Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-560
Chương 738: Năm trăm nghìn
Ngay khi Vương Ái Dân nói như thế, Triệu Kiến Hữu đột nhiên nở nụ cười.
“Lão Vương anh nói như vậy mới đúng chứ! Không thể nào phát đạt xong liền quên bạn bè cũ được, tục ngữ có câu, cứu người lúc khó khăn chứ không cứu lúc nghèo, chúng tôi thực sự đang cần sự giúp đỡ, nếu không thì tôi cũng sẽ không đến hỏi mượn tiền anh đâu”.
Ngay khi Vương Ái Dân nói xong, thật ra có chút hối hận, thở dài rồi nhìn một lượt những người khác.
Từ Quyên trợn mắt không nói nên lời, trong lòng cảm thấy vô cùng bực dọc.
Thực ra Vương Đông Tuyết cảm thấy khá khó chịu, bị người khác mượn tiền lại còn rước bực vào người, hơn nữa, nhìn bộ dạng của Triệu Kiến Hữu này cũng không mấy tốt lành, càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy cả gia đình không ai nói thêm tiếng nào, Tần Lâm liền mỉm cười.
“Các người cần bao nhiêu?”, rất rõ ràng là gia đình của Vương Ái Dân không có nhiều tiền đến mức có thể cho vay được, hơn nữa, Triệu Kiến Hữu còn nhằm vào anh mà đến, đương nhiên Tần Lâm hiểu rõ.
Mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không nhất thiết vì số tiền đó mà làm khó gia đình chú Vương.
Triệu Kiến Hữu nhìn gia đình ba người rồi nói.
“Tôi muốn vay năm trăm nghìn, nếu không con trai tôi sẽ phải bán xe, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh!”
Thường thì khi mượn tiền sẽ hẹn đúng thời gian để trả, nhưng cách nói của Triệu Kiến Hữu lại cho thấy rằng ông ta sẽ không định trả lại tiền.
Nhưng Tần Lâm cũng không mấy quan tâm, năm trăm nghìn là có thể đuổi ông ta đi rồi, tránh việc lại đến làm khó cho gia đình chú Vương.
“Được, tôi cho ông mượn, viết giấy nợ đi”.
Triệu Kiến Hữu sững ra một lúc, bĩu môi nói: “Chúng ta đều là bạn cũ cả, còn cần giấy nợ sao...”
Vương Ái Dân mỉm cười: “Cậu Tần tính toán rạch ròi, viết giấy nợ cũng chẳng sao cả”.
Triệu Kiến Hữu có vẻ không muốn, nhưng đây là một số tiền lớn, cho nên người ta có đòi viết giấy nợ thì ông ta cũng chẳng dám nói gì.
Ông ta không tin rằng mình sẽ phải trả lại tiền, lẽ nào Lão Vương lại dám kiện ông ta ra tòa hay sao?
Loại người này vô cùng mưu mô vô lại, nếu thật sự cứng rắn thì còn trả lại tiền, nếu như mềm dẻo một chút thì đừng hòng lấy được dù chỉ một xu.
Sau khi viết giấy nợ xong, liền ký tên và ấn dấu vân tay.
Cầm giấy nợ trên tay, Tần Lâm mới chuyển cho ông ta năm trăm nghìn.
Khi năm trăm nghìn được chuyển vào tài khoản, Triệu Kiến Hữu đột nhiên mỉm cười.
“Được rồi Lão Vương, cảm ơn anh nhiều, con rể của anh thật sự rất có tiền đồ, sau này gia đình hai bên chúng ta thường xuyên qua lại nhé!”
“Hôm nay tôi không ở nhà anh dùng bữa nữa, lần sau chúng ta gặp mặt nhé!”
Nói xong, Triệu Kiến Hữu ngay lập tức rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Từ Quyên lập tức phàn nàn.
“Ông này, ông nghĩ kiểu gì mà dám cho ông ta mượn năm trăm nghìn? Ông có tiền sao, đó đều là tiền của Tiểu Tần! Lỡ may bọn họ không trả lại tiền thì ông có năm trăm nghìn để trả cho Tiểu Tần không!”
Vương Ái Dân cũng cúi đầu, hút sâu một hơi thuốc, chỉ có thể chịu đựng bị mắng mà thôi, quả thực ông không hề có khả năng chi trả năm trăm nghìn.
Nếu như Triệu Kiến Hữu chơi trò lưu manh không chịu trả tiền, thì coi như là xui xẻo mất năm trăm nghìn.
Vương Ái Dân chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Tần Lâm, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Chỉ là ông không chịu được, da mặt mỏng nên đành phải chịu để cho người ta mượn tiền.
Tần Lâm bèn mỉm cười: “Chú Vương không cần phải áp lực, chẳng phải cháu có giấy nợ sao, có mượn sẽ có trả thôi”.
Vương Ái Dân liền gật đầu: “Đúng đúng đúng, còn giấy nợ kia mà, hơn nữa Lão Triệu cũng không phải loại người như vậy đâu!”
“Nào, chúng ta đi ăn thôi, hôm nay Tiểu Tần mua xe cho chúng ta thì nên vui mới phải, đến uống vài ly nào!”
...
Cả nhà Vương Đông Tuyết cùng nhau ăn uống vui vẻ, còn gia đình ba người bên Triệu Kiến Hữu cũng đang rất hạnh phúc.
Bọn họ cùng nhau tìm đến một nhà hàng cao cấp, gọi vài người đến để ăn hải sản.
Bọn họ đều là những người hay chơi chung với Triệu Kiến Hữu, một vài trong số đó ngơ ra khi nhìn thấy cả bàn bày đầy hải sản như thế này.
“Lão Triệu, có chuyện gì vậy, phát tài rồi à? Sao lại mời chúng tôi ăn ngon như thế?”
Triệu Kiến Hữu liền nở nụ cười: “Có ăn là được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nào, đến đây, hôm nay chúng ta phải uống chút rượu ngon!”
Triệu Kiến Hữu ngay lập tức lấy hai chai Mao Đài từ trong túi ra.
Ánh mắt của những người khác liền sáng lên, không ngờ hôm nay Triệu Kiến Hữu lại máu như vậy, hai chai Mao Đài này cũng phải ba bốn nghìn tệ, Lão Triệu này cũng chịu chơi ghê chứ.
Mọi người cũng không thèm quan tâm nhiều, chỉ vừa ăn vừa uống.
Sau khi uống được ba hiệp, sắc mặt của Triệu Kiến Hữu đã đỏ bừng, nói năng cũng đã bắt đầu thất thường.
Mấy người hàng xóm không nhịn được nữa, bèn hỏi.
“Lão Triệu, rốt cuộc anh phát tài rồi à, mau nói cho anh em cùng nghe nào!”
Triệu Kiến Hữu đã có chút men trong người, không nhịn được liền cười ha ha nói.
“Ha ha, để tôi nói cho mọi người biết, đừng nói cho ai nghe đấy”.
“Tiền của tôi, là Lão Vương cho đấy!”
Vài người bạn sững sờ: “Lão Vương cho anh? Tại sao Lão Vương lại cho anh?”
Triệu Kiến Hữu bật cười thành tiếng: “Sao lại cho tôi à? Do ông ta ngốc đó! Ha ha! Tên Lão Vương đó thật là ngu, tôi chỉ nói mấy câu tỏ ra đáng thương liền cho tôi mượn năm trăm nghìn”.
“Có năm trăm nghìn rồi thì con rể ông ta lại bắt tôi viết giấy nợ, ha ha, có giấy nợ thì sao chứ, tôi không trả đấy, tôi không tin tên ngốc Vương Ái Dân đó lại có thể đi kiện tôi sao?”
“Ha ha ha...”
Cả đám người của Triệu Kiến Hữu liền cười phá lên, sau đó cùng nhau uống rượu một cách vui vẻ, giống hệt như đã nhặt được năm trăm nghìn vậy.
...
Đêm hôm đó, sau khi đưa Triệu Kiến Hữu đã say khướt về nhà, Lão Trương liền đi đến nhà Vương Ái Dân.
Lão Trương cầm theo hai chai Ngũ Lương Dịch vào nhà, tửu lượng của ông ta tương đối tốt, chỉ có hơi ngà ngà say mà thôi, chứ chưa say hẳn.
Sau khi ra mở cửa, Vương Ái Dân sững ra một lúc: “Lão Trương đến à?”
Lão Trương cười hi hi, sau đó vào nhà ngồi xuống, lấy rượu mở ra đặt lên bàn rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Lão Vương à, gần đây tiền bạc của tôi khá eo hẹp, mấy ngày trước, con trai tôi làm ăn thất bát, anh nhìn hàng xóm láng giềng của chúng ta xem, quan hệ cũng không tồi chút nào, tôi nghe nói anh phát đạt rồi nhỉ, vậy anh xem xem có thể cho tôi vay một trăm nghìn được không...”
Vương Ái Dân liền cau mày, sao hôm nay ai cũng đến mượn tiền vậy? Chẳng lẽ bọn họ ghen tị khi ông có xe mới hay sao?
Ban ngày đã vay Tần Lâm năm trăm nghìn, Vương Ái Dân đã nhất thời tính sai rồi, nên lần này ông nhất quyết từ chối.
“Tôi hết tiền rồi, trong tay có ít tiền đều đã cho Lão Triệu mượn cả rồi, thật xin lỗi”.
Vương Ái Dân kiên quyết từ chối, điều này làm cho Lão Trương sững ra một lúc, sau đó cau mày nói.
“Lão Vương, nếu anh đã nói như vậy thì tôi đi đây, anh không thể nào phát đạt rồi lại quên bạn cũ được chứ? Tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta, tôi chỉ vay mỗi một trăm nghìn thôi mà, nếu anh không cho mượn thì tôi đành bán thận vậy”.
Vương Ái Dân chợt nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu, suýt nữa đã mở miệng nói.
Từ Quyên ở trong phòng vốn đã nghe thấy tất cả, liền nhanh chóng bước ra nói.
“Không được! Gia đình chúng tôi hiện tại đang eo hẹp, đừng nói đến một trăm nghìn, mười nghìn còn không có nữa là, Lão Trương này, anh mau lấy rượu này về để còn nhờ vả người khác thì hơn”.
Lão Trương hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm hai chai rượu rời đi, còn bày ra thái độ giống hệt như ai đó thiếu nợ ông ta vậy.
Sau khi Lão Trương đi khỏi, Từ Quyên mới hằn học nhìn chằm chằm vào Vương Ái Dân: “Còn không chịu rút kinh nghiệm nữa hả? Còn cho mượn tiền ư, ông có tiền để cho người khác mượn sao?”
Vương Ái Dân thở dài, cũng may Từ Quyên ra tay kịp thời, nếu không thì ông ấy thật sự đã suýt buộc miệng đồng ý.
Vương Ái Dân nhíu mày, nói.
“Bà nói xem, tại sao mọi người lại đến đây để vay tiền tôi, lại còn chung một lý do nữa chứ?”
Vương Ái Dân khá nhạy bén, nhưng ông đã sớm trải qua những tháng ngày cực khổ nên sợ nhất là ván bài tình cảm.
Từ Quyên cũng cảm thấy có gi đó không đúng: “Ai biết chuyện gì đang xảy ra chứ, hay là ông gọi cho Lão Phùng hỏi thử xem?”
Vương Ái Dân liền gật đầu, Lão Phùng và ông có quan hệ khá thân, cũng thường xuyên cùng nhau ăn uống, nên ông mới gọi hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.
Tần Lâm và Vương Đông Tuyết cũng đi ra để nghe ngóng, bọn họ đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
- ----------------------
Ngay khi Vương Ái Dân nói như thế, Triệu Kiến Hữu đột nhiên nở nụ cười.
“Lão Vương anh nói như vậy mới đúng chứ! Không thể nào phát đạt xong liền quên bạn bè cũ được, tục ngữ có câu, cứu người lúc khó khăn chứ không cứu lúc nghèo, chúng tôi thực sự đang cần sự giúp đỡ, nếu không thì tôi cũng sẽ không đến hỏi mượn tiền anh đâu”.
Ngay khi Vương Ái Dân nói xong, thật ra có chút hối hận, thở dài rồi nhìn một lượt những người khác.
Từ Quyên trợn mắt không nói nên lời, trong lòng cảm thấy vô cùng bực dọc.
Thực ra Vương Đông Tuyết cảm thấy khá khó chịu, bị người khác mượn tiền lại còn rước bực vào người, hơn nữa, nhìn bộ dạng của Triệu Kiến Hữu này cũng không mấy tốt lành, càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy cả gia đình không ai nói thêm tiếng nào, Tần Lâm liền mỉm cười.
“Các người cần bao nhiêu?”, rất rõ ràng là gia đình của Vương Ái Dân không có nhiều tiền đến mức có thể cho vay được, hơn nữa, Triệu Kiến Hữu còn nhằm vào anh mà đến, đương nhiên Tần Lâm hiểu rõ.
Mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không nhất thiết vì số tiền đó mà làm khó gia đình chú Vương.
Triệu Kiến Hữu nhìn gia đình ba người rồi nói.
“Tôi muốn vay năm trăm nghìn, nếu không con trai tôi sẽ phải bán xe, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh!”
Thường thì khi mượn tiền sẽ hẹn đúng thời gian để trả, nhưng cách nói của Triệu Kiến Hữu lại cho thấy rằng ông ta sẽ không định trả lại tiền.
Nhưng Tần Lâm cũng không mấy quan tâm, năm trăm nghìn là có thể đuổi ông ta đi rồi, tránh việc lại đến làm khó cho gia đình chú Vương.
“Được, tôi cho ông mượn, viết giấy nợ đi”.
Triệu Kiến Hữu sững ra một lúc, bĩu môi nói: “Chúng ta đều là bạn cũ cả, còn cần giấy nợ sao...”
Vương Ái Dân mỉm cười: “Cậu Tần tính toán rạch ròi, viết giấy nợ cũng chẳng sao cả”.
Triệu Kiến Hữu có vẻ không muốn, nhưng đây là một số tiền lớn, cho nên người ta có đòi viết giấy nợ thì ông ta cũng chẳng dám nói gì.
Ông ta không tin rằng mình sẽ phải trả lại tiền, lẽ nào Lão Vương lại dám kiện ông ta ra tòa hay sao?
Loại người này vô cùng mưu mô vô lại, nếu thật sự cứng rắn thì còn trả lại tiền, nếu như mềm dẻo một chút thì đừng hòng lấy được dù chỉ một xu.
Sau khi viết giấy nợ xong, liền ký tên và ấn dấu vân tay.
Cầm giấy nợ trên tay, Tần Lâm mới chuyển cho ông ta năm trăm nghìn.
Khi năm trăm nghìn được chuyển vào tài khoản, Triệu Kiến Hữu đột nhiên mỉm cười.
“Được rồi Lão Vương, cảm ơn anh nhiều, con rể của anh thật sự rất có tiền đồ, sau này gia đình hai bên chúng ta thường xuyên qua lại nhé!”
“Hôm nay tôi không ở nhà anh dùng bữa nữa, lần sau chúng ta gặp mặt nhé!”
Nói xong, Triệu Kiến Hữu ngay lập tức rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Từ Quyên lập tức phàn nàn.
“Ông này, ông nghĩ kiểu gì mà dám cho ông ta mượn năm trăm nghìn? Ông có tiền sao, đó đều là tiền của Tiểu Tần! Lỡ may bọn họ không trả lại tiền thì ông có năm trăm nghìn để trả cho Tiểu Tần không!”
Vương Ái Dân cũng cúi đầu, hút sâu một hơi thuốc, chỉ có thể chịu đựng bị mắng mà thôi, quả thực ông không hề có khả năng chi trả năm trăm nghìn.
Nếu như Triệu Kiến Hữu chơi trò lưu manh không chịu trả tiền, thì coi như là xui xẻo mất năm trăm nghìn.
Vương Ái Dân chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Tần Lâm, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Chỉ là ông không chịu được, da mặt mỏng nên đành phải chịu để cho người ta mượn tiền.
Tần Lâm bèn mỉm cười: “Chú Vương không cần phải áp lực, chẳng phải cháu có giấy nợ sao, có mượn sẽ có trả thôi”.
Vương Ái Dân liền gật đầu: “Đúng đúng đúng, còn giấy nợ kia mà, hơn nữa Lão Triệu cũng không phải loại người như vậy đâu!”
“Nào, chúng ta đi ăn thôi, hôm nay Tiểu Tần mua xe cho chúng ta thì nên vui mới phải, đến uống vài ly nào!”
...
Cả nhà Vương Đông Tuyết cùng nhau ăn uống vui vẻ, còn gia đình ba người bên Triệu Kiến Hữu cũng đang rất hạnh phúc.
Bọn họ cùng nhau tìm đến một nhà hàng cao cấp, gọi vài người đến để ăn hải sản.
Bọn họ đều là những người hay chơi chung với Triệu Kiến Hữu, một vài trong số đó ngơ ra khi nhìn thấy cả bàn bày đầy hải sản như thế này.
“Lão Triệu, có chuyện gì vậy, phát tài rồi à? Sao lại mời chúng tôi ăn ngon như thế?”
Triệu Kiến Hữu liền nở nụ cười: “Có ăn là được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nào, đến đây, hôm nay chúng ta phải uống chút rượu ngon!”
Triệu Kiến Hữu ngay lập tức lấy hai chai Mao Đài từ trong túi ra.
Ánh mắt của những người khác liền sáng lên, không ngờ hôm nay Triệu Kiến Hữu lại máu như vậy, hai chai Mao Đài này cũng phải ba bốn nghìn tệ, Lão Triệu này cũng chịu chơi ghê chứ.
Mọi người cũng không thèm quan tâm nhiều, chỉ vừa ăn vừa uống.
Sau khi uống được ba hiệp, sắc mặt của Triệu Kiến Hữu đã đỏ bừng, nói năng cũng đã bắt đầu thất thường.
Mấy người hàng xóm không nhịn được nữa, bèn hỏi.
“Lão Triệu, rốt cuộc anh phát tài rồi à, mau nói cho anh em cùng nghe nào!”
Triệu Kiến Hữu đã có chút men trong người, không nhịn được liền cười ha ha nói.
“Ha ha, để tôi nói cho mọi người biết, đừng nói cho ai nghe đấy”.
“Tiền của tôi, là Lão Vương cho đấy!”
Vài người bạn sững sờ: “Lão Vương cho anh? Tại sao Lão Vương lại cho anh?”
Triệu Kiến Hữu bật cười thành tiếng: “Sao lại cho tôi à? Do ông ta ngốc đó! Ha ha! Tên Lão Vương đó thật là ngu, tôi chỉ nói mấy câu tỏ ra đáng thương liền cho tôi mượn năm trăm nghìn”.
“Có năm trăm nghìn rồi thì con rể ông ta lại bắt tôi viết giấy nợ, ha ha, có giấy nợ thì sao chứ, tôi không trả đấy, tôi không tin tên ngốc Vương Ái Dân đó lại có thể đi kiện tôi sao?”
“Ha ha ha...”
Cả đám người của Triệu Kiến Hữu liền cười phá lên, sau đó cùng nhau uống rượu một cách vui vẻ, giống hệt như đã nhặt được năm trăm nghìn vậy.
...
Đêm hôm đó, sau khi đưa Triệu Kiến Hữu đã say khướt về nhà, Lão Trương liền đi đến nhà Vương Ái Dân.
Lão Trương cầm theo hai chai Ngũ Lương Dịch vào nhà, tửu lượng của ông ta tương đối tốt, chỉ có hơi ngà ngà say mà thôi, chứ chưa say hẳn.
Sau khi ra mở cửa, Vương Ái Dân sững ra một lúc: “Lão Trương đến à?”
Lão Trương cười hi hi, sau đó vào nhà ngồi xuống, lấy rượu mở ra đặt lên bàn rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Lão Vương à, gần đây tiền bạc của tôi khá eo hẹp, mấy ngày trước, con trai tôi làm ăn thất bát, anh nhìn hàng xóm láng giềng của chúng ta xem, quan hệ cũng không tồi chút nào, tôi nghe nói anh phát đạt rồi nhỉ, vậy anh xem xem có thể cho tôi vay một trăm nghìn được không...”
Vương Ái Dân liền cau mày, sao hôm nay ai cũng đến mượn tiền vậy? Chẳng lẽ bọn họ ghen tị khi ông có xe mới hay sao?
Ban ngày đã vay Tần Lâm năm trăm nghìn, Vương Ái Dân đã nhất thời tính sai rồi, nên lần này ông nhất quyết từ chối.
“Tôi hết tiền rồi, trong tay có ít tiền đều đã cho Lão Triệu mượn cả rồi, thật xin lỗi”.
Vương Ái Dân kiên quyết từ chối, điều này làm cho Lão Trương sững ra một lúc, sau đó cau mày nói.
“Lão Vương, nếu anh đã nói như vậy thì tôi đi đây, anh không thể nào phát đạt rồi lại quên bạn cũ được chứ? Tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta, tôi chỉ vay mỗi một trăm nghìn thôi mà, nếu anh không cho mượn thì tôi đành bán thận vậy”.
Vương Ái Dân chợt nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu, suýt nữa đã mở miệng nói.
Từ Quyên ở trong phòng vốn đã nghe thấy tất cả, liền nhanh chóng bước ra nói.
“Không được! Gia đình chúng tôi hiện tại đang eo hẹp, đừng nói đến một trăm nghìn, mười nghìn còn không có nữa là, Lão Trương này, anh mau lấy rượu này về để còn nhờ vả người khác thì hơn”.
Lão Trương hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm hai chai rượu rời đi, còn bày ra thái độ giống hệt như ai đó thiếu nợ ông ta vậy.
Sau khi Lão Trương đi khỏi, Từ Quyên mới hằn học nhìn chằm chằm vào Vương Ái Dân: “Còn không chịu rút kinh nghiệm nữa hả? Còn cho mượn tiền ư, ông có tiền để cho người khác mượn sao?”
Vương Ái Dân thở dài, cũng may Từ Quyên ra tay kịp thời, nếu không thì ông ấy thật sự đã suýt buộc miệng đồng ý.
Vương Ái Dân nhíu mày, nói.
“Bà nói xem, tại sao mọi người lại đến đây để vay tiền tôi, lại còn chung một lý do nữa chứ?”
Vương Ái Dân khá nhạy bén, nhưng ông đã sớm trải qua những tháng ngày cực khổ nên sợ nhất là ván bài tình cảm.
Từ Quyên cũng cảm thấy có gi đó không đúng: “Ai biết chuyện gì đang xảy ra chứ, hay là ông gọi cho Lão Phùng hỏi thử xem?”
Vương Ái Dân liền gật đầu, Lão Phùng và ông có quan hệ khá thân, cũng thường xuyên cùng nhau ăn uống, nên ông mới gọi hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.
Tần Lâm và Vương Đông Tuyết cũng đi ra để nghe ngóng, bọn họ đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
- ----------------------
Bình luận facebook