Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-679
Chương 857: Định sẵn
Ống kính lia đến mặt Mã Khôn, Mã Khôn lập tức nở nụ cười, nói với Vương Nhất Kiều.
"Bài hát này cô chọn được đấy, rất phù hợp với khí chất của cô, trong bài hát, mấy lần chuyển âm của cô khiến tôi rất kinh ngạc".
"Hơn nữa giọng cô khá cao, nhưng chính vì vậy mà khiến cho người ta có cảm giác kỳ ảo".
Tô Văn Kỳ ở bên lập tức liếc mắt, trong lòng nghĩ Mã Khôn này chém gió thành bão, toàn nói bừa.
Rõ ràng hát chẳng ra sao, âm vực cũng chẳng cao, âm cao không tới, mấy lời Mã Khôn nói lại hoàn toàn khác.
Hết cách rồi, vừa nghe là biết là người quen, vừa nãy phó đạo diễn qua nhờ vả, bảo cô ấy cho qua.
Mấy cuộc thi này vốn đã định trước ca sĩ rồi, thường thì sẽ có hai ba người quay ghế.
Nếu như hát hay thì cả bốn vị huấn luyện viên cũng có khả năng sẽ quay ghế.
Nhưng Vương Nhất Kiều này hát chỉ tạm được, vậy nên những huấn luyện viên khác chẳng thèm quay ghế.
Trong số mấy người này, Mã Khôn ít nổi nhất, vậy nên trách nhiệm này đương nhiên đổ lên đầu anh ta.
Đương nhiên chủ yếu là vì những người khác thì phó đạo diễn không chỉ huy nổi, cho dù phó đạo diễn có mở lời, Tô Văn Kỳ vẫn chẳng thèm quan tâm.
Mã Khôn xoay ghế khiến cho Vương Nhất Kiều vui muốn chết, cô ta cười nói.
"Cảm ơn lời khen của huấn luyện viên, tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt trong vòng chung kết!"
Mã Khôn gật đầu, trong lòng nghĩ dạng người như này mà vào vòng chung kết chắc chỉ làm bia đỡ đạn thôi.
Dù sao cũng là trực tiếp, một khi truyền hình trực tiếp, ca sĩ chỉ có thể dựa vào bản thân để hát huy thực lực, với trình độ như Vương Nhất Kiều chắc không ổn.
Có điều anh ta sẽ không nói toẹt ra, cho dù vào vòng chung kết không lấy được giải thì cũng được lên một tập của chương trình.
Điều này đối với thí sinh mà nói là cơ hội tốt để xuất hiện trước công chúng, Vương Nhất Kiều đương nhiên không muốn có được chức quán quân, cô ta biết bản thân đến đâu, mục tiêu của cô ta chỉ là lọt được vào vòng chung kết, tham gia nhiều cuộc thi, sau đó hot hơn thôi.
Vương Nhất Kiều về sau hậu trường, mặt đầy vẻ đắc ý, nhìn Phương Tiểu Linh nói.
"Được rồi, cô về đi, đừng tự khiến mình mất mặt".
Phương Tiểu Linh sững sờ: "Dựa vào đâu chứ, tôi còn chưa hát mà!"
Vương Nhất Kiều cười khẩy: "Chưa hát thì làm được gì? Vừa nãy đạo diễn đã nói rồi, chúng ta cùng một trận chỉ có một người được vào trận chung kết".
"Rõ ràng người này là tôi, vậy nên cô không có cửa đâu".
Phương Tiểu Linh nghiến răng, có hơi bực bội, có điều cô ấy còn phải chuẩn bị tham gia cuộc thi.
"Cho dù không thể vào vòng chung kết thì tôi vẫn sẽ lên sân khấu, để huấn luyện viên đánh giá xem tôi hát thế nào, hơn nữa, tôi vẫn có thể lên TV, có cơ hội xuất hiện trước công chúng, cô dựa vào đâu mà bắt tôi phải đi?"
Phương Tiểu Linh nói cũng rất thực tế, sau này bọn họ nhất định sẽ đi theo con đường ca sĩ, trong thời gian học đại học, tham gia được nhiều cuộc thi chính là vốn liếng sau này để cạnh tranh của bọn họ.
Vậy nên cho dù không thể vào vòng chung kết, thì chỉ cần có cơ hội lên truyền hình là được.
Vương Nhất Kiều cười khẩy: "Cô nghĩ cô hát mà được phát sóng chắc? Nói cho cô biết, cho dù cô có lên đấy hát, cho dù huấn luyện viên có quay ghế, thì tiết mục của cô cũng bị cắt thôi, vì tôi là thí sinh được chọn, cô hiểu chưa?"
Phương Tiểu Linh nắm chặt nắm đấm, mặt lộ vẻ buồn bực.
"Cô bắt nạt người khác quá rồi đấy!"
Phương Tiểu Linh không muốn tranh danh hiệu với cô ta, chỉ là muốn tham gia cuộc thi như bình thường, vậy mà không được sao?
Vương Nhất Kiều cười khẩy, cô ta đương nhiên sẽ không cho Phương Tiểu Linh hát, nếu không nhỡ may cô ta hát hay, được phát sóng, kết quả không được chọn, người xem sẽ nghi ngờ có vấn đề, đến lúc đó lại mắng Vương Nhất Kiều.
Tần Lâm nghe xong, cười khẩy.
"Chẳng qua chỉ là hối lộ một phó đạo diễn mà có cảm giác hơn người đến vậy à?"
Tần Lâm nói xong, Vương Nhất Kiều sững sờ, sau đó cười khẩy.
"Hừ, anh đúng là to mồm không biết ngượng, còn bảo chỉ là một phó đạo diễn mà thôi? Hai chữ 'mà thôi' là thứ anh có thể nói sao?"
"Anh biết phó đạo diễn có quyền lực lớn thế nào không? Nói cho anh biết, cho dù hôm này Phương Tiểu Linh có hát tốt hơn nữa thì cô ta cũng không được vào vòng chung kết đâu!"
"Tôi đã nói rồi, nếu cô không tin thì cứ xem xem, đừng trách tôi mắng cô!"
Phương Tiểu Linh nghiến răng, trong lòng hơi muốn rút lui, Vương Nhất Kiều nói chắc chắn như vậy, cô ấy còn cần tham gia chắc?
Nếu như không thành công, sự tự tin của cô ấy sẽ bị tổn thương rất lớn.
Tuy nhiên Tần Lâm vẫn vỗ vai Phương Tiểu Linh rồi nói.
"Đừng sợ, đừng nghe cô ta chém, cô ta chẳng thể nắm chắc được mọi thứ đâu".
Vương Nhất Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, ôm cánh tay chen ra chỗ khác, tỏ vẻ muốn hóng drama.
Tần Lâm kéo Phương Tiểu Linh, đi vào khu chuẩn bị lên sân khấu.
Đứng ở cổng, Tần Lâm đột nhiên nói.
"Đợi một chút".
Anh lấy điện thoại ra gọi vào số Tô Văn Kỳ.
Mấy giây sau, có người bắt máy.
"Alo, cậu Tần à? Văn Kỳ đang quay chương trình, cậu có chuyện gì thế?"
Người bắt mày là người đại diện của Tô Văn Kỳ - chị Điền, Tần Lâm cũng quen cô ấy.
"Tôi đang ở trong nơi quay chương trình, chị đưa máy cho cô ấy đi, tôi có mấy câu muốn nói với cô ấy".
"Ừm được".
Tô Văn Kỳ đang uống nước, mặt đầy vẻ mệt mỏi, trên TV chỉ chiếc có một giờ.
Nhưng bọn họ vì gấp rút nên khi quay phải quay tận đến bảy ra tiếng, cường độ công việc rất lớn.
Tô Văn Kỳ vừa mở lon bò húc ra thì đột nhiên chị Điền chạy đến, cầm điện thoại đưa cho cô.
"Chị Điền?"
Chị Điền nói: "Là cậu Tần, mau nghe đi!"
Tô Văn Kỳ vội vàng bắt máy, nói.
"Alo, Lão Tần à, sao thế?"
Tần Lâm nói: "Thí sinh tiếp theo lên sân khấu là người thân của tôi".
Tô Văn Kỳ sững sờ, sau đó gật đầu nói: "Ừm, tôi biết rồi".
Nói xong liền cúp máy.
Cô ấy biết nếu Lão Tần không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không vội vàng gọi điện cho cô ấy.
Nếu đã là người thân của Lão Tần, cho dù như nào, Tô Văn Kỳ cũng sẽ ủng hộ.
Cho dù không quay ghế thì cô ấy cũng sẽ bình luận tốt.
Đương nhiên nếu Tần Lâm đã nhờ vả thì cũng có khả năng đối phương hát không hét, cho dù có cô ấy qua vòng loại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng không cho qua, đỡ bị mất mặt trong vòng chung kết, bị cư dân mạng mắng chửi.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm nói với Phương Tiểu Linh: "Được rồi, đi lên đi, đừng lo, cứ phát huy tốt là được rồi".
Phương Tiểu Linh trợn tròn mắt, Tần Lâm vừa gọi cô ấy cũng nghe rõ.
Tần Lâm này gọi cho Tô Văn Kỳ sao?
Anh Tần quen Thiên Hậu Tô Văn Kỳ sao?
Trong bốn huấn luyện viên nổi tiếng, người nổi tiếng nhất là Tô Văn Kỳ, không ngờ anh Tần lại quen được người như vậy, như thế thì đúng là thâm tàng bất lộ!
Phương Tiểu Linh lập tức tự tin hẳn, thực ra cô ấy không cần đi cửa sau, chỉ cần được đối xử công bằng mà thôi.
Cô hít sâu một hơi, Phương Tiểu Linh cầm mic lên sân khấu.
Ánh đen chiếu lên người cô, Phương Tiểu Linh đứng giữa sân khấu, tất cả ống kính đều chĩa vào cô.
Trong tai nghe, đạo diễn nói.
"Chuẩn bị sẵn sàng thì ra hiệu với ban nhạc là được".
Phương Tiểu Linh hít sâu một hơi, sau đó ra dấu oke với ban nhạc.
Sau đó, âm nhạc vang lên!
Khúc nhạc dạo quen thuộc phát ra, mắt mọi người lập tức sáng lên, tập trung nhìn Tô Văn Kỳ.
"Văn Kỳ, là bài hát của cô kìa".
Phương Tiểu Linh tham gia cuộc thi lần này đã lựa chọn một bài hát có độ khó cao của Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ mỉm cười: "Nếu đã hát bài hát của tôi, thì tôi sẽ càng nghiêm khắc hơn nha".
Ống kính lia đến mặt Mã Khôn, Mã Khôn lập tức nở nụ cười, nói với Vương Nhất Kiều.
"Bài hát này cô chọn được đấy, rất phù hợp với khí chất của cô, trong bài hát, mấy lần chuyển âm của cô khiến tôi rất kinh ngạc".
"Hơn nữa giọng cô khá cao, nhưng chính vì vậy mà khiến cho người ta có cảm giác kỳ ảo".
Tô Văn Kỳ ở bên lập tức liếc mắt, trong lòng nghĩ Mã Khôn này chém gió thành bão, toàn nói bừa.
Rõ ràng hát chẳng ra sao, âm vực cũng chẳng cao, âm cao không tới, mấy lời Mã Khôn nói lại hoàn toàn khác.
Hết cách rồi, vừa nghe là biết là người quen, vừa nãy phó đạo diễn qua nhờ vả, bảo cô ấy cho qua.
Mấy cuộc thi này vốn đã định trước ca sĩ rồi, thường thì sẽ có hai ba người quay ghế.
Nếu như hát hay thì cả bốn vị huấn luyện viên cũng có khả năng sẽ quay ghế.
Nhưng Vương Nhất Kiều này hát chỉ tạm được, vậy nên những huấn luyện viên khác chẳng thèm quay ghế.
Trong số mấy người này, Mã Khôn ít nổi nhất, vậy nên trách nhiệm này đương nhiên đổ lên đầu anh ta.
Đương nhiên chủ yếu là vì những người khác thì phó đạo diễn không chỉ huy nổi, cho dù phó đạo diễn có mở lời, Tô Văn Kỳ vẫn chẳng thèm quan tâm.
Mã Khôn xoay ghế khiến cho Vương Nhất Kiều vui muốn chết, cô ta cười nói.
"Cảm ơn lời khen của huấn luyện viên, tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt trong vòng chung kết!"
Mã Khôn gật đầu, trong lòng nghĩ dạng người như này mà vào vòng chung kết chắc chỉ làm bia đỡ đạn thôi.
Dù sao cũng là trực tiếp, một khi truyền hình trực tiếp, ca sĩ chỉ có thể dựa vào bản thân để hát huy thực lực, với trình độ như Vương Nhất Kiều chắc không ổn.
Có điều anh ta sẽ không nói toẹt ra, cho dù vào vòng chung kết không lấy được giải thì cũng được lên một tập của chương trình.
Điều này đối với thí sinh mà nói là cơ hội tốt để xuất hiện trước công chúng, Vương Nhất Kiều đương nhiên không muốn có được chức quán quân, cô ta biết bản thân đến đâu, mục tiêu của cô ta chỉ là lọt được vào vòng chung kết, tham gia nhiều cuộc thi, sau đó hot hơn thôi.
Vương Nhất Kiều về sau hậu trường, mặt đầy vẻ đắc ý, nhìn Phương Tiểu Linh nói.
"Được rồi, cô về đi, đừng tự khiến mình mất mặt".
Phương Tiểu Linh sững sờ: "Dựa vào đâu chứ, tôi còn chưa hát mà!"
Vương Nhất Kiều cười khẩy: "Chưa hát thì làm được gì? Vừa nãy đạo diễn đã nói rồi, chúng ta cùng một trận chỉ có một người được vào trận chung kết".
"Rõ ràng người này là tôi, vậy nên cô không có cửa đâu".
Phương Tiểu Linh nghiến răng, có hơi bực bội, có điều cô ấy còn phải chuẩn bị tham gia cuộc thi.
"Cho dù không thể vào vòng chung kết thì tôi vẫn sẽ lên sân khấu, để huấn luyện viên đánh giá xem tôi hát thế nào, hơn nữa, tôi vẫn có thể lên TV, có cơ hội xuất hiện trước công chúng, cô dựa vào đâu mà bắt tôi phải đi?"
Phương Tiểu Linh nói cũng rất thực tế, sau này bọn họ nhất định sẽ đi theo con đường ca sĩ, trong thời gian học đại học, tham gia được nhiều cuộc thi chính là vốn liếng sau này để cạnh tranh của bọn họ.
Vậy nên cho dù không thể vào vòng chung kết, thì chỉ cần có cơ hội lên truyền hình là được.
Vương Nhất Kiều cười khẩy: "Cô nghĩ cô hát mà được phát sóng chắc? Nói cho cô biết, cho dù cô có lên đấy hát, cho dù huấn luyện viên có quay ghế, thì tiết mục của cô cũng bị cắt thôi, vì tôi là thí sinh được chọn, cô hiểu chưa?"
Phương Tiểu Linh nắm chặt nắm đấm, mặt lộ vẻ buồn bực.
"Cô bắt nạt người khác quá rồi đấy!"
Phương Tiểu Linh không muốn tranh danh hiệu với cô ta, chỉ là muốn tham gia cuộc thi như bình thường, vậy mà không được sao?
Vương Nhất Kiều cười khẩy, cô ta đương nhiên sẽ không cho Phương Tiểu Linh hát, nếu không nhỡ may cô ta hát hay, được phát sóng, kết quả không được chọn, người xem sẽ nghi ngờ có vấn đề, đến lúc đó lại mắng Vương Nhất Kiều.
Tần Lâm nghe xong, cười khẩy.
"Chẳng qua chỉ là hối lộ một phó đạo diễn mà có cảm giác hơn người đến vậy à?"
Tần Lâm nói xong, Vương Nhất Kiều sững sờ, sau đó cười khẩy.
"Hừ, anh đúng là to mồm không biết ngượng, còn bảo chỉ là một phó đạo diễn mà thôi? Hai chữ 'mà thôi' là thứ anh có thể nói sao?"
"Anh biết phó đạo diễn có quyền lực lớn thế nào không? Nói cho anh biết, cho dù hôm này Phương Tiểu Linh có hát tốt hơn nữa thì cô ta cũng không được vào vòng chung kết đâu!"
"Tôi đã nói rồi, nếu cô không tin thì cứ xem xem, đừng trách tôi mắng cô!"
Phương Tiểu Linh nghiến răng, trong lòng hơi muốn rút lui, Vương Nhất Kiều nói chắc chắn như vậy, cô ấy còn cần tham gia chắc?
Nếu như không thành công, sự tự tin của cô ấy sẽ bị tổn thương rất lớn.
Tuy nhiên Tần Lâm vẫn vỗ vai Phương Tiểu Linh rồi nói.
"Đừng sợ, đừng nghe cô ta chém, cô ta chẳng thể nắm chắc được mọi thứ đâu".
Vương Nhất Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, ôm cánh tay chen ra chỗ khác, tỏ vẻ muốn hóng drama.
Tần Lâm kéo Phương Tiểu Linh, đi vào khu chuẩn bị lên sân khấu.
Đứng ở cổng, Tần Lâm đột nhiên nói.
"Đợi một chút".
Anh lấy điện thoại ra gọi vào số Tô Văn Kỳ.
Mấy giây sau, có người bắt máy.
"Alo, cậu Tần à? Văn Kỳ đang quay chương trình, cậu có chuyện gì thế?"
Người bắt mày là người đại diện của Tô Văn Kỳ - chị Điền, Tần Lâm cũng quen cô ấy.
"Tôi đang ở trong nơi quay chương trình, chị đưa máy cho cô ấy đi, tôi có mấy câu muốn nói với cô ấy".
"Ừm được".
Tô Văn Kỳ đang uống nước, mặt đầy vẻ mệt mỏi, trên TV chỉ chiếc có một giờ.
Nhưng bọn họ vì gấp rút nên khi quay phải quay tận đến bảy ra tiếng, cường độ công việc rất lớn.
Tô Văn Kỳ vừa mở lon bò húc ra thì đột nhiên chị Điền chạy đến, cầm điện thoại đưa cho cô.
"Chị Điền?"
Chị Điền nói: "Là cậu Tần, mau nghe đi!"
Tô Văn Kỳ vội vàng bắt máy, nói.
"Alo, Lão Tần à, sao thế?"
Tần Lâm nói: "Thí sinh tiếp theo lên sân khấu là người thân của tôi".
Tô Văn Kỳ sững sờ, sau đó gật đầu nói: "Ừm, tôi biết rồi".
Nói xong liền cúp máy.
Cô ấy biết nếu Lão Tần không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không vội vàng gọi điện cho cô ấy.
Nếu đã là người thân của Lão Tần, cho dù như nào, Tô Văn Kỳ cũng sẽ ủng hộ.
Cho dù không quay ghế thì cô ấy cũng sẽ bình luận tốt.
Đương nhiên nếu Tần Lâm đã nhờ vả thì cũng có khả năng đối phương hát không hét, cho dù có cô ấy qua vòng loại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng không cho qua, đỡ bị mất mặt trong vòng chung kết, bị cư dân mạng mắng chửi.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm nói với Phương Tiểu Linh: "Được rồi, đi lên đi, đừng lo, cứ phát huy tốt là được rồi".
Phương Tiểu Linh trợn tròn mắt, Tần Lâm vừa gọi cô ấy cũng nghe rõ.
Tần Lâm này gọi cho Tô Văn Kỳ sao?
Anh Tần quen Thiên Hậu Tô Văn Kỳ sao?
Trong bốn huấn luyện viên nổi tiếng, người nổi tiếng nhất là Tô Văn Kỳ, không ngờ anh Tần lại quen được người như vậy, như thế thì đúng là thâm tàng bất lộ!
Phương Tiểu Linh lập tức tự tin hẳn, thực ra cô ấy không cần đi cửa sau, chỉ cần được đối xử công bằng mà thôi.
Cô hít sâu một hơi, Phương Tiểu Linh cầm mic lên sân khấu.
Ánh đen chiếu lên người cô, Phương Tiểu Linh đứng giữa sân khấu, tất cả ống kính đều chĩa vào cô.
Trong tai nghe, đạo diễn nói.
"Chuẩn bị sẵn sàng thì ra hiệu với ban nhạc là được".
Phương Tiểu Linh hít sâu một hơi, sau đó ra dấu oke với ban nhạc.
Sau đó, âm nhạc vang lên!
Khúc nhạc dạo quen thuộc phát ra, mắt mọi người lập tức sáng lên, tập trung nhìn Tô Văn Kỳ.
"Văn Kỳ, là bài hát của cô kìa".
Phương Tiểu Linh tham gia cuộc thi lần này đã lựa chọn một bài hát có độ khó cao của Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ mỉm cười: "Nếu đã hát bài hát của tôi, thì tôi sẽ càng nghiêm khắc hơn nha".
Bình luận facebook