Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-363
Chương 541: Chẳng phải ông cảm thấy tôi không có tiền sao?
"Tôi là bác sĩ".
Tống Vĩnh Cường cười khẩy: "Bác sĩ? Ha ha, mấy cái khác tôi không hiểu, nhưng nghề bác sĩ này thì tôi khá rõ, lương thấp, công việc mệt mỏi, ngày nào cũng phải tăng ca, gọi là phải đến".
"Tính chất công việc thế này, xin hỏi cậu nuôi dưỡng Nha Nha thế nào?"
Tần Lâm cười nhạt: "Xin lỗi, mấy người có thể hiểu lầm rồi, tôi là chủ y quán, dưới tôi còn có bác sĩ làm thuê cho tôi, công việc không bận".
Tống Vĩnh Cường nhíu mày: "Nếu đã vậy, thì dù không bận thì mở cái y quán nhỏ thì kiếm được bao tiền chứ? Một năm kiếm được hai ba trăm nghìn là cùng? Nhưng cậu biết không, lớn như Nha Nha học phí thấp nhất cũng phải hai ba trăm nghìn, cậu trả nổi không?"
Tống Vĩnh Cường ra vẻ cao cao tại thượng, cứ như là một người có tiền ra vẻ hơn người vậy.
Tần Lâm cười khẩy: "Vậy sao, ông cảm thấy bản thân rất có tiền sao? Ông nói xem có bao nhiêu tiền mới đủ để nuôi dưỡng Nha Nha?"
Tống Vĩnh Cường nói: "Cái này cũng được coi là hỏi đúng trọng điểm đấy, tôi cũng không muốn làm khó cậu, một triệu! Nếu như cậu có thể lập tức lấy ra một triệu thì coi như là có đủ điều kiện nuôi dưỡng Nha Nha".
Một triệu nghe có vẻ không nhiều những với nhiều người thì là con số trên trời.
Rất nhiều người có thể có tổng tài sản lên đến cả triệu, nhưng một triệu tiền mặt thì ít ai có.
Ngay cả công ty quy mô nhỏ hoặc tầm trung cũng chưa chắc có vốn lưu động tầm một triệu, càng đừng nói đến người bình thường.
Tần Lâm nghe xong, cười nhạo một tiếng.
"Cứ tưởng ông sẽ nói ra con số lớn thế nào, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi".
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, cậu Tần phải không ạ?"
"Tôi gửi địa chỉ, tí nữa mang mười triệu tiền mặt đến đây cho tôi!"
Nói xong, Tần Lâm cúp máy.
Tống Vĩnh Cường sững sờ, mười triệu tiền mặt? Cậu khoác lác hay ghê!
Đừng nói đến mười triệu, lấy ra được một triệu là giỏi lắm rồi!
Có điều chỉ là một bác sĩ của y quán mà thôi, một tháng kiếm được hai ba chục nghìn đã là oke lắm rồi, vậy mà dám nói khoác là có mười triệu? Cậu nghĩ cậu là ai? Thần y siêu nhất toàn quốc à?
Khoảng mười mấy phút sau, có một chiếc xe Toyota Prado đỗ ở cổng, một người đàn ông mặc vest đi xuống, người này chính là Long Ích Huy.
"Cậu Tần, tiền đây ạ".
Chỉ là mười triệu mà thôi, Tần Lâm chẳng cần phải liên lạc với Mạnh Văn Cương hay Hà Niệm Anh, chỉ cần Long Ích Huy đã có thể giúp giải quyết rồi.
Cốp sau được mở ra, mấy chiếc cặp da được đặt bên trong, Long Ích Huy mở ra, bên trong đầy những tờ Hoa Hạ Tệ màu hồng hồng, trông vô cùng kích thích.
Đám Tống Vĩnh Cường trợn to mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù bọn họ không phải người chưa từng thấy tiền, nhưng là một gia tộc làm kinh doanh, bọn họ càng hiểu, mười triệu tiền mặt này đại diện cho cái gì.
Nếu như cho bọn họ mười triệu tiền mặt, quy mô tài sản của bọn họ sẽ tăng gấp đôi, thu nhập hàng năm của bọn họ cũng tăng gấp bội.
Tống Vĩnh Cường kích động đến mức đi lên: "Không ngờ cậu có thể lấy ra được mười triệu, nếu đã vậy thì tôi lấy chỗ tiền này nhé".
Nói xong, Tống Vĩnh Cường muốn cầm lấy, Long Ích Huy đã giơ tay, đẩy Tống Vĩnh Cường về phía sau, khiến cho ông ta lảo đảo không đứng vững.
Long Ích Huy đeo kính đen, lạnh lùng nói: "Nhìn gì mà nhìn, đừng có làm gì vớ vẩn".
Sắc mặt Tống Vĩnh Cường thay đổi: "Ý gì vậy?"
Tần Lâm cười khẩy: "Ý gì? Tôi bảo cho ông chỗ tiền này lúc nào? Chẳng phải ông bảo tôi không có tiền sao, tôi muốn cho ông xem mà thôi. Được rồi Tiểu Long, ông về đi".
Long Ích Huy gật đầu: "Vâng, cậu Tần".
Nói xong liền lái xe đem tiền đi.
Nhà Tống Vĩnh Cường lập tức ngượng ngùng, vừa nãy dáng vẻ khí thế đùng đùng của Tần Lâm khiến bọn họ còn tưởng anh định dùng tiền để đập bọn họ, kết quả là bọn họ nghĩ nhiều rồi, người ta chỉ thể hiện một chút nên đem đến mười triệu thôi, về điều kiện kinh tế, anh chắc chắn có thể đè bẹp bọn họ.
Tống Vĩnh Cường nhíu mày, nghiến răng nói.
"Dù cậu có tiền thì sao chứ, chúng tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tần Nha Nha đâu".
Trong bầu không khí ngại ngùng, nhà họ Tống vẫn muốn quyền nuôi dưỡng, nhưng điều kiện kinh tế lại không bằng Tần Lâm.
Quan trọng là Tần Nha Nha thích Tần Lâm, nếu như chuyện này mà bị lôi ra tòa, e rằng tòa án sẽ dựa theo ý của Tần Nha Nha mà phán quyết, nhà họ Tống sẽ không có cơ hội thắng.
Tống Vĩnh Cường đột nhiên quay người đánh mắt với ông cụ sau lưng, Tống lão gia lập tức hiểu ý nói.
"Nha Nha, nhà chúng ta có người mà cháu chắc chắn quen".
Nói xong, ông cụ đánh mắt, vợ Tống Vĩnh Cường đi vào, đẩy một chiếc xe lăn, trên xe có một người phụ nữ.
Mặt mày vàng vọt hốc hác, trông có vẻ không được khỏe mạnh, thời gian dài không được phơi nắng, da dẻ trắng đến tái nhợt, ngón tay không có chút huyết sắc nào, ánh mắt lờ đờ, có vẻ rất mệt mỏi.
Tần Nha Nha nhìn thấy người phụ nữ, lập tức kinh ngạc kêu lên.
"Dì!"
Người phụ nữ nghe thấy lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
"Nha Nha! Cháu đến rồi!"
Người phụ nữ muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã không sử dụng trong thời gian dài nên chỉ có thể ngồi xuống, có điều không giấu nổi vẻ kích động.
Tần Nha Nha xông lên, chui vào lòng người phụ nữ, trông vô cùng thân mật.
Đám Tống Vĩnh Cường mỉm cười, mặt lộ vẻ mưu kế đã thực hiện được.
"Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi, Tống Diễm Linh, dì của Tần Nha Nha".
Tần Lâm không ngờ, nhà họ Tống còn có người có quan hệ tốt với Tần Nha Nha.
Qua một hồi giới thiệu, Tần Lâm cuối cùng cũng hiểu.
Tống Diễm Linh này là con gái nuôi của nhà họ Tống, cũng có thể nói Tống Vĩnh Cường và Tống Phi, mẹ của Tần Nha Nha đều là ruột thịt, nhưng Tống Diễm Linh là con nuôi.
Vậy nên trong nhà họ Tống, Tống Diễm Linh không được yêu thích, chỉ có Tống Phi lúc còn sống đối sự tốt với cô ấy.
Biết tin Tống Phi và công tử nhà họ Tần có quan hệ với nhau, người nhà họ Tống vô cùng kích động, địa vị của Tống Phi dần được nâng cao, cứ như trở thành người có tiếng nói nhất trong nhà.
Địa vị của Tống Diễm Linh đương nhiên cũng được nâng cao, bị nhiều người đố kỵ.
Về sau, nhà họ Tần bị giết hại, Tống Phi cũng treo cổ tự sát.
Bọn họ vì rửa sạch quan hệ với nhà họ Tần nên loại Tống Phi ra khỏi gia phả, bây giờ Tống Phi còn không có lấy một bia mộ, ngay cả tên cũng không có.
Sau khi Tống Phi chết, địa vị của Tống Diễm Linh xuống dốc không phanh, người lúc trước bị dẫm dưới chân như Tống Vĩnh Cường, đột nhiên lại có thể cưỡi lên đầu cô ấy.
Về sau Tống Diễm Linh tìm được Tần Nha Nha, biết đây là con gái của Tống Phi, liền muốn lén đem về nuôi.
Kết quả bị nhà họ Tống phát hiện ra, bị Tống Vĩnh Cường đánh.
Bọn họ sợ bị nhà họ Tần làm liên lụy, nếu tam đại gia tộc biết bọn họ đem tàn dư của nhà họ Tần về nuôi thì bọn họ đâu còn đường sống?
"Tôi là bác sĩ".
Tống Vĩnh Cường cười khẩy: "Bác sĩ? Ha ha, mấy cái khác tôi không hiểu, nhưng nghề bác sĩ này thì tôi khá rõ, lương thấp, công việc mệt mỏi, ngày nào cũng phải tăng ca, gọi là phải đến".
"Tính chất công việc thế này, xin hỏi cậu nuôi dưỡng Nha Nha thế nào?"
Tần Lâm cười nhạt: "Xin lỗi, mấy người có thể hiểu lầm rồi, tôi là chủ y quán, dưới tôi còn có bác sĩ làm thuê cho tôi, công việc không bận".
Tống Vĩnh Cường nhíu mày: "Nếu đã vậy, thì dù không bận thì mở cái y quán nhỏ thì kiếm được bao tiền chứ? Một năm kiếm được hai ba trăm nghìn là cùng? Nhưng cậu biết không, lớn như Nha Nha học phí thấp nhất cũng phải hai ba trăm nghìn, cậu trả nổi không?"
Tống Vĩnh Cường ra vẻ cao cao tại thượng, cứ như là một người có tiền ra vẻ hơn người vậy.
Tần Lâm cười khẩy: "Vậy sao, ông cảm thấy bản thân rất có tiền sao? Ông nói xem có bao nhiêu tiền mới đủ để nuôi dưỡng Nha Nha?"
Tống Vĩnh Cường nói: "Cái này cũng được coi là hỏi đúng trọng điểm đấy, tôi cũng không muốn làm khó cậu, một triệu! Nếu như cậu có thể lập tức lấy ra một triệu thì coi như là có đủ điều kiện nuôi dưỡng Nha Nha".
Một triệu nghe có vẻ không nhiều những với nhiều người thì là con số trên trời.
Rất nhiều người có thể có tổng tài sản lên đến cả triệu, nhưng một triệu tiền mặt thì ít ai có.
Ngay cả công ty quy mô nhỏ hoặc tầm trung cũng chưa chắc có vốn lưu động tầm một triệu, càng đừng nói đến người bình thường.
Tần Lâm nghe xong, cười nhạo một tiếng.
"Cứ tưởng ông sẽ nói ra con số lớn thế nào, tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi".
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, cậu Tần phải không ạ?"
"Tôi gửi địa chỉ, tí nữa mang mười triệu tiền mặt đến đây cho tôi!"
Nói xong, Tần Lâm cúp máy.
Tống Vĩnh Cường sững sờ, mười triệu tiền mặt? Cậu khoác lác hay ghê!
Đừng nói đến mười triệu, lấy ra được một triệu là giỏi lắm rồi!
Có điều chỉ là một bác sĩ của y quán mà thôi, một tháng kiếm được hai ba chục nghìn đã là oke lắm rồi, vậy mà dám nói khoác là có mười triệu? Cậu nghĩ cậu là ai? Thần y siêu nhất toàn quốc à?
Khoảng mười mấy phút sau, có một chiếc xe Toyota Prado đỗ ở cổng, một người đàn ông mặc vest đi xuống, người này chính là Long Ích Huy.
"Cậu Tần, tiền đây ạ".
Chỉ là mười triệu mà thôi, Tần Lâm chẳng cần phải liên lạc với Mạnh Văn Cương hay Hà Niệm Anh, chỉ cần Long Ích Huy đã có thể giúp giải quyết rồi.
Cốp sau được mở ra, mấy chiếc cặp da được đặt bên trong, Long Ích Huy mở ra, bên trong đầy những tờ Hoa Hạ Tệ màu hồng hồng, trông vô cùng kích thích.
Đám Tống Vĩnh Cường trợn to mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù bọn họ không phải người chưa từng thấy tiền, nhưng là một gia tộc làm kinh doanh, bọn họ càng hiểu, mười triệu tiền mặt này đại diện cho cái gì.
Nếu như cho bọn họ mười triệu tiền mặt, quy mô tài sản của bọn họ sẽ tăng gấp đôi, thu nhập hàng năm của bọn họ cũng tăng gấp bội.
Tống Vĩnh Cường kích động đến mức đi lên: "Không ngờ cậu có thể lấy ra được mười triệu, nếu đã vậy thì tôi lấy chỗ tiền này nhé".
Nói xong, Tống Vĩnh Cường muốn cầm lấy, Long Ích Huy đã giơ tay, đẩy Tống Vĩnh Cường về phía sau, khiến cho ông ta lảo đảo không đứng vững.
Long Ích Huy đeo kính đen, lạnh lùng nói: "Nhìn gì mà nhìn, đừng có làm gì vớ vẩn".
Sắc mặt Tống Vĩnh Cường thay đổi: "Ý gì vậy?"
Tần Lâm cười khẩy: "Ý gì? Tôi bảo cho ông chỗ tiền này lúc nào? Chẳng phải ông bảo tôi không có tiền sao, tôi muốn cho ông xem mà thôi. Được rồi Tiểu Long, ông về đi".
Long Ích Huy gật đầu: "Vâng, cậu Tần".
Nói xong liền lái xe đem tiền đi.
Nhà Tống Vĩnh Cường lập tức ngượng ngùng, vừa nãy dáng vẻ khí thế đùng đùng của Tần Lâm khiến bọn họ còn tưởng anh định dùng tiền để đập bọn họ, kết quả là bọn họ nghĩ nhiều rồi, người ta chỉ thể hiện một chút nên đem đến mười triệu thôi, về điều kiện kinh tế, anh chắc chắn có thể đè bẹp bọn họ.
Tống Vĩnh Cường nhíu mày, nghiến răng nói.
"Dù cậu có tiền thì sao chứ, chúng tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tần Nha Nha đâu".
Trong bầu không khí ngại ngùng, nhà họ Tống vẫn muốn quyền nuôi dưỡng, nhưng điều kiện kinh tế lại không bằng Tần Lâm.
Quan trọng là Tần Nha Nha thích Tần Lâm, nếu như chuyện này mà bị lôi ra tòa, e rằng tòa án sẽ dựa theo ý của Tần Nha Nha mà phán quyết, nhà họ Tống sẽ không có cơ hội thắng.
Tống Vĩnh Cường đột nhiên quay người đánh mắt với ông cụ sau lưng, Tống lão gia lập tức hiểu ý nói.
"Nha Nha, nhà chúng ta có người mà cháu chắc chắn quen".
Nói xong, ông cụ đánh mắt, vợ Tống Vĩnh Cường đi vào, đẩy một chiếc xe lăn, trên xe có một người phụ nữ.
Mặt mày vàng vọt hốc hác, trông có vẻ không được khỏe mạnh, thời gian dài không được phơi nắng, da dẻ trắng đến tái nhợt, ngón tay không có chút huyết sắc nào, ánh mắt lờ đờ, có vẻ rất mệt mỏi.
Tần Nha Nha nhìn thấy người phụ nữ, lập tức kinh ngạc kêu lên.
"Dì!"
Người phụ nữ nghe thấy lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
"Nha Nha! Cháu đến rồi!"
Người phụ nữ muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã không sử dụng trong thời gian dài nên chỉ có thể ngồi xuống, có điều không giấu nổi vẻ kích động.
Tần Nha Nha xông lên, chui vào lòng người phụ nữ, trông vô cùng thân mật.
Đám Tống Vĩnh Cường mỉm cười, mặt lộ vẻ mưu kế đã thực hiện được.
"Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi, Tống Diễm Linh, dì của Tần Nha Nha".
Tần Lâm không ngờ, nhà họ Tống còn có người có quan hệ tốt với Tần Nha Nha.
Qua một hồi giới thiệu, Tần Lâm cuối cùng cũng hiểu.
Tống Diễm Linh này là con gái nuôi của nhà họ Tống, cũng có thể nói Tống Vĩnh Cường và Tống Phi, mẹ của Tần Nha Nha đều là ruột thịt, nhưng Tống Diễm Linh là con nuôi.
Vậy nên trong nhà họ Tống, Tống Diễm Linh không được yêu thích, chỉ có Tống Phi lúc còn sống đối sự tốt với cô ấy.
Biết tin Tống Phi và công tử nhà họ Tần có quan hệ với nhau, người nhà họ Tống vô cùng kích động, địa vị của Tống Phi dần được nâng cao, cứ như trở thành người có tiếng nói nhất trong nhà.
Địa vị của Tống Diễm Linh đương nhiên cũng được nâng cao, bị nhiều người đố kỵ.
Về sau, nhà họ Tần bị giết hại, Tống Phi cũng treo cổ tự sát.
Bọn họ vì rửa sạch quan hệ với nhà họ Tần nên loại Tống Phi ra khỏi gia phả, bây giờ Tống Phi còn không có lấy một bia mộ, ngay cả tên cũng không có.
Sau khi Tống Phi chết, địa vị của Tống Diễm Linh xuống dốc không phanh, người lúc trước bị dẫm dưới chân như Tống Vĩnh Cường, đột nhiên lại có thể cưỡi lên đầu cô ấy.
Về sau Tống Diễm Linh tìm được Tần Nha Nha, biết đây là con gái của Tống Phi, liền muốn lén đem về nuôi.
Kết quả bị nhà họ Tống phát hiện ra, bị Tống Vĩnh Cường đánh.
Bọn họ sợ bị nhà họ Tần làm liên lụy, nếu tam đại gia tộc biết bọn họ đem tàn dư của nhà họ Tần về nuôi thì bọn họ đâu còn đường sống?
Bình luận facebook