Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-691
Chương 869: Tổng giám đốc Điền kỳ quái
Theo như lời Diệp Vãn Nhi nói, bệnh tình của người bệnh không nằm trên cơ thể.
Có điều Tần Lâm nhìn mãi nhưng vẫn chưa phát hiện ra vấn đề về phong thủy, văn phòng không có vấn đề gì.
Đúng là kỳ mà.
"Để tôi bắt mạch xem sao".
"Ừm, vậy phiền Tần đại sư rồi".
Tần Lâm bắt mạch cho tổng giám đốc Điền, hai phút sau, Tần Lâm nhíu mày.
Quả nhiên đúng như lời của Diệp Vãn Nhi nói, chẳng có gì khác lạ cả, mạch ổn định, chẳng khác gì người bình thường.
Điền Văn Hoa này khoảng bốn mươi lăm tuổi, cơ thể cường tráng, mặc dù không được như mấy thanh niên đôi mươi, nhưng vừa nhìn là biết cơ thể chắc chắn, chắc ngày thường cũng hay chú trọng để giữ gìn sức khỏe.
Một lúc sau, Điền Văn Hoa tỉnh dậy.
Điền phu nhân vội vàng tiến lên ân cần hỏi han.
"Lão Điền, anh có sao không? Em mời bác sĩ đến khám cho anh, đây chính là Tần đại sư trên TV, chính là người ở trên đại hội Đông y đó".
Điền Văn Hoa nhíu mày: "Á, sao vậy, bệnh tôi thế nào, có khám được gì không?"
Tần Lâm hỏi: "Xin hỏi tổng giám đốc Điền trên người có hình xăm không?"
Điền Văn Hoa nhíu mà, nhìn Tần Lâm một lượt, lắc đầu nói: "Không có".
Tần Lâm vẫn hỏi tiếp.
"Vậy những người thân với ông có hình xăm không?"
Điền Văn Hoa lập tức không vui, ngồi dậy nhíu mày.
"Tôi cho cậu đến đây là để cậu khám bệnh cho tôi, cậu hỏi xong chưa hả? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ? Nói cho cậu biết, người thân của tôi không ai có hình xăm đâu, được chưa, tôi không cần cậu khám bệnh, cậu cút cho tôi!"
Điền Văn Hoa lập tức nổi giận khiến cho mọi người đều sững sờ.
Đặc biệt là Diệp Vãn Nhi.
Lúc trước Diệp Vãn Nhi cũng từng khám bệnh cho tổng giám đốc Điền, nhưng không có thái độ như này.
Khổng Phàm Lâm cũng từng đến một lần, nhưng thái độ cũng rất tốt.
Không biết tại sao, lần này anh Tần đến thái độ của tổng giám đốc Điền lại thay đổi đến thế? Chẳng nhẽ là bị khó chịu sao?
Thái độ của Tần Lâm rất bình tĩnh, không nói gì, anh gật đầu.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ về trước".
Nói xong, hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Điền phu nhân đi đằng sau tiễn khách, dù sao cũng là phú bà giàu có, nên vẫn hiểu lễ nghi.
"Tần đại sư thực sự xin lỗi cậu, chồng tôi nóng tính cũng là vì bệnh này, cậu đừng để ý ông ấy, tôi sẽ đưa cậu tiền khám bệnh".
Tần Lâm lắc đầu: "Không cần tiền khám đâu, bệnh cũng chưa chữa khỏi mà".
"Có điều, đừng trách tôi nói thẳng, bệnh của tổng giám đốc Điền nếu không kịp thời chữa trị, e rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn, bà có thể chuyển lời đến chồng bà, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì có thể tìm tôi, tôi sẽ cho ông ấy một cơ hội".
Điền phu nhân như hiểu mà gật đầu, thực ra bà ấy cũng không hiểu lời Tần Lâm có ý gì, có điều Tần đại sư đã nói thì bà ấy sẽ chuyển lời.
Sau khi Tần Lâm rời đi, Điền phu nhân về trong phòng, nhìn thấy Lão Điền ngồi ở đó, mặt khó chịu, Điền phu nhân hỏi.
"Lão Điền, anh bị sao vậy? Tần đại sư là đại sư Đông y rất lợi hại đó, sao anh lại đuổi người ta đi?"
Điền Văn Hoa hừ lạnh một tiếng: "Anh thấy cậu ta là loại hữu danh vô thực, chữa bệnh là chữa bệnh, hỏi mấy cái không có tác dụng, ra vẻ huyền bí làm gì, hừ, sau này đừng cho cậu ta đến nữa!"
Điền phu nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói.
"Lão Điền, anh không được sợ thầy giấu bệnh, Tần đại sư nói, nếu như anh nghĩ thông rồi thì có thể tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ cho anh một cơ hội".
Điền Văn Hoa sững sờ, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu ta cho anh cơ hội? Anh cần chắc? Sau này đừng bao giờ gọi cậu ta đến đây nữa!"
Nói xong, Điền Văn Hoa đắp chăn ngủ tiếp.
Điền phu nhân nhíu mày, vô cùng khó hiểu.
Lão Điền rốt cuộc bị sao vậy.
Điền Văn Hoa lại ngủ rồi, Điền phu nhân cũng hết cách, chỉ có thể ở bên chăm sóc.
Một lúc sau, mặt Điền Văn Hoa đột nhiên đỏ ửng, ngồi bật dậy, nhắm mắt hét lớn.
"Bọn trộm cắp, mau nộp mạng!"
Nói xong, Điền Văn Hoa lấy cái đèn ở bên bắt đầu múa may.
Điền phu nhân sợ hết hồn: "Lão Điền! Lão Điền, anh làm sao thế!"
Bốp!
Điền Văn Hoa nhắm mắt, chẳng thèm để ý đến, cái đèn đập lên đầu Điền phu nhân, khiến đầu bà ấy chảy máu.
Điền phu nhân bị đèn đập vào đầu.
Đầu bà ấy choáng váng, suýt nữa ngất đi.
"Lão Điền! Anh tỉnh lại đi, anh làm gì vậy?"
Lão Điền lúc trước cũng nói mớ khi ngủ, nhưng bà ấy cũng chẳng để tâm, dù sao đi ngủ nói mớ cũng là chuyện bình thường vậy nên cũng chẳng đáng để ý.
Nhưng không ngờ, Lão Điền lần này lại mộng du, trong mơ còn ra tay đánh người!
Điền phu nhân bị đánh, có hơi không dám tiến lên, nhưng Điền Văn Hoa lại vung cái đèn lên, trông thực sự nguy hiểm.
"Lão Điền!"
Điền Văn Hoa không nghe thấy gì, cái đèn trong tay như một thứ vũ khí, ông ấy dùng nó đập điên cuồng, những thứ ở trước mặt đập được đều đập hết.
Bốp!
Điền Văn Hoa lập tức đập lên chân mình, nhìn thấy máu, hình như còn kích động hơn!
Điền Văn Hoa lập tức trợn to mắt, điên cuồng hơn nãy.
Nhìn thấy Điền Văn Hoa bắt đầu tự ngược đãi bản thân, Điền phu nhân sợ hết hồn.
"Lão Điền, anh dừng lại!"
Điền phu nhân xông lên, ôm lấy Lão Điền.
Bốp!
Điền Văn Hoa lập tức đập vào gáy Điền phu nhân, khiến bà ấy ngất đi!
Điền Văn Hoa đập xong, mặt biến sắc, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Hai người đều ngất đi.
Không biết bao lâu sau, giúp việc mới phát hiện ra hai người, liền gọi 115, Điền Văn Hoa mới tỉnh lại.
"Tiểu Linh! Tiểu Linh, em sao vậy!"
Nhìn thấy giúp việc ở đây, Điền Văn Hoa nổi giận.
"Bà làm gì thé! Là bà làm phải không?"
Giúp việc sợ đến mức run rẩy, vội vàng nói.
"Không phải tôi, không phải tôi làm, là ông đánh!"
Điền Văn Hoa nhíu mày: "Bà nói linh tinh gì vậy? Sao lại là tôi đánh?"
Điền Văn Hoa kích động đến đứng dậy, bóp cổ giúp việc, mặt trợn to, đầy tức giận.
Giúp việc sợ muốn chết, sợ đến hai chân nhũn ra.
"Lão Điền, tổng giám đốc Điền đừng ra tay, nhà có camera giám sát, không tin có thể xem!"
Giúp việc nói xong, Điền Văn Hoa nhíu mày, mặt nghiêm túc, đi đến trước TV cùng giúp việc, mở camera giám sát lên, nhìn thấy mọi chuyện đã xảy ra.
Camera chiếu lại cảnh ban nãy Điền Văn Hoa đánh người, nhìn thấy cảnh máu tanh lúc nãy, sắc mặt Điền Văn Hoa vô cùng khó coi, chẳng nhẽ thực sự là ông ấy làm sao?
Điền Văn Hoa sao không nhớ, ông ấy bị bệnh, chẳng nhẽ bệnh nặng đến mức này sao.
Nhìn thấy bản thân trong camera, Điền Văn Hoa sợ muốn chết, nếu như tiếp tục như vậy, chẳng phải là muốn ra tay với vợ mình sao?
Nếu như mất khống chế, khiến Điền phu nhân xảy ra chuyện thì ông ấy sẽ hối hận đến cuối đời mất!
Điền Văn Hoa vội vàng gọi 115, bác sĩ và y tá đều đến, xử lý vết thương cho Điền phu nhân.
Bác sĩ đi đến cũng là người hay khám cho ông, biết Điền Văn Hoa bị bệnh, liền hỏi.
"Tổng giám đốc Điền, bệnh của ông..."
Điền Văn Hoa lắc đầu: "Bệnh của tôi có người chữa được".
Bác sĩ sững sờ: "Tổng giám đốc Điền, ông bảo ai chữa được cho ông vậy?"
Mặt Điền Văn Hoa nghiêm trọng hẳn, ông ấy nói.
"Tần đại sư của phố Đông y".
Theo như lời Diệp Vãn Nhi nói, bệnh tình của người bệnh không nằm trên cơ thể.
Có điều Tần Lâm nhìn mãi nhưng vẫn chưa phát hiện ra vấn đề về phong thủy, văn phòng không có vấn đề gì.
Đúng là kỳ mà.
"Để tôi bắt mạch xem sao".
"Ừm, vậy phiền Tần đại sư rồi".
Tần Lâm bắt mạch cho tổng giám đốc Điền, hai phút sau, Tần Lâm nhíu mày.
Quả nhiên đúng như lời của Diệp Vãn Nhi nói, chẳng có gì khác lạ cả, mạch ổn định, chẳng khác gì người bình thường.
Điền Văn Hoa này khoảng bốn mươi lăm tuổi, cơ thể cường tráng, mặc dù không được như mấy thanh niên đôi mươi, nhưng vừa nhìn là biết cơ thể chắc chắn, chắc ngày thường cũng hay chú trọng để giữ gìn sức khỏe.
Một lúc sau, Điền Văn Hoa tỉnh dậy.
Điền phu nhân vội vàng tiến lên ân cần hỏi han.
"Lão Điền, anh có sao không? Em mời bác sĩ đến khám cho anh, đây chính là Tần đại sư trên TV, chính là người ở trên đại hội Đông y đó".
Điền Văn Hoa nhíu mày: "Á, sao vậy, bệnh tôi thế nào, có khám được gì không?"
Tần Lâm hỏi: "Xin hỏi tổng giám đốc Điền trên người có hình xăm không?"
Điền Văn Hoa nhíu mà, nhìn Tần Lâm một lượt, lắc đầu nói: "Không có".
Tần Lâm vẫn hỏi tiếp.
"Vậy những người thân với ông có hình xăm không?"
Điền Văn Hoa lập tức không vui, ngồi dậy nhíu mày.
"Tôi cho cậu đến đây là để cậu khám bệnh cho tôi, cậu hỏi xong chưa hả? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ? Nói cho cậu biết, người thân của tôi không ai có hình xăm đâu, được chưa, tôi không cần cậu khám bệnh, cậu cút cho tôi!"
Điền Văn Hoa lập tức nổi giận khiến cho mọi người đều sững sờ.
Đặc biệt là Diệp Vãn Nhi.
Lúc trước Diệp Vãn Nhi cũng từng khám bệnh cho tổng giám đốc Điền, nhưng không có thái độ như này.
Khổng Phàm Lâm cũng từng đến một lần, nhưng thái độ cũng rất tốt.
Không biết tại sao, lần này anh Tần đến thái độ của tổng giám đốc Điền lại thay đổi đến thế? Chẳng nhẽ là bị khó chịu sao?
Thái độ của Tần Lâm rất bình tĩnh, không nói gì, anh gật đầu.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ về trước".
Nói xong, hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Điền phu nhân đi đằng sau tiễn khách, dù sao cũng là phú bà giàu có, nên vẫn hiểu lễ nghi.
"Tần đại sư thực sự xin lỗi cậu, chồng tôi nóng tính cũng là vì bệnh này, cậu đừng để ý ông ấy, tôi sẽ đưa cậu tiền khám bệnh".
Tần Lâm lắc đầu: "Không cần tiền khám đâu, bệnh cũng chưa chữa khỏi mà".
"Có điều, đừng trách tôi nói thẳng, bệnh của tổng giám đốc Điền nếu không kịp thời chữa trị, e rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn, bà có thể chuyển lời đến chồng bà, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì có thể tìm tôi, tôi sẽ cho ông ấy một cơ hội".
Điền phu nhân như hiểu mà gật đầu, thực ra bà ấy cũng không hiểu lời Tần Lâm có ý gì, có điều Tần đại sư đã nói thì bà ấy sẽ chuyển lời.
Sau khi Tần Lâm rời đi, Điền phu nhân về trong phòng, nhìn thấy Lão Điền ngồi ở đó, mặt khó chịu, Điền phu nhân hỏi.
"Lão Điền, anh bị sao vậy? Tần đại sư là đại sư Đông y rất lợi hại đó, sao anh lại đuổi người ta đi?"
Điền Văn Hoa hừ lạnh một tiếng: "Anh thấy cậu ta là loại hữu danh vô thực, chữa bệnh là chữa bệnh, hỏi mấy cái không có tác dụng, ra vẻ huyền bí làm gì, hừ, sau này đừng cho cậu ta đến nữa!"
Điền phu nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói.
"Lão Điền, anh không được sợ thầy giấu bệnh, Tần đại sư nói, nếu như anh nghĩ thông rồi thì có thể tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ cho anh một cơ hội".
Điền Văn Hoa sững sờ, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu ta cho anh cơ hội? Anh cần chắc? Sau này đừng bao giờ gọi cậu ta đến đây nữa!"
Nói xong, Điền Văn Hoa đắp chăn ngủ tiếp.
Điền phu nhân nhíu mày, vô cùng khó hiểu.
Lão Điền rốt cuộc bị sao vậy.
Điền Văn Hoa lại ngủ rồi, Điền phu nhân cũng hết cách, chỉ có thể ở bên chăm sóc.
Một lúc sau, mặt Điền Văn Hoa đột nhiên đỏ ửng, ngồi bật dậy, nhắm mắt hét lớn.
"Bọn trộm cắp, mau nộp mạng!"
Nói xong, Điền Văn Hoa lấy cái đèn ở bên bắt đầu múa may.
Điền phu nhân sợ hết hồn: "Lão Điền! Lão Điền, anh làm sao thế!"
Bốp!
Điền Văn Hoa nhắm mắt, chẳng thèm để ý đến, cái đèn đập lên đầu Điền phu nhân, khiến đầu bà ấy chảy máu.
Điền phu nhân bị đèn đập vào đầu.
Đầu bà ấy choáng váng, suýt nữa ngất đi.
"Lão Điền! Anh tỉnh lại đi, anh làm gì vậy?"
Lão Điền lúc trước cũng nói mớ khi ngủ, nhưng bà ấy cũng chẳng để tâm, dù sao đi ngủ nói mớ cũng là chuyện bình thường vậy nên cũng chẳng đáng để ý.
Nhưng không ngờ, Lão Điền lần này lại mộng du, trong mơ còn ra tay đánh người!
Điền phu nhân bị đánh, có hơi không dám tiến lên, nhưng Điền Văn Hoa lại vung cái đèn lên, trông thực sự nguy hiểm.
"Lão Điền!"
Điền Văn Hoa không nghe thấy gì, cái đèn trong tay như một thứ vũ khí, ông ấy dùng nó đập điên cuồng, những thứ ở trước mặt đập được đều đập hết.
Bốp!
Điền Văn Hoa lập tức đập lên chân mình, nhìn thấy máu, hình như còn kích động hơn!
Điền Văn Hoa lập tức trợn to mắt, điên cuồng hơn nãy.
Nhìn thấy Điền Văn Hoa bắt đầu tự ngược đãi bản thân, Điền phu nhân sợ hết hồn.
"Lão Điền, anh dừng lại!"
Điền phu nhân xông lên, ôm lấy Lão Điền.
Bốp!
Điền Văn Hoa lập tức đập vào gáy Điền phu nhân, khiến bà ấy ngất đi!
Điền Văn Hoa đập xong, mặt biến sắc, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Hai người đều ngất đi.
Không biết bao lâu sau, giúp việc mới phát hiện ra hai người, liền gọi 115, Điền Văn Hoa mới tỉnh lại.
"Tiểu Linh! Tiểu Linh, em sao vậy!"
Nhìn thấy giúp việc ở đây, Điền Văn Hoa nổi giận.
"Bà làm gì thé! Là bà làm phải không?"
Giúp việc sợ đến mức run rẩy, vội vàng nói.
"Không phải tôi, không phải tôi làm, là ông đánh!"
Điền Văn Hoa nhíu mày: "Bà nói linh tinh gì vậy? Sao lại là tôi đánh?"
Điền Văn Hoa kích động đến đứng dậy, bóp cổ giúp việc, mặt trợn to, đầy tức giận.
Giúp việc sợ muốn chết, sợ đến hai chân nhũn ra.
"Lão Điền, tổng giám đốc Điền đừng ra tay, nhà có camera giám sát, không tin có thể xem!"
Giúp việc nói xong, Điền Văn Hoa nhíu mày, mặt nghiêm túc, đi đến trước TV cùng giúp việc, mở camera giám sát lên, nhìn thấy mọi chuyện đã xảy ra.
Camera chiếu lại cảnh ban nãy Điền Văn Hoa đánh người, nhìn thấy cảnh máu tanh lúc nãy, sắc mặt Điền Văn Hoa vô cùng khó coi, chẳng nhẽ thực sự là ông ấy làm sao?
Điền Văn Hoa sao không nhớ, ông ấy bị bệnh, chẳng nhẽ bệnh nặng đến mức này sao.
Nhìn thấy bản thân trong camera, Điền Văn Hoa sợ muốn chết, nếu như tiếp tục như vậy, chẳng phải là muốn ra tay với vợ mình sao?
Nếu như mất khống chế, khiến Điền phu nhân xảy ra chuyện thì ông ấy sẽ hối hận đến cuối đời mất!
Điền Văn Hoa vội vàng gọi 115, bác sĩ và y tá đều đến, xử lý vết thương cho Điền phu nhân.
Bác sĩ đi đến cũng là người hay khám cho ông, biết Điền Văn Hoa bị bệnh, liền hỏi.
"Tổng giám đốc Điền, bệnh của ông..."
Điền Văn Hoa lắc đầu: "Bệnh của tôi có người chữa được".
Bác sĩ sững sờ: "Tổng giám đốc Điền, ông bảo ai chữa được cho ông vậy?"
Mặt Điền Văn Hoa nghiêm trọng hẳn, ông ấy nói.
"Tần đại sư của phố Đông y".
Bình luận facebook