Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
Chương 487: Chơi bẩn? Vô ích thôi
Mấy chuyên gia của giới Đông y trên khán đài khen ngợi Tần Lâm không dứt miệng.
Bên này đã xong rồi, còn Khúc Đình ở bên kia mới bắt đầu loại bỏ máu bầm, Khúc Đình hơi hoảng, tay chân vụng về băng bó cho người bệnh.
Khoảng năm phút sau mới xong.
MC nói: "Mời hai vị tiến lên đi lại một lúc".
Lời vừa dứt, Dương Uy dưới sân khấu đánh mắt với bệnh nhân của Tần Lâm, đến lượt anh ta biểu diễn rồi.
Người bệnh đó gật đầu, thực ra Tần Lâm chữa khỏi cho anh ta rồi, hiện nay chân không hề đau nữa nhưng để lấy được tiền thì vẫn phải giả vờ.
Bệnh nhân của Khúc Đình đứng dậy, khập khiễng đi lại, cười he he nói.
"Không đau nữa, có điều không dám đi".
Khúc Đình cười mỉm: "Đừng sốt ruột, ngày mai là đỡ thôi".
Với y thuật của Khúc Đình, rất khó có thể thấy hiệu quả ngay tức thì, hơn nữa bệnh này không phải loại bệnh có thể chữa khỏi ngay lập tức, có thể chữa cho người bệnh khỏi đến mức này đã là đạt yêu cầu rồi.
Mọi người đều nhìn về phía Tần Lâm, người bệnh của anh nghiến răng, đứng dậy, giả vẻ đau, giả như đi mấy bước thôi mà cũng khó khăn vô cùng.
Tần Lâm cười nhạt, bưng cốc nước lên, đưa qua.
"Đừng lo, uống xong cốc nước này rồi hẵng đi".
Người bệnh không quan tâm, nhận lấy cốc nước, kết quả vừa cầm lấy cốc nước, lập tức hét lên.
"Nóng nóng nóng!"
Cốc nước đầy nước sôi, khiến người bệnh thả tay ra.
Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, nước sôi bắn tung tóe, rơi trên chân, khiến người bệnh bị đau, hai chân nhảy lên, bắt đầu "khiêu vũ" trên sân khấu.
"Ái ôi, nóng chết mất, nóng chết mất!"
Hai chân người bệnh nhảy nhót như bay, nhảy như chẳng hề bị gì, đi lại cũng không có vấn đề.
Trong nháy mắt, mọi người dưới khán đài đều vỗ tay, đa phần tiếng vỗ tay đều đến từ mấy bác sĩ Đông y cùng ngành.
Mấy vòng thi trước đều là Tây y dành chiến thắng, Đông y bọn họ luôn bị đàn áp, cũng khá cảm thấy mất mặt.
Lần này cuối cùng cũng có người ra tay thay bọn họ trở mình.
Sắc mặt Khúc Đình vô cùng khó coi, không ngờ lại không thể đánh bại Tần Lâm, đúng là tức điên mà!
Mua chuộc trọng tài, mua chuộc người bệnh, cho dù là như thế Tần Lâm vẫn dành chiến thắng.
Dưới ánh mắt của mọi người, trọng tài cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tuyên bố Tần Lâm dành chiến thắng, Khúc Đình bị loại.
Sau khi xuống sân khấu, Khúc Đình bắt đầu khóc.
Dương Uy ôm cô ta vào lòng, nói: "Đình Đình, đừng khóc, có anh ở đây, anh giúp em báo thù!"
Nói xong, Dương Uy lên sân khấu!
Dương Uy vừa lên, mọi người lập tức yên lặng.
Sau vòng loại này, vòng tiếp theo là thi đấu với chuyên gia, có thể vào đến vòng này, ngoại trừ người dành chiến thắng còn có chuyên gia trong các lĩnh vực.
Mấy chuyên gia này không cần thi mà có thể thăng cấp.
Còn so tài giữa tổ chuyên gia cũng không phức tạp đến vậy, một trận là quyết định thắng thua.
Sau khi Dương Uy đi lên, nhìn Tần Lâm, mặt coi thường mà nói.
"Trẻ như vậy mà may mắn nhỉ, để cậu chữa hai người bệnh dễ chữa như vậy, nếu cậu biết chữa, vậy tôi tìm cho cậu người bệnh đặc biệt để chữa, thấy thế nào?"
"Nếu như cậu chữa khỏi, tôi sẽ nhận thua".
Mặt Tần Lâm lạnh như tiền: "Tùy ông".
"Được, cậu đợi đấy".
Nói xong, Dương Uy đánh mắt với người dưới khán đài, đó là một nhân viên công tác dắt theo một con chó.
Đây là một con Golden Retriever, cơ thể to lớn, có điều tầm nhìn đờ đẫn, tinh thần không phấn chấn.
Dương Uy cười khẩy: "Thế nào, người bệnh này...hắt xì! Người bệnh này thì sao?"
Dương Uy bị dị ứng lông chó, vậy nên đưa con chó này lên khiến ông ta bị hắt hơi liên tục.
Dương Uy nói xong, bên dưới liền ổn ào như chợ vỡ.
"Đúng là xỉ nhục Đông y!"
"Có thì đưa người bệnh thật sự vào để thi tài, chúng tôi là Đông y, không phải thú y!"
"Mấy người chẳng phải là không chịu thua sao! Không chịu thua thì cút!"
"Chuyên gia thì có gì giỏi, chuyên gia thì có thể nhục mạ người khác chắc?"
"..."
Mấy bác sĩ Đông y dưới sân khấu tức điên người, rõ ràng là đang xỉ nhục bọn họ.
Mọi người đều là bác sĩ, lôi một con chó lên làm gì?
Dương Uy bình tĩnh cười: "Mọi người đừng kích động, mặc dù tôi chưa từng học Đông y, nhưng nghe nói Đông y rất toàn năng, khoa nội, khoa ngoại, khoa sản, khoa nhi đều có, chữa cho động vật chắc cũng không thành vấn đề nhỉ".
"Chúng ta từ thời cổ đại không có cách nói thú y, khi gia súc bị bệnh thì đều nhờ bác sĩ Đông y khám, sao vậy, bác sĩ Đông y thời cổ đại có thể chữa được cho động vật, bác sĩ Đông y thời hiện đại không thể sao?"
Dương Uy nói xong, mọi người vẫn tức giận nhìn ông ta.
Rõ ràng là già mồm át lẽ phải mà, lôi động vật ra để nhục mạ bọn họ!
Dương Uy khiêu khích nhìn Tần Lâm, nói.
"Sao nào, nếu cậu không chữa được có thể nhận thua, đại diện cho Đông y nhận thua".
Câu này của Dương Uy rõ ràng muốn khơi mào lửa giận của bác sĩ Đông y, mọi người vốn rất hòa thuận, Đông y Tây y đều chung một nhà.
Kết quả bây giờ lại phân thành hai phe, ai cũng không phục ai.
Tần Lâm cười nhạt: "Ông nói câu ấy cũng đúng ấy, Đông y thực sự rất toàn năng".
Nói xong, Tần Lâm bước về phía con Golden Retriever.
Dương Uy cười lớn, nói với khán giả.
"Đúng là cơ hội ngàn năm có một...hắt xì! Mọi người mau lấy điện thoại ra quay lại cảnh kinh điển...hắt xì...này!"
Dương Uy nói xong, mấy bác sĩ Tây y dưới khán đài đã vội vàng lấy điện thoại ra quay, tỏ ý muốn hóng drama, đường đường là bác sĩ Đông y lại đi chữa bệnh cho chó, cái này mà được truyền ra thì đúng là chuyện thú vị.
Đám người Diệp Vãn Nhi dưới khán đài nắm chặt nắm đấm, đúng là bắt nạt người khác, đám người này quá đáng quá!
Tần Lâm lại chẳng hề quan tâm, tiến lên vuốt ve đầu con chó.
"Hắt xì!"
Con chó đột nhiên hắt xì, hắt xì y như người vậy.
Nhưng người hắt xì thì chưa chắc đã bị ốm, mà có thể vì trong mũi có dị vật, có thể là bụi hoặc lông gì đó, hắt xì theo cơ chế bản năng để có thể loại bỏ được những dị vật trong khoang mũi.
Nhưng chó thì không vậy, khoang mũi của chó rất ít khi có dị vật, hơn nữa chó thường xuyên liếm mũi mình nên sẽ không có lông tóc hay mấy thứ linh tinh ở bên trong.
Vậy nên một khi chó hắt xì hơi, chắc chắn bị bệnh.
Con Golden Retriever này tinh thần uể oải, có vẻ bị ốm rồi.
Tần Lâm cầm lấy bàn chân của nó, bắt đầu bắt mạch.
Động tác này khiến cho mọi người trên khán đài cười to, ai ai cũng bắt đầu quay lại, đây đúng là cảnh tượng khó quên mà, bác sĩ Đông y bắt mạch cho chó, đoạn phim này mà được truyền ra, sau này còn ai dám đến gặp bác sĩ Đông y để chữa bệnh nữa!
Mấy chuyên gia của giới Đông y trên khán đài khen ngợi Tần Lâm không dứt miệng.
Bên này đã xong rồi, còn Khúc Đình ở bên kia mới bắt đầu loại bỏ máu bầm, Khúc Đình hơi hoảng, tay chân vụng về băng bó cho người bệnh.
Khoảng năm phút sau mới xong.
MC nói: "Mời hai vị tiến lên đi lại một lúc".
Lời vừa dứt, Dương Uy dưới sân khấu đánh mắt với bệnh nhân của Tần Lâm, đến lượt anh ta biểu diễn rồi.
Người bệnh đó gật đầu, thực ra Tần Lâm chữa khỏi cho anh ta rồi, hiện nay chân không hề đau nữa nhưng để lấy được tiền thì vẫn phải giả vờ.
Bệnh nhân của Khúc Đình đứng dậy, khập khiễng đi lại, cười he he nói.
"Không đau nữa, có điều không dám đi".
Khúc Đình cười mỉm: "Đừng sốt ruột, ngày mai là đỡ thôi".
Với y thuật của Khúc Đình, rất khó có thể thấy hiệu quả ngay tức thì, hơn nữa bệnh này không phải loại bệnh có thể chữa khỏi ngay lập tức, có thể chữa cho người bệnh khỏi đến mức này đã là đạt yêu cầu rồi.
Mọi người đều nhìn về phía Tần Lâm, người bệnh của anh nghiến răng, đứng dậy, giả vẻ đau, giả như đi mấy bước thôi mà cũng khó khăn vô cùng.
Tần Lâm cười nhạt, bưng cốc nước lên, đưa qua.
"Đừng lo, uống xong cốc nước này rồi hẵng đi".
Người bệnh không quan tâm, nhận lấy cốc nước, kết quả vừa cầm lấy cốc nước, lập tức hét lên.
"Nóng nóng nóng!"
Cốc nước đầy nước sôi, khiến người bệnh thả tay ra.
Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, nước sôi bắn tung tóe, rơi trên chân, khiến người bệnh bị đau, hai chân nhảy lên, bắt đầu "khiêu vũ" trên sân khấu.
"Ái ôi, nóng chết mất, nóng chết mất!"
Hai chân người bệnh nhảy nhót như bay, nhảy như chẳng hề bị gì, đi lại cũng không có vấn đề.
Trong nháy mắt, mọi người dưới khán đài đều vỗ tay, đa phần tiếng vỗ tay đều đến từ mấy bác sĩ Đông y cùng ngành.
Mấy vòng thi trước đều là Tây y dành chiến thắng, Đông y bọn họ luôn bị đàn áp, cũng khá cảm thấy mất mặt.
Lần này cuối cùng cũng có người ra tay thay bọn họ trở mình.
Sắc mặt Khúc Đình vô cùng khó coi, không ngờ lại không thể đánh bại Tần Lâm, đúng là tức điên mà!
Mua chuộc trọng tài, mua chuộc người bệnh, cho dù là như thế Tần Lâm vẫn dành chiến thắng.
Dưới ánh mắt của mọi người, trọng tài cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tuyên bố Tần Lâm dành chiến thắng, Khúc Đình bị loại.
Sau khi xuống sân khấu, Khúc Đình bắt đầu khóc.
Dương Uy ôm cô ta vào lòng, nói: "Đình Đình, đừng khóc, có anh ở đây, anh giúp em báo thù!"
Nói xong, Dương Uy lên sân khấu!
Dương Uy vừa lên, mọi người lập tức yên lặng.
Sau vòng loại này, vòng tiếp theo là thi đấu với chuyên gia, có thể vào đến vòng này, ngoại trừ người dành chiến thắng còn có chuyên gia trong các lĩnh vực.
Mấy chuyên gia này không cần thi mà có thể thăng cấp.
Còn so tài giữa tổ chuyên gia cũng không phức tạp đến vậy, một trận là quyết định thắng thua.
Sau khi Dương Uy đi lên, nhìn Tần Lâm, mặt coi thường mà nói.
"Trẻ như vậy mà may mắn nhỉ, để cậu chữa hai người bệnh dễ chữa như vậy, nếu cậu biết chữa, vậy tôi tìm cho cậu người bệnh đặc biệt để chữa, thấy thế nào?"
"Nếu như cậu chữa khỏi, tôi sẽ nhận thua".
Mặt Tần Lâm lạnh như tiền: "Tùy ông".
"Được, cậu đợi đấy".
Nói xong, Dương Uy đánh mắt với người dưới khán đài, đó là một nhân viên công tác dắt theo một con chó.
Đây là một con Golden Retriever, cơ thể to lớn, có điều tầm nhìn đờ đẫn, tinh thần không phấn chấn.
Dương Uy cười khẩy: "Thế nào, người bệnh này...hắt xì! Người bệnh này thì sao?"
Dương Uy bị dị ứng lông chó, vậy nên đưa con chó này lên khiến ông ta bị hắt hơi liên tục.
Dương Uy nói xong, bên dưới liền ổn ào như chợ vỡ.
"Đúng là xỉ nhục Đông y!"
"Có thì đưa người bệnh thật sự vào để thi tài, chúng tôi là Đông y, không phải thú y!"
"Mấy người chẳng phải là không chịu thua sao! Không chịu thua thì cút!"
"Chuyên gia thì có gì giỏi, chuyên gia thì có thể nhục mạ người khác chắc?"
"..."
Mấy bác sĩ Đông y dưới sân khấu tức điên người, rõ ràng là đang xỉ nhục bọn họ.
Mọi người đều là bác sĩ, lôi một con chó lên làm gì?
Dương Uy bình tĩnh cười: "Mọi người đừng kích động, mặc dù tôi chưa từng học Đông y, nhưng nghe nói Đông y rất toàn năng, khoa nội, khoa ngoại, khoa sản, khoa nhi đều có, chữa cho động vật chắc cũng không thành vấn đề nhỉ".
"Chúng ta từ thời cổ đại không có cách nói thú y, khi gia súc bị bệnh thì đều nhờ bác sĩ Đông y khám, sao vậy, bác sĩ Đông y thời cổ đại có thể chữa được cho động vật, bác sĩ Đông y thời hiện đại không thể sao?"
Dương Uy nói xong, mọi người vẫn tức giận nhìn ông ta.
Rõ ràng là già mồm át lẽ phải mà, lôi động vật ra để nhục mạ bọn họ!
Dương Uy khiêu khích nhìn Tần Lâm, nói.
"Sao nào, nếu cậu không chữa được có thể nhận thua, đại diện cho Đông y nhận thua".
Câu này của Dương Uy rõ ràng muốn khơi mào lửa giận của bác sĩ Đông y, mọi người vốn rất hòa thuận, Đông y Tây y đều chung một nhà.
Kết quả bây giờ lại phân thành hai phe, ai cũng không phục ai.
Tần Lâm cười nhạt: "Ông nói câu ấy cũng đúng ấy, Đông y thực sự rất toàn năng".
Nói xong, Tần Lâm bước về phía con Golden Retriever.
Dương Uy cười lớn, nói với khán giả.
"Đúng là cơ hội ngàn năm có một...hắt xì! Mọi người mau lấy điện thoại ra quay lại cảnh kinh điển...hắt xì...này!"
Dương Uy nói xong, mấy bác sĩ Tây y dưới khán đài đã vội vàng lấy điện thoại ra quay, tỏ ý muốn hóng drama, đường đường là bác sĩ Đông y lại đi chữa bệnh cho chó, cái này mà được truyền ra thì đúng là chuyện thú vị.
Đám người Diệp Vãn Nhi dưới khán đài nắm chặt nắm đấm, đúng là bắt nạt người khác, đám người này quá đáng quá!
Tần Lâm lại chẳng hề quan tâm, tiến lên vuốt ve đầu con chó.
"Hắt xì!"
Con chó đột nhiên hắt xì, hắt xì y như người vậy.
Nhưng người hắt xì thì chưa chắc đã bị ốm, mà có thể vì trong mũi có dị vật, có thể là bụi hoặc lông gì đó, hắt xì theo cơ chế bản năng để có thể loại bỏ được những dị vật trong khoang mũi.
Nhưng chó thì không vậy, khoang mũi của chó rất ít khi có dị vật, hơn nữa chó thường xuyên liếm mũi mình nên sẽ không có lông tóc hay mấy thứ linh tinh ở bên trong.
Vậy nên một khi chó hắt xì hơi, chắc chắn bị bệnh.
Con Golden Retriever này tinh thần uể oải, có vẻ bị ốm rồi.
Tần Lâm cầm lấy bàn chân của nó, bắt đầu bắt mạch.
Động tác này khiến cho mọi người trên khán đài cười to, ai ai cũng bắt đầu quay lại, đây đúng là cảnh tượng khó quên mà, bác sĩ Đông y bắt mạch cho chó, đoạn phim này mà được truyền ra, sau này còn ai dám đến gặp bác sĩ Đông y để chữa bệnh nữa!
Bình luận facebook