Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-318
Chương 496: Thi uống rượu
Lão Bạch đã nôn hết ra rồi, vẻ tự tin đã quay trở lại.
Tần Lâm nói: "Được".
Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, mọi người đều có cái nhìn khác về anh.
Người anh em này có bản lĩnh đấy!
Mọi người đều hiểu rõ tửu lượng của Lão Bạch, mà có thể khiến Lão Bạch phải vào nhà vệ sinh để nôn ra thì cũng phải rất có thực lực!
Hơn nữa cùng một loại rượu, Tần Lâm còn uống nhiều hơn Lão Bạch đến hai ly, từ đầu đến cuối Tần Lâm vẫn ngồi yên không động đậy, chẳng thèm đi vệ sinh, tửu lượng kinh khủng quá.
Lão Bạch gọi sáu cốc bia, anh ta với Tần Lâm mỗi người ba cốc.
Lão Bạch bưng ly rượu trắng lên đặt ở phía trên cốc bia, nói với Tần Lâm.
"Tôi lại kính anh ba ly, ly thứ nhất tên là Bom nổ dưới nước".
Nói xong, anh thả ly rượu trắng xuống, Lão Bạch bưng cốc bia lên uống hết sạch.
Người từng uống Bom nổ dưới nước đều biết uy lực của nó mạnh thế nào, cảm giác như vừa uống hết một cốc rượu trắng to bằng cốc bia vậy.
Lão Bạch uống hết cốc, mọi người lập tức vỗ tay.
Giỏi thấy, tửu lượng kinh khủng thật!
Nhiều người từng thất bại trước Bom nổ dưới nước, mà người có thể thành công thì thực sự lợi hại.
Tần Lâm cười, cũng uống một cốc như vậy, mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp.
Lão Bạch cầm ba cái ly nhỏ lên, bên trong là ba loại rượu trắng khác nhau, Tương Hương, Thanh Hương, Nồng Hương.
"Ly thứ hai là bản thăng cấp của Bom nổ dưới nước, tên là Tam Hoa Tụ Đỉnh".
Ba ly rượu trắng này được đổ vào, Lão Bạch cầm lên uống sạch cốc thứ hai.
Khi uống cốc thứ hai, tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều, Tam Hoa Tụ Đỉnh này thực sự lợi hại, không chỉ có tác dụng chậm, mà quan trọng nhất là khó uống, không chỉ cay mà vị còn tạp nham, phải cố gắng lắm mới uống hết được.
Uống xong cốc thứ hai, Lão Bạch đặt cốc xuống, chỉ vào Tần Lâm.
"Anh Tần, mời".
Đợi Tần Lâm uống, một là vì sợ Tần Lâm chơi xấu, hai là để nghỉ một lúc, anh ta suýt nôn cốc này ra, khi đợi Tần Lâm uống, anh ta có thể ăn vài món để cố nhịn.
Tần Lâm bưng cốc thứ hai lên, ung dung mà uống nhưng tốc độ vẫn nhanh như vậy, mấy ngụm đã uống hết sạch.
Lão Bạch nhìn thấy sắc mặt Tần Lâm không hề đổi, trong lòng hơi hoảng.
Có điều anh ta lăn lộn ở giang hồ bao nhiêu năm, có đối thủ nào chưa từng gặp, Tần Lâm như vậy, chắc thuộc kiểu người uống rượu nhanh, nhưng một khi men rượu lên là anh say đứ đừ luôn.
Nhưng vẫn chưa có ai có thể chịu được cốc thứ ba - tuyệt chiêu của anh ta!
"Tửu lượng tốt lắm, cốc thứ ba".
Lão Bạch lôi ra năm ly rượu nhỏ, trong ly đổ năm loại Whisky.
Độ rượu và vị cay của Whisky hoàn toàn vượt xa rượu trắng, đều được ủ theo phong tục dân gian để chống lạnh, vô cùng mạnh.
Năm ly Whisky này là năm loại khác nhau, đổ vào bia, uy lực của Bom nổ dưới nước này vô cùng lớn.
"Cốc thứ ba, tên là Ngũ Khí Triều Nguyên, anh Tần, mời!"
Lão Bạch hít sâu một hơi, đây là lần đầu anh phải bóp mũi để uống rượu.
Không còn cách nào khác, nếu như không bóp mũi, e rằng sẽ phun ra mất.
Nếu đã như vậy, Lão Bạch nuốt từng ngụm từng ngụm, mỗi ngụm khó chịu như nuốt lửa vậy.
Cuối cùng mất năm sáu phút mới uống hết.
Lão Bạch loạng choạng, đã đứng không vững rồi, có điều vẫn cố gắng giữ vững bản thân.
Tần Lâm cười nhạt, đổ rượu vào miệng, ực ực ực ực uống mấy ngụm hết sạch.
Sau đó, Tần Lâm nói.
"Tửu lượng của Lão Bạch đây cũng tốt thật, lần này anh kính tôi ba ly, tôi kính anh một ly".
Nói xong, Tần Lâm lôi ra từ quầy bar chín loại rượu cực mạnh, bao gồm rượu trắng, whisky, tequila, glenfiddich,...
Chín loại rượu, được đổ vào trong cốc bia.
Tần Lâm cười nói: "Loại rượu này tên là Cửu Cửu Quy Nhất, anh Bạch, mời".
Chín loại rượu trộn với nhau, có thể thấy mùi cồn vô cùng nồng, xen lẫn với nhiều hương vị đặc thù.
Những loại rượu này đều có đặc điểm riêng, trộn lẫn với nhau khiến cho vị rượu kịch liệt hơn là uống một mình.
Vốn cho rằng ba cốc Bom nổ dưới nước của Lão Bạch đã mạnh lắm rồi, nhưng không ngờ tới cốc Cửu Cửu Quy Nhất này còn khoa trương hơn.
Chiêu phản đòn kính rượu này lợi hại thật, chẳng phải anh rất lợi hại sao, chẳng phải anh uống rượu rất giỏi sao, anh kính tôi ba ly tôi uống sạch, sau đó tôi trả lại anh một chiêu kinh khủng hơn.
Tần Lâm bưng ly Cửu Cửu Quy Nhất này lên, một ngụm ừng ực ừng ực uống hết, cứ như là uống một ly nước ngọt vậy.
Bạn học xung quanh ngửi thấy mùi đã thấy say rồi, tửu lượng kinh khủng quá! Lợi hại quá đi mất!
Nếu như tiếp tục là uống hết cân rưỡi, hai cân rượu rồi ấy!
Nếu là người bình thường chắc bây giờ bị ngộ độc cồn rồi.
Tần Lâm uống xong ly Cửu Cửu Quy Nhất này, mặt vẫn bình thường, hoàn toàn không hề có dáng vẻ đang say.
Cho dù mặt có hơi đỏ, nhưng không hề có chút nào biểu hiện của việc bị say, trông cứ như là không hề uống vậy, kinh khủng quá!
Lão Bạch trợn to mắt, nhắm mắt nhắm mũi bưng ly Cửu Cửu Quy Nhất lên, đổ vào miệng.
Cay nồng gay mũi, vị rượu như lan tỏa khắp não anh ta.
Phụt!
Vừa uống được một ngụm, Lão Bạch đã nôn ra, dựa về sau, nằm trên ghế chìm vào giấc ngủ.
Mọi người thấy vậy, sắc mặt khiếp sợ.
"Trần Diên, cậu chơi bọn tớ à, bạn trai cậu như thế mà không biết uống, sao cậu bảo bọn tớ là tửu lượng của anh ấy kém lắm?"
"Đúng vậy, cậu chơi bẩn quá, may mà chúng tớ chưa mời rượu, anh Tần, chúng tôi không dám uống cùng anh đâu!"
"Ngay cả Lão Bạch cũng không phải đối thủ, anh Tần này về sau chính là thần rượu của chúng ta rồi".
"..."
Khóe miệng Trần Diên giật một cái, thực ra cô ấy không biết Tần Lâm biết uống rượu đến vậy, nhắm mắt cười mấy tiếng, ở bên dưới lặng lẽ đá Tần Lâm một cái, nói nhỏ.
"Không nhận ra tửu lượng của cậu tốt vậy đấy!"
Tần Lâm cười: "Đúng vậy, tí nữa tôi còn lái được xe cơ".
Trần Diên trợn mắt nhìn anh, đương nhiên sẽ không cho anh lái xe, uống rượu còn lái xe thì đúng là muốn chết mà!
Trên thực tế, lúc này Tần Lâm vẫn thực sự có thể lái xe, hơn nữa nếu thử máu, thổi vào thiết bị đo nồng độ cồn, thì không thể kiểm tra ra anh có uống rượu.
Tần Lâm luyện võ công tử nhỏ, tốc độ tuần hoàn máu vô cùng nhanh, chút rượu này ở trong cơ thể anh chưa đến mười phút đã bị bài tiết ra ngoài rồi.
Thi uống rượu với Tần Lâm, cho dù có nghìn chén không say thì cũng uống đến nôn máu thôi.
Đậu Minh Dương và Đặng Giai nhìn nhau, mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, ngay cả Lão Bạch cũng ngã xuống rồi, có vẻ như tên họ Tần này cũng là cao thủ trên phương diện uống rượu, không so được với anh, cho dù là bây giờ thì bọn họ cũng không dám uống thi với Tần Lâm.
Đừng nói đến cái khác, chỉ riêng ly Cửu Cửu Quy Nhất kia đã không ai chịu nổi rồi.
Đặng Giai đột nhiên nói: "Đậu thiếu gia, em nhớ là anh biết pha rượu, hay là anh thể hiện chút đi? Hình như Trần Diên chưa uống ngụm nào, anh pha cho cô ấy một ly đi!"
Đặng Giai biết Đậu Minh Dương trước kia từng học pha chế rượu ở nước ngoài, vậy nên cố tình bảo anh ta thể hiện cho mọi người xem, vừa hay cũng để chèn ép Tần Lâm, cái này thì không ai địch lại anh ta rồi.
Đậu Minh Dương nghe thấy vậy liền nổi hứng.
"Không sai, trước kia, tôi từng học qua, Trần Diên cũng chưa uống rượu, mấy loại rượu bình thường này đâu khiến em hứng thú, để tôi pha cho em một ly trông hấp dẫn chút nhé".
Lão Bạch đã nôn hết ra rồi, vẻ tự tin đã quay trở lại.
Tần Lâm nói: "Được".
Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, mọi người đều có cái nhìn khác về anh.
Người anh em này có bản lĩnh đấy!
Mọi người đều hiểu rõ tửu lượng của Lão Bạch, mà có thể khiến Lão Bạch phải vào nhà vệ sinh để nôn ra thì cũng phải rất có thực lực!
Hơn nữa cùng một loại rượu, Tần Lâm còn uống nhiều hơn Lão Bạch đến hai ly, từ đầu đến cuối Tần Lâm vẫn ngồi yên không động đậy, chẳng thèm đi vệ sinh, tửu lượng kinh khủng quá.
Lão Bạch gọi sáu cốc bia, anh ta với Tần Lâm mỗi người ba cốc.
Lão Bạch bưng ly rượu trắng lên đặt ở phía trên cốc bia, nói với Tần Lâm.
"Tôi lại kính anh ba ly, ly thứ nhất tên là Bom nổ dưới nước".
Nói xong, anh thả ly rượu trắng xuống, Lão Bạch bưng cốc bia lên uống hết sạch.
Người từng uống Bom nổ dưới nước đều biết uy lực của nó mạnh thế nào, cảm giác như vừa uống hết một cốc rượu trắng to bằng cốc bia vậy.
Lão Bạch uống hết cốc, mọi người lập tức vỗ tay.
Giỏi thấy, tửu lượng kinh khủng thật!
Nhiều người từng thất bại trước Bom nổ dưới nước, mà người có thể thành công thì thực sự lợi hại.
Tần Lâm cười, cũng uống một cốc như vậy, mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp.
Lão Bạch cầm ba cái ly nhỏ lên, bên trong là ba loại rượu trắng khác nhau, Tương Hương, Thanh Hương, Nồng Hương.
"Ly thứ hai là bản thăng cấp của Bom nổ dưới nước, tên là Tam Hoa Tụ Đỉnh".
Ba ly rượu trắng này được đổ vào, Lão Bạch cầm lên uống sạch cốc thứ hai.
Khi uống cốc thứ hai, tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều, Tam Hoa Tụ Đỉnh này thực sự lợi hại, không chỉ có tác dụng chậm, mà quan trọng nhất là khó uống, không chỉ cay mà vị còn tạp nham, phải cố gắng lắm mới uống hết được.
Uống xong cốc thứ hai, Lão Bạch đặt cốc xuống, chỉ vào Tần Lâm.
"Anh Tần, mời".
Đợi Tần Lâm uống, một là vì sợ Tần Lâm chơi xấu, hai là để nghỉ một lúc, anh ta suýt nôn cốc này ra, khi đợi Tần Lâm uống, anh ta có thể ăn vài món để cố nhịn.
Tần Lâm bưng cốc thứ hai lên, ung dung mà uống nhưng tốc độ vẫn nhanh như vậy, mấy ngụm đã uống hết sạch.
Lão Bạch nhìn thấy sắc mặt Tần Lâm không hề đổi, trong lòng hơi hoảng.
Có điều anh ta lăn lộn ở giang hồ bao nhiêu năm, có đối thủ nào chưa từng gặp, Tần Lâm như vậy, chắc thuộc kiểu người uống rượu nhanh, nhưng một khi men rượu lên là anh say đứ đừ luôn.
Nhưng vẫn chưa có ai có thể chịu được cốc thứ ba - tuyệt chiêu của anh ta!
"Tửu lượng tốt lắm, cốc thứ ba".
Lão Bạch lôi ra năm ly rượu nhỏ, trong ly đổ năm loại Whisky.
Độ rượu và vị cay của Whisky hoàn toàn vượt xa rượu trắng, đều được ủ theo phong tục dân gian để chống lạnh, vô cùng mạnh.
Năm ly Whisky này là năm loại khác nhau, đổ vào bia, uy lực của Bom nổ dưới nước này vô cùng lớn.
"Cốc thứ ba, tên là Ngũ Khí Triều Nguyên, anh Tần, mời!"
Lão Bạch hít sâu một hơi, đây là lần đầu anh phải bóp mũi để uống rượu.
Không còn cách nào khác, nếu như không bóp mũi, e rằng sẽ phun ra mất.
Nếu đã như vậy, Lão Bạch nuốt từng ngụm từng ngụm, mỗi ngụm khó chịu như nuốt lửa vậy.
Cuối cùng mất năm sáu phút mới uống hết.
Lão Bạch loạng choạng, đã đứng không vững rồi, có điều vẫn cố gắng giữ vững bản thân.
Tần Lâm cười nhạt, đổ rượu vào miệng, ực ực ực ực uống mấy ngụm hết sạch.
Sau đó, Tần Lâm nói.
"Tửu lượng của Lão Bạch đây cũng tốt thật, lần này anh kính tôi ba ly, tôi kính anh một ly".
Nói xong, Tần Lâm lôi ra từ quầy bar chín loại rượu cực mạnh, bao gồm rượu trắng, whisky, tequila, glenfiddich,...
Chín loại rượu, được đổ vào trong cốc bia.
Tần Lâm cười nói: "Loại rượu này tên là Cửu Cửu Quy Nhất, anh Bạch, mời".
Chín loại rượu trộn với nhau, có thể thấy mùi cồn vô cùng nồng, xen lẫn với nhiều hương vị đặc thù.
Những loại rượu này đều có đặc điểm riêng, trộn lẫn với nhau khiến cho vị rượu kịch liệt hơn là uống một mình.
Vốn cho rằng ba cốc Bom nổ dưới nước của Lão Bạch đã mạnh lắm rồi, nhưng không ngờ tới cốc Cửu Cửu Quy Nhất này còn khoa trương hơn.
Chiêu phản đòn kính rượu này lợi hại thật, chẳng phải anh rất lợi hại sao, chẳng phải anh uống rượu rất giỏi sao, anh kính tôi ba ly tôi uống sạch, sau đó tôi trả lại anh một chiêu kinh khủng hơn.
Tần Lâm bưng ly Cửu Cửu Quy Nhất này lên, một ngụm ừng ực ừng ực uống hết, cứ như là uống một ly nước ngọt vậy.
Bạn học xung quanh ngửi thấy mùi đã thấy say rồi, tửu lượng kinh khủng quá! Lợi hại quá đi mất!
Nếu như tiếp tục là uống hết cân rưỡi, hai cân rượu rồi ấy!
Nếu là người bình thường chắc bây giờ bị ngộ độc cồn rồi.
Tần Lâm uống xong ly Cửu Cửu Quy Nhất này, mặt vẫn bình thường, hoàn toàn không hề có dáng vẻ đang say.
Cho dù mặt có hơi đỏ, nhưng không hề có chút nào biểu hiện của việc bị say, trông cứ như là không hề uống vậy, kinh khủng quá!
Lão Bạch trợn to mắt, nhắm mắt nhắm mũi bưng ly Cửu Cửu Quy Nhất lên, đổ vào miệng.
Cay nồng gay mũi, vị rượu như lan tỏa khắp não anh ta.
Phụt!
Vừa uống được một ngụm, Lão Bạch đã nôn ra, dựa về sau, nằm trên ghế chìm vào giấc ngủ.
Mọi người thấy vậy, sắc mặt khiếp sợ.
"Trần Diên, cậu chơi bọn tớ à, bạn trai cậu như thế mà không biết uống, sao cậu bảo bọn tớ là tửu lượng của anh ấy kém lắm?"
"Đúng vậy, cậu chơi bẩn quá, may mà chúng tớ chưa mời rượu, anh Tần, chúng tôi không dám uống cùng anh đâu!"
"Ngay cả Lão Bạch cũng không phải đối thủ, anh Tần này về sau chính là thần rượu của chúng ta rồi".
"..."
Khóe miệng Trần Diên giật một cái, thực ra cô ấy không biết Tần Lâm biết uống rượu đến vậy, nhắm mắt cười mấy tiếng, ở bên dưới lặng lẽ đá Tần Lâm một cái, nói nhỏ.
"Không nhận ra tửu lượng của cậu tốt vậy đấy!"
Tần Lâm cười: "Đúng vậy, tí nữa tôi còn lái được xe cơ".
Trần Diên trợn mắt nhìn anh, đương nhiên sẽ không cho anh lái xe, uống rượu còn lái xe thì đúng là muốn chết mà!
Trên thực tế, lúc này Tần Lâm vẫn thực sự có thể lái xe, hơn nữa nếu thử máu, thổi vào thiết bị đo nồng độ cồn, thì không thể kiểm tra ra anh có uống rượu.
Tần Lâm luyện võ công tử nhỏ, tốc độ tuần hoàn máu vô cùng nhanh, chút rượu này ở trong cơ thể anh chưa đến mười phút đã bị bài tiết ra ngoài rồi.
Thi uống rượu với Tần Lâm, cho dù có nghìn chén không say thì cũng uống đến nôn máu thôi.
Đậu Minh Dương và Đặng Giai nhìn nhau, mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, ngay cả Lão Bạch cũng ngã xuống rồi, có vẻ như tên họ Tần này cũng là cao thủ trên phương diện uống rượu, không so được với anh, cho dù là bây giờ thì bọn họ cũng không dám uống thi với Tần Lâm.
Đừng nói đến cái khác, chỉ riêng ly Cửu Cửu Quy Nhất kia đã không ai chịu nổi rồi.
Đặng Giai đột nhiên nói: "Đậu thiếu gia, em nhớ là anh biết pha rượu, hay là anh thể hiện chút đi? Hình như Trần Diên chưa uống ngụm nào, anh pha cho cô ấy một ly đi!"
Đặng Giai biết Đậu Minh Dương trước kia từng học pha chế rượu ở nước ngoài, vậy nên cố tình bảo anh ta thể hiện cho mọi người xem, vừa hay cũng để chèn ép Tần Lâm, cái này thì không ai địch lại anh ta rồi.
Đậu Minh Dương nghe thấy vậy liền nổi hứng.
"Không sai, trước kia, tôi từng học qua, Trần Diên cũng chưa uống rượu, mấy loại rượu bình thường này đâu khiến em hứng thú, để tôi pha cho em một ly trông hấp dẫn chút nhé".
Bình luận facebook