Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-484
Chương 662: Trúng độc sao?
Tần Lâm vừa dứt lời, Đồng Phương Châu cau mày lại, hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là ai, chúng tôi đang nói chuyện, cậu có tư cách gì mà chen mồm vào chứ, cậu là cái thá gì hả?”
Đồng Phương Châu cho rằng bọn họ đến với ý đồ xấu nên hoàn toàn không nể nang gì, dù sao thì không ai dám ra tay ở những nơi như thế này.
Tần Lâm cười khẩy: “Tôi là ai không quan trọng, tôi có tư cách hay không không phải ông nói là được, bây giờ tôi chỉ thông báo cho ông biết rằng ân toán với nhà họ Phúc đến đây là chấm dứt”.
Đồng Phương Châu cười khẩy: “Cậu đúng là nực cười, cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu nói chấm dứt là chấm dứt sao? Cậu cho rằng tôi đùa sao?”
Tần Lâm đáp: “Sao nào, không sợ chết hả?”
Mặt Đồng Phương Châu càng lộ vẻ chế giễu: “Sợ chết? Ai không sợ chết hả? Nhưng sợ chết thì sao chứ? Giữa ban ngày ban mặt cậu định liều mạng với tôi ư? Ha ha ha, cậu có khả năng đấy sao?”
Tần Lâm cười nhạt, lấy ra một cây kim bạc từ kẽ tay, cây kim này ngắn hơn cây kim dùng để châm cứu thông thường, trông giống như sợi tóc vậy.
Bên trên cây kim có một vết nhỏ màu đen giống như bôi thứ gì lên đó rồi bị lau đi vậy.
Đồng Phương Châu cau mày lại, sắc mặt thay đổi.
“Cậu có ý gì?”
Tần Lâm đáp: “Có nhiều cách để giết người, ai nói cứ phải dùng bạo lực chứ?”
Mặt Đồng Phương Châu biến sắc, hạ độc sao?
Đồng Phương Châu nhìn hamburger khoai tây chiên ở trên bàn, ông ta thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mặc dù những món đó đều do ông ta đặt nhưng bản thân chưa ăn miếng nào, trái lại là Tần Lâm vừa mới ăn chiếc bánh hamburger.
Đồng Phương Châu chỉ uống mỗi một ngụm coca ở trên bàn.
Nhưng chai coca đó là do ông ta tự mua, Tần Lâm không hề động vào, muốn hạ độc là chuyện không thể nào.
Nhưng nếu như thực sự hạ độc rồi, ông ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì có thể có độc tính lớn cỡ nào chứ?
Cây kim bạc đó của Tần Lâm mỏng như sợi tóc, không chấm được nhiều mực đen, chắc chỉ hù dọa thôi.
Tần Lâm cười, lạnh nhạt nhìn chai coca đó rồi nói.
“Có một loại độc tên là Thương Long Lệ, màu đen, không mùi, độc tính cực mạnh, có thể giết chết con voi to chỉ bằng một giọt nọc độc.
“Nếu người trưởng thành uống phải loại độc này, cho dù là pha loãng cũng sẽ chết người”.
“Nhưng nếu dùng kim bạc để lấy chất độc, sau đó bỏ vào trong coca để người khác uống thì liều lượng này không đủ”.”
“Trừ phi người bệnh bị đau khớp do dư thừa axit uric trong máu, mà người ta thường gọi là bệnh gút”.
“Người bị bệnh gút có sức đề kháng cực kỳ kém với loại độc tố Thương Long Lệ, chỉ cần một lượng nhỏ là có thể giết chết anh ta trong vòng nửa giờ”.
“Người trúng độc môi khô, lưỡi tê, mất vị giác, ngón út đen, một khi đường màu đen qua lòng bàn tay thì sẽ chết”.
Nghe Tần Lâm nói xong, mặt Đồng Phương Châu trắng bệch, vội kiểm tra tình trạng của mình.
Môi thực sự hơi khô, vốn định thử vị giác nhưng lại không dám động vào đồ ăn ở trên bàn, mà lưỡi hình như cũng hơi tê tê, chắc không còn vị giác nữa rồi.
Ông ta giơ hai tay ra nhìn ngón út của mình, một đường màu đen nhạt kéo xuống dưới, giống như đường máu mao mạch màu đen, đã kéo dài đến đầu ngón tay giữa.
“Đồ khốn nạn!”
Lúc này Đồng Phương Châu thực sự cảm thấy bản thân mình khó chịu, e rằng đã trúng độc thật rồi.
Ông ta nhìn cốc coca trên bàn thấy một cái lỗ cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức không rò nước ra ngoài được.
Mặt Đồng Phương Châu vô cùng khó coi, không ngờ rằng đã chuẩn bị kỹ càng như vậy rồi mà vẫn xảy ra chuyện.
Rốt cuộc tên này là ai!
Đồng Phương Châu đứng dậy, mấy thằng em cũng đứng dậy theo.
Lôi Hồng cũng có không ít người, hai bên cứ đứng song song nhau như thế, chẳng ai dám ra tay.
Dù sao thì đang ở nơi công cộng, nếu thực sự ra tay thì không có lợi cho ai.
Tần Lâm cười nhạt: “Thực ra tôi cũng thích động tay động chân, có điều không muốn gây ra nhiều rắc rối”.
Nói xong Tần Lâm cầm cái bật lửa Zippo của Đồng Phương Châu ở trên bàn.
Anh đặt chiếc bật lửa bằng vàng nguyên chất trên tay, dùng lực bóp một cái!
Bịch!
Chiếc bật lửa nổ vỡ trong tay Tần Lâm!
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng cũng khiến mọi người giật mình!
Chiếc bật lửa bằng vàng nguyên chất cũng khá cứng, cho dù cầm búa đập cũng không thể đập dẹp ngay được.
Kết quả Tần Lâm lại dùng tay bóp vỡ, hành động này thực sự đã khiến mọi người choáng váng.
Ngay cả Lôi Hồng cũng bị dọa sợ!
Chiếc bật lửa nổ tung, bốc ra một làn khói xám từ trong lòng bàn tay của Tần Lâm, nhưng tay anh lại không sây sát tý gì.
Tần Lâm ném chiếc bật lửa bị đập dẹp ở trên bàn.
Nhìn cái bật lửa méo mó không ra hình dạng gì, Đồng Phương Châu trở về vị trí của mình.
Hành động của Tần Lâm đã khiến ông ta sững sờ.
Nhân vật này quả nhiên không dễ động vào.
Nếu như bất chấp tất cả liều một phen e rằng ông ta sẽ là người chết trước.
Mặt Đồng Phương Châu trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Các người muốn làm gì?”
Tần Lâm nói: “Tôi chẳng muốn gì, nếu chuyện nhà họ Phúc không có gì để nói, chi bằng giết chết ông, ông chết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.
Đồng Phương Châu cuộn chặt nắm đấm: “Chuyện nhà họ Phúc không phải mình tôi muốn đối phó với họ, cậu giết tôi rồi vẫn còn những người khác!”
Tần Lâm cười đáp: “Vậy thì từ từ rồi nói, tôi tin rằng có vết xe đổ như ông, những người khác chắc cũng sẽ dễ nói chuyện thôi đúng không?”
Lời của Tần Lâm khiến Đồng Phương Châu không nói được gì, nếu như hôm nay ông ta thực sự chết ở quán KFC này, những người khác chắc chắn sẽ sợ hãi.
Đến ông chủ Đồng cũng ngã xuống rồi, những người khác ai có thể chống đỡ nổi chứ?
Ông chủ Đồng nghiến răng nghiến lợi, gắng gượng nói.
“Chúng ta hãy bàn bạc chuyện nhà họ Phúc”.
Tần Lâm cười nhạt: “Tự nhiên tôi không muốn bàn nữa”.
Tần Lâm vắt chéo chân, ra vẻ đợi ông ta chết, dù sao cũng đã trúng độc, đợi ông chủ Đồng chết rồi thì chẳng cần thương lượng nữa, không phải sẽ tiện hơn sao?
Đồng Phương Châu nhìn vệt đen trên tay lại kéo dài, sắp đến lòng bàn tay rồi, nếu như không cứu chữa e rằng thực sự sẽ chết.
“Cậu.....cậu Tần, có gì chúng ta từ từ nói, chẳng phải chỉ là nhà họ Phúc thôi sao, cùng lắm thì tôi không động đến bọn họ nữa là được đúng không?”
Đồng Phương Châu thực sự có chút hoảng sợ, lúc này chân đã bắt đầu loạng choạng.
Tần Lâm là đại sư y học, cứu người rất lợi hại, cũng rất giỏi về việc hạ độc.
Thuốc và độc không thể nào tách rời nhau, thuốc có thể cứu người cũng có thể giết người, sự hiểu biết của Tần Lâm về các loại dược lý có thể nói là đạt đến đỉnh cao, hạ độc với loại người như Đồng Phương Châu là chuyện vô cùng đơn giản.
Tần Lâm cười khẩy: “Ông không hiểu lời tôi nói sao, tôi để ông tự sinh tự diệt, chẳng phải sẽ đỡ tốn công hơn sao?”
Phụt!
Đột nhiên Đồng Phương Châu phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta cảm thấy lồng ngực bị đè nén, cảm giác đau đớn dữ dội đã dần dần lan tỏa khắp người.
Đồng Phương Châu sợ hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, sắc mặt cũng trở nên hoảng loạn.
“Cậu Tần, mong cậu tha cho tôi một mạng, cầu xin cậu hãy cho tôi thuốc giải! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa, sau này sẽ nghe theo lời chỉ bảo của cậu!”
Lôi Hồng sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, Tần đại sư đúng thật là lợi hại.
Thậm chí ở nơi khó ra tay như này mà Tần đại sư vẫn có thể khiến Đồng Phương Châu đầu hàng khuất phục.
Khiến ông chủ tỉnh lân cận cúi đầu chịu thua, ngay cả là Lôi Hồng chuẩn bị kỹ càng cũng không thể có kết quả như này được.
Tần Lâm cười khẩy: “Sai bảo? Dường như tôi cũng chẳng có việc gì cần ông làm”.
Tần Lâm vừa dứt lời, Đồng Phương Châu cau mày lại, hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là ai, chúng tôi đang nói chuyện, cậu có tư cách gì mà chen mồm vào chứ, cậu là cái thá gì hả?”
Đồng Phương Châu cho rằng bọn họ đến với ý đồ xấu nên hoàn toàn không nể nang gì, dù sao thì không ai dám ra tay ở những nơi như thế này.
Tần Lâm cười khẩy: “Tôi là ai không quan trọng, tôi có tư cách hay không không phải ông nói là được, bây giờ tôi chỉ thông báo cho ông biết rằng ân toán với nhà họ Phúc đến đây là chấm dứt”.
Đồng Phương Châu cười khẩy: “Cậu đúng là nực cười, cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu nói chấm dứt là chấm dứt sao? Cậu cho rằng tôi đùa sao?”
Tần Lâm đáp: “Sao nào, không sợ chết hả?”
Mặt Đồng Phương Châu càng lộ vẻ chế giễu: “Sợ chết? Ai không sợ chết hả? Nhưng sợ chết thì sao chứ? Giữa ban ngày ban mặt cậu định liều mạng với tôi ư? Ha ha ha, cậu có khả năng đấy sao?”
Tần Lâm cười nhạt, lấy ra một cây kim bạc từ kẽ tay, cây kim này ngắn hơn cây kim dùng để châm cứu thông thường, trông giống như sợi tóc vậy.
Bên trên cây kim có một vết nhỏ màu đen giống như bôi thứ gì lên đó rồi bị lau đi vậy.
Đồng Phương Châu cau mày lại, sắc mặt thay đổi.
“Cậu có ý gì?”
Tần Lâm đáp: “Có nhiều cách để giết người, ai nói cứ phải dùng bạo lực chứ?”
Mặt Đồng Phương Châu biến sắc, hạ độc sao?
Đồng Phương Châu nhìn hamburger khoai tây chiên ở trên bàn, ông ta thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mặc dù những món đó đều do ông ta đặt nhưng bản thân chưa ăn miếng nào, trái lại là Tần Lâm vừa mới ăn chiếc bánh hamburger.
Đồng Phương Châu chỉ uống mỗi một ngụm coca ở trên bàn.
Nhưng chai coca đó là do ông ta tự mua, Tần Lâm không hề động vào, muốn hạ độc là chuyện không thể nào.
Nhưng nếu như thực sự hạ độc rồi, ông ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì có thể có độc tính lớn cỡ nào chứ?
Cây kim bạc đó của Tần Lâm mỏng như sợi tóc, không chấm được nhiều mực đen, chắc chỉ hù dọa thôi.
Tần Lâm cười, lạnh nhạt nhìn chai coca đó rồi nói.
“Có một loại độc tên là Thương Long Lệ, màu đen, không mùi, độc tính cực mạnh, có thể giết chết con voi to chỉ bằng một giọt nọc độc.
“Nếu người trưởng thành uống phải loại độc này, cho dù là pha loãng cũng sẽ chết người”.
“Nhưng nếu dùng kim bạc để lấy chất độc, sau đó bỏ vào trong coca để người khác uống thì liều lượng này không đủ”.”
“Trừ phi người bệnh bị đau khớp do dư thừa axit uric trong máu, mà người ta thường gọi là bệnh gút”.
“Người bị bệnh gút có sức đề kháng cực kỳ kém với loại độc tố Thương Long Lệ, chỉ cần một lượng nhỏ là có thể giết chết anh ta trong vòng nửa giờ”.
“Người trúng độc môi khô, lưỡi tê, mất vị giác, ngón út đen, một khi đường màu đen qua lòng bàn tay thì sẽ chết”.
Nghe Tần Lâm nói xong, mặt Đồng Phương Châu trắng bệch, vội kiểm tra tình trạng của mình.
Môi thực sự hơi khô, vốn định thử vị giác nhưng lại không dám động vào đồ ăn ở trên bàn, mà lưỡi hình như cũng hơi tê tê, chắc không còn vị giác nữa rồi.
Ông ta giơ hai tay ra nhìn ngón út của mình, một đường màu đen nhạt kéo xuống dưới, giống như đường máu mao mạch màu đen, đã kéo dài đến đầu ngón tay giữa.
“Đồ khốn nạn!”
Lúc này Đồng Phương Châu thực sự cảm thấy bản thân mình khó chịu, e rằng đã trúng độc thật rồi.
Ông ta nhìn cốc coca trên bàn thấy một cái lỗ cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức không rò nước ra ngoài được.
Mặt Đồng Phương Châu vô cùng khó coi, không ngờ rằng đã chuẩn bị kỹ càng như vậy rồi mà vẫn xảy ra chuyện.
Rốt cuộc tên này là ai!
Đồng Phương Châu đứng dậy, mấy thằng em cũng đứng dậy theo.
Lôi Hồng cũng có không ít người, hai bên cứ đứng song song nhau như thế, chẳng ai dám ra tay.
Dù sao thì đang ở nơi công cộng, nếu thực sự ra tay thì không có lợi cho ai.
Tần Lâm cười nhạt: “Thực ra tôi cũng thích động tay động chân, có điều không muốn gây ra nhiều rắc rối”.
Nói xong Tần Lâm cầm cái bật lửa Zippo của Đồng Phương Châu ở trên bàn.
Anh đặt chiếc bật lửa bằng vàng nguyên chất trên tay, dùng lực bóp một cái!
Bịch!
Chiếc bật lửa nổ vỡ trong tay Tần Lâm!
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng cũng khiến mọi người giật mình!
Chiếc bật lửa bằng vàng nguyên chất cũng khá cứng, cho dù cầm búa đập cũng không thể đập dẹp ngay được.
Kết quả Tần Lâm lại dùng tay bóp vỡ, hành động này thực sự đã khiến mọi người choáng váng.
Ngay cả Lôi Hồng cũng bị dọa sợ!
Chiếc bật lửa nổ tung, bốc ra một làn khói xám từ trong lòng bàn tay của Tần Lâm, nhưng tay anh lại không sây sát tý gì.
Tần Lâm ném chiếc bật lửa bị đập dẹp ở trên bàn.
Nhìn cái bật lửa méo mó không ra hình dạng gì, Đồng Phương Châu trở về vị trí của mình.
Hành động của Tần Lâm đã khiến ông ta sững sờ.
Nhân vật này quả nhiên không dễ động vào.
Nếu như bất chấp tất cả liều một phen e rằng ông ta sẽ là người chết trước.
Mặt Đồng Phương Châu trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Các người muốn làm gì?”
Tần Lâm nói: “Tôi chẳng muốn gì, nếu chuyện nhà họ Phúc không có gì để nói, chi bằng giết chết ông, ông chết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.
Đồng Phương Châu cuộn chặt nắm đấm: “Chuyện nhà họ Phúc không phải mình tôi muốn đối phó với họ, cậu giết tôi rồi vẫn còn những người khác!”
Tần Lâm cười đáp: “Vậy thì từ từ rồi nói, tôi tin rằng có vết xe đổ như ông, những người khác chắc cũng sẽ dễ nói chuyện thôi đúng không?”
Lời của Tần Lâm khiến Đồng Phương Châu không nói được gì, nếu như hôm nay ông ta thực sự chết ở quán KFC này, những người khác chắc chắn sẽ sợ hãi.
Đến ông chủ Đồng cũng ngã xuống rồi, những người khác ai có thể chống đỡ nổi chứ?
Ông chủ Đồng nghiến răng nghiến lợi, gắng gượng nói.
“Chúng ta hãy bàn bạc chuyện nhà họ Phúc”.
Tần Lâm cười nhạt: “Tự nhiên tôi không muốn bàn nữa”.
Tần Lâm vắt chéo chân, ra vẻ đợi ông ta chết, dù sao cũng đã trúng độc, đợi ông chủ Đồng chết rồi thì chẳng cần thương lượng nữa, không phải sẽ tiện hơn sao?
Đồng Phương Châu nhìn vệt đen trên tay lại kéo dài, sắp đến lòng bàn tay rồi, nếu như không cứu chữa e rằng thực sự sẽ chết.
“Cậu.....cậu Tần, có gì chúng ta từ từ nói, chẳng phải chỉ là nhà họ Phúc thôi sao, cùng lắm thì tôi không động đến bọn họ nữa là được đúng không?”
Đồng Phương Châu thực sự có chút hoảng sợ, lúc này chân đã bắt đầu loạng choạng.
Tần Lâm là đại sư y học, cứu người rất lợi hại, cũng rất giỏi về việc hạ độc.
Thuốc và độc không thể nào tách rời nhau, thuốc có thể cứu người cũng có thể giết người, sự hiểu biết của Tần Lâm về các loại dược lý có thể nói là đạt đến đỉnh cao, hạ độc với loại người như Đồng Phương Châu là chuyện vô cùng đơn giản.
Tần Lâm cười khẩy: “Ông không hiểu lời tôi nói sao, tôi để ông tự sinh tự diệt, chẳng phải sẽ đỡ tốn công hơn sao?”
Phụt!
Đột nhiên Đồng Phương Châu phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta cảm thấy lồng ngực bị đè nén, cảm giác đau đớn dữ dội đã dần dần lan tỏa khắp người.
Đồng Phương Châu sợ hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, sắc mặt cũng trở nên hoảng loạn.
“Cậu Tần, mong cậu tha cho tôi một mạng, cầu xin cậu hãy cho tôi thuốc giải! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa, sau này sẽ nghe theo lời chỉ bảo của cậu!”
Lôi Hồng sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, Tần đại sư đúng thật là lợi hại.
Thậm chí ở nơi khó ra tay như này mà Tần đại sư vẫn có thể khiến Đồng Phương Châu đầu hàng khuất phục.
Khiến ông chủ tỉnh lân cận cúi đầu chịu thua, ngay cả là Lôi Hồng chuẩn bị kỹ càng cũng không thể có kết quả như này được.
Tần Lâm cười khẩy: “Sai bảo? Dường như tôi cũng chẳng có việc gì cần ông làm”.
Bình luận facebook