• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (113 Viewers)

  • Chương 1516-1518

Tất cả mọi người vẫn không khỏi sửng sốt, không ai nghĩ rằng Tần Lâm lại có thể trấn áp được Tàng Thiên Xương một cách đáng sợ như vậy, cũng hung hăng quá rồi đó?

"Sao lại có thể? Tàng sư huynh bị đánh bại rồi ư?"

"Đúng thế, tôi chưa bao giờ nghĩ Tàng sư huynh sẽ bị động như vậy, bây giờ anh ấy đã hoàn toàn thua rồi, thật không thể tin được”.

Nhiều người vô cùng ngưỡng mộ Tần Lâm, bây giờ Tàng Thiên Xương lại bại trong tay anh, những trận chiến liên tiếp càng khiến Tần Lâm nổi danh, càng ngày càng có nhiều người cho rằng Tần Lâm chính là người mạnh nhất của thế hệ trẻ bọn họ.


Tần Lâm kiêu ngạo đứng lên, khiến mọi người kinh ngạc.

Lăng Dật Nhiên vui mừng khôn xiết, cô thực sự đã mở rộng tầm mắt, lúc trước cô còn lo lắng cho Tần Lâm, nhưng bây giờ xem ra người đáng lo lắng phải là Tàng Thiên Xương mới đúng.

Sắc mặt Đằng Thiên Sơn trầm xuống, không ngờ trận chiến này lại kết thúc nhanh như vậy, dễ dàng đến mức khiến người ta không phòng bị.

Lần này sợ rằng nhị sư huynh lại tức giận rồi đây.

"Xem ra con trai của ngũ sư đệ quả thật phi thường, ngay cả Tàng Thiên Xương cũng phải chịu thua, đi thôi, còn ở đây làm gì nữa? Không thấy mất mặt hả!"

Đằng Thiên Sơn đá vào chân Tàng Thiên Xương, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, nhìn Tần Lâm một chút cũng không dám, toàn thân run lẩy bẩy.

“Tạm biệt không tiễn, luôn chào đón người đến, bất kể nam hay nữ”.

Tần Lâm tự tin nói.

"Một Tàng Thiên Xương đi rồi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có một cao thủ khác đến tìm thôi”.

Tần Lâm lẩm bẩm.

"Đều là người của nhị sư huynh, anh với nhị sư huynh rốt cuộc có thù hằn gì thế?"

"Là bố tôi, năm đó bố tôi và nhị sư bá Diệp Toàn Cơ có lẽ có khá nhiều thù oán, vậy nên khi tôi xuất hiện mới khiến một số người không hài lòng, nhưng Tần Lâm tôi nếu đã dám tới thì không sợ ai cả”.

Tần Lâm tràn đầy tự tin.

"Nhị sư huynh có địa vị rất cao ở núi Côn Luân, chỉ đứng sau đại sư huynh mà thôi, hơn nữa nhị sư huynh còn phụ trách cả Chấp pháp đường, thủ đoạn của huynh ấy rất tàn nhẫn, vậy nên nhiều người mới không muốn trở thành kẻ địch của huynh ấy. Cửu sư huynh Đằng Thiên Sơn chính là một trong những tay sai của huynh ấy”.

"Yên tâm đi, tôi không yếu như vậy đâu, cho dù tôi có lần lượt hạ gục mấy chục người thì tôi cũng không nghĩ nhị sư bá sẽ đích thân ra tay với tôi đâu?”

Tần Lâm cười như không.

Lăng Dật Nhiên vô cùng lo lắng cho Tần Lâm, đánh bại một Tàng Thiên Xương thì không vấn đề gì, nhưng điều mà anh phải đối mặt tiếp theo có lẽ mới là điểm mấu chốt thực sự.

"Đừng lo, dù sao tôi cũng là con của Tần Trì, hơn nữa còn có viên hoàn mà sư thúc tổ đã cho, tôi nhất định sẽ trở thành đệ tử giỏi nhất trong ba thế hệ đệ tử ở núi Côn Luân”.

"Bớt phét lại đi, anh mới vào Côn Luân bao lâu chứ? Chỉ cần anh không bị đánh chết là tôi mừng lắm rồi”.


Lăng Dật Nhiên trợn tròn mắt, Tần Lâm thật sự vẫn kiêu ngạo như vậy.

Lúc này, Lâm Trung Nghĩa gấp gáp xuất hiện trước mặt Tần Lâm.

"Tần sư đệ, sư phụ gọi đệ đến động phủ của người. Lần này đệ thật sự đã nổi tiếng rồi đó”.

Lâm Trung Nghĩa thở hổn hển nói.

Tần Lâm chợt giật mình, sư phụ gọi sao?

Điều quan trọng nhất chính là Tần Lâm đã nổi tiếng, sư phụ sớm cũng đã biết chuyện này.

"Đi đi, tôi tin đại sư huynh sẽ không trách anh đâu, đại sư huynh vẫn là người biết thấu hiểu mà”.

Lăng Dật Nhiên cười nói với Tần Lâm.

“Đi thôi, Tần sư đệ”.

Tần Lâm đi theo Lâm Trung Nghĩa đến động phủ của sư phụ, sư phụ Dương Chí đang ngồi xếp bằng hít thở.

"Sư phụ đang tu luyện, bây giờ cứ chờ ở đây đã”.

Lâm Trung Nghĩa thì thào.

Tần Lâm gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện Khí công Côn Luân, điều này đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng.

"Đệ đang làm gì vậy, sư phụ đang ở đây, đệ có muốn chết không hả”.

Lâm Trung Nghĩa quát nhẹ.

Nửa giờ trôi qua, Tần Lâm và sư phụ đều đã tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng Lâm Trung Nghĩa vẫn đứng chờ.

Ngay khi Dương Chí mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Lâm, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, Lâm Trung Nghĩa tuy thận trọng, nhưng lại làm cho Dương Chí có chút thất vọng.
"Con đợi lâu như vậy, tại sao không cùng sư đệ tu luyện? Cơ hội quý giá như thế mà con chỉ biết ở đây chờ đợi, con muốn ta phải làm sao đây, Lâm Trung Nghĩa”.
Dương Chí lắc đầu, Lâm Trung Nghĩa cũng cảm thấy khổ tâm, nhưng anh ta lại quan tâm hình tượng tôn sư trọng đạo hơn, cho nên mới yên lặng chờ đợi.
Nhưng đây chính là điều mà Dương Chí đánh giá cao Lâm Trung Nghĩa.
“Sư phụ”.
Khi Tần Lâm nhìn thấy sư phụ tỉnh lại, anh cũng nhanh chóng đứng dậy.
"Không tệ, lúc này mà con vẫn có thể tiến vào trạng thái tu luyện nhập định, điều này cho thấy tâm cảnh của con không tồi chút nào. Riêng điểm này thì Lâm sư huynh còn kém xa con lắm đấy”.
Dương Chí nói.
“Sư phụ quá khen”.
Tần Lâm trả lời.



"Con thật sự khiến ta kinh ngạc khi có thể đột phá bát mạch trong thời gian ngắn như vậy, e rằng ngay cả bố con cũng không tưởng tượng nổi đâu. Một thanh niên trẻ như vậy mà đã đột phá bát mạch, ngay cả trên núi Côn Luân đay cũng vô cùng hiếm”.

"Hiện giờ ở phía chúng ta chỉ có hai người đạt đến bát mạch, một người là đại sư huynh Hiên Viên của con, người còn lại là nhị sư huynh Vương Định Sơn. Hiện tại đại sư huynh của con đã bế quan, vậy nên thực lực của nhị sư huynh đang là mạnh nhất, đợi đến lúc có thời gian ta sẽ bàn bạc với nó để hai đứa cọ sát một tí, ta cũng muốn xem thử con có bản lĩnh đến đâu”.
1629715841729.png


Không thể không nói, sư phụ quả là sư phụ, Tần Lâm tự cho rằng thực lực của mình không yếu, nhưng khi sư phụ thi triển kiếm pháp Côn Luân, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Kiếm pháp Côn Luân chắc chắn mạnh hơn Kiếm vô cảnh của anh, sư phụ thi triển trông có vẻ đơn giản thành thạo, nhưng lại tràn đầy sự bá đạo, mỗi nhát kiếm đều có thể làm đất trời rung chuyển.


Tần Lâm không dám thờ ơ, anh nhìn sư phụ múa kiếm không chớp mắt, cố gắng nắm bắt từng chiêu thức, như vậy thực lực của anh sẽ mau chóng tăng lên.

Ba phút sau, Dương Chí chậm rãi thu thế.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Tần Lâm liên tục vỗ tay, nhìn không chớp mắt.

"Kiếm pháp của sư phụ tinh tế quá, khiến con thật sự nể phục!"

Dương Chí lạnh lùng nhìn anh.

"Bớt nịnh hót đi, nhớ được bao nhiêu?"

Tần Lâm trầm ngâm đáp.

"Kiếm pháp của sư phụ biến hóa đa dạng, con chỉ nhớ được tám chín phần thôi".

Dương Chí mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Con có biết, năm đó ta học được mấy phần từ sư phụ không? Mà thôi, cứ thi triển cho ta nhìn thử đi, xem thế nào?"

"Vâng!"

Tần Lâm cầm kiếm của sư phụ trong tay, bắt đầu thi triển kiếm pháp Côn Luân.

Kiếm pháp Côn Luân thay đổi đa dạng, bảo là Tần Lâm nhớ được tám chín phần nhưng khi thực hiện cũng chỉ được năm sáu phần thôi. Khi thi triển kiếm pháp anh không ngừng nhớ lại kiếm pháp của sư phụ, tuy không thể nhớ được tất cả nhưng vẫn có thể nắm bắt được tinh túy của kiếm pháp Côn Luân.

Ba phút sau, Tần Lâm mặt mày đỏ bừng, anh hơi buồn rầu, cuối cùng khi thi triển cũng chỉ có ba bốn phần tương tự kiếm pháp của sư phụ thôi.

"Xin lỗi sư phụ, sau khi thi triển, con quên kha khá rồi ạ".

Dương Chí cười nói.

"Vậy thì đúng rồi, ha ha ha! Ban đầu có thể nhớ được đại khá khoảng tám chín phần có nghĩa là con cũng đã nắm được tinh túy của kiếm pháp Côn Luân rồi, khi con thi triển không cần giống kiếm pháp ban đầu, chỉ cần nhớ được tinh túy của nó là được, sau đó căn cứ vào tinh túy của bộ kiếm pháp để sáng tạo theo ý mình".

"Kiếm pháp của mỗi người đều không giống nhau, không có bộ kiếm pháp nào giống nhau như đúc, mà kiếp pháp Côn Luân chỉ truyền lại cái thần của nó chứ không truyền lại hình dạng của nó, con có thể dựa theo cái thần của kiếm pháp Côn Luân để thi triển nó đã là thành công rồi".

"À mà, ta thấy bên trong cơ thể của con có hai loại khí, hơn nữa hai loại khí này có chức năng riêng, may mà nó có thể nới rộng kinh mạch của con, nếu không nó đã xé toạc cơ thể con rồi. Muốn hai loại khí này hỗ trợ lẫn nhau không đơn giản, con phải nắm được nó, nếu như con mất khống chế nó thì nó có thể xé toạc cơ thể con".



Một chưởng sấm rền gió giật, hai chưởng thiên địa rung chuyển.

Trông thì đơn giản nhưng muốn thi triển thì khó.

Lần này xem xong Trùng hư chưởng, anh cũng không dám nói mình có thể nắm vững được.

Ánh mắt Dương Chí sắc như dao, hùng hồn nói.

"Từ từ tu luyện đi, phải nhớ công phu của con là độc nhất vô nhị, không ai giống ai. Dù là kiếm pháp Côn Luân hay Trùng hư chưởng thì đều phải tìm được phong thái riêng, không được sống dưới cái bóng của ta, như vậy công phu của con mới vượt được ta".
"Con biết rồi sư phụ, con nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập".

Mặt Tần Lâm đầy vẻ nghiêm túc, những lời sư phụ nói, những điều sư phụ dạy đều là tài sản quý báu có thể khiến anh sử dụng cả đời.


"Tốt lắm, con đi luyện tập đi, nhớ phải cố gắng không được phụ sự kỳ vọng của cha con đấy".

"Dạ, sư phụ. Nhưng mà hôm nay người không định hỏi con chuyện nào khác à?"

Tần Lâm hơi hiếu kỳ, chẳng nhẽ sư phụ không biết mình gây hấn với các sư huynh sư đệ đồng môn sao?

"Đường mình mình đi, mặc kệ người khác, đây chính là tính cách của cha con năm xưa, chỉ cần con không vượt quá giới hạn là được. Còn trẻ thì cứ tùy ý một chút cũng được".

Dương Chí cười nói, chẳng hề lo âu trách cứ gì.

Tần Lâm không khỏi mỉm cười, rốt cuộc cha anh năm đó kinh khủng đến đâu? Có vẻ như năm đó cha anh đúng là một tên hỗn thế ma vương khiến người khác nhức đầu nhỉ?

Sau khi Tần Lâm đi ra, anh thấy Lâm sư huynh mặt chau mày ủ, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ hâm mộ.

"Tần sư đệ may mắn thật, đến bao giờ sư phụ mới tự mình dạy bảo huynh, đến bây giờ huynh chẳng được sư phụ chỉ dạy mấy đâu. Huynh toàn phải tự mình tu luyện thôi, nhưng mà thiên phú của đệ cũng hơn huynh nhiều. Hâm mộ quá".

"Không sao đâu, với thiên phú của huynh, đột phá bát mạch chỉ là vấn đề thời gian thôi".

Lâm Trung Nghĩa kinh ngạc nhìn Tần Lâm.

"Đúng rồi, sư phụ không nhắc đến mấy chuyện đệ làm gần đây à?"

"Không có, sư phụ chỉ bảo đệ đừng quá đáng là được, có một vài người nên dạy dỗ để họ sáng mắt ra. Sư phụ dù không nói, nhưng ông ấy hiểu rõ, đến bây giờ đệ chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng nếu ai chọc đệ, đương nhiên đệ sẽ chọc lại".

"Nhưng dù thế nào thì vẫn nên khiêm tốn, Tần sư đệ, đệ cố gắng tu luyện đi, chúng ta chỉ cần an tâm tu luyện là không khiến sư phụ mất thể diện là được rồi. Bọn họ chắc cũng không làm khó đệ nữa đâu, sư phụ không nói nhiều vì không muốn gây áp lực cho đệ, đệ đừng nghĩ sư phụ dung túng đệ nhé. Dẫu sao núi Côn Luân chúng ta cũng là nơi ngọa hổ tàng long mà".

Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói, Tần Lâm cười mặc kệ, Lâm sư huynh cẩn thận quá, thật thà quá.

Lần nào anh chẳng nghiêm túc tập luyện, nếu không vì bọn họ hùng hổ dọa người anh cũng đâu có so đo với họ. Bọn họ cứ dồn anh vào chỗ chết, chẳng nhẽ anh ngồi đó chờ chết à?

Còn lâu đi.

Sau khi từ biệt Lâm Trung Nghĩa, Tần Lâm lại lên sườn núi băng tu luyện.

Kiếm pháp Côn Luân trên tay Tần Lâm vô cùng nhanh, bởi vì lúc trước anh từng học Kiếm vô cảnh rồi, mà Kiếm vô cảnh cũng có nhiều chỗ tương đồng với Kiếm pháp Côn Luân, chỉ có điều hai kiếm pháp có vài phương diện không giống nhau.



"Tiểu sư thúc này, hôm nay tôi đến chỉ muốn cùng Tần sư đệ so tài một phen thôi, tiểu sư thúc đâu cần sốt ruột đến vậy?"

"Nói bậy nói bạ, Khâu Vân Trạch, cậu là một trong những người xuất sắc nhất trong đời đệ tử thứ ba, thiên phú vượt trội, đột phá bát mạch từ lâu rồi, hôm nay còn muốn đến so tài với sư đệ của mình, cậu không biết xấu hổ à".
1629715861914.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 181-185
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom