Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-513
Chương 691: Bị kẹt
Lúc trước xuất hiện sập hầm, Hồ Gia Hân đã nổi trận lôi đình, chửi mắng mấy giám đốc phụ trách hạng mục ở công ty, đồng thời cảnh cáo bọn họ, nếu lại xảy ra lần nữa thì sẽ đuổi việc.
Vậy nên đám giám đốc quản lý hạng mục lần này nhất định sẽ làm cẩn thận hơn trước, lo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đều đã chuẩn bị ổn thỏa, sau nhiều lần gia cố, thậm chí còn làm chắc chắc hơn các mỏ vàng bình thường.
Dưới tình huống như vậy, dường như không thể nào xuất hiện chuyện sập hầm được.
Hơn nữa giám đốc hạng mục này là người đi cùng xuống mỏ với Hồ Gia Hân, bọn họ không thể nào có chuyện không quan tâm đến tính mạng của mình được.
"Thực sự là kỳ dị mà, cái cọc gỗ này được làm từ vật liệu kiên cố nhất, sao có thể đồng loạt sập xuống được? Kỳ dị quá!"
Mấy giám đốc hạng mục cạn lời, bọn họ dùng kết cấu chịu lực, trừ phi là năm sáu cây cọc gỗ cùng lúc vô duyên vô cớ sập xuống mới dẫn đến việc nắp hầm sập.
Nhưng loại tình huống này rất ít gặp, cọc gỗ làm xà ngang ở nóc đã được lựa chọn kỹ càng, chất lượng không thể chê được.
Hơn nữa sau chuyện lần trước, bọn họ lại càng cẩn thận vấn đề này, dùng vật liệu cao cấp có tiêu chuẩn cấp quốc gia để làm, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì khiến Hồ Gia Hân lại nổi giận.
Nhưng lần này lại như vậy, vẫn xảy ra chuyện.
"Tổng giám đốc Hồ, đây thực sự không phải lỗi của chúng tôi, đây là chuyện ngoài ý muốn!"
Hồ Gia Hân nhíu mày: "Tôi biết, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, mau tìm cách rời khỏi đây".
Lúc này Hồ Gia Hân cũng hơi tin lời Tần Lâm rồi, sờ túi mình, có hơi hối hận, nếu như đeo bùa bình an của Tần Lâm đưa, biết đâu còn tránh được một kiếp nạn?
Bọn họ bây giờ tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng một khi dưỡng khí không đủ thì bọn họ sớm muộn gì cũng bị kẹt chết ở đây.
Lấy bộ đàm ra, hét mấy tiếng nhưng không ai trả lời, đường hầm bị chặn lại, bộ đàm không có tín hiệu.
Mấy giám đốc hạng mục và mấy công nhân bắt đầu đào, nhưng công cụ trên tay bọn họ có hạn, đám đất đá sụp xuống chịu lực tải của bên trên, cho dù dùng máy móc để đào thì cũng rất khó khăn.
Đám Hồ Gia Hân đào mãi mà chẳng có kết quả gì, lúc này hô hấp của mọi người bắt đầu hơi khó khăn, không dám dồn sức nữa, một khi dùng sức thì sẽ bị hết hơi.
Mọi người ngồi xuống đất, không ai nói gì, cảm thấy tuyệt vọng.
Hô Gia Hân trầm mặc, lúc này trong lòng vô cùng hối hận, đáng nhẽ nên nghe lời Tần Lâm, đập bể cá đi, bây giờ thì hay rồi, hối hận cũng muộn rồi.
Khi Hồ Gia Hân tuyệt vọng thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài truyền đến.
"Hồ Gia Hân?"
Mặc dù không quá quen Tần Lâm, nhưng vừa nãy vẫn luôn nghĩ đến lời của anh, vậy nên chỉ với một câu này, cô ấy đã nghe ra đó là tiếng của Tần Lâm, anh đến rồi!
Hồ Gia Hân kinh ngạc và vui mừng vô cùng.
"Sao anh đến được!"
Tần Lâm nói: "Tôi đến cứu cô, có bao nhiêu người bị kẹt?"
Hồ Gia Hận vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vốn cho rằng cho dù có người phát hiện ra bọn họ bị kẹt thì người bên ngoài cũng không dám vào cứu, cuối cùng đội cứu hỏa hoặc là công an sẽ đến cứu bọn họ.
Nhưng chắc lúc đó bọn họ cũng chết hết rồi.
Nhưng không thể nào ngờ được, người đầu tiên đến là Tần Lâm, tên này không sợ chết à?
Cho dù biết Tần Lâm nhất định nể mặt Liễu Thanh Thanh đến cứu cô nhưng Hồ Gia Hân cũng vô cùng cảm động.
"Lão Tần, ở đây chúng tôi có tám người, anh mau nghĩ cách để bọn họ kéo xe mỏ đến!"
Mặc dù con đường bị chặn nhưng xe mỏ vẫn còn ở bên trong, chỉ cần bên ngoài dùng máy móc kéo xe mỏ lui về sau, biết đâu có thể phá được đống đất đá này.
Tần Lâm nhìn qua, dây cáp bị đất đá đè lên, nếu dùng máy để kéo, có khả năng dây cáp sẽ bị đứt.
Một khi dây cáp bị đứt, trong tình huống lực kéo lớn nhất định sẽ bị văng ra, theo hướng của nó không biết sẽ bị văng ra chỗ nào.
Chỗ của Hồ Gia Hân khá hẹp, khẻo có thể văng trúng ai đó, cái loại dây cáp to như cổ tay người, một khi mất khống chế thì sẽ xảy ra án mạng.
Vậy nên Tần Lâm không nghĩ đây là cách hay.
"Mấy người ở bên trong tìm chỗ an toàn núp đi".
"Được".
Lời Tần Lâm lúc này khiến Hồ Gia Hân cảm thấy có cảm giác an toàn, không hề do dự mà nghe theo sự chỉ huy của anh, những người bên trong đều tìm chỗ an toàn để trốn.
Tần Lâm ở bên ngoài, một tay nắm lấy dây cáp, dùng lực kéo.
Rắc rắc!
Chiếc xe mỏ bắt đầu chuyển động.
Tần Lâm tiếp tục dùng sức!
Chiếc xe mỏ từ từ chuyển động, từ từ bị Tần Lâm kéo lại gần đến chỗ mấy khối đá lớn.
Cảm giác bị chặn lại, Tần Lâm dùng hai chân đạp lên đất, dùng lực kéo!
Sức lực của Tần Lâm lớn vô cùng, ngay cả tàu hỏa còn chặn được bằng một tay, chứ đừng nói đến mấy khối đá này!
Đúng! Tần Lâm dùng sức kéo, chiếc xe mỏ lập tức đập vỡ mấy khối đá lớn, xông vào chỗ bị chặn, đập tan nó!
Khói bụi mịt mù, trước mặt hiện ra một con đường.
"Mau đi ra".
Nghe thấy giọng Tần Lâm rõ hơn trước nhiều, Hồ Gia Hân vô cùng kinh ngạc xen lần mừng rỡ, khói bụi tan đi, nhìn thấy một chiếc hốc lớn, mọi người vội vàng chạy ra.
"Ai u!"
Hồ Gia Hân cơ thể vốn yếu ớt, lại thêm vừa nãy thiếu oxi, khi đi ra còn loạng choạng, quỳ luôn xuống đất, đầu gối đụng phải hòn đá.
Hồ Gia Hân khập khiễng đi, mặt lộ vẻ đau đớn.
Tần Lâm liền ôm cô ấy lên, đếm số người, xác nhận không còn ai nữa thì mới chạy lên trên.
"Mọi người giữ hô hấp, hít từng hơi lớn, đừng nín thở".
Mọi người bị thiếu oxi, nếu như ai nín thở thì sẽ bị ngất.
Mà một khi ngất thì sẽ bị lăn xuống, cho dù là Tần Lâm thì cũng không cứu nổi.
Đều vì tính mạng của mình, mọi người vô cùng cẩn thận, nghe lời Tần Lâm.
Đi được ba phút, cuối cùng cũng thuận lợi đi ra ngoài.
Hồ Gia Hân nằm trong lòng Tần Lâm, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, ánh mắt có hơi ngây dại.
Sau khi đi ra khỏi hầm mỏ, mọi người ngồi bệt xuống đất, hít từng hơi lớn, Hồ Gia Hân ngất đi.
Tần Lâm vội vàng đặt cô ấy nằm xuống đất, cởi cổ áo ra, để cô ấy giữ hô hấp được bình thường.
Xoa môi cô ấy, Tần Lâm bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Mặc dù nam nữ khác biệt, có điều trong mắt bác sĩ, hô hấp nhân tạo chẳng có gì không ổn cả.
Cho dù có là mấy ông già hôn mê thì Tần Lâm vẫn sẽ dùng cách hô hấp nhân tạo thôi.
Liễu Thanh Thanh đứng bên cạnh, cũng không hề cảm thấy khó chịu, sắc mặt chỉ hơi sốt ruột.
Mấy phút sau, Hồ Gia Hân cuối cùng cũng tỉnh lại, thở từng hơi một.
"Không có thương vong gì chứ?"
"Không có, tổng giám đốc Hồ yên tâm, sập hầm bên dưới tôi đã gọi người đến xử lý rồi, lần này là ngoài dự tính".
Chuyện nằm ngoài dự tính này rất khó tìm ra nguyên nhân, vì cọc gỗ tự nhiên dãy, mà mấy chiếc cọc cùng gãy, chỉ có thể coi là xui xẻo.
Hồ Gia Hân không tiếp tục tìm nguyên nhân, bởi vì cô ấy biết, đây là vấn đề của phong thủy, do vận đen bủa vây.
“Lão Tần, cảm ơn anh nhé".
Hồ Gia Hân lần này nghiêm túc lạ thường, đây là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm của cô ấy, nếu như không có anh, mấy người bọn họ sẽ bị kẹt chết ở đây.
Tần Lâm cười: "Không có gì, sau này cẩn thận chút".
Nói xong, Hồ Gia Hân đứng dậy nói.
"Vừa nãy ai lái xe trục kéo vậy, lái được đấy".
Lúc trước xuất hiện sập hầm, Hồ Gia Hân đã nổi trận lôi đình, chửi mắng mấy giám đốc phụ trách hạng mục ở công ty, đồng thời cảnh cáo bọn họ, nếu lại xảy ra lần nữa thì sẽ đuổi việc.
Vậy nên đám giám đốc quản lý hạng mục lần này nhất định sẽ làm cẩn thận hơn trước, lo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đều đã chuẩn bị ổn thỏa, sau nhiều lần gia cố, thậm chí còn làm chắc chắc hơn các mỏ vàng bình thường.
Dưới tình huống như vậy, dường như không thể nào xuất hiện chuyện sập hầm được.
Hơn nữa giám đốc hạng mục này là người đi cùng xuống mỏ với Hồ Gia Hân, bọn họ không thể nào có chuyện không quan tâm đến tính mạng của mình được.
"Thực sự là kỳ dị mà, cái cọc gỗ này được làm từ vật liệu kiên cố nhất, sao có thể đồng loạt sập xuống được? Kỳ dị quá!"
Mấy giám đốc hạng mục cạn lời, bọn họ dùng kết cấu chịu lực, trừ phi là năm sáu cây cọc gỗ cùng lúc vô duyên vô cớ sập xuống mới dẫn đến việc nắp hầm sập.
Nhưng loại tình huống này rất ít gặp, cọc gỗ làm xà ngang ở nóc đã được lựa chọn kỹ càng, chất lượng không thể chê được.
Hơn nữa sau chuyện lần trước, bọn họ lại càng cẩn thận vấn đề này, dùng vật liệu cao cấp có tiêu chuẩn cấp quốc gia để làm, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì khiến Hồ Gia Hân lại nổi giận.
Nhưng lần này lại như vậy, vẫn xảy ra chuyện.
"Tổng giám đốc Hồ, đây thực sự không phải lỗi của chúng tôi, đây là chuyện ngoài ý muốn!"
Hồ Gia Hân nhíu mày: "Tôi biết, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, mau tìm cách rời khỏi đây".
Lúc này Hồ Gia Hân cũng hơi tin lời Tần Lâm rồi, sờ túi mình, có hơi hối hận, nếu như đeo bùa bình an của Tần Lâm đưa, biết đâu còn tránh được một kiếp nạn?
Bọn họ bây giờ tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng một khi dưỡng khí không đủ thì bọn họ sớm muộn gì cũng bị kẹt chết ở đây.
Lấy bộ đàm ra, hét mấy tiếng nhưng không ai trả lời, đường hầm bị chặn lại, bộ đàm không có tín hiệu.
Mấy giám đốc hạng mục và mấy công nhân bắt đầu đào, nhưng công cụ trên tay bọn họ có hạn, đám đất đá sụp xuống chịu lực tải của bên trên, cho dù dùng máy móc để đào thì cũng rất khó khăn.
Đám Hồ Gia Hân đào mãi mà chẳng có kết quả gì, lúc này hô hấp của mọi người bắt đầu hơi khó khăn, không dám dồn sức nữa, một khi dùng sức thì sẽ bị hết hơi.
Mọi người ngồi xuống đất, không ai nói gì, cảm thấy tuyệt vọng.
Hô Gia Hân trầm mặc, lúc này trong lòng vô cùng hối hận, đáng nhẽ nên nghe lời Tần Lâm, đập bể cá đi, bây giờ thì hay rồi, hối hận cũng muộn rồi.
Khi Hồ Gia Hân tuyệt vọng thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài truyền đến.
"Hồ Gia Hân?"
Mặc dù không quá quen Tần Lâm, nhưng vừa nãy vẫn luôn nghĩ đến lời của anh, vậy nên chỉ với một câu này, cô ấy đã nghe ra đó là tiếng của Tần Lâm, anh đến rồi!
Hồ Gia Hân kinh ngạc và vui mừng vô cùng.
"Sao anh đến được!"
Tần Lâm nói: "Tôi đến cứu cô, có bao nhiêu người bị kẹt?"
Hồ Gia Hận vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vốn cho rằng cho dù có người phát hiện ra bọn họ bị kẹt thì người bên ngoài cũng không dám vào cứu, cuối cùng đội cứu hỏa hoặc là công an sẽ đến cứu bọn họ.
Nhưng chắc lúc đó bọn họ cũng chết hết rồi.
Nhưng không thể nào ngờ được, người đầu tiên đến là Tần Lâm, tên này không sợ chết à?
Cho dù biết Tần Lâm nhất định nể mặt Liễu Thanh Thanh đến cứu cô nhưng Hồ Gia Hân cũng vô cùng cảm động.
"Lão Tần, ở đây chúng tôi có tám người, anh mau nghĩ cách để bọn họ kéo xe mỏ đến!"
Mặc dù con đường bị chặn nhưng xe mỏ vẫn còn ở bên trong, chỉ cần bên ngoài dùng máy móc kéo xe mỏ lui về sau, biết đâu có thể phá được đống đất đá này.
Tần Lâm nhìn qua, dây cáp bị đất đá đè lên, nếu dùng máy để kéo, có khả năng dây cáp sẽ bị đứt.
Một khi dây cáp bị đứt, trong tình huống lực kéo lớn nhất định sẽ bị văng ra, theo hướng của nó không biết sẽ bị văng ra chỗ nào.
Chỗ của Hồ Gia Hân khá hẹp, khẻo có thể văng trúng ai đó, cái loại dây cáp to như cổ tay người, một khi mất khống chế thì sẽ xảy ra án mạng.
Vậy nên Tần Lâm không nghĩ đây là cách hay.
"Mấy người ở bên trong tìm chỗ an toàn núp đi".
"Được".
Lời Tần Lâm lúc này khiến Hồ Gia Hân cảm thấy có cảm giác an toàn, không hề do dự mà nghe theo sự chỉ huy của anh, những người bên trong đều tìm chỗ an toàn để trốn.
Tần Lâm ở bên ngoài, một tay nắm lấy dây cáp, dùng lực kéo.
Rắc rắc!
Chiếc xe mỏ bắt đầu chuyển động.
Tần Lâm tiếp tục dùng sức!
Chiếc xe mỏ từ từ chuyển động, từ từ bị Tần Lâm kéo lại gần đến chỗ mấy khối đá lớn.
Cảm giác bị chặn lại, Tần Lâm dùng hai chân đạp lên đất, dùng lực kéo!
Sức lực của Tần Lâm lớn vô cùng, ngay cả tàu hỏa còn chặn được bằng một tay, chứ đừng nói đến mấy khối đá này!
Đúng! Tần Lâm dùng sức kéo, chiếc xe mỏ lập tức đập vỡ mấy khối đá lớn, xông vào chỗ bị chặn, đập tan nó!
Khói bụi mịt mù, trước mặt hiện ra một con đường.
"Mau đi ra".
Nghe thấy giọng Tần Lâm rõ hơn trước nhiều, Hồ Gia Hân vô cùng kinh ngạc xen lần mừng rỡ, khói bụi tan đi, nhìn thấy một chiếc hốc lớn, mọi người vội vàng chạy ra.
"Ai u!"
Hồ Gia Hân cơ thể vốn yếu ớt, lại thêm vừa nãy thiếu oxi, khi đi ra còn loạng choạng, quỳ luôn xuống đất, đầu gối đụng phải hòn đá.
Hồ Gia Hân khập khiễng đi, mặt lộ vẻ đau đớn.
Tần Lâm liền ôm cô ấy lên, đếm số người, xác nhận không còn ai nữa thì mới chạy lên trên.
"Mọi người giữ hô hấp, hít từng hơi lớn, đừng nín thở".
Mọi người bị thiếu oxi, nếu như ai nín thở thì sẽ bị ngất.
Mà một khi ngất thì sẽ bị lăn xuống, cho dù là Tần Lâm thì cũng không cứu nổi.
Đều vì tính mạng của mình, mọi người vô cùng cẩn thận, nghe lời Tần Lâm.
Đi được ba phút, cuối cùng cũng thuận lợi đi ra ngoài.
Hồ Gia Hân nằm trong lòng Tần Lâm, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, ánh mắt có hơi ngây dại.
Sau khi đi ra khỏi hầm mỏ, mọi người ngồi bệt xuống đất, hít từng hơi lớn, Hồ Gia Hân ngất đi.
Tần Lâm vội vàng đặt cô ấy nằm xuống đất, cởi cổ áo ra, để cô ấy giữ hô hấp được bình thường.
Xoa môi cô ấy, Tần Lâm bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Mặc dù nam nữ khác biệt, có điều trong mắt bác sĩ, hô hấp nhân tạo chẳng có gì không ổn cả.
Cho dù có là mấy ông già hôn mê thì Tần Lâm vẫn sẽ dùng cách hô hấp nhân tạo thôi.
Liễu Thanh Thanh đứng bên cạnh, cũng không hề cảm thấy khó chịu, sắc mặt chỉ hơi sốt ruột.
Mấy phút sau, Hồ Gia Hân cuối cùng cũng tỉnh lại, thở từng hơi một.
"Không có thương vong gì chứ?"
"Không có, tổng giám đốc Hồ yên tâm, sập hầm bên dưới tôi đã gọi người đến xử lý rồi, lần này là ngoài dự tính".
Chuyện nằm ngoài dự tính này rất khó tìm ra nguyên nhân, vì cọc gỗ tự nhiên dãy, mà mấy chiếc cọc cùng gãy, chỉ có thể coi là xui xẻo.
Hồ Gia Hân không tiếp tục tìm nguyên nhân, bởi vì cô ấy biết, đây là vấn đề của phong thủy, do vận đen bủa vây.
“Lão Tần, cảm ơn anh nhé".
Hồ Gia Hân lần này nghiêm túc lạ thường, đây là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm của cô ấy, nếu như không có anh, mấy người bọn họ sẽ bị kẹt chết ở đây.
Tần Lâm cười: "Không có gì, sau này cẩn thận chút".
Nói xong, Hồ Gia Hân đứng dậy nói.
"Vừa nãy ai lái xe trục kéo vậy, lái được đấy".
Bình luận facebook