề tài liên quan nương hai hài tử “Quá tốt rồi, tiểu thiếu gia — Đúng rồi, chúng ta có hai vị tiểu thiếu gia, về sau không thể xưng hai vị chủ tử là ‘Đại thiếu gia’, ‘Tiểu thiếu gia’ nữa, phải xưng ‘Đại lão gia’, ‘Tiểu lão gia’.”

Tần Miễn đầu đầy hắc tuyến °△°|||. Hắn và Lôi Thiết còn trẻ vậy mà đã phải bị gọi là ‘lão gia’?

“Hôm nay chúng ta quay về vội vàng, ngày mai thúc phái người đi trấn trên mua một chiếc giường trẻ con tốt nhất.”

“Dạ.” Phúc thúc hỏi “Về bà vú…”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Hài tử uống sữa.”

Phúc thúc muốn nói sữa bò dù sao vẫn không bằng sữa người, nhưng hiểu rõ tính cách vị chủ tử này, liền không nói ra, chỉ là trong mắt hiện vẻ lo lắng, quyết định về phải nói Phúc thẩm hỏi thăm Toàn thẩm một chút. Toàn thẩm từng sinh hài tử, hẳn là biết cách chăm con.

Tần Miễn không cho là thế. Mấy con bò sữa trong nhà đều được nước linh tuyền tẩm bổ, cho sữa còn bổ hơn sữa mẹ. Huống hồ hai nhi tử lớn lên trong nguồn linh khí dồi dào, tố chất cơ thể mạnh hơn trẻ con bình thường nhiều.

Lôi Thiết phân phó Phúc thúc “Phúc quản gia, nhanh chóng vắt một thùng sữa sạch sẽ đưa qua.”

“Dạ.”

“Còn nữa.” Tần Miễn bổ sung “Một tháng sau sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho hai nhi tử. Ngày mai thúc thả tin này ra ngoài.”

“Dạ.” Phúc thúc rất kích động, quên cả gọi người đến soi đèn cho Tần Miễn, Lôi Thiết thay mình, xách đèn ***g vội vàng chạy đi.

May mà bóng tối không có ảnh hưởng lớn với Tần Miễn, Lôi Thiết. Huống chi trong Du nhiên điền cư, từ đại môn đến cầu nhỏ rồi đến hàng rào trước nhà, cách mỗi hai trượng đều có một cột đèn, đèn dầu sáng trưng.

Vào đến nhà, hai phụ thân nhẹ nhàng ẵm hai nhi tử đặt lên giường lò, đắp chăn nhỏ lên. Lôi Thiết dùng nước sôi tráng sơ hai bình sữa. Sau khi sữa được đưa tới, Tần Miễn chỉ rót non nửa hai bình sữa, còn lại thu vào không gian bảo tồn.

Bận suốt một ngày, hai người còn chưa ăn cơm chiều. Lôi Thiết trông hai con, Tần Miễn vào bếp nấu hai bát mì.

Ăn xong bữa tối, hai người ôm hai đứa bé cùng nhau nghỉ ngơi. Tần Miễn lo lúc mình ngủ sẽ đè lên hài tử, để hai đứa nằm trong cùng, Lôi Thiết nằm bên cạnh chúng, hắn ở ngoài cùng.

Nửa đêm, hai hài tử y a y a hai lần, lần đầu là đói bụng, lần sau là đái dầm. Tần Miễn, Lôi Thiết rất ngạc nhiên, cảm thấy cả hai hài tử thật khoẻ mạnh.

-Hết chương 132-

Tui có chuyện muốn nói: Bánh bao chắng chắng tròn tròn đã ra lò

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom