Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1456: Hỗn thế ma vương!
Người vô liêm sỉ chuyên làm mấy chuyện vô liêm sỉ!
Sáu người liên thủ bao vây Tần Lâm, khiến anh chẳng có đường thoát.
Tần Lâm chỉ có thể quyết chiến một trận.
Mấy người này đâu định đùa với Tần Lâm, bọn họ ra tay vô cùng hung ác, hơn nữa ngày thường hay luyện công với nhau, phối hợp nhuần nhuyễn, lúc này không phải là một cộng một bằng hai, sáu người này dường như đã hợp thành một thể, mặc dù thực lực không bằng Nhiếp Vân Hải nhưng đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, kết hợp lại với nhau thì đúng là đáng sợ.
Nhiếp Vân Hải như hổ mọc thêm cánh, ngay lập tức tấn công Tần Lâm.
Dù sao thì hai tay không thể lại bốn tay được, huống hồ ở đây có tận mười hai cánh tay.
Đối mặt với trận đại chiến, Tần Lâm nghiêm túc chứ không hề hời hợt, nhiều cao thủ tấn công anh như vậy, đương nhiên anh không dám khinh thường, hai bên đều nghiêm túc về trận chiến này. Sau khi Nhiếp Vân Hải bị áp chế, bọn họ càng không dám to gan khinh địch, một khi bị Tần Lâm chiếm lợi thế thì mặt mũi của bọn họ cũng mất hết.
Dù sao cũng là sáu đánh một, nhất định không thể thua, Nhiếp Vân Hải điên cuồng xông lên, bước nào bước nấy tràn đầy sát khí, Tần Lâm cũng giảm đòn tấn công vào hắn, vậy nên hắn mới càng thuận lợi hơn.
"Đánh cậu ta đo ván, đừng để cậu ta có sức đánh trả".
Nhiếp Vân Hải trầm giọng nói, chân quét qua không trung, liên tục ra đòn, Tần Lâm liên tiếp lùi mấy bước, bị sáu đại cao thủ tấn công, thái độ của anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lúc này Lâm Trung Nghĩa cũng rất lo lắng, bởi vì anh ta đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ra tay, cho dù Tần Lâm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dẫu sao đây cũng là tiểu sư đệ của anh ta, hơn nữa còn là con trai của ngũ sư thúc, nếu như Tần Lâm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sư phụ nhất định sẽ trách mắng anh ta.
Nhưng điều khiến Lâm Trung Nghĩa không ngờ tới chính là Tần Lâm lại có thể dần ổn định được cục diện, hơn nữa còn dần bắt đầu phản kích, tin nổi không chứ?
Lâm Trung Nghĩa vốn định mượn thời cơ này để nhắc họ đây là con trai của ngũ sư thúc, nhưng Tần Lâm không hề có ý định lùi bước, ngược lại càng muốn nghênh chiến, đối mặt với sự tấn công của nhiều sư huynh và Nhiếp Vân Hải, anh vẫn có thể bình tĩnh, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng mạnh mẽ.
Đây có lẽ là sự thể hiện của sức mạnh, kẻ mạnh thì luôn có sự tự tin tuyệt đối.
Nắm đấm của Tần Lâm vô cùng mãnh liệt, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn bọn họ, cho dù bọn họ có chiếm ưu thế về số lượng thì anh cũng không hề hoảng hốt.
Bất Động Minh Vương Ấn!
Ánh mắt của Tần Lâm run lên, anh tung ấn quyết, sức mạnh kinh khủng lan ra, lúc trước cho dù là khi Triệu Vô Cực đối mặt với Bất Động Minh Vương Ấn của anh thì cũng phải lui vài bước, chứ không dám dương oai diễu võ.
Lúc này đối với đòn tấn công của cả sáu người, khi sức mạnh của Bất Động Minh Vương Ấn được tung ra, Nhiếp Vân Hải và một người khác đứng mũi chịu sào lập tức nháy mắt lui lại hơn chục bước, bọn họ ôm lấy ngực, Nhiếp Vân Hải liền cảm thấy cơn đau nhói nóng rực tràn lên hết sức đau đớn.
"Ấn quyết kinh khủng thật!"
Lâm Trung Nghĩa nhíu mày, đồng tử co lại, sức mạnh mà Tần Lâm thể hiện khiến anh ta hoàn toàn kinh ngạc, sáu người này sau khi ăn quả đắng từ Tần Lâm thì hoảng loạn vô cùng, sợ bóng sợ gió.
Nhiếp Vân Hải nghiến răng nghiến lợi, mặc dù bị Tần Lâm ép lùi mấy bước, ngực đau không nhịu nổi, nhưng mặt mũi thì không thể mất được.
"Sợ cái cứt gì, lên cho tôi, chúng ta đông như vậy mà lại để cậu ta đánh bại à?"
Sáu người nơm nớp lo sợ, lại xông về phía Tần Lâm, có điều lần này anh không hề cho họ có bất kỳ cơ hội nào, sức mạnh hội tụ trong tay anh, tung một quyền như sấm rền gió cuốn, cuồn cuộn lao ra.
Nhiếp Vân Hải bị đánh rụng mất mấy cái răng, ngã nhào trên đất, ánh mắt hoảng hốt, mặt bị Tần Lâm đánh lệch cả đi.
Sáu người liên thủ bao vây Tần Lâm, khiến anh chẳng có đường thoát.
Tần Lâm chỉ có thể quyết chiến một trận.
Mấy người này đâu định đùa với Tần Lâm, bọn họ ra tay vô cùng hung ác, hơn nữa ngày thường hay luyện công với nhau, phối hợp nhuần nhuyễn, lúc này không phải là một cộng một bằng hai, sáu người này dường như đã hợp thành một thể, mặc dù thực lực không bằng Nhiếp Vân Hải nhưng đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, kết hợp lại với nhau thì đúng là đáng sợ.
Nhiếp Vân Hải như hổ mọc thêm cánh, ngay lập tức tấn công Tần Lâm.
Dù sao thì hai tay không thể lại bốn tay được, huống hồ ở đây có tận mười hai cánh tay.
Đối mặt với trận đại chiến, Tần Lâm nghiêm túc chứ không hề hời hợt, nhiều cao thủ tấn công anh như vậy, đương nhiên anh không dám khinh thường, hai bên đều nghiêm túc về trận chiến này. Sau khi Nhiếp Vân Hải bị áp chế, bọn họ càng không dám to gan khinh địch, một khi bị Tần Lâm chiếm lợi thế thì mặt mũi của bọn họ cũng mất hết.
Dù sao cũng là sáu đánh một, nhất định không thể thua, Nhiếp Vân Hải điên cuồng xông lên, bước nào bước nấy tràn đầy sát khí, Tần Lâm cũng giảm đòn tấn công vào hắn, vậy nên hắn mới càng thuận lợi hơn.
"Đánh cậu ta đo ván, đừng để cậu ta có sức đánh trả".
Nhiếp Vân Hải trầm giọng nói, chân quét qua không trung, liên tục ra đòn, Tần Lâm liên tiếp lùi mấy bước, bị sáu đại cao thủ tấn công, thái độ của anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lúc này Lâm Trung Nghĩa cũng rất lo lắng, bởi vì anh ta đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể ra tay, cho dù Tần Lâm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dẫu sao đây cũng là tiểu sư đệ của anh ta, hơn nữa còn là con trai của ngũ sư thúc, nếu như Tần Lâm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sư phụ nhất định sẽ trách mắng anh ta.
Nhưng điều khiến Lâm Trung Nghĩa không ngờ tới chính là Tần Lâm lại có thể dần ổn định được cục diện, hơn nữa còn dần bắt đầu phản kích, tin nổi không chứ?
Lâm Trung Nghĩa vốn định mượn thời cơ này để nhắc họ đây là con trai của ngũ sư thúc, nhưng Tần Lâm không hề có ý định lùi bước, ngược lại càng muốn nghênh chiến, đối mặt với sự tấn công của nhiều sư huynh và Nhiếp Vân Hải, anh vẫn có thể bình tĩnh, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng mạnh mẽ.
Đây có lẽ là sự thể hiện của sức mạnh, kẻ mạnh thì luôn có sự tự tin tuyệt đối.
Nắm đấm của Tần Lâm vô cùng mãnh liệt, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn bọn họ, cho dù bọn họ có chiếm ưu thế về số lượng thì anh cũng không hề hoảng hốt.
Bất Động Minh Vương Ấn!
Ánh mắt của Tần Lâm run lên, anh tung ấn quyết, sức mạnh kinh khủng lan ra, lúc trước cho dù là khi Triệu Vô Cực đối mặt với Bất Động Minh Vương Ấn của anh thì cũng phải lui vài bước, chứ không dám dương oai diễu võ.
Lúc này đối với đòn tấn công của cả sáu người, khi sức mạnh của Bất Động Minh Vương Ấn được tung ra, Nhiếp Vân Hải và một người khác đứng mũi chịu sào lập tức nháy mắt lui lại hơn chục bước, bọn họ ôm lấy ngực, Nhiếp Vân Hải liền cảm thấy cơn đau nhói nóng rực tràn lên hết sức đau đớn.
"Ấn quyết kinh khủng thật!"
Lâm Trung Nghĩa nhíu mày, đồng tử co lại, sức mạnh mà Tần Lâm thể hiện khiến anh ta hoàn toàn kinh ngạc, sáu người này sau khi ăn quả đắng từ Tần Lâm thì hoảng loạn vô cùng, sợ bóng sợ gió.
Nhiếp Vân Hải nghiến răng nghiến lợi, mặc dù bị Tần Lâm ép lùi mấy bước, ngực đau không nhịu nổi, nhưng mặt mũi thì không thể mất được.
"Sợ cái cứt gì, lên cho tôi, chúng ta đông như vậy mà lại để cậu ta đánh bại à?"
Sáu người nơm nớp lo sợ, lại xông về phía Tần Lâm, có điều lần này anh không hề cho họ có bất kỳ cơ hội nào, sức mạnh hội tụ trong tay anh, tung một quyền như sấm rền gió cuốn, cuồn cuộn lao ra.
Nhiếp Vân Hải bị đánh rụng mất mấy cái răng, ngã nhào trên đất, ánh mắt hoảng hốt, mặt bị Tần Lâm đánh lệch cả đi.
Bình luận facebook