Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-437
Chương 615: Siêu mẫu thứ hai
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, đi đến nhà hàng Há Cảo này.
Nhà hàng này là nhà hàng vô cùng nổi tiếng ở Đông Hải, ngày thường ở đây có vô cùng khách đến ăn, bởi vì há cảo ở đây có hạn, vậy nên mỗi ngày chỉ cung cấp một số lượng nhất định, chỉ cung cấp ba mươi bàn đồ ăn.
Như vậy nên với hiệu ứng tạo sự khan hiếm, nhà hàng càng ngày càng hot.
Hai người đi đến cửa nhà hàng, đang chuẩn bị đi vào thì có một đôi nam nữ gọi lại.
"Thái Thái? Sao cô lại ở đây?"
Nhìn thấy một cô gái cũng xinh đẹp cao ráo, Thái Thái nhíu mày.
"A Nhã? Sao lại là cô?"
Cô A Nhã này cũng giống Thái Thái, đều là siêu mẫu.
Cái gọi là oan gia cùng ngành chính là Thái Thái là người đứng đầu ngành, năm ngoái còn là hoa hậu thế giới, mà tình cờ là A Nhã lại là á hậu.
Hoa hậu và á hậu, chỉ khác một chữ nhưng lại cách xa cả vạn dặm.
Thái Thái là hoa hậu, tất cả quyền đại diện, quảng cáo, hoạt động thương mại đều mời Thái Thái.
Bởi vì phí phải trả của Thái Thái và A Nhã đều gần giống nhau, nếu đã cùng phải tốn tiền, mọi người đương nhiên sẽ chọn hoa hậu.
Hơn nữa mặc dù A Nhã không nổi tiếng như Thái Thái, nhưng cũng là người xếp thứ hai, cô ta cũng không thể hạ thấp giá trị của bản thân, nếu hạ quá thấp thì sẽ mất giá, sau này sẽ thấp hơn Thái Thái một đẳng cấp, đây là kết quả cô ta không chấp nhận được.
Vậy nên A Nhã thà ít người thuê còn hơn là hạ giá.
Cứ như vậy, các hoạt động thương mại của Thái Thái càng ngày càng nhiều, kiếm được càng ngày càng nhiều tiền, danh tiếng ngày càng đi lên.
Còn A Nhã thì mãi xếp thứ hai, địa vị chỉ vậy thôi.
Vậy nên A Nhã hận Thái Thái đến tận xương tận tủy, một lòng muốn bám vào đại gia, tìm một người có tiền nâng đỡ cô ta, gạt Thái Thái xuống.
Hôm nay lại gặp Thái Thái ở cửa nhà hàng này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Thái Thái trẻ như vậy, cô ta liền biết, đây nhất định là thiếu gia nhà giàu nào đó mà Thái Thái bám vào.
Có điều thiếu gia nhà giàu cũng chỉ là thiếu gia nhà giàu mà thôi, tài nguyên và thực lực mãi mãi không bằng ông chủ giàu có được.
A Nhã thích tìm một ông chủ giàu có, cho dù có già một chút thì cũng chẳng vấn đề gì, mấy người đàn ông có tuổi mới không tiếc tiền, càng dễ lừa gạt.
A Nhã cười khẩy, nói nhỏ với Thái Thái.
"Đây là đại gia cô mới tìm được à? Cũng chẳng ra sao cả!"
Thái Thái nhíu mày nói.
"Cô nói linh tinh gì vậy, anh ấy là bạn tôi".
Thái Thái vô cùng phản cảm với chuyện này, đương nhiên rồi, Thái Thái có thể xếp thứ nhất là vì có người nâng đỡ cô ấy, trong cái ngành này nếu như không có chống lưng thì rất khó có thể vươn lên.
Thái Thái quen một chị đại lắm tiền, chị ấy đối xử với cô ấy rất tốt, luôn nâng đỡ cô ấy.
Hơn nữa mục đích chị đại nâng đỡ cô ấy là để Thái Thái kiếm tiền cho chị ấy, cùng nhau hưởng lợi, cũng không giống như đại gia khác.
Nhiều ông chủ nâng đỡ người khác thường không có mục đích thuần khiết, vậy nên Thái Thái không muốn tiếp xúc với loại người ấy,
Thái Thái có thể bộc lộ tài năng trong ngành này, ngoài nhờ quý nhân là chị đại kia giúp đỡ còn một phần dựa vào vận may và sự nỗ lực của cô ấy.
Loại như A Nhã, mặc dù điều kiện không tồi, nhưng vẫn luôn kém hơn Thái Thái, vậy nên cô ta chẳng bao giờ có thể bằng Thái Thái đâu.
A Nhã lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng mắng một câu giả bộ ngây thơ, bạn bè á? Bản thân làm gì ai chẳng biết, có khuôn mặt và cơ thể xinh đẹp thế này, không nhân lúc còn trẻ đi tìm chỗ dựa, về sau già rồi, không còn nhan sắc thì còn ai thèm quan tâm đến cô nữa!
A Nhã nói với Thái Thái.
"Mấy người chuẩn bị đến đây ăn cơm à? Đặt bàn trước chưa, nhà hàng Há Cảo này không phải ai cũng đặt bàn được đâu, hơn nữa khách đông vô cùng, người bình thường không đặt được đâu".
A Nhã cũng không nói sai, nhà hàng Há Cảo này không nhận đặt bàn trước kiểu bình thường, không có điện thoại, cũng không có thông tin trên mạng.
Người bình thường không thể nào đặt bàn được, nếu như không đặt bàn thì đến khi gọi đồ ăn sẽ không có chỗ ngồi, thậm chí chỗ ngồi phải xếp hàng đến một tuần lễ.
Mà những người thường đến đây ăn là vì quen giám đốc, hoặc được một số người có thân phận đặc biệt giới thiệu mới có thể đặt bàn.
A Nhã nhìn người đàn ông hói đầu bên cạnh nói: "Giới thiệu một chút, đây là ông chủ của công ty truyền thông Tật Phong, tổng giám đốc Đồng".
Đồng Kế Phong tiến lên vươn tay ra muốn bắt tay với Thái Thái.
"Xin chào?"
Nhìn thấy bộ dạng dê xồm của Đồng Kế Phong, Thái Thái có hơi khó chịu, không duỗi tay ra, mà mỉm cười chào lại.
Sắc mặt Đồng Kế Phong hơi đổi, có điều chẳng mấy chốc đã bình thường lại, mặt để lộ vẻ thất vọng, buồn bực.
Vốn A Nhã đứng một mình thì thấy cô ta đẹp thật, nhưng so sánh với Thái Thái này thì đúng là một trời một vực.
Thái Thái xếp thứ nhất đúng là có lý, dù sao nhan sắc và khí chất đều có thể đè bẹp đối thủ.
Đồng Kế Phong vừa thấy Thái Thái không thích liền bỏ ý đồ kia, ông ta nói.
"A Nhã nói đúng đây, nhà hàng Há Cảo này là nhà hàng nhỏ, chỉ có phục vụ có người có chức có quyền, cho dù là nhà hàng có sao Michelin thì cũng không cao cấp như vậy đâu, vậy nên hai người nếu không đặt bàn thì không vào được đâu".
A Nhã cười ha ha nói: "Tổng giám đốc Đồng, anh đặt bàn trước rồi phải không?"
Đồng Kế Phong ôm eo cô ta, nham hiểm nói: "Đương nhiên rồi, phải đặt trước một tuần ấy".
"Tổng giám đốc Đồng giỏi quá!"
Nói xong, hai người ôm eo nhau đi vào trong nhà hàng.
Thái Thái đứng bên ngoài tỏ vẻ cạn lời, cô A Nhã này biết tỏ vẻ thật đấy, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, cần nhất thiết phải hơn thua với nhau không?
"Thôi anh Tần, chúng ta đổi chỗ khác để ăn đi".
Tần Lâm nói: "Không cần, không cần đặt bàn trước đâu, chúng ta có thể đặt bàn ngay bây giờ".
"Á? Có thể à, vừa nãy tổng giám đốc Đồng chẳng phải nói rằng rất khó đặt bàn sao, ông ta phải đặt bàn trước cả tuần đó".
Tần Lâm cười mỉm: "Ông ta là ông ta, tôi là tôi".
Nói xong Tần Lâm rút điện thoại ra gọi cho Mạnh Văn Cương.
Tất cả nhà hàng trên khắp Đông Hải đều có chút quan hệ với tập đoàn Mạnh Thị, nhà hàng này là một nhà hàng vừa nhỏ vừa ít người chú ý, nên nhất định không thể không nể mặt Mạnh Văn Cương được.
"Tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương".
"Sư đệ, tôi với bạn muốn ăn cơm ở nhà hàng Há Cảo, sư đệ có thể đặt bàn cho tôi được không?"
"Được, tôi sẽ giúp sư huynh đặt bàn".
Cúp máy xong, Tần Lâm đợi một lúc.
Hai phút sau, Mạnh Văn Cương nhắn lại.
"Tiểu sư huynh, tôi đã đặt bàn xong rồi, sư huynh chỉ cần nói đuôi số điện thoại và tên là được".
Nói xong hai câu liền cúp máy, Tần Lâm và Thái Thái đi vào cổng.
Hai nhân viên phục vụ ở cổng mặc sườn xám, nói.
"Xin hỏi anh có đã đặt bàn chưa ạ?"
"Rồi, đuôi số điện thoại là 8888, họ Tần".
Nhân viên phục vụ tra thông tin tển máy tín.
"Đuôi là 8888, xin chào...anh Tần, bàn mà anh đặt là bàn số 009 tầng hai, mời anh lên tầng".
Hai người Tần Lâm đi vào, A Nhã và Đồng Kế Phong ở tầng trên đột nhiên nhìn thấy bọn họ, sau đó liền nhíu mày.
"Sao bọn họ vào đây được, chẳng nhẽ là lẻn vào?"
Hai người đi ra khỏi nhà hàng, đi đến nhà hàng Há Cảo này.
Nhà hàng này là nhà hàng vô cùng nổi tiếng ở Đông Hải, ngày thường ở đây có vô cùng khách đến ăn, bởi vì há cảo ở đây có hạn, vậy nên mỗi ngày chỉ cung cấp một số lượng nhất định, chỉ cung cấp ba mươi bàn đồ ăn.
Như vậy nên với hiệu ứng tạo sự khan hiếm, nhà hàng càng ngày càng hot.
Hai người đi đến cửa nhà hàng, đang chuẩn bị đi vào thì có một đôi nam nữ gọi lại.
"Thái Thái? Sao cô lại ở đây?"
Nhìn thấy một cô gái cũng xinh đẹp cao ráo, Thái Thái nhíu mày.
"A Nhã? Sao lại là cô?"
Cô A Nhã này cũng giống Thái Thái, đều là siêu mẫu.
Cái gọi là oan gia cùng ngành chính là Thái Thái là người đứng đầu ngành, năm ngoái còn là hoa hậu thế giới, mà tình cờ là A Nhã lại là á hậu.
Hoa hậu và á hậu, chỉ khác một chữ nhưng lại cách xa cả vạn dặm.
Thái Thái là hoa hậu, tất cả quyền đại diện, quảng cáo, hoạt động thương mại đều mời Thái Thái.
Bởi vì phí phải trả của Thái Thái và A Nhã đều gần giống nhau, nếu đã cùng phải tốn tiền, mọi người đương nhiên sẽ chọn hoa hậu.
Hơn nữa mặc dù A Nhã không nổi tiếng như Thái Thái, nhưng cũng là người xếp thứ hai, cô ta cũng không thể hạ thấp giá trị của bản thân, nếu hạ quá thấp thì sẽ mất giá, sau này sẽ thấp hơn Thái Thái một đẳng cấp, đây là kết quả cô ta không chấp nhận được.
Vậy nên A Nhã thà ít người thuê còn hơn là hạ giá.
Cứ như vậy, các hoạt động thương mại của Thái Thái càng ngày càng nhiều, kiếm được càng ngày càng nhiều tiền, danh tiếng ngày càng đi lên.
Còn A Nhã thì mãi xếp thứ hai, địa vị chỉ vậy thôi.
Vậy nên A Nhã hận Thái Thái đến tận xương tận tủy, một lòng muốn bám vào đại gia, tìm một người có tiền nâng đỡ cô ta, gạt Thái Thái xuống.
Hôm nay lại gặp Thái Thái ở cửa nhà hàng này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Thái Thái trẻ như vậy, cô ta liền biết, đây nhất định là thiếu gia nhà giàu nào đó mà Thái Thái bám vào.
Có điều thiếu gia nhà giàu cũng chỉ là thiếu gia nhà giàu mà thôi, tài nguyên và thực lực mãi mãi không bằng ông chủ giàu có được.
A Nhã thích tìm một ông chủ giàu có, cho dù có già một chút thì cũng chẳng vấn đề gì, mấy người đàn ông có tuổi mới không tiếc tiền, càng dễ lừa gạt.
A Nhã cười khẩy, nói nhỏ với Thái Thái.
"Đây là đại gia cô mới tìm được à? Cũng chẳng ra sao cả!"
Thái Thái nhíu mày nói.
"Cô nói linh tinh gì vậy, anh ấy là bạn tôi".
Thái Thái vô cùng phản cảm với chuyện này, đương nhiên rồi, Thái Thái có thể xếp thứ nhất là vì có người nâng đỡ cô ấy, trong cái ngành này nếu như không có chống lưng thì rất khó có thể vươn lên.
Thái Thái quen một chị đại lắm tiền, chị ấy đối xử với cô ấy rất tốt, luôn nâng đỡ cô ấy.
Hơn nữa mục đích chị đại nâng đỡ cô ấy là để Thái Thái kiếm tiền cho chị ấy, cùng nhau hưởng lợi, cũng không giống như đại gia khác.
Nhiều ông chủ nâng đỡ người khác thường không có mục đích thuần khiết, vậy nên Thái Thái không muốn tiếp xúc với loại người ấy,
Thái Thái có thể bộc lộ tài năng trong ngành này, ngoài nhờ quý nhân là chị đại kia giúp đỡ còn một phần dựa vào vận may và sự nỗ lực của cô ấy.
Loại như A Nhã, mặc dù điều kiện không tồi, nhưng vẫn luôn kém hơn Thái Thái, vậy nên cô ta chẳng bao giờ có thể bằng Thái Thái đâu.
A Nhã lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng mắng một câu giả bộ ngây thơ, bạn bè á? Bản thân làm gì ai chẳng biết, có khuôn mặt và cơ thể xinh đẹp thế này, không nhân lúc còn trẻ đi tìm chỗ dựa, về sau già rồi, không còn nhan sắc thì còn ai thèm quan tâm đến cô nữa!
A Nhã nói với Thái Thái.
"Mấy người chuẩn bị đến đây ăn cơm à? Đặt bàn trước chưa, nhà hàng Há Cảo này không phải ai cũng đặt bàn được đâu, hơn nữa khách đông vô cùng, người bình thường không đặt được đâu".
A Nhã cũng không nói sai, nhà hàng Há Cảo này không nhận đặt bàn trước kiểu bình thường, không có điện thoại, cũng không có thông tin trên mạng.
Người bình thường không thể nào đặt bàn được, nếu như không đặt bàn thì đến khi gọi đồ ăn sẽ không có chỗ ngồi, thậm chí chỗ ngồi phải xếp hàng đến một tuần lễ.
Mà những người thường đến đây ăn là vì quen giám đốc, hoặc được một số người có thân phận đặc biệt giới thiệu mới có thể đặt bàn.
A Nhã nhìn người đàn ông hói đầu bên cạnh nói: "Giới thiệu một chút, đây là ông chủ của công ty truyền thông Tật Phong, tổng giám đốc Đồng".
Đồng Kế Phong tiến lên vươn tay ra muốn bắt tay với Thái Thái.
"Xin chào?"
Nhìn thấy bộ dạng dê xồm của Đồng Kế Phong, Thái Thái có hơi khó chịu, không duỗi tay ra, mà mỉm cười chào lại.
Sắc mặt Đồng Kế Phong hơi đổi, có điều chẳng mấy chốc đã bình thường lại, mặt để lộ vẻ thất vọng, buồn bực.
Vốn A Nhã đứng một mình thì thấy cô ta đẹp thật, nhưng so sánh với Thái Thái này thì đúng là một trời một vực.
Thái Thái xếp thứ nhất đúng là có lý, dù sao nhan sắc và khí chất đều có thể đè bẹp đối thủ.
Đồng Kế Phong vừa thấy Thái Thái không thích liền bỏ ý đồ kia, ông ta nói.
"A Nhã nói đúng đây, nhà hàng Há Cảo này là nhà hàng nhỏ, chỉ có phục vụ có người có chức có quyền, cho dù là nhà hàng có sao Michelin thì cũng không cao cấp như vậy đâu, vậy nên hai người nếu không đặt bàn thì không vào được đâu".
A Nhã cười ha ha nói: "Tổng giám đốc Đồng, anh đặt bàn trước rồi phải không?"
Đồng Kế Phong ôm eo cô ta, nham hiểm nói: "Đương nhiên rồi, phải đặt trước một tuần ấy".
"Tổng giám đốc Đồng giỏi quá!"
Nói xong, hai người ôm eo nhau đi vào trong nhà hàng.
Thái Thái đứng bên ngoài tỏ vẻ cạn lời, cô A Nhã này biết tỏ vẻ thật đấy, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, cần nhất thiết phải hơn thua với nhau không?
"Thôi anh Tần, chúng ta đổi chỗ khác để ăn đi".
Tần Lâm nói: "Không cần, không cần đặt bàn trước đâu, chúng ta có thể đặt bàn ngay bây giờ".
"Á? Có thể à, vừa nãy tổng giám đốc Đồng chẳng phải nói rằng rất khó đặt bàn sao, ông ta phải đặt bàn trước cả tuần đó".
Tần Lâm cười mỉm: "Ông ta là ông ta, tôi là tôi".
Nói xong Tần Lâm rút điện thoại ra gọi cho Mạnh Văn Cương.
Tất cả nhà hàng trên khắp Đông Hải đều có chút quan hệ với tập đoàn Mạnh Thị, nhà hàng này là một nhà hàng vừa nhỏ vừa ít người chú ý, nên nhất định không thể không nể mặt Mạnh Văn Cương được.
"Tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương".
"Sư đệ, tôi với bạn muốn ăn cơm ở nhà hàng Há Cảo, sư đệ có thể đặt bàn cho tôi được không?"
"Được, tôi sẽ giúp sư huynh đặt bàn".
Cúp máy xong, Tần Lâm đợi một lúc.
Hai phút sau, Mạnh Văn Cương nhắn lại.
"Tiểu sư huynh, tôi đã đặt bàn xong rồi, sư huynh chỉ cần nói đuôi số điện thoại và tên là được".
Nói xong hai câu liền cúp máy, Tần Lâm và Thái Thái đi vào cổng.
Hai nhân viên phục vụ ở cổng mặc sườn xám, nói.
"Xin hỏi anh có đã đặt bàn chưa ạ?"
"Rồi, đuôi số điện thoại là 8888, họ Tần".
Nhân viên phục vụ tra thông tin tển máy tín.
"Đuôi là 8888, xin chào...anh Tần, bàn mà anh đặt là bàn số 009 tầng hai, mời anh lên tầng".
Hai người Tần Lâm đi vào, A Nhã và Đồng Kế Phong ở tầng trên đột nhiên nhìn thấy bọn họ, sau đó liền nhíu mày.
"Sao bọn họ vào đây được, chẳng nhẽ là lẻn vào?"
Bình luận facebook